[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án ( 28)



TÀ SƯ

"Bi thương? Ta không có tư cách. Cố Gia An ta đời này vĩnh viễn cũng không có tư cách gì đối với Lưu tướng quân cả."

- Trường Thành??

Sở Thứ Chi gọi tên người đang ngây ngốc bên cạnh, chiếc xe cứ chậm chậm trên con đường rợp nắng, Dưới ánh sáng mờ ảo đó, mái tóc đen láy của người khiến hắn xao xuyến.

Quách Trường Thành vẫn một bộ dạng ngẩn người, Sở Thứ Chi lại tiếp tục lần hai :

- Trường Thành?

- Ah?

Lúc này cậu mới hoàn hồn, cậu chớp mắt nhìn Sở Thứ Chi :

- Có chuyện gì sao Sở ca?

- Sao lại ngây người ra thế?

- Không có gì, chỉ là em nhớ một vài chuyện trước kia.

Quách Trường Thành cười gượng, Sở Thứ Chi có chút khó hiểu, cậu hình như muốn giấu hắn cái gì đó.

"Reng" Tiếng chuông điện thoại kéo lại suy nghĩ của hắn, Quách Trường Thành lấy điện thoại từ trong túi kề sát bên tai, đầu dây bên kia vang lên âm thanh quen thuộc :

"Tiểu Quách cậu cùng Sở Thứ Chi đi đến hiện trường vụ án, một chút nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu"

- Vâng Chúc Hồng tỷ.

Cúp điện thoại, chỉ vài giây sau một địa chỉ cùng một vài thông tin vụ án được gửi qua, Quách Trường Thành đưa cho Sở ca của cậu xem, lập tức sắc mặt của hắn liền trở nên trầm mặt.

Quách Trường Thành kì lạ hỏi :

- Sao vậy Sở ca?

- Nơi này trước kia là nơi ở của mẹ tôi.

Quách Trường Thành kinh ngạc, mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng hắn vẫn nhớ chính xác nơi đó, khung cảnh xung quanh chẳng biết có gì khác biệt không.

Hơn gần 1 giờ đồng hồ đi xe, cuối cùng bọn họ cũng đến hiện trường vụ án, đó là một căn nhà lớn trong một khu dân cư đã cũ kỹ, Sở Thứ Chi ngồi trên xe, những khung cảnh được nhìn qua cửa sổ không ngừng đập vào mắt hắn, quả nhiên đã thay đổi.

Lúc trước nơi này từng là một khu phố ăn chơi cho những tên nhà giàu, những kỹ viện sáng đèn náo nhiệt, tửu lâu mọc hàng dài dành cho hành khách từ xa, xen kẽ những kỹ viện san sát nhau là sòng bài nối tiếp luôn phát ra những tiếng ồn ào.

Bước xuống xe, nền đất cứng ngắc mang lại cho hắn một chút quen thuộc, đã lâu lắm rồi hắn mới có thể cảm nhận được tư vị này.

Theo chỉ dẫn của Quách Trường Thành, bọn họ đi dọc theo con đường lớn, đứng trước một căn hộ to thật to, Sở Thứ Chi có chút ngạc nhiên, ngay chính xác vị trí này, 300 năm trước là Hoa Vũ lâu, kỹ viện nơi mà mẹ hắn đã ở và hạ sinh hắn cùng em trai.

Nhìn cảnh nhớ người, hắn lại nghĩ về lúc trước, cuộc sống khó khăn ở kỹ viện, lúc nào cũng bị đem ra làm trò, người khác luôn miệng gọi hắn là tiểu tạp chủng, lao động khổ cực dù chỉ là một đứa trẻ. Mẹ của hắn dù là danh kỹ nhưng cũng không thoát khỏi số phận bị đối xử tệ bạc sau khi hoài thai hắn.

Từ lúc nhận thức được hắn luôn phát giác có một người đàn ông, liên tục đến cầu hoan cùng mẹ hắn, không bao lâu sau bà lại hoài thai đệ đệ hắn, mọi chuyện từ lúc đó càng thêm khó khăn đối với hắn, một bên luôn chăm sóc mẹ, một bên phải làm khổ lao cho kỹ viện,mà kỹ viện liên tục muốn cho mẹ hắn uống thuốc phá thai, nhưng bà vì con nên liên tục cự tuyệt, mà tên đàn ông kia lại không thấy đâu,không hề đến bảo vệ máu mủ của mình dù chỉ một chút, có lẽ ông ta ngoạn chán rồi nên không đến nữa chăng ?

Sau đó đệ đệ hắn ra đời, vừa nhìn thấy khuôn mặt nộn nộn tươi cười với hắn, Sở Thứ Chi liền tìm được mục đích sống của bản thân, phải bảo vệ tiểu hài tử này,không để tiểu hài tử bị bắt nạt như mình được. Sau đó vài năm, mẹ hắn vì khổ cực nên lâm bệnh qua đời, kỹ viện lúc này muốn thừa cơ bán hai người bọn họ đi hòng kiếm được một ít lợi lộc, nhưng không biết tên đàn ông kia từ đâu xuất hiện, mang hai huynh đệ hắn về Sở gia.

Tất thảy mọi ký ức cũ đều ùa về, Sở Tứ Chi không khỏi cười khẩy một cái, tự giễu số phận chó má của mình. Quách Trường Thành đều đứng bên cạnh nhìn từ đầu đến cuối, mọi sắc mặt của Sở ca đều thu vào tầm mắt cậu, Quách Trường Thành lại thấy khổ não vô cùng, Sở ca đang rất đau.

- Sở ca.

Khi cảm nhận được hơi ấm trên bàn tay đã lạnh như tiền, Sở Thứ Chi quay sang nhìn cậu,gương mặt sáng như mặt trời kia khiến hắn quay trở về với thực tại, đúng rồi, hắn còn có Tiểu Quách bên cạnh cơ mà.

- Chúng ta vào trong thôi.

Hắn nắm tay cậu bước vào cửa, một vài nhân viên cảnh vụ khi vừa thấy hai người liền tiến đến ngăn lại :

- Xin lỗi, không phận sự miễn vào, mời hai người rời khỏi.

- Đợi đã...

Một giọng nói trong trẻo vang lên, viên cảnh sát trông rất trẻ tuổi bước đến :

- Bọn họ là người ở trên phái xuống.

- Vâng.

viên cảnh sát hướng bọn họ cười nói :

- Chào, tôi là trưởng thanh tra Tăng Chí Vĩ.

Sở Thứ Chi gật đầu một cái nhưng không để ý đến người trước mặt, Tiểu Quách đứng bên cạnh liền thay hắn chào hỏi :

- chào sếp Tăng, tôi là Quách Trường Thành còn đây là Sở...

-Sở Thứ Chi, tôi biết.

Tăng Chí Vĩ cắt ngang lời cậu nói, ánh mắt nhìn Sở Thứ Chi càng tăng thêm phần hứng thú, Quách Trường Thành có chút khó chịu với gã, sao lại dùng ánh mắt đó nhìn người khác, bất lịch sự.

Sở Thứ Chi tất nhiên cũng biết ánh mắt cũa gã là như thế nào, nhưng hắn một chút cũng không quan tâm, trực tiếp lướt ngang mặt Tăng Chí Vĩ, đi đến chiếc giường nơi nạn nhân tử vong.

Quách Trường Thành cũng đi theo, khi đi ngang qua gã, cậu không quên bắn ánh mắt như lửa về phía gã. Tăng Chí vĩ cười thật tươi, trong lòng liền kêu thú vị.

Trong căn phòng rộng tầm hơn 10 mét vuông, vật dụng bày trí một cách không có trật tự, chiếc giường lớn cho hai người đặt bừa ở một góc phòng,trên chiếc giường là bộ grap trắng đã nhuốm đỏ bởi máu,không thấy cái xác đâu cả, Sở Thứ Chi lên tiếng :

- Thi thể đâu ?

Tăng Chí Vĩ vui vẻ tiếp lời :

- Tôi đã cho người đem về phòng khám nghiệm rồi.

Sở Thứ Chi gật đầu, sau đó đi xung quanh xem xét, chiếc bàn cạnh giường đổ ngổn ngang những chai bia trống rỗng,trên đó còn có vết tích bị cháy xém. Hắn đưa một ngón tay lên lướt ngang nơi đó, vệt đen bám lên tay, hắn ngửi một chút. Đúng là còn mùi máu tanh.Ngay từ khi bước vào căn phòng, hắn đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc cùng một chút tà khí kỳ lạ.

Sở Thứ Chi ngồi xuống nhìn phía gầm giường, thấy vết phấn trắng liền sai người dời chiếc giường sang một bên, trên sàng nhà là hình vẽ ấn chú kỳ lạ, Quách Trường Thành nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp, ngay khi vừa chuẩn bị bấm, Tăng Chí Vĩ liền cướp lời :

- Tôi đã chụp lại rồi, tôi sẽ gửi cho anh sau.

Sở Thứ Chi gật đầu đáp trả, Quách Trường Thành mím môi lặng lẽ cất điện thoại vào túi, nhanh tay thật nhỉ ? Cậu lấy tập ghi chú ra, Tăng Chí vĩ nhìn cậu cười :

- Cậu không cần chép lại đâu, tất cả mọi thứ tôi đã ghi lại rồi, lúc vừa đến tôi đều tỉ mỉ xem xét qua.

Nói xong gã đưa cho Sở Thứ Chi tập ghi chú đơn giản của mình, nét chữ ngay ngắn đẹp đẽ khiến Sở Thứ Chi nhướn mày :

- Thanh tra Tăng quả thật chu đáo.

- Anh quá khen rồi, chỉ là đôi bên năng nổ hợp tác sẽ cùng có lợi. Hơn nữa ở trên cũng đưa ra chỉ thị bảo tôi theo giám sát án này cùng các người.

- Ồ ! Vậy sao ?

- Còn nữa những hiện vật quang trọng, một chút tôi sẽ cho người đem đến cục đặc biệt, còn đây là một vài tấm ảnh được nhân viên phòng khám nghiệm chụp được trên thi thể.

Tiếp nhận tập ảnh, Sở Thứ Chi hài lòng :

- Quả nhiên rất nhanh cùng tỉ mỉ.

- Anh quá khen.

Thấy bọn họ cười nói, Quách Trường Thành đứng phía sau mặt có chút đen lại, lần đầu gặp mặt mà được Sở ca khen lấy khen để, chẳng bù với cậu, lần đầu biết hắn thì luôn bị nặng nhẹ mà nói. Thiên vị, rõ ràng là như thế.

Nhưng nhìn kỹ lại, cái người tên Tăng Chí Vĩ này so với cậu thì quả thật là đẹp trai hơn rất nhiều, mày rặm mũi cao, gương mặt sắc nét, còn nữa, gã ta cao hơn cậu nửa cái đầu, thân hình thì khỏi nói mạnh khỏe hơn cậu này, nhìn mượt mà hơn cậu này, so với thân hình đơn bạt gầy mòn của cậu, đúng là một trời một vực, người ta còn rất được việc ah. Ô~~~Ông trời bất công.

Quách Trường Thành mặt mày nhăn như trái khổ qua, không ngừng tự nhìn bản thân, trong đầu liên tục than thở mà không để ý đến thân hình to lớn bao phủ trước mặt cậu đang nhìn chăm chú cậu, đôi mắt hiện lên ý cười đó như phát sáng lên.

- Sao vậy ?

- Ah...

Đột nhiên thanh âm trầm thấp vang lên khiến cậu giật mình, suýt nữa lùi lại mấy bước, cậu chớp mắt che dấu ấp úng nói :

- Không có...gì...em chỉ là...nghĩ đến vụ án.

- Thật ?

Sở Thứ Chi nheo mắt áp sát mặt cậu, Quách Trường Thành né ra sau nói :

-T..Thật..

Sở Thứ Chi phì cười, sau đó hắn rời khỏi phòng, Quách Trường Thành thở dài một hơi, Tăng Chí Vĩ đi theo Sở Thứ Chi nói :

- Anh trở về cục hả ?

- Phải ?

- Vậy tôi đi nhờ nhé. Vốn cũng có chuyện cần bàn với mọi người.

Sở Thứ Chi vốn muốn lên tiếng từ chối, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt nhăn nhó của Quách Trường Thành khi nãy, đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên, hắn tươi cười với Tăng Chí Vĩ :

- Được !

Quách Trường Thành vừa đi ra khỏi phòng liền thấy cảnh tượng cùng cuộc đối thoại đó, trong đầu liền như bị sấm rền, Sở ca lãnh tình của cậu đang mỉm cười với người con trai khác ngay khi mới gặp lần đầu, còn cho người ta đi nhờ về cục điều tra đặc biệt,có phải cậu đang nằm mơ ?

Đi theo bọn họ rời khỏi căn nhà, Quách Trường Thành trong lòng chua đến muốn bốc khói, Sở Thứ Chi vừa bước lên xe thì Tăng Chí Vĩ cũng đã mở cửa ghế bên cạnh mà ngồi lên, Quách Trường Thành chân có chút khựng lại nhìn bọn họ, chỗ đó là của cậu mà.

Sở Thứ Chi không nói tiếng nào, Tăng Chí Vĩ quay sang nhìn cậu từ cửa xe cười nói :

- Đồng nghiệp Quách cậu sao thế ?

Quách Trường Thành hừ một cái phờt lờ quan tâm của người ta, dậm chân đi đến ghế sau, đóng cửa thật mạnh cậu nhích mông ngồi ngay ngắn.

Sở Thứ Chi nương theo kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt giận dỗi của cậu, trong lòng hứng khởi, nụ cười treo trên môi càng sâu.

Một đường trở về cục, hai người Tăng Sở bọn họ đều nói chuyện đến hưng phấn, Sở Thứ Chi vốn là một người trầm tính ít nói, nhưng khi nói đến sở thích của hắn liền khác ngay, Tăng Chí Vĩ là một người khá là thông tuệ, chuyện gì cũng biết, nhất là về thị trường chứng khoán.

Nào là hôm nay cổ phiếu công ty dược phẩm rớt giá, nhưng vài ngày sau sẽ tăng nhanh đến chóng mặt vì công ty dược phẩm sẽ tung ra thị trường một loại thuốc tăng cường ít tác dụng phụ, nào là hôm nay tỷ giá đô la mỹ tăng 0.4 so với ngày hôm qua, dự đoán là sẽ tăng thêm một ít trong vài ngày tới.

Quách Trường Thành nghe bọn họ nói đến vui vẻ, cứ như quen biết nhau lâu lắm rồi vậy, nên trong lòng cậu như bị kim đâm, khó chịu đến đáng sợ. Cảm giác này cậu chưa bao giờ trải qua, cậu bắt đầu cảm thấy ghét cái người tên Tăng Chí Vĩ kia, đây cũng là lần đầu cậu ghét người khác ah.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Giới thiệu cho mọi người đây là trưởng thanh tra Tăng Chí Vĩ, do cấp trên phái cùng chúng ta hợp tác điều tra.

Chúc Hồng có chút kinh ngạc nhìn Sở Thứ Chi lần đầu giới thiệu người khác, mà Lâm Tĩnh cũng có chút khó hiểu nhìn sắc mặt như táp phải ruồi của Quách Trường Thành phía sau, mèo Đại Khánh nằm trên sàn thú vị nhìn ba người bọn họ.

Tăng Chí Vĩ lịch thiệp bước đến bắt tay Chúng Hồng, ánh mắt nhìn cô có chút sâu nhưng hình như không ai biết :

- Chắc hẳn đây là Chúc Hồng ?

- Phải...

- Rất vui được làm quen với cô, không ngờ cô bên ngoài thật xinh đẹp so với hồ sơ tôi tiếp nhận.

- Vậy sao ?? Anh quá khen.

Chúc Hồng được khen ngợi trong lòng thật vui vẻ đi, Tăng Chí Vĩ liền quay sang tươi cười lễ phép với Lâm Tĩnh :

- Vị này là Lâm Tĩnh đại sư nổi danh của Lâm gia đây sao ?

- Ah...Sao anh biết ?

- Nghe danh anh đã lâu, nay được gặp mặt, đúng là tôi may mắn thật.

- Ồ...Vậy à.

Được vuốt mông ngựa, Lâm Tĩnh bán hòa thượng làm sao mà không hài lòng chứ hả ? Tăng Chí Vĩ vừa nhìn thấy mèo Đại Khánh đang nằm chễm chệ trên long sàng, gã không khỏi hứng khởi chạy đến vuốt ve :

- Ai nha...Tiểu Miêu thật là đáng yêu.

Sở phó gầm gừ lớn tiếng :

- Nhân loại ngu ngốc, ai là tiểu miêu hả ?

- Ah, nói vậy đây chính là cục phó Đại Khánh sao ?

- Là bổn miêu.

- Ai nha, thất lẽ quá. Đây tôi tạ lỗi với ngài.

Nói xong gã lấy từ trong túi một bịch cá khô nhỏ, vừa thấy đồ ăn mà mình yêu thích nên mèo ham ăn liền sáng mắt chãy dãi, Tăng Chí Vĩ mở bịch rồi đặt cạnh mèo mập, Đại Khánh thích thú hưởng thụ từng chút một, còn không quên kêu ngạo nói :

- Hừ, coi như ngươi biết điều.

Quách Trường Thành hừ hừ mũi mắng thầm, đúng là cáo già, vừa đến liền lấy lòng người khác, Chúc Hồng tỷ, Lâm Tĩnh ca còn có cục phó nữa, đều không có nghĩa khí, bị mua chuộc chút ít liền thân thiện với người ta.

Sở Thứ Chi nhịn cười nhìn cậu, hắn đi đến cốc nhẹ đầu cậu một cái :

- Đang suy nghĩ bậy bạ gì đó ?

Quách Trường Thành ủy khuất ôm đầu nhìn hắn :

- Em không có...

- Còn nói không ? Em nhìn người ta như muốn giết người vậy ah.

- Hư...Có Sở ca mới là muốn giết người ấy, cốc đầu đau như vậy, em không thèm nói chuyện với anh nữa.

Chúc Hồng cùng những người khác bất ngờ nhìn Quách Trường Thành lớn tiếng ôm đầu đi ngồi về bàn làm việc của mình, bọn họ là lần đầu tiên thấy Tiểu Quách vô cớ sinh khí như vậy nha. Sở Thứ Chi trong lòng là hàn vạn móng vuốt cào tới cào lui, tiểu gia khỏa của hắn lúc lên cơn giận dỗi lại đáng yêu như vậy, thật muốn đè cậu ra mà làm. Ánh mắt hừng hực lửa nhìn cậu không ngưng, nhưng cậu nào còn để ý, vì trong đầu cậu bây giờ toàn là lửa.

- Ai nha, sao tự nhiên lại sinh khí ah Tiểu Quách ?

Chúc Hồng lên tiếng hỏi khiến giọng cậu có chút nghẹn.

- Em không có.

Lâm Tĩnh đi đến nói nhỏ với cậu :

- Cậu là không thích người kia sao ? Cũng không nên như vậy, người ta rất tốt mà.

Quách Trường Thành hừ hừ nói nhỏ :

- Em không có.

Lâm Tĩnh cười cười :

- Còn nói không, ánh mắt nhìn người ta rất không thích hợp.

- Lâm Tĩnh ca không biết gì hết.

Quách Trường Thành triệt để giận rồi, Lâm Tĩnh cứ tưởng là có hiểu lầm vốn muốn giảng hòa, nhưng không ngờ lại khiến cậu giận như vậy, Chúc Hồng đến kéo Lâm Tĩnh sang một bên cố nhịn cười nói :

- Còn không phải tiểu gia khỏa này ghen với thanh tra Tăng kia sao ?

Lâm Tĩnh kinh ngạc :

- Vậy sao ?

- Tất nhiên rồi, ngươi không để ý ánh mắt của gã họ Tăng đó khi nhìn lão Sở sao ? Ai nha bể bình dấm chua của Tiểu Quách rồi đấy.

- haha, thật không ngờ Tiểu Quách cũng biết cái gọi là ghen.

Sở Thứ Chi đứng đằng sau lên tiếng :

- Hai người thì thầm nói xấu ai vậy ?

Chúc Hồng cùng Lâm Tĩnh giật mình, liền giả cười ngu ngơ :

- Không, chỉ là đang nói vị Tăng Chí Vĩ kia thật tốt tính thôi mà.

- Đúng đúng.

Sở Thứ Chi cũng gật đầu phụ họa :

- Quả thật là như vậy.

Quách Trường Thành nghe thấy liền nhăn lại mày như muốn bóp chặt chết con ruồi trên đó, cậu nhìn đến cái gã được làm tâm điểm đang chơi đùa cùng sở phó ở phía kia đến vui vẻ. Hừ.

Cái gì mà muốn giết người ? Sở ca không nói đạo lý, vô duyên vô cớ đi cốc đầu người ta, còn đau như vậy nữa, Sở ca có mới nói cũ, đều bị con cáo già kia mê hoặc, tất cả mọi người đều như nhau. Cậu triệt để không quan tâm đến mọi người, cặm cụi ghi ghi chép chép lên cuống sổ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm nay lại up chương mới, hy vọng sẽ nhanh chóng gặp lại mọi người nha :3


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật