[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án (9)



HẤP HUYẾT QUỶ

Long Thành trời tờ mờ sáng, Sở Thứ Chi ngồi trên chiếc giường quen thuộc của Quách Trường Thành, hắn không tài nào chớp mắt được. Chiếc điện thọai nằm ngổn ngang trên bàn, đã hơn 10 cuộc gọi đi nhưng đều không bắt máy. Quách Trường Thành thằng nhóc vô dụng nhà cậu sao vẫn chưa về. Hắn mắng trong đầu câu đó không biết bao nhiêu lần.

Ánh nắng đầu tiên trong ngày rọi vào đầu giường, Sở Thứ Chi nhìn lên đồng hồ treo tường, kim ngắn chỉ vừa điểm đến con số 6, hắn quyết định đi đến cục điều tra xem xem có thể cậu đang ở đó thì sao.

Thi Vương mang tâm tình lo lắng bước vào cục, Thẩm Nguy cùng Triệu Vân Lan đang ngồi ăn điểm tâm sáng trên bàn, vừa nhìn thấy vẻ mặt đen như đít nồi của Sở Thứ Chi cả hai không khỏi rùng mình, ai vừa chọc giận Thi Vương?

Đại Khánh bước từ trên lầu xuống liền nhào vào vòng tay sếp Lý đang ngồi trên sô pha, mèo mập híp mắt hỏi Sở Thứ Chi :

- Tiểu Quách đâu sao không đi cùng ngươi?

Thi Vương mặt không chút thay đổi im lặng nhìn về phía bàn làm việc của Quách Trường Thành, đồng loạt những ánh mắt của bọn họ cùng nhìn theo, trên bàn vẫn trống không, Sở Thứ Chi lúc này tức giận lên đến đỉnh điểm hét một tiếng :

- Quách Trường Thành cậu lết ra đây cho ông.

-...

Mọi người tròn mắt nhìn hắn. Quào! Con bà nó thật khí thế nha, Thi Vương khi sinh khí sẽ lưu manh như vậy. Triệu Vân Lan cuối cùng cũng lên tiếng :

- Cậu nhóc đó đi lạc rồi sao?

Mèo mập tiếp lời :

- Tối qua cậu ta chật vật rời đi, hắn liền chạy đi tìm, có lẽ không tìm được.

Thẩm Nguy ôn nhu hỏi han Sớ Thứ Chi :

- Anh có gọi vào máy cậu ta chưa?

Sở Thứ Chi gật đầu :

- Rồi. Nhưng cả đêm không về, rõ là muốn kiếm chuyện với tôi.

Triệu Vân Lan mắt cười cười :

- Sao? Hai người cãi nhau?

Mèo mập liền chen vào :

- Ai nha! Hôm qua ai đó chọc giận ai đó bỏ về, bây giờ ai đó lại đi tìm ai đó, đúng là con người ngu xuẩn.

Triệu Vân Lan ha ha cười :

- Mập mạp chết tiệt ngươi mà còn nói nữa ta nghi ngươi sẽ thành mèo chiên xù đó.

Sở Thứ Chi nghiến răn lườm hai kẻ lắm chuyện đó một cái, Thẩm Nguy âm thầm kéo Triệu Vân Lan lại ý bảo đồ của tôi anh chớ đụng vào.

Chúc Hồng từ bên ngoài đi vào, trông thấy mọi người đông đủ liền ngồi xuống bàn làm việc, cô quăng lên bàn một cuốn sổ cùng một cái thẻ công tác :

- Lúc nãy bên ngoài có người nhặt được thứ này gần một tiệm hoa, là của Trường Thành.

Sở Thứ Chi nhanh tay cầm thẻ công tác lên xem, đúng là của cậu, hắn lật cuốn sổ ra xem, mấy dòng chữ nào là hôm nay Sở ca không muốn nói chuyện với mình, Sở ca chán ghét mình nhiều đến vậy sao? Toàn những lời tâm sự u buồn của cậu, Sở Thứ Chi cảm thấy có chút đau khi đọc được những dòng này, hắn đã vô tình làm tổn thương Quách Trường Thành.

Hắn lật qua trang tiếp theo liền đọc được lời kể của cậu, sáng hôm qua Mạnh Hoa có đến tìm cậu hẹn cậu đến tiệm hoa để nói chuyện, vốn dĩ cậu sẽ nói với Sở ca một tiếng nhưng Sở ca bỏ cậu đi mất rồi, cậu quyết định một mình đến đó vậy.

Sở Thứ Chi bắt đầu có cảm giác cậu đã gặp nguy hiểm, hắn liền đưa cuốn sổ cho Thẩm Nguy :

- Hôm qua hai người đã thấm vấn Hoàng Yến Ly và Thái Vân Liên?

Triệu Vân Lan chợt nhớ đến bản xét nghiệm, liền lên lầu lấy đưa cho Sở Thứ Chi :

- Bản xét nghiệm cho thấy chỉ có một nửa là máu của nạn nhân, một nửa còn lại là của người khác.

Thẩm Nguy như đã hiểu ra vấn đề liền giải thích :

- Hoàng Yến Ly hôm qua đã khai hết, bọn họ là chị em kết nghĩa, hơn 10 năm trước bị một con Hấp Huyết Quỷ biến đổi, Hoàng Yến Ly thể chất vốn rất tốt cho nên nhanh chóng thích ứng được, còn Vân Liên thì cứ suy suy yếu yếu có lúc lại lên cơn khát máu, bọn họ từ trước đến nay chỉ lấy đủ lượng máu không thể nào hại chết người. Trần Tiết Sơn và nạn nhân thứ hai chỉ là một trong số những bình máu di động của bọn họ, nhưng bọn họ thề rằng lúc rời đi hai nạn nhân vẫn còn sống.

Triệu Vân Lan đi đến ngồi cạnh Thẩm Nguy :

- Nói tóm lại hung thủ không phải bọn họ. Còn nữa, anh nhờ chúng tôi điều tra lai lịch của Mạnh Hoa, cô ta đã chết hơn hai mươi năm trước, cái người mà anh gặp không phải Mạnh Hoa. Tiệm hoa đó chỉ vừa xuất hiện cách đây vài tuần.

Sở Thứ Chi nắm chặt nấm đấm :

- Chính là ả ta, một trong những con hấp huyết quỷ trăm năm thoát ra khỏi Luyện Ngục. Trường Thành đã bị ả ta bắt.

Nói đến đây mọi người có chút lo lắng cho Quách Trường Thành, bọn họ nhanh chóng rời khỏi đi đến tiệm hoa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong căn phòng kín mờ mịt tối, cơ thể mảnh mai của cậu trai trẻ bị trói trên một cột sắt thẳng đứng, sợi dây thừng siết chặt hay cổ tay ra sau khiến trên đó xuất hiện dấu in đo đỏ, cậu nhắm tịt mắt gục đầu sang một bên, cả tay lẫn chân đều đau nhức đến dị thường.

Mạnh Hoa dùng thùng nước lạnh tạt thẳng vào người cậu, Quách Trường Thành bị cơn buốt lạnh bất ngờ ập đến mà giật mình mở mắt, trên bức tường cách đó vài mét có một cây quạt thông gió, cơn gió nhỏ chỉ vừa lướt qua cả cơ thể cậu liền run bần bật, đôi môi tái mét của cậu khép hờ không ngừng run động.

Mạnh Hoa đi một vòng xung quanh cậu, ả dùng ngón tay thon dài lướt qua góc mặt của cậu :

- Trông cậu thật tươi mát, không biết vị máu của cậu sẽ như thế nào nhỉ?

- Thả tôi ra.

Quách Trường Thành run giọng, cậu vừa đau vừa sợ nhìn cô ta, thế nhưng Mạnh Hoa vốn không có một chút gì gọi là nhân tính, bởi cô ta không phải con người.

Càng thấy cậu sợ hãi, run rẩy, cô ta càng thích thú trêu đùa cậu, Mạnh Hoa vòng tay ôm cậu, dùng mũi hít hà từng hơi thở của cậu.

Quách Trướng Thành cảm thấy càng ngày sức lực càng bị yếu đi, mỗi một lần hít thở đều trở nên khó khăn, trong đầu cậu lúc này đều chỉ nhớ đến Sở ca, cậu mong muốn Sở ca sẽ đến cứu cậu, cậu rất sợ.

-Sở ca...

Trong vô thức cậu khẽ kêu lên một tiếng gọi, Mạnh Hoa híp mắt nhìn cậu rồi nở một nụ cười kéo đến mang tai :

- Giờ phút này còn nghĩ đến đàn ông? Cậu thật biến thái.

- Không...

Quách Trường Thành lắc đầu cật lực, Mạnh Hoa cười khinh bỉ sau đó dùng tay mở cổ áo sơ mi của cậu, để lộ một vùng xương quai xanh tinh xảo, làn da cậu trắng nõn như da em bé, sờ lên lại thấy một độ trơn mịn khó tả.

Mạnh Hoa liếm liếm môi, hai chiếc răng nanh sắc nhọn từ trên cổ lướt xuống, ghim một cái thật sâu lên vai cậu, lập tức máu tươi dần ứ trào ra, mùi vị tanh nồng xộc lên mũi cô ta.

Đôi con ngươi đỏ huyết bắt đầu hiện rõ, ả ta thích thú rời khỏi vết cắn để lại hai cái lỗ vẫn còn rỉ máu, Quách Trường Thành đau đến như bị tê liệt, đôi lông mày tinh tế của cậu cau lại thành một mảnh.

Mạnh Hoa dùng lưỡi nếm từng vị máu trong khoang miệng, thật không ngờ ngoài dự đoán máu của cậu thật sự thơm ngon một cách kì lạ.

Cô ta như được kích thích bản tính của một con hấp huyết quỷ, bộ dạng đều bắt đầu bị biến đổi, những cái móng tay bắt đầu bén nhọn mà dài ra, tay chân dần to lớn nổi lên những mảng xanh tím của gân máu, hai cái tai như bị kéo dài, Mạnh Hoa lúc này chẳng khác quái vật là bao.

Quách Trường Thành bị một lực kéo rất mạnh, dây thừng xung quanh người cậu bị xé toạt, Mạnh Hoa hung hăng ném cậu xuống đất. Quách Trường Thành đầu óc chao đảo ngã sấp mặt, một chút sức lực gượng dậy cũng không có.

- Ah....

Con quái vật khác máu nắm tóc cậu từ phía trên kéo cậu ngẩng đầu lên, cái cổ kéo căng một đường cung bị con quái vật cắn xuống một ngụm, máu tươi túa ra như nước thấm ướt một mảng áo, Quách Trường Thành nói không nên lời với cái cảm giác tái tê này, mồ hôi lạnh hòa chung với mùi máu xộc thẳng lên mũi cậu khiến cậu cảm thấy muốn nôn.

Chưa dừng lại ở đó, Mạnh Hoa tiếp tục kéo tay cậu lên cắn mạnh lên vùng mạch máu trên cổ tay, trùng khớp làm sao nơi bị cắn chính là nơi cậu bị gãy xương, cảm giác đau đớn cùng nhứt nhói kéo căng da đầu của cậu, các dây thần kinh nơ ron lúc này hoàn toàn bị tê liệt, cậu thảm thiết thét lớn một tiếng :

- Ah... Không....

Sau tiếng thét đó cậu không thể nào phát ra thêm một tiếng nào nữa, bởi vì cậu không còn sức để mà la hay nói nữa, mặc dù lý trí vẫn còn nhưng cả cơ thể đều mềm nhũn vô lực, mặc cho con quái vật điên cuồng khát máu kia để lại trên cơ thể cậu những vết cắn đầy máu.

Từng giọt máu tươi nhỏ giọt lên sàn nhà, mùi tanh ngập tràn căn phòng nhỏ hẹp, Quách Trường Thành liên tiếp bị cắn lên cổ tay, bắp tay, vai, bắp đùi,... Trên người cậu đều là máu.

Mạnh Hoa vì muốn biến cậu thành một cái bình máu di động, cô ta không ngần ngại dùng bàn tay bấu lên ngực trái của cậu, móng tay đen dài tẩm chứa chất độc đâm sâu vào da thịt gần như chạm đến trái tim đang đập mạnh của cậu. Quách Trường Thành từ trong tiềm thức luôn gào thét tên của Sở ca, Sở ca mau lại cứu em... Em không muốn chết, hai giọt thủy lệ từ khóe mắt cậu rơi xuống.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi rời khỏi cục điều tra, bọn họ nhanh chóng chạy đến tiệm hoa, thế nhưng chạy xe cũng mất hơn nửa tiếng, Sở Thứ Chi thật sự như lửa đốt tâm không yên mà phóng xe bạc mạng trên xa lộ.

Khi vừa đến nơi hắn nhảy vọt vào trong, Triệu Vân Lan cùng Thẩm Nguy nhanh chân theo sau, Đại Khánh và sếp Lý đứng bên ngoài canh giữ hai lối thoát phía trước và phía sau.

Vừa vào đến bên trong, mọi thứ xung quanh không ngay ngắn khiến hắn càng gấp hơn, chạy ra căn phòng phía sau tiệm hoa, nhưng chẳng thấy Mạnh Hoa, hắn tập trung quan sát xung quanh liền thấy cái túi đeo của cậu nằm ngổn ngang trên nền nhà. Hắn nhặt túi đeo lên nắm thật chặt như sợ chỉ cần nơi lỏng liền biến mất.

Lúc này tiếng thét thảm thiết của Quách Trường Thành đập vào tai hắn cùng đôi Nguy Lan, Sở Thứ Chi hít một hơi thật sâu, mùi tanh gay mũi liền phảng phất trong tâm trí hắn, đó là máu của Quách Trường Thành.

Thi Vương lúc này phải nói là liệt hỏa công tâm, hắn nương theo mùi tanh của máu mà tìm thấy một căn phòng cửa sắt khóa trong, căn phòng nằm sâu một con đường nhỏ bên hông phòng khách lớn. Thi Vương không nói một lời liền đá tung cánh cửa sắt, đập vào mắt hắn là một thân ảnh quen thuộc, thế nhưng thân ảnh này lại đang bị hành hạ nhuốm đầy máu nằm dưới thân của một con quái vật gớm ghiếc.

Thi Vương la một tiếng :

- Khốn Kiếp!

Con quái vật giật mình ngẩng mặt nhìn hắn, trên miệng hai cái răng nanh sắc nhọn nhuốm đầy máu, Sở Thứ Chi gân xanh đều nổi đầy hai vầng thái dương, trong mắt xám tro đã hiện đầy tia máu, hắn lao đến như một viên đạn tay bóp lấy cổ Mạnh Hoa, chỉ sau vài giây cái cổ cùng cái đầu liền rời xa nhau, máu phun ra như vòi nước, hắn lạnh nhạt đá văng cái thi thể đang phun máu kia.

Quách Trường Thành nằm bất động trên chính vũng máu của mình, đôi mắt khép hờ mơ màng nhìn thấy Sở Thứ Chi, trong lòng lại có chút ấm áp, cậu nhẹ cười với hắn.

Sở Thứ Chi trái tim như bị thắt lại, nhìn đến từng mảng vết thương trên da thịt cậu đều đang rỉ máu khiến hắn càng xót hơn, thế mà thằng nhóc này khi vừa thấy hắn lại ngu ngốc cười một cái.Sở Thứ Chi vội khom người xuống ôm lấy cậu vào lòng, tay vuốt lên má cậu ôn nhu :

- Trường Thành, xin lỗi tôi đến trễ...

- Sở ca... Thật tốt quá... Anh đến rồi...

- Đừng nói nữa. Mau về.

Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy vừa đúng lúc chạy đến, liền thấy cảnh tượng kinh hãi vừa rồi, Sở Thứ Chi một tay giết chết hấp huyết quỷ, Thẩm Nguy nắm chặt lấy tay Triệu Vân Lan nhìn đến cảnh Sở Thứ Chi ôm Trường Thành, hắn nhỏ giọng nói :

- Vân Lan... Tôi tuyệt đối sẽ không để anh bị tổn thương.

Triệu Vân Lan cảm thấy có chút ấm trong lòng :

- Được.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trên đường đưa Quách Trường Thành đến bệnh viện, cậu không thôi phát sốt, cả cơ thể đều nóng lạnh thất thường, mạch đập cũng lúc nhanh lúc chậm, sau khi để bác sĩ sơ cứu cho những vết thương trên người cậu, trạng thái đó vẫn không thuyên giảm.

Nằm trong phòng hồi sức đặc biệt dành cho nhân viên trong cục, Sở Thứ Chi một lần nữa kiểm tra tỉ mỉ từng vết thương đã được băng bó cho cậu, sau khi kiểm tra xong hắn liền nhìn đến lòng ngực bị băng lại, hắn cởi cúc áo cậu ra, để lộ dưới ánh đèn mờ nhạt là làn da trắng nõn đang từ từ bị nhiễm những đường gân đen ngoằn nghèo.

Quách Trường Thành dần tỉnh lại, thấy sở ca đang làm hành động kỳ quái là lột áo của mình liền hoảng hốt, giọng nói như muỗi bay của cậu lọt vào tai hắn :

- Sở ca... Anh làm gì...

Chưa nói hết câu, bỗng dưng một cơn đau thấu từ trong tim truyền đến, cả người cậu liền co giật dữ dội :

- Ư~~~Sở ca... Đau... Đau...

Sở Thứ Chi hoảng hốt đè lại hai tay hai chân cậu, những đường máu màu đen trên ngực không ngừng lan ra, trên mặt và trên vai đều bị lan tới, cơn đau đớn lại tiếp tục giày xéo cậu, Sở Thứ Chi vội vàng xé miếng băng ra, năm lỗ hỏng tương ứng với năm ngón tay trên ngực của cậu chính là tâm điểm của đường máu đen đáng sợ kia, hắn nhanh chóng dùng một ngón tay rạch một đường, một chất sền sệch màu xanh tím chảy ra, hắn nếm một chút liền phát hiện, đây rõ ràng là thi độc.

Thi độc do hấp huyết quỷ luyện thành căn bản không có thuốc giải, chỉ có duy nhất máu của Thi Vương hắn mới có thể thanh trừ thi độc này, không nghĩ ngợi nhiều hắn liền đưa cổ tay của mình lên cắn nát, sau đó để lên miệng cậu cho cậu uống.

Dòng máu đen sẫm trong khoang miệng của Quách Trường Thành bốc lên một mùi tanh kinh dị, thế mà cậu lại có thể thèm khát mà uống nó, cơ thể cậu cũng không còn đau đớn nữa.

Quách Trường Thành trong lòng đều là cảm giác muốn khóc, cậu lại liên lụy Sở ca, cậu là đang uống máu của sở ca. Đôi mắt cậu bắt đầu đỏ hoe, hai hàng nước cứ thế mà tuông ra không ngừng, tiếng nức nở từ trong cổ họng lọt vào tai hắn. Quách Trường Thành dùng hai tay nắm chặt lấy cổ tay của hắn ghì sâu vào hơn.

Sở Thứ Chi vuốt nhẹ mái tóc cậu :

- Đừng khóc, là tôi có lỗi với cậu.

Sau vài phút Tiểu Quách nhẹ đẩy cánh tay hắn ra, đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhìn hắn, chẳng biết lấy sức lực từ đầu hắn liền bật ngồi dậy, một tay kéo hắn kề sát với cậu, đôi môi còn nhuốm máu ngậm lấy đôi môi lạnh lẽo của hắn.

Đầu óc cậu mơ hồ, cậu không biết là bản thân đang làm gì, hành động không còn theo ý thức của cậu nữa.

Sở Thứ Chi trừng mắt nhìn thằng nhóc theo đuôi hắn ngày nào nay lại như trúng tà, cư nhiên dám hôn hắn, vị ngọt cùng vị tanh của máu hòa lẫn nhau, Sở Thứ Chi chỉ cảm thấy môi của cậu rất ngọt cho dù đang dính bẩn. Hắn vòng tay ghì lấy cổ cậu để nụ hôn càng sâu hơn.

Sau một hồi triền miên trong cảm giác lâng lâng như chín tầng mây, Quách Trường Thành sụp mí mắt mà ngất ngay khi đang hôn, Sở Thứ Chi cảm giác cậu nhóc trong tay đã mềm nhũn ra thì liền rời khỏi khoang miệng ấm nóng của cậu mắng nhỏ một câu :

- Ngốc, đang hôn mà lại ngất.

Sau đó hắn để cậu nằm xuống giường, cẩn thận băng bó lại vết thương trên ngực, rồi chỉnh lý quần áo của cậu cho gọn gàng, đắp chăn cho cậu thật ấm rồi lau mặt thật sạch cho cậu, sau đó cứ thế hắn bên cạnh cậu ngắm nhìn gương mặt yên bình của cậu.

Sở Thứ Chi hắn thật sự rất thích cảm giác này, mặc dù vẫn chưa xác định được thứ tình cảm đối với Quách Trường Thành lại là gì, hắn chỉ biết rằng trong lòng mình đã tự hứa sẽ luôn bảo vệ cậu, nếu để cậu chịu bất kì tổn thương nào khác hắn đều sẽ thật đau lòng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy ở cửa phòng nghe nhìn lén tất thảy sự việc bên trong, bọn hhọ cười cười nhìn nhau, Triệu Vân Lan gian xảo nói :

- Thật không ngờ Thi Vương 300 tuổi đã biết yêu rồi nha.

- Hắn cũng từng là con người mà, vạn vật chỉ cần có mầm sống đều sẽ có tình yêu.

Triệu Vân Lan bỗng nhiên ôm chầm lấy hắn :

- Vậy anh có yêu tôi không?

Thẩm Nguy cũng thức thời vòng một tay qua eo Triệu Vân Lan, một tay nhéo mặt y nói :

- Còn phải hỏi ? Cả một đời đều yêu anh, trăm nghìn năm vẫn vậy.

- Tôi cũng vậy !..

Một cảnh ân ân ái ái, tình cảm mặn như muối biển này tất thảy đều được diễn dưới sự chứng kiến của đám y tá nữ đang ôm tim quắn quéo.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

LỜI TÁC GIẢ LÀ MỊ : Đến đây thui não mị hết nghĩ ra được rồi, đa ta các bạn đã cố gắng theo dõi con fic dở hơi này híc ~~~~~ T.T

Cầu vote ah


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật