[EDIT] [ Xuyên Nhanh] - Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế - Giang Sơn Vi Vũ

Phần 9 - Chương 92: Chi Ngộ Phật (3)



Phần 9: Phiên ngoại phát đường

Chương 92: Chi Ngộ Phật (3)

Editor: Tịch Nguyễn
Beta: Cà ri + Lyly

Năm thứ 2 Lão Cổ Đổng ở Thiên cung, kết giao với vài bằng hữu, trong đó có một hoa tiên trên thông thiên văn, dưới biết địa lý, biết đủ loại bí mật bát quái.

Tiểu hoa tiên nói với hắn, gần đây Tiên Minh Giới mới nổi lên một môn phái thần bí, bởi vì hành vi giáo chúng của bọn họ quỷ dị, nên bị người ta gọi là 'tà giáo'.

Nghe nói giáo chủ của bọn họ là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp.

Nghe nói bọn họ nhiều lần góp vốn xuống hạ giới mua mỹ phẩm, đồ trang điểm.

Nghe nói bọn họ luôn nửa đêm mới tụ hội, hò hét vài khẩu hiệu kì quái "mỹ nhan thịnh thế", "hoa nhường nguyệt thẹn" kỳ quái gì đó, còn thường xuyên tổ chức thi đấu thơ ca rất long trọng.

Lão Cổ Đổng hơi chột dạ, có chút cảm khái.

Nó rõ ràng hơn bất cứ ai, môn phái tà giáo kia là như thế nào.

Trong một buổi sáng mùa xuân tươi đẹp.

Kí chủ bắt đầu chán ghét ở Thiên cung, thỉnh thoảng sẽ mang theo nó ra ngoài mười ngày nửa tháng, du sơn ngoạn thủy, thưởng thức cảnh đẹp tam giới. (thấy LCD giống nam chính hơn)

Trước mỗi lần trước khi rời đi, Hòa Thượng đều giúp kí chủ chuẩn bị hành lý.

Mỗi lần đến lúc đó, Hòa Thượng ngày thường vẫn lãnh đạm, xuất trần thoát tục, đến lúc này lại hiện ra vài phần cảm xúc phiền muộn, yên lặng thu thập hành lý, vừa gấp vài bộ quần áo, chốc lát lại lặng người rồi trộm ngắm kí chủ đang ngồi trước gương, thấy đối phương không có tâm tư để ý đến hắn, chỉ có thể thở dài nhẹ nhàng một tiếng.

Trước kia, A Yên đã nói với hắn: "Không cần giúp ta thu dọn hành lý, ta ra ngoài đều là người khác trả tiền."

Hòa thượng nghe xong, thần sắc càng buồn bực không vui: "...... Nam nhân ư?"

A Yên đáp: "Không nhất định, có đôi khi là nữ nhân, ta cũng không bắt bẻ."

Hòa thượng cúi đầu, không nhìn nàng, thanh âm nhè nhẹ: "Ngân lượng, quần áo đều có đủ, muội mang theo đi, ra ngoài...... Không cần tìm người khác trả tiền."

A Yên liếc hắn một cái, quay đầu đi, cũng không nói tiếp.

Lần này tình huống cũng không khác biệt mấy.

Sáng sớm, ánh nắng vừa lên, đột nhiên A Yên thông báo với Hòa Thượng, nàng chuẩn bị ra ngoài đi xa.

Hòa thượng lại bắt đầu bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, nét mặt buồn bã, hỏi: "Lần này định ra ngoài bao lâu?"

A Yên nghĩ ngợi, trả lời: "Ngắn thì mấy ngày, lâu thì mấy tháng."

Hòa thượng rũ mắt, không nói.

Sau một lúc lâu, hắn xoay người vào phòng, chuẩn bị hành lý cho nàng.

A Yên ngồi trước bàn trang điểm.

Một lát sau, chỉ nghe phía sau phát ra giọng nói rầu rĩ của hắn: "...... Đừng đi Đào Nguyên."

A Yên cảm thấy kỳ quái, hiếm có khi nào quay lại nhìn hắn: "Tại sao ta lại không thể đi Đào Nguyên?"

Ngẫm nghĩ một lúc, ngay sau đó liền hiểu rõ.

Nàng bật cười, đứng lên, đi đến trước mặt hắn, khom lưng hỏi: "Sợ ta tìm người ôn chuyện cũ?"

Hòa thượng không đáp, đồng nghĩa với cam chịu.

A Yên nhìn chằm chằm hắn một lúc, cười thành tiếng, lắc đầu, quay lại trước gương trang điểm ngồi xuống: "Nếu ta muốn đi thật, huynh cũng không ngăn cản được, cả ngày nghĩ chuyện này, cũng chỉ lo sợ không đâu-- Hòa Thượng, huynh tốt xấu gì cũng đã ở Tây Thiên ngàn năm, lại tu Phật, nghĩ thoáng chút đi."

Đáp án này của nàng cũng không thể an ủi người khác được.

Hòa Thượng sắc mặt có chút tái nhợt, suy nghĩ đến xuất thần.

A Yên trang điểm sửa sang, vừa lòng gật đầu, bước đến phía hắn, không cầm lấy tay nải hắn đang cầm, mà chỉ vỗ bả vai hắn, coi như từ biệt: "Ta đi đây, bảo trọng."

Hòa thượng ngước mắt, nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

A Yên xoay người rời đi, đi được một bước, dừng lại.

Hòa thượng kéo tay áo nàng.

A Yên ngoái đầu nhìn lại: "Còn việc gì sao?"

Hòa thượng chậm rãi buông tay, lắc đầu, thấp giọng nói: "...... Không có."

Trong nháy mắt A Yên liền đi khỏi không còn bóng dáng.

Hòa thượng ngồi ở mép giường, nhìn giống như đang ngây người, nhưng vẻ mặt lại toát ra vẻ bi thương.

-- Thất hồn lạc phách.

Lão Cổ Đổng nghĩ, vẻ mặt này cực kỳ giống mấy con chó nhỏ bị chủ vứt bỏ, thật là đáng thương.

Chỉ khi kí chủ đi rồi, hắn mới có thể không kiêng nể như vậy, trước mặt kí chủ hắn không nói ra được những suy nghĩ thật, những khổ sở chỉ có thể giấu trong đáy mắt.

"Uy, con lừa ngốc."

Hòa thượng ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy người gọi là thê tử đi lại quay lại, đứng ở cửa, mặt không nhịn được vẻ vui mừng: "Muội......"

A Yên chỉ ngoài phòng: "Đến lúc huynh đi niệm kinh rồi, hôm nay không A di đà phật à?"

Hòa thượng lắc đầu, trầm mặc một lúc lâu, hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, trịnh trọng nói: "Sư muội, nếu về sau muội thiếu tiền, nói với ta một tiếng, muội muốn gì, ta đều mua cho muội."

A Yên nhàn nhạt nói: "Nói tiếng người."

Vì thế, Hòa thượng lại bày ra vẻ mặt thấp hèn, giọng nói nhẹ nhõm: "...... Muội đừng đi Đào Nguyên, đừng tìm nam nhân khác."

A Yên cười như không cười, liếc nhìn hắn một cái, cảm thấy bộ dáng lúc hắn rầu rĩ không vui rất thú vị, bỗng nhiên đẩy hắn đến bên giường, nghiêng người về phía trước: "Sợ ta đi ra ngoài khuynh đảo chúng sinh như vậy?"

Hòa thượng không nói tiếp, thở dài.

A Yên dán vào bên tai hắn, giọng khuyến rũ: "Vậy...... Sau này chỉ phát tao với mình huynh, được không?"

Mặt Hòa thượng không nhịn được mà đỏ lên, như rặng mây tía lúc ánh hoàng hôn rơi xuống.

Ngượng ngùng nửa ngày, hắn gật đầu.

Nhưng mà, ngay sau đó, A Yên như thể không có việc gì xảy ra, ngồi dậy, nhướng mày, đi ra ngoài, để lại một bóng lưng tuyệt tình: "Nghĩ thật hay-- chuyện đó không có khả năng."

Hòa thượng vô cùng thất vọng.

Lão Cổ Đổng đi theo kí chủ ở bên ngoài phóng túng bảy ngày, chờ đến lúc trở về, nghe nói hòa thượng bị bệnh.

A Yên thấy kỳ quái, Lão Cổ Đổng cũng thấy kỳ quái.

Hòa thượng đã luyện đến Kim thân bất bại, sao có thể dễ dàng bị bệnh đến thế.

Nhưng đúng là bị bệnh thật, hơn nữa tính hắn cổ quái, không cho người khác lại gần, bị bệnh cũng là một mình nằm trên giường, lúc không còn sức xuống đất, kể cả đói bụng cũng mặc kệ, dù sao cũng không đói chết.

Y tiên Thiên Cung tới xem qua hai lần, chuẩn bệnh là do u buồn sinh bệnh.

Lão Cổ Đổng và kí chủ của nó không còn gì để nói.

Nếu A Yên đã trở lại, vậy thì trọng trách chăm người bệnh lại rơi xuống đầu nàng.

Một ngày nào đó, hòa thượng đang bệnh đến tinh thần hoảng hốt, lúc A Yên bón hắn ăn cháo, hắn lập tức phản ứng lại, trong chớp mắt, bỗng nhiên ra tay, chế trụ tâm mạch của nàng.

A Yên mở miệng: "Buông tay."

Hòa thượng lúc này mới thanh tỉnh, đôi mắt vừa đen vừa sáng, một tầng mồ hôi lạnh trên trán tăng thêm vẻ tái nhợt, thở ra một hơi, mệt mỏi nói: "...... Sư muội."

A Yên múc một muỗng cháo trắng, kề lên môi hắn.

Hòa thượng lại không chịu uống, mím môi, ấn đường nhăn thành một đường

A Yên không kiên nhẫn: "Lại sao nữa?"

Hòa thượng trầm mặc một hồi, chần chờ nói: "Muội ...... Không cho cái gì vào trong chứ?"

A Yên giật mình, cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ hắn đúng là thù dai, lần trước nghiền nát nội đan cho hắn ăn lại để lại bóng ma tâm lí cho hắn như vậy.

Nàng liếc hắn một cái, nhàn nhàn nói: "Chỉ là rau xanh củ cải thôi."

Hòa thượng hơi gật đầu, môi mỏng mở ra.

A Yên cho hắn ăn xong, sờ trán hắn, thấy không có gì đáng ngại, lắc đầu thở dài: "Vô duyên vô cớ cho huynh bảy trăm năm tu vi, huynh không vui mừng đốt pháo mà lại như phòng cướp vậy."

Hòa thượng nhìn nàng chăm chú, nhân lúc nàng không chú ý, ánh mắt liền hiện lên một tia quyến luyến, thấp giọng nói: "Kim thân bị huỷ có thể trùng tố, không có tu vi còn có thể tiếp tục luyện, không có muội...... Ta phải làm sao bây giờ." Nhớ đến chuyện cũ năm xưa, lại là một trận kinh hoảng, hắn cúi đầu, buồn bực một lát, duỗi tay ôm thê tử: "Sư muội, muội đáp ứng ta, sẽ không có lần tiếp theo."

A Yên do dự một lát, rốt cuộc cũng lui bước, ít nhiều cũng cho hắn chút mặt mũi: "Ta lại không phải nhà từ thiện, nếu không phải thực bất đắc dĩ, ai muốn cho huynh tu vi."

Hòa thượng hơi mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng 'ừm'.

Lão Cổ Đổng tính ngày, Hòa thượng bị bệnh đã hơn nửa tháng.

Lấy nó một thân Linh Khí, cũng có thể nhìn ra, đây đúng là không bình thường, tám phần là giả bệnh làm nũng.

Kí chủ nhìn ra hay không, nó không biết, nhưng hơn hai mươi ngày qua, nàng không chọc thủng là thật.

Hòa thượng luôn tự cho là lúc mình không bị ai phát hiện, nhìn chằm chằm nàng một hồi, chờ nàng phát hiện, mới thu hồi ánh mắt, cố gắng ra vẻ trấn định.

Mấy lần gần đây, A Yên nói với hắn: "Ta sẽ không niệm kinh cho huynh nghe, chết tâm đi."

Hòa thượng bất đắc dĩ cười cười, giọng điệu nhu hòa: "Được, không niệm."

A Yên lại nói: "Lau người cho huynh cũng không cần vải che mắt -- thật giống người ngốc."

Mặt hòa thượng phiếm hồng, nhẹ giọng nói: "Thành thân rồi...... Không cần vải che mắt cũng được."

A Yên liếc hắn một cái, lắc đầu quay đi.

Chờ Hòa thượng hết bệnh, A Yên liền chuẩn bị ra ngoài.

Hòa thượng như cũ không lên tiếng ngăn trở, chỉ hỏi: "Lần này...... muốn đi mấy ngày?"

A Yên thấy hắn lại ra vẻ hiền huệ chuẩn bị hành lí cho mình, nhíu nhíu mày, mở miệng ngăn cản hắn: "Không vội, chỉ ở Tiên Minh Giới, không đi xa."

Hòa thượng ngẩn người, mây đen ở đáy mắt nhẹ tan đi, bỗng nhiên nhẹ nhàng đi đến mà ôm chặt nàng, gọi một tiếng: "...... Sư muội." Dừng một lát, nói câu không đầu không đuôi: "...... Ta biết rồi."

Lão Cổ Đổng hoài nghi, rốt cuộc hắn biết cái gì.

Hắn rõ ràng cái gì cũng không biết.

Kí chủ thấy hắn mở đàn giảng đạo, đệ tử đệ tôn bị hắn sai phái, ghen tị đỏ mắt, tâm tư trùng kiến tà giáo đã sớm rục rịch, hiện giờ thời cơ chín muồi, xuất hiện không đến nửa năm, Mỹ Nhan Thịnh Thế giáo ở Tiên Minh Giới đã phát dương quang đại, biến thành một thế lực dân gian đáng sợ.

Sau này, ngay cả các đồ đệ của Hòa thượng cũng đều biết đến.

Một ngày, Hòa thượng đang ở nhà đọc kinh Phật, Lão Cổ Đổng ở một bên ngồi cạnh nghe, một bên lại chán đến chết cầm giẻ lau mặt gương, qua một lúc, vài tên đệ tử đi đến, nói là có chuyện quan trọng tìm sư phụ thương lượng.

"...Sư phụ, tà giáo vừa xuất hiện kia khí thế rào rạt, hành tung thần bí, mời chào giáo chúng bốn phía, thật làm người ta lo lắng. Đặc biệt là giáo chủ của bọn họ, thân phận đến nay vẫn chưa rõ, không biết thành lập môn phái cổ quái như vậy là vì nguyên nhân gì?...... Phân nửa là có mục đích không thể cho ai biết, vẫn nên nhân lúc còn sớm điều tra kĩ càng."

Hòa thượng giọng điệu bình tĩnh, một đao làm người chết không thấy máu: "Là sư nương của các ngươi."

Mọi người: "......???"

Hòa thượng nhìn bọn họ, lại nói: "Không cần lo lắng, giáo chúng không dễ nhập giáo như vậy đâu, không có kỹ năng thi họa đặc biệt, hoặc là mồm miệng ngọt ngào, nàng đều không thích." Hắn quay lưng, bên môi tràn ra một tiếng thở dài phiền muộn: "...... Vi sư đến nay còn không nhận được lệnh bài, các ngươi cũng không có hi vọng đâu."

Mọi người: "......"

*

Qua một thời gian, Minh Từ mang thê tử về Tây Thiên.

Trước khi đi không tránh khỏi phải cải trang dịch dung một phen, đến sư môn, tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, chỉ là không gọi tên A Yên, cũng không nhắc đến chuyện cũ, có chăng chỉ hỏi bọn hắn vẫn ổn chứ, ...... Kỳ thật nhìn Đại sư huynh vẫn bộ dáng phơi phới xuân phong, những ngày qua khẳng định là không tồi.

Trước khi đi, Tể Tông gọi A Yên lại nói chuyện.

Tế Tông hỏi nàng: "Sư huynh con đối xử với con có tốt không?"

A Yên thở dài, nói thầm: "Lão hòa thượng dạy ra tiểu hòa thượng, thật nhạt nhẽo."

Tể Tông cười ha hả, nói: "Phải biết đủ mới vui vẻ."

A Yên trừng mắt liếc ông một cái, lại thở dài: "Đồ đệ kia của người, trừ thể lực đặc biệt tốt, kéo dài dùng bền ra, thì chẳng có ưu điểm gì. Nam nhân có thể lực như vậy, mà kĩ thuật lại không theo kịp, thì có ích lợi gì?" Dứt lời, liếc mắt nhìn Lão hòa thượng bụng tròn vo, lắc đầu: "...... Nói người cũng không hiểu."

Tể Tông lại kiên nhẫn khuyên nàng: "Sư huynh con hiếu học, bẩm sinh tư chất đã tốt, con có thể dạy nó mà."

A Yên: "......"

Sau đó, từ Tây Thiên về Tiên Minh Giới, còn chưa đi xa lắm, bỗng nhiên phía sau có người gọi: "Đại sư huynh, dừng bước!"

Bọn họ dừng lại, xoay người.

Người đến là một sư đệ bọn họ quen biết, hắn móc ra một cái hộp gỗ đơn giản từ trong tay áo, đưa cho Minh Từ, nhìn A Yên một chút, nói: "Đây là quà sư phụ tặng huynh làm lễ vật tân hôn, cho huynh tặng thê tử mình." Nói xong, hành lễ, cưỡi mây đi xa.

Hộp gỗ kia vừa nát vừa cũ.

A Yên tò mò nhìn: "Mở ra xem thử, Lão hòa thượng tặng huynh bảo bối gì?"

Minh Từ cười cười, ôn nhu nói: "Là tặng cho muội."

Bên trong là một chuỗi hạt bồ đề Phật châu.

Đúng là tín vật sư môn của Tể Tông, cực kỳ giống với chuỗi trước kia nàng làm vỡ.

A Yên ngẩn người, một hồi lâu không mở miệng.

Một lúc lâu sau, mặt nàng không có biểu tình gì nhận lấy, nắm trong tay, không nói một câu, hướng về phía trước chạy thật nhanh.

Khoảnh khắc nàng xoay người đi, Minh Từ thấy vành mắt nàng ửng đỏ, không nhịn được lên tiếng: "Sư muội --"

A Yên lạnh giọng ngắt lời: "Câm miệng."

Minh Từ đuổi theo, giọng điệu ôn nhu, thấp giọng nói: "Được, ta câm miệng." Hắn từ phía sau ôm chặt nữ tử, hai tay đan chặt, thanh âm càng nhẹ: "Ta câm miệng, không nhìn muội...... Chỉ ôm muội một cái thôi."
-Hoàn-


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật