[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án (26)



SONG SINH ÁN

Sau khi Sở ca rời khỏi cục điều tra đặc biệt, Quách Trường Thành ngồi bên bàn làm việc gục mặt xuống, Chúc Hồng thấy thế cũng không quá để ý cậu tiếp tục vùi đầu vào màn hình điện thọai.

Đại Khánh nhàm chán ngáp một cái liền lăn ra ngủ, trong lòng mèo mập chỉ nhớ đến hương vị cá khô vừa ăn lúc ban sáng, còn không quên nhớ đến bàn tay ấm áp của sếp Lý, chỉ là nhớ một chút thôi ah để lão Lý không cảm thấy cô đơn, mèo mập ngạo kiều nghĩ vậy.

Lúc này Lâm Tĩnh trở về sau khi ra ngoài đảo một vòng. Thấy mọi người đều bày ra một bộ mặt nhàm chán, anh liền hớn hở lên tiếng :

- Ây dô đại gia ta về rồi.

Chúc Hồng quăng một câu lạnh nhạt :

- Đang giờ làm việc lại lẻn đi lười biếng, trừ 1 phần 3 tiền lương.

Lâm Tĩnh đẩy gọng kiến bay đến trước mặt cô, nghiêm túc phân trần:

- Này... Tôi không có lười, chỉ là ra ngoài tuần tra thôi... Phải là tuần tra an ninh Long Thành.

Chúc Hồng đặt điện thọai lên bàn, híp mắt nhìn Lâm Tĩnh :

- Tuần tra? Hình như đó không phải là công việc của nhân viên điều tra đặc biệt. Anh thích đi tuần tra như vậy, hay là để tôi báo lại với cục trưởng chuyển anh qua làm giao thông đi.

Lâm Tĩnh mặt xám tro một mảng, anh cười hì hì giọng nói nịnh hót :

- Chúc tỷ tỷ xinh đẹp, ta đây đi  để giải khuây tinh thần a, xin đừng trừ lương ta, cũng đừng báo lại với cục trưởng.

Chúc Hồng giật giật khóe môi, tên bán hòa thượng này lật mặt như lật bánh nướng của Tam Béo trước cửa vậy. Lâm Tĩnh tiếp tuc giở gương mặt tội nghiệp :

- Ta sai rồi, hay là như vậy đi công việc của cô ta làm hết cho, cô có thể tan làm rồi.

Chúc Hồng hứng thú nói :

- Thật sao??

Lâm Tĩnh chắc nịch gật đầu. Cô liền vui vẻ quăng một sấp tài liệu đã cũ cho anh:

- Nhập hết đống này vào máy tính, còn nữa trông chừng Tiểu Quách đừng để cậu ta rời khỏi.

Ngay khi vừa nghe nhắc đến tên mình, Quách Ủ Dột liền ngẩng đầu nhìn về phía hai người họ, hy vọng tràn trề nói :

- Có phải em được đi không?

Chúc Hồng cười thân thiện :

- Ta không muốn bị lão công ngươi đem đi ngâm rượu.

Tiểu Quách thất vọng tràn trề, bĩu môi lấy ra cuốn nhật ký, ấm ức ghi ghi chép chép.

Lâm Tĩnh thở dài, anh đối với cậu nhỏ này vốn dĩ rất mềm lòng. Sau đó Chúc Hồng vui vẻ cầm áo khoác, lấy chìa khóa xe, xách chiếc túi Gucci bản giới hạn, lắc người mỹ lệ bước ra khỏi cục điều tra.

Mèo Đại Khánh vẫn nằm lăn ra, ngủ như chết. Trong giấc mộng toàn là cá khô cùng một bóng dáng người ôn nhu luôn xuất hiện.

Lâm Tĩnh ngồi lại bên bàn lớn giữa sảnh, anh dùng tay gõ gõ lên mặt bàn, từng tiếng lóc cóc tạo nên một nhịp điệu quen thuộc, đôi mắt khó hiểu nhìn Quách Trường Thành cách đó không xa.

- Tại sao lại để Chúc Hồng cấm ra ngoài vậy?

Quách Trường Thành ngẩng đầu, cậu thở dài trả lời câu hỏi của Lâm Tĩnh ca :

- Sở ca đến Hạ gia điều tra, vì hồn ma của chị em Tú Nhã đã chỉ điểm hung thủ với em, chẳng qua em muốn đi cùng Sở ca. Nhưng...

Lâm Tĩnh tiếp lời cậu :

- Nhưng hắn lo ngại cậu gặp nguy hiểm nên không cho đi phải không.

- Vâng...

Lâm Tĩnh đẩy gọng kính cười cười :

- Cậu đúng là ngốc, có một người lo lắng cho cậu như vậy, chẳng phải là việc tốt sao?

- Nhưng... Cũng không thể để Sơ ca bảo vệ em mãi, chỉ là em muốn bản thân phải mạnh mẽ lên.

Lâm Tĩnh vẫn giữ nét mặt thân thiện đó, anh nghĩ cậu nhóc này càng trưởng thành hơn. Mặc dù tay chân vụng về, cũng có chút yếu ớt, nhưng suy nghĩ của cậu lại mạnh mẽ so với vẻ bề ngòai.

Quách Trường Thành nhìn nhìn Lâm Tĩnh, bỗng trong đầu cậu lại lóe lên một ý tưởng, cậu nhẹ nhàng đi đến ngồi cạnh anh, cười thật tươi nói với anh :

- Lâm Tĩnh ca, hay là anh mang em đến đó đi.

Lâm Tĩnh nhướn mày :

- Không được, Chúc Hồng biết sẽ giết tôi mất, còn nữa Sở ca của cậu chắc chắc sẽ đem tôi đi hỏa thiêu.

Quách Trường Thành vẫn kiên trì :

- Nếu có anh đi theo nhất định sẽ thuận lợi làm việc, nếu anh không nói, em không nói sẽ không ai biết mà.

Mèo Đại Khánh lúc này đột ngột ngẩng cao đầu meo meo nói :

- Đúng vậy không ai biết, trừ bổn miêu ta ra haha.

Lâm Tĩnh khóe môi co cụm lại :

- Không thể được.

Quách Trường Thành lặng lẽ đi đến cạnh sô pha, với tay ôm sở phó lên, sau đó quay sang tươi cười :

- Đem theo Sở phó, như vậy là được.

Lâm Tĩnh thở dài một hơi, đành nghe theo lời của cậu, anh biết chắc cậu vẫn sẽ kiên trì nếu mình từ chối. Đại Khánh với bộ lông đen đen nằm trong lòng Tiểu Quách cảm thấy địa vị của mình bị đe dọa, loài người ngu ngốc. Cứ thế cả ba nhanh chóng rời khỏi cục.

Sau hơn 15 phút đi xe, bọn họ đã đến được nơi cần đến, cả ba lén lút đi ngang một chiếc xe trông khá quen thuộc, nhưng họ cũng chẳng để ý nhiều. Từ cửa sau, bọn họ đánh ngất hai người làm trong nhà, thuận tiện thay đồ của bọn họ, cứ thế hai người lạ mặt đã thành công lẻn vào Hạ gia.

Mèo Đại Khánh nhảy xuống đất nói :

- Các người vào trong đó, ta đi lanh quanh xem thế nào.

- Được.

Nói xong Đại Khánh vọt lên nóc nhà, bóng đen nhỏ biến mất khỏi tầm mắt. Khi vừa bước vào bên trong, đập vào mắt bọn họ là một dãy hành lang dài gấp khúc, đi được một lúc thì từ phía sau truyền đến thanh âm the thé :

- Này hai người kia.

Quách Trường Thành bắt đầu cứng người, chẳng lẽ bị phát hiện sớm như vậy? Lập tức một bàn tay thô sạm đánh lên đầu bọn họ :

- Ta kêu các người đấy, còn vờ như không nghe thấy, muốn làm biến sao?

Ngay khi quay lại, một người phụ nữ trung niên mập mạp, gương mặt đanh đá liếc nhìn bọn họ, bà ta ăn mặc trông rất sang trọng, có lẽ là người nhà Hạ gia.

Bà ta sau khi thấy được gương mặt của bọn họ liền đánh giá một lúc, sau đó tươi cười nói :

- Xem ra bộ dạng cũng không tồi, hai ngươi là người mới à?

Lâm Tĩnh gượng gạo cười :

- Vâng.

- Vậy được lắm, phòng ta có chút bẩn, mau theo ta đến dọn cho sạch.

Nói xong liền kéo Quách Trường Thành đi, Lâm Tĩnh có chút lo lắng muốn đuổi theo, nhưng với tốc độ bàn thờ của bà ta, thì hai người lôi lôi kéo kéo đã nhanh chóng mất dạng. Lâm Tĩnh trong lòng thầm cảm thán kêu khổ.

Không tiếp tục đứng ngây ngốc ở đó, Lâm Tĩnh nhanh chóng đi dọc theo hành lang, vào những căn phòng trống thăm dò, đã qua kha khá thời gian nhưng vẫn không tìm được thứ gì quan trọng, anh liền lấy ra điện thoại, xem thông tin của kẻ tình nghi mà mình đã tự ý chụp được trong hồ sơ của Chúc Hồng khi nãy, đoán chắc tên này sẽ không trực tiếp ở trong nhà lớn. Có thể là cách đây không xa có một biệt viện nhỏ.

Hạ Phong Dương không được coi trọng, nhưng dù sao cũng là người họ Hạ, cho nên Hạ Thạch Sơn để lại cho hắn biệt viện nhỏ phía Tây, vừa không để người khác bàn tán, còn có thể lấy được một chút tình cảm vụn vặt của hắn.

Lâm Tĩnh nghĩ nghĩ, liền bước ra khỏi phòng trống, đi tiếp một đoạn, liền nhìn thấy Hạ Phong Dương bước vào một căn phòng ngay lối ngoặc hành lang, anh quan sát một chút, liền thấy không ổn, có lẽ nên rời khỏi nơi này sớm tránh bứt dây động rừng, cần phải đi tìm Tiểu Quách trước đã.

Lâm Tĩnh lập tức xoay người rời đi, bỗng cánh tay của anh vướng phải một vật, vài giây sau tiếng đỗ vỡ thanh thoát vang lên, bình hoa được tỉ mỉ trưng bày trên một bệ đá điêu khắc bị anh làm vỡ, tiếng động gây chú ý người trong phòng, vài giây sau liền xuất hiện một người túm lấy bả vai Lâm Tĩnh.

Hạ Phong Dương ánh mắt hung hiểm dò xét anh :

- Ngươi làm gì ở đây?

Lâm Tĩnh vã mồ hôi hột :

- Tôi...

Hạ Phong Dương gằn giọng :

- Ngươi không biết chỗ này không được đi lung tung hay sao? Ta thấy ngươi rất lạ mặt? Ngươi không phải là người làm của Hạ gia.

Lâm Tĩnh bị đâm trúng tim đen, liền lắc đầu :

- Không, không, tôi là người mới vào.

Hạ Phong Dương có chút do dự thả lỏng tay :

- Thật?

- Là thật, do tôi sơ ý nên đi lung tung làm vỡ bình hoa, để tôi dọn dẹp sạch sẽ cho ạ. Thật xin lỗi.

Hắn nghe đến giọng điệu thật lòng của anh, bắt đầu cũng buông bỏ nghi ngờ, trách mắng một vài câu rồi bỏ đi. Lâm Tĩnh tim đập thình thịch vuốt ngực, tên này tin người như vậy sao?

Lúc này Sở Thứ Chi đã xuất hiện sau lưng Lâm Tĩnh, hắn nét mặc đen như than lên tiếng :

- Sao cậu lại ở đây?

- A... Lão Sở...

Sở Thứ Chi tiếp tục gặn hỏi :

- Mau trả lời tôi.

Lâm Tĩnh tâm tình đều là trái đắng nuốt nước bọt :

- Thật ra... Là tôi thay thế Chúc Hồng canh chừng Trường Thành, nhưng mà... Cậu ấy lại nằng nặc đòi đến đây... Thế nên...

Sở Thứ Chi mạnh bạo vỗ lên đầu anh một cái như trời giáng :

- Ngu ngốc. Còn không mau đi tìm cậu ta.

Nói xong Sở Thứ Chi liền mất dạng, khí tức âm lãnh của hắn khiến Lâm Tĩnh có thể cảm nhận được sự tức giận của hắn hiện tại, lần này anh chắc chắn sẽ bị phơi khô đến chết.

Nhìn bóng hai người họ rời đi, Hạ Phong Dương lặng lẽ trở vào trong phòng, báo cáo lại với cha mình.

Hạ Thạch Sơn lo lắng nhìn Dạ Tôn :

- Bọn họ đã lần ra được đến đây rồi.

Dạ Tôn chỉ cười nhẹ nhàng nhìn gã :

- Vậy ngươi biết phải làm gì rồi đấy, ta đã nói từ trước rồi, ngươi tự mình giải quyết.

Hạ Thạch Sơn trong ánh mắt có chút tuyệt vọng run giọng :

- Phải... Làm đến như thế sao?

Dạ Tôn đáp trả gã bằng sự yên lặng, nhâm nhi chén trà trong tay.

Hạ Thạch Sơn giấu những suy tư đó vào sâu trong ánh mắt tuyệt tình của mình, hắn đến cạnh đứa con trai ngoài giá thú của mình, rủ rỉ vào tai nó những câu nói.

Hạ Phong Dương đỏ mắt :

- Cha...

Hạ Thạch Sơn kiên định nhìn hắn :

- Mau đi giải quyết.

Hạ Phong Dương mím môi, sau đó rời khỏi phòng. Trông theo bóng lưng của hắn, Hạ Thạch Sơn thở dài một hơi, đối với đứa con này, không nên đặc tâm tư quá nhiều là điều chính xác mà gã đã từng làm.

Sau khi bị người phụ nữ đó kéo đi, Quách Trường Thành bị dẫn đến một căn phòng rộng lớn, người phụ nữ tươi cười nhìn cậu :

- Cạu xem trên sàn toàn là bụi bẩn.

Quách Trường Thành hướng mắt xuống sàn nhà, quả thật là có bụi, nhìn xung quanh mọt chút lại tháy nhiều thứ đồ đạc bị vất lung tung. Người phụ nữ ngồi trên ghế trang điểm, tự mình soi gương :

- Cậu mau dọn dẹp chỗ đấy.

- Vâng.

Nói xong cậu nhanh chóng dọn dẹp, quét quét sàn nhà, chỉ vài phút ngắn ngủi liền xong tất cả, người phụ nữ hài lòng gật gù :

- Cậu cũng thật tỉ mỉ.

Bà ta tiến đến gần cậu, vương tay vuốt lấy góc mặt của cậu cảm thán :

- Cạu cũng thật ưa nhìn, hay là...

Chưa để bà ta nói hết câu, Quách Trường Thành nhanh chóng né đi móng vuốt của bà ta, sau đó vội vàng rời khỏi phòng :

- Xin lỗi, tôi còn bận việc.

Người phụ nữ tức giận đuổi theo :

- Này.

Vừa ra đến cửa thì bóng dáng của cậu đã biến mất, bà ta tiếc nuối hừ mũi. Món đồ chơi đáng yêu như vậy lại vuột mất.

Chạy khỏi vòng vây đáng sợ của bà ta, Quách Trường Thành bình ổn hơi thở của mình, đứng ngay hành lang vắng vẻ, cậu không biết mình phải làm gì tiếp theo đây, không có Lâm Tĩnh ca ở đây mọi việc đã không đúng kế hoạch.

Lúc này một đạo bóng đen từ cửa sổ nhảy vào, mèo mập vểnh đuôi lên trêu chọc cậu :

-  Cậu trông như thế lại được lòng phái nữ quá nhỉ?

Quách Trường Thành khổ tâm :

- Không phải đâu, sở phó đừng có nói lung tung, nếu để Sở ca biết được thì không xong.

Đại Khánh cười ha ha :

- Thằng nhóc cậu đúng là bị dạy hư rồi, mở miệng thì Sở ca, khép miệng lại cũng Sở ca.

Quách Trường Thành bị nói đến cơ hồ đều đã đỏ mặt, Đại Khánh không tiếp tục trêu cậu nữa :

- Tôi vừa nghe ngóng được một ít, nơi ở của Hạ Phong Dương biệt viện phía Tây, cách đây một quãng cũng khá là xa.

Quách Trường Thành vui mừng :

- Vậy chúng ta mau đến đó xem thử.

Đại Khánh vểnh râu :

- Không được, lúc nãy cậu bị tách ra tôi phải theo sát cậu mà bỏ mặt Lâm Tĩnh, không biết tên bán hòa thượng đó thế nào rồi. Nên nhanh chóng tìm hắn rồi trở về cục.

Quách Trường Thành ngẫm nghĩ, sở phó nói cũng có lý, nếu cứ lung tung đi đến đó như vậy nhỡ có chuyện xảy ra lại làm liên lụy đến mọi người.

Đại Khánh nhảy lên người cậu, Quách Trường Thành thuận tiện ôm lấy sở phó, bọn họ đi vòng vòng kiếm Lâm Tĩnh.

Đi được một lúc,Quách Trường Thành liền phát hiện Sở ca đang cùng Lâm Tĩnh ca đi chung, cậu mím môi bước nhỏ đến trước mặt bọn họ, Sở Thứ Chi trông thấy cậu, tâm tình không còn lo lắng như cũ nữa, thay vào đó tức giận liền dân lên.

Hắn hung hăng mắng một câu :

- Làm càng.

Sau đó xách cổ cậu âm thầm rời khỏi Hạ gia. Cả ba người một mèo ngồi trên xe nhất nhất yên tĩnh.

Trở về cục điều tra lúc này cũng đã sập chiều. Ngồi đối diện với Sở ca, Tiểu Quách trong lòng một trận run rẩy, ánh mắt của Sở ca thật đáng sợ, nếu đó là những mũi kim, thì lúc này trên người cậu đều đã biến thành cái tổ ong.

Lâm Tĩnh cùng Đại Khánh trốn trong phòng làm việc của anh ló đầu ra nhìn, Đại Khánh nhỏ giọng :

- Ngươi nói, lần này có phải chúng ta gây chuyện rồi hay không?

Lâm Tĩnh thì thào đáp lại :

- Chắc chắn ta sẽ bị hắn giết mất.

Đại Khánh cười ha ha :

- Chẳng phải ngươi còn sờ sờ ở đây sao?

- Hiện tại tạm thời như thế, nhưng ai biết được lát nữa hắn nổi điên có giết ta hay không?

Tiếng chuông điện thoại thông báo vang lên, Lâm Tĩnh lấy ra xem : "Con mẹ nó tên Lâm Tĩnh chết tiệt, ngươi lo là ta không bị lột da rắn nên cố ý cùng Trường Thành làm bậy có phải không? Cô nãi nãi đây nếu có chuyện gì thì có thành ma rắn cũng không tha cho ngươi "

Lâm Tĩnh nuốt nước bọt, cảm thán cuộc đời bi ai.

Quách Trường Thành se se hai ngón tay lặng lẽ nhìn Sở ca, cậu vẻ mặt hối lỗi nói :

- Sở ca, em biết lỗi rồi.

Sở Thứ Chi hừ một tiếng lại im lặng, áp lực trong lòng Tiểu Quách càng nặng nề hơn, cậu tiếp tục nhỏ giọng :

- Sở ca, em sẽ không cãi lời anh nữa.

Sở Thứ Chi ngoảnh mặt đi, Tiểu Quách mặt như muốn khóc sắp nơi, hốc mắt ửng đỏ :

- Sở ca, anh phạt em thế nào cũng được, em sai rồi, em xin lỗi.

Sở Thứ Chi liếc mắt nhìn cậu :

- Có phải tôi muốn thế nào cũng được?

Tiểu Quách gật đầu :

- Vâng...

Sở Thứ Chi trong lòng cười trộm, còn không bắt được đuôi của em sao, ngoài mặt lại một bộ lạnh lùng :

- Được, vậy về nhà thôi.

Tiểu Quách há hốc mồm, Sở Thứ Chi nhanh chóng túm cậu ra ngoài, quăng lên xe, bản thân một bộ nghiêm túc ngồi cạnh cậu, chiếc xe dần dần biến mất cuối con đường.

Mèo  Đại Khánh ngồi trước cửa cục điều, mắng một câu :

- Con người ngu ngốc ah.

Mặt trời lặng phía Tây Long Thành, rán chiều đỏ ối xuyến qua khung cửa sổ rọi vào trong căn phòng, màn che nhẹ lung lay trước cơn gió ngang qua.

Hạ Phong Dương cầm ly rượu nho trong tay, màu sắc đỏ tím của rượu theo từng chuyển động nhịp nhàng của cổ cay vỗ về lên thành ly, hắn nhấp một ngụm, chua xót cùng đắng chát tràn vào yết hầu, sau đó vị ngọt lan tỏa khoang miệng.

Đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trong căn phòng khách sạn đẹp đẽ, những lời nói của cha hắn, một chữ cũng không quên. Tim hắn lại đau đến thế, suy cho cùng hắn cũng chẳng là gì đối với cha hắn.

"Ngươi tự kết liễu đời mình đi, hãy vì Hạ gia mà hãnh diện với điều đó."

Hạ Phong Dương hắn biết, cả đời này hắn cũng chỉ là con chó của Hạ gia, ngay cả cha hắn cũng thế, no lệ của quyền lực không hơn không kém.

Lấy bức thư từ trong áo, nhẹ đặt lên cái bàn con trước mặt,ngã người lên chiếc giường rộng lớn, có lẽ đã đến lúc phải đi rồi, dù sao thì đến cuối cùng cha hắn vẫn thừa nhận hắn chính là người của Hạ gia.

Quách Trường Thành lẽo đẽo phía sau Sở Thứ Chi vào nhà, một ngày mệt mỏi liền tan biếng.

Sở Thứ Chi lặng lẽ kéo cậu vào phòng, đẩy cậu ngồi lên giường, sau đó hắn lấy từ trong tủ những bộ quần áo trông rất kỳ lạ, Quách Trường Thành tò mò xem xét :

- Những cái này... Ah? Tai mèo? Còn có đuôi mèo? Là tạp dề?? Cái này chẳng phải là đồ của người hầu sao?

Sở Thứ Chi đứng đối diện nở nụ cười tà mị :

- Thay vào.

Quách Trường Thành ù ù cạc cạc chớp mắt ngước nhìn sở ca :

- Thay...

Sở Thứ Chi nắm cằm cậu, nhẹ liếm lấy lỗ tai cậu thì thào :

- Mặc vào từng bộ một.

Da gà của Quách Trường Thành đều dựng thẳng dậy, cậu từ trước đến này chưa bao giờ mặc những thứ xấu hổ như vậy, cậu đỏ mặt lắc đầu :

- Em... Không được...

- Chẳng em nói tôi muốn gì cũng được hay sao? em nuốt lời?

Quách Trường Thành lúc này mới vỡ lẽ ra, thì ra cậu đều nằm trong lòng bàn tay của nam nhan trước mặt, Sở Thứ Chi thích thú quan sát nét mặt chuyển biến của cậu, sau đó hắn không nhịn được liền cắn một ngụm lên má cậu :

- Mau, thay vào, tôi hảo hảo phạt em.

- Sở ca... Anh... Anh.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật