Em Trốn Cách Mấy Cũng Là Của Vợ Tôi

Chap 25: La Tố Cẩm là ai?



Cô lái xe về nhà riêng của anh, xe đậu trước cổng vậy mà không cách nào xuống được. Trời ơi, Phong Ngạo à anh nặng như thế này thì bảo làm sao mà em dìu anh lên được đây. Cô sựt nhớ ra chạy vào nhà kêu bác quản gia ra đỡ tiếp cô một tay.

Ây da, đúng là mệt chết mà cuối cùng cũng dìu anh lên phòng được rồi. Cô ngồi xuống quay qua nhìn anh thở hổn hển. Cô cởi giày, cởi cà vạt sẵn tiện mở mấy cúc áo đầu cho anh thoải mái hơn, cô cúi xuống ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ của anh tay lướt qua mí mắt, lại dọc theo cái mũi cao ngút của anh, cô cúi nhẹ hôn anh một cái, khi cô buông môi anh ra định đi ra ngoài anh đột nhiên nắm tay cô lại, miệng lảm nhảm gì đó, cô cúi lại gần mới nghe rõ.

" La, Tố, Cẩm"

La Tố Cẩm là ai, sao anh ấy lại gọi tên cô ấy. Mình phải điều tra việc này. Sao trong lòng lại thấy bất an, nhói ở ngực trái thế này. Cô rời phòng anh lái xe về nhà.

Cô cởi bỏ trang sức ra đi thẳng vào phòng tắm, ngâm mình trong nước thật dễ chịu đây cũng là cách mà cô giải khuây. Cỡ ba mươi phút sau cô mới đi ra cùng với bộ đồ ngủ pijama
Cô cầm điện thoại lên điện vào số của Đan Dịch Phong, đầu dây bên kia nhấc máy.

" Chào, Nhiên Nhiên điện anh vào giờ này là có việc gì sao"

" À, em muốn hỏi chuyện, ngày mai em mời anh đi cafe nói chuyện một chút có được không"

" Đương nhiên"

Cô ừm nhẹ một cái xong rồi để điện thoại lên đầu tủ, suy nghĩ gì đó. Cô rất là nhạy cảm trong chuyện tình cảm huống hồ đây là lần đầu cô biết yêu một người, biết sợ mất một người. Cô vả vả mặt mình không suy nghĩ nữa ngủ thôi.

************************

Mặt trời ló sáng, những tia nắng chiếu vào phòng, anh nhíu chặt mi tâm ngồi dậy xoa xoa thái dương, đầu mình đau quá sao lại uống say đến mức này. Anh cố nhớ lại sự việc xảy ra.

Trước khi đến đón Đồng Nhiên anh có gặp một người. Anh đang ngồi giải quyết đóng văn kiện cho xong để mong gặp Nhiên Nhiên, cư nhiên lại có tiếng gõ cửa, anh mở miệng kêu vào đi nhưng mắt tay vẫn ở trên đống văn kiện. Cô gái ấy bước vào phòng ngắm nhìn anh bằng ánh mắt ôn nhu chưa từng có, anh thấy có điều kì lạ hình như có ánh mắt khác lạ nhìn mình liền ngước lên, cô gái ấy có mái tóc nhuộm nâu đỏ, gương mặt tinh xảo không tùy vết, dáng vóc nóng bỏng thật làm cho bọn đàn ông chết ngay trong lần đầu gặp. Cô di chuyển đến bàn làm việc của anh khẽ mở lời, giọng nói ngọt ngào.

" Phong Ngạo, em về với anh rồi"

Phong Ngạo vẫn ngồi yên hai tay đan vào nhau để ngay trước mũi, chau chặt mi tâm lại, cư nhiên anh lại nhếch môi một cái, ánh mắt xa lạ mà trống rỗng nói vô hồn với cô.

" Nếu ba năm trước em nói với tôi câu này tôi sẽ rất là vui, nhưng......"

Anh đứng dậy đi lại gần cô ép sát cô vào tường mà nói cực lạnh ánh mắt lạnh lẽo, làm cô không rét mà run.

" Bây giờ tôi cảm thấy em đã biến mất đi từ lâu rồi"

Anh quay người bước đi cô chạy lại ôm chặt anh lại ở phía sau. Vừa nói vừa khóc đáng thương.

" Em không tin, lúc đó là em bắt đắc dĩ, là em sai bây giờ em về để chuộc lỗi với anh, ba năm nay anh vẫn cho người theo dõi em, em biết là anh vẫn còn yêu em, là anh gạt em, có đúng không"

" Điều tra cô chẳng qua là tôi muốn biết cô có bao nhiêu tham vọng mà bước xa hơn, chỉ vậy thôi"

Anh nói mà cực kì nham hiểm, cô nhận thấy sự cực độc đó mà buông tay ra lùi ra sau mấy bước. Anh sải bước ra ngoài cửa. Bỏ cô đứng ở đứng vừa cười vừa khóc giễu cợt chính bản thân mình.

Anh nhớ lại chuyện hôm qua, liền đi vào phòng tắm, xong anh lại lái xe đến công ty. Hôm qua mình uống quá nhiều rồi còn say đến mức bắt Nhiên Nhiên đưa mình về nữa.

Anh đến công ty như hằng ngày bấm thang máy lên tầng 99 tòa cao nhất của công ty, anh đẩy cửa vào trong khá là bất ngờ khi có một người ngồi trên ghế sofa còn có những bát cạn hầm rất thơm, đó là La Tố Cẩm, cô đi lại khoác tay anh ngồi xuống ghế, múc cho anh một bát canh hầm.

" Anh ăn đi, là em hầm canh đó, em thức rất sớm để làm cho anh đó, ăn xem coi có ngon không"

Cô cười tươi mà đưa cho anh, cái hành động này thật giống Nhiên Nhiên mà, cô vẫn luôn hồn nhiên vui tươi như thế. Anh chau mày thật chặt, không nói không cười, cô thấy biểu hiện trên khuôn mặt của anh liền biết anh không vui mà bỏ bát canh xuống, mặt buồn rầu hỏi.

" Có phải anh còn giận em đúng không"

Anh vẫn giữ nét mặt đó trên mặt, điềm đạm mở miệng ra hỏi đánh mắt về phía bên cô mà dò xét.

" Ba năm trước tại sao em lại bỏ tôi..."

Thì ra anh ấy vẫn rất vẫn tâm chuyện này, nhưng mà chuyện này là bất đắc dĩ, mình phải nói rõ cho anh ấy biết.

" Phong Ngạo, thực ra, ba năm trước, ba em bị kế sách của tên phó giám đốc bên công ty bất động sản gài bẫy bắt em phải bỏ trốn cùng hắn vào ngày hôn lễ của chúng ta nhằm mục đích để cho anh đau khổ khi mất đi người con gái mình yêu nếu không anh ta sẽ không tha cho ba em, em vì không muốn ba bị tổn hại nào liền bỏ đi trước khi diễn ra hôn lễ và anh ta đã tung tin em bỏ trốn cùng anh ta. Thực ra, ba năm nay em đều ở South Australia một mình ngày nào em cũng nhớ anh muốn được gặp anh, em biết là anh sẽ rất hận em nên em....."

Cô tuyệt vọng, đau lòng mà nói, khóe mắt đã ẩm ướt những giọt pha lê rồi. Anh thấy cô đau lòng cũng không mấy thoải mái.

" Tại sao em không nói cho anh biết"

" Lúc đó, em rất sợ anh ta nói nếu như em mà dám hé một chữ cho anh biết anh ta sẽ gây khó dễ cho ba em, nên em....''

" Nhưng có điều anh phải nói với em, anh đã có bạn gái rồi hai tháng sau bọn anh sẽ tổ chức hôn lễ, em bây giờ chỉ có thể là bạn không hơn không kém"

Cô nghe anh nói hết, nước mắt đã bắt đầu rơi lã chả trên khuôn mặt xinh đẹp, cô lẩm bẩm trong miệng.

" Là bạn, không hơn không kém sao?"

Cô đứng dậy quay gót ra ngoài, anh vẫn ngồi ở đó suy nghĩ. Nhưng anh đã xác định trái tim mình rồi không thể chứa thêm một con kiến nào nữa huống chi lại là một người con gái.

******************

Đồng Nhiên cô lái xe đến quán cafe nói điểm hẹn với Dịch Phong để hỏi một số chuyện. Cô lái xe mà cứ thẩn thờ, đèn đỏ lại chạy, đèn xanh lại dừng khiến cho nhiều người chửi rủa không ngừng. Cuối cùng đã đến nơi, cô ngồi xuống gọi một ly Americano. Dịch Phong thấy tâm trạng với nét mặt cô không được tốt liền quan tam hỏi.

" Em không khỏe chỗ nào sao?"

Cô lắc đầu, nhưng ánh mắt mơ hồ, cô rất sợ cái suy đoán trong lòng mình, nên phải đi hỏi Dịch Phong. Dịch Phong thấy cô tiều tụy liền lay lay vai cô, cô sút tỉnh lại mà mở miệng hỏi luôn.

" La Tố Cẩm là ai?"

Có phải Đồng Nhiên biết được chuyện gì rồi không, tại sao lại hỏi đến cô ta chứ, anh vẫn im lặng. Một lâu sau anh mới trả lời.

" La Tố Cẩm là bạn gái cũ của Phong Ngạo, tại sao em lại hỏi đến cô ta"

" Hôm qua anh ấy say, em dìu anh ấy vào phòng anh ấy cứ luôn gọi tên La Tố Cẩm, anh nói xem vào lúc người ta say nhất chính miệng gọi ra tên người khác, chứng tỏ một điều rằng người ấy vẫn rất quan trọng, có phải không?"

Tuy biết nói như vậy sẽ rất đau nhưng cô vẫn nói ra, cô nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài mặc cho Dịch Phong kêu bao lần cũng không quay lại. Anh sốt ruột liền điện cho Phong Ngạo kể hết cho anh ấy nghe, anh đang họp nghe như thế liền đi ra khỏi phòng họp mà đi tìm cô. Chết tiệt, tại sao lại gọi tên cô ta chứ.

Cô đi bộ trên mấy con phố, nghìn người đông đúc qua lại, ai cũng có đôi có cặp cũng chỉ có cô là cô đơn, lẻ loi, mặt thẩn thờ nhìn xa xăm.

Anh ấy lúc ấy chỉ lỡ miệng gọi thôi, có đúng không? Anh ấy chỉ nhất thời mà gọi thôi có đúng không?. Cô tự an ủi mình bằng cách đó. Đối với cô, anh là tình yêu đầu cũng như tình cuối, là điểm dừng mà cô tin tưởng nhất. Lần đầu tiên tim cô cảm thấy đau đến thế, thì ra ai cũng có người yêu cũ chỉ có cô là ngây thơ 23 tuổi chỉ mới tình yêu đầu thôi.

" Hừ" cô hừ lạnh một tiếng. Cô cứ đi rồi cứ đi cũng không biết là đi bao xa đi đến đâu. Làn gió lạnh lùa qua một khắc, cô lạnh run người một cái. Lấy điện thoại ra điện cho ai. Không quá mấy giây đầu dây bên kia nhấc máy.

" Y Đình, mình đang ở chỗ www cậu mau tới đón mình đi"

" Sao lại khóc, được, mình qua liền"

Y Đình vội vã lấy xe đi, ít phút sau mới tới chỗ của Đồng Nhiên, cô dừng xe lại thì thấy Đồng Nhiên đang ngồi trên ghế băng ghế đá ăn kẹo bông gòn. Cô nhớ lúc nhỏ mỗi lần Đồng Nhiên buồn nhất sẽ ngồi ăn kẹo bông gòn như thế này. Chắc đã xảy ra chuyện gì nên cậu ấy mới như vậy, thấy bạn mình như vậy Y Đình thấy thương xót mà đi lại gần ngồi xuống nhỏ giọng quan tâm.

" Nhiên Nhiên, chuyện gì làm cậu buồn như thế này"

Đúng là trên đời chỉ có Y Đình là hiểu cô nhất, cô ăn xong cậy kẹo bông gòn liền quay qua nhìn Y Đình, đôi mắt cô nhìn Y Đình tràn ngập đau buồn. Cô dựa đầu mình vào vai Y Đình, được một lúc Y Đình hỏi chuyện.

" Chuyện gì đã xảy ra"

Cô đem kể hết câu chuyện buồn của mình cho Y Đình nghe, Y Đình vừa thương xót cho cô vì chưa bao giờ thấy cô yêu ai mà đau lòng đến vậy vừa giận cái tên Phong Ngạo chết tiệt kia sao lại ngu ngốc đến như vậy, hay là Phong Ngạo còn yêu cái cô gái tên La Tố Cẩm.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật