[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án (23)



SONG SINH ÁN

Vài ngày sau vụ án công ty giải trí Tảo Nghiệp, Quách Trường Thành nhận viết báo cáo toàn bộ vụ án, thế nhưng dù nghĩ thế nào cậu cũng không thể hoàn thành được, cậu nghĩ vẫn còn một vài khúc mắt về Tảo Thiên Bình, đằng sau những tội lỗi đó luôn tồn tại những nguyên nhân.

Ngày hôm đó, Quách Trường Thành cứ ũ rũ ngồi bên bàn làm việc, đôi mắt nhìn chăm chú lên màn hình máy tính, Sở Thứ Chi ngồi đối diện híp mắt nhìn cậu :

- Em sao thế?

Quách Trường Thành thở dài gục mặt lên bàn :

- Em vẫn chưa hoàn thành báo cáo.

Sở Thứ Chi dãn nhẹ cơ mặt, hắn đi đến xoa mạnh lên đầu cậu :

- Từ từ viết, không ai hối em cả.

Quách Trường Thành mắt to tròn ngước nhìn hắn, bộ dạng như cún con vô tội khiến hắn muốn trêu chọc. Sở Thứ Chi liền nhéo lên má cậu, trên làn da trắng nõn hiện lên một vệt đỏ.

Quách Trường Thành cảm giác đau, cậu biễu môi xoa xoa nơi bị bẹo má, Sở ca sao lại mạnh bạo như vậy. Chúc Hồng ngồi một bên chứng kiến toàn bộ, vẻ mặt đều đen thui, trên chán có chút giật giật.

Không cần lúc nào cũng phát cẩu lương cho cô nãi nãi đâu, ta ăn đến phát nghẹn rồi.

Đại Khánh nằm trên sô pha nhìn chằm chằm nét mặt củ Chúc Hồng, mèo mập cong ba cong râu nói :

- Ngươi để ý bọn họ làm gì?

Chúc Hồng cầm điện thoại chọt chọt, mọi bực tức đều dồn hết lên ngón tay :

- Để ý cái con khỉ.

- Aiz sao ngươi không đi tìm đối tác mà phát cẩu lương, cứ ở đó ghen ăn tức ở làm gì? Chẳng lẽ ngươi ế sao?

Chúc Hồng trợn mắt nhìn :

- Con mèo thối, ai nói ta ế, cô nãi nãi đây vừa xinh đẹp vừa nữ tính, người theo đuổi ta có thể xếp hàng hết cả cái Long Thành này.

Mèo Đại Khánh khi bỉ nhìn nét mặt hung dữ đang trừng mắt nhìn mình, có ma mới tin lời cô ta nói. Lâm Tĩnh yên lặng ngồi uống cà phê, anh không muốn bị Chúc Hồng mắng đâu.

Chúc Hồng ánh mắt sắc bén đột nhiên quét mắt sang gương mặt lo sợ giấu sau cặp kính kia, cô ta hừ một cái :

- Bán hòa thượng thối, suốt ngày chỉ toàn cà phê, đầu ngươi làm từ hạt cà phê có phải không?

Lâm Tĩnh ủy khuất rưng rưng nhìn cô ta, nằm không cũng trúng đạn là có thật. Chúc Hồng giơ nắm đấm lên :

- Nhìn cái gì?

Lâm Tĩnh mím môi đầu quay sang hướng khác. Đúng là phụ nữ rất đáng sợ. Mèo Đại Khanh chán ghét vểnh mặt lên, đúng là thế gian ngu xuẩn, bổn miêu phải chịu thiệt thòi rất lớn khi làm đồng nghiệp cùng đám người này.

Trên tầng hai, là thế giới riêng của Triệu Vân Lan cùng Thẩm Nguy, hai người bọn họ ở trong phòng làm việc, kẻ thì cười cợt đùa bỡn, người thì mặt vẻ nghiêm túc, đôi lúc còn có chút cau mày.

Triệu Vân Lan cầm cây kẹo mút đủ vào miệng của Thẩm Nguy, y cừơi cười nói :

- Thế nào ngọt không.

Thẩm Nguy gật đầu, y lại nói típ :

- Tất nhiên rồi tôi đã ngậm nó mà.

Thẩm Nguy cau mày,sau đó Triệu Vân Lan vô cùng thích thú với vẻ mặt này của hắn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

2h chiều số 4 đường Quang Minh, Long Thành, cục điều tra đặc biệt.

Quách Trường Thành đôi mắt nặng trĩu nhìn lên màn hình máy tính, những dòng chữ như bay bổng, cậu cảm thấy thật buồn ngủ một cách lạ kỳ, một lúc sau cậu gục lên bàn chìm vào mộng.

Trong mộng cậu nhìn thấy chỉ là một mảng đen tối, bất chợt một giọng nói trầm ang lên đánh tan sự im lặng, cậu men theo giọng nói đó đến một điểm sáng, chỉ vài giây sau cậu xuất hiện tại một quán cà phê trên tầng thượng của một tòa cao tầng.

Tảo Thiên Bình ngồi đối diện với một người đàn ông :

- Anh nói... Anh hứa là sẽ giúp tôi.

- Phải.

- Tôi tin anh lần này.

Người đàn ông không rõ khuôn mặt, nắm lấy tay hắn :

- Tôi sẽ không làm anh thất vọng.

Tảo Thiên Bình cười thật tươi :

- Ừm.

Rồi mọi thứ xung quanh lại biến chuyển, lần này là trong một căn phòng ở khách sạn, Tảo Thiên Bình cơ thể trần trụi ngồi trên ghế sô pha, anh gục đầu :

- Anh nói là sẽ giúp tôi... Nhưng anh đã không làm vậy.

Người đàn ông nằm trên giường nghiên người, giọng nói đầy trêu chọc :

- Thì tôi đã giúp anh đấy, thu mua toàn bộ tập đoàn của cha anh.

- Khốn kiếp. Anh lừa tôi, lừa cả tình cảm lẫn tài sản...

- Là do anh tự nguyện.

Tảo Thiên Bình ôm mặt đau đớn khóc lóc khiến giọng nói hắn nghẹn lại :

- Anh là đồ khốn... Tôi chẳng còn gì cả...

- Vậy thì anh đi chết đi.

Mọi thứ xung quanh liền nhạt nhòa theo giọng nói đầy tính khinh bỉ của người đàn ông đó, những hạt mưa nặng trĩu rơi trên lòng bàn tay cậu, nhưng khi nhìn kỹ lại đó không phải là mưa, mà là nước từ trong vòi sen xả ra, bóng người trần truồng ngồi co rúm một góc phòng, trên tay cầm một lọ thuốc ngủ, ánh mắt tuyệt vọng nhìn vào chính mình trong gương, hắn cười khẩy một cái :

- Đứa con phá hoại, ngu ngốc.

Sau đó hắn nốc hết số thuốc đó, mắt nhắm nghiền lại, cơ thể ngã trên sàn, Tảo Thiên Bình đã tự tử chết.

Xung quanh phòng tắm là những bóng ma la hét, một luồng khí đen chui vào người Tảo Thiên Bình, vài giây sau hắn tỉnh lại, là một con người khác.

Tất cả đều lọt vào tầm mắt Quách Trường Thành, một chút xót xa dành cho người này, tin tưởng một người rồi lại bị người phản bội.

Mà người đó lại vô tâm chứng kiến Tảo Thiên Bình tự sát, cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông đi đến nâng cầm Tảo Thiên Bình :

- Đồ ngu ngốc, chết là đáng.

- Ngươi cũng thật ác độc, nhưng cũng vì vậy mà ta có thể đoạt xá, sống lại.

- Đúng vậy, chính vì thế ngươi phải nghe lời ta, làm việc cho ta.

- Vâng! Chủ nhân.

Người đàn ông hôn lên môi Tảo thiên Bình, sự kinh tởm dấy lên trong lòng Quách Trường Thành. Cậu nhìn chằm chằm bóng lưng trước mặt, cảm thấy khá là quen mắt sau đó liền nhìn thấy hình xăm trên cổ hắn, là một cái đầu lâu.

Chưa kịp để cậu nhìn kỹ, mọi hình ảnh xung quanh liền sập tối. Cậu nghe thấy tiếng cười ngọt ngào của một cô gái, nháy mắt cậu đã đứng trên sân thượng, ánh nắng mờ ảo rọi xuống, cậu loáng thoáng thấy được bóng lưng của hai người ngồi trên đỉnh mái.

Cô gái gương mặt như ánh dương, nụ cười khiến hai má lúm đồng tiện lộ ra, mái tóc vàng nhạt ông bềnh trong gió, Lilith ngón tay chỉ vào một tấm poster thật to đối diện :

- Em sẽ trở thành người nổi tiếng giống như bọn họ.

Trên tấm biển quáng cáo là hai chị em song sinh gương mặt vẫn còn non trẻ, tầm 17 tuổi. Lilith ánh mắt đầy mong ước nhìn bọn họ. Người con trai bên cạnh nắm lấy tay cô :

- Anh tin em sẽ làm được.

- Cám ơn anh....

Bọn họ nhìn nhau, ánh mắt chính là tràn đầy tình yêu, nụ cười chính là sự tin tưởng tuyệt đối. Nhưng rồi đâu ai ngờ tới, cuộc đời sau này của cô đã rơi vào bế tắc, vì ước mơ mà mất luôn cả mạng, những hình ảnh từ quá khứ của họ liên tục hiện ra trước mặt Quách Trường Thành, cậu cũng cảm nhận được từng dòng cảm xúc của họ, yêu, hận, rồi lại yêu.

Cuối cùng tất cả dừng lại tại một khung cảnh đỏ rực như rán chiều hoàn hôn, một cây cầu bắt qua một con sông đầy máu, những linh hồn liên tục gào thét bám víu lấy thành cầu.

Lilith thân hình nhợt nhạt, mái tóc vàng xõa hờ, ánh mắt mong chờ nhìn đến chàng trai bên kia cầu, cô vui vẻ nói :

- Em đã chờ anh ở đây.

Chàng trai thở phào, mỉm cười :

- Anh biết.

- Em xin lỗi.

- Anh không trách em.

Lilith bả vai run run, cô khóc, thứ chảy ra từ khóe mắt là hai hàng lệ, chàng trài gương mặt bình thản, từng bước chậm rãi đi đến bây đây cầu, anh ta đưa tay lên, những ngón tay lau đi những giọt nước mắt :

- Số trời đã định, chúng ta sẽ không thể rời xa nhau. Kiếp sau nhất định sẽ gặp lại.

- Anh tin như vậy thật sao?

- Phải.

- Nhất định... Anh nhất định phải tìm em, em sẽ chờ.

Cả hai nắm tay nhau đi đến nhận chén canh đặt sẵn trên bàn gỗ, bà lão gương mặt nhăn nhúm mỉm cười :

- Uống chén canh Mạnh Bà, các người sẽ quên đi ký ức của kiếp này, đầu thai kiếp khác.

Chàng trai đặt chén canh xuống trên bàn, sau đó dùng móng tay bấm rách lòng bàn tay nói với Lilith :

- Người nào có vết sẹo trong lòng bàn tay, chính là anh.

Lilith nắm chặt tay anh ta :

- Nhất định em sẽ nhớ....

Sau đó họ uống chén canh Mạnh Bà , đầu thai chuyển kiếp. Quách Trường Thành cảm thấy như vừa trải qua một cuốn tiểu thuyết, mọi cảm xúc vẫn còn đọng lại. Rất chân thật, đến nỗi lồng ngực mỗi khi nhìn thấy cảnh biệt ly đó lại đau thương.

Khóe mắt cảm giác như nóng ẩm, cậu đưa tay lên nhưng chẳng cảm thấy gì. Bên tai lại nghe thấy tiếng nói quen thuộc :

- Trường Thành. Mau tỉnh.

Mọi thứ xung quanh đều trở về một mảng tối đen, tiếng gọi càng lớn hơn, bất chợt cậu như bị cuống theo tiếng gọi đó, cảm giác một bàn tay đặt bên má của mình, cậu khẽ mở mắt.

Sở Thứ Chi lo lắng cau mày :

- Em làm sao vậy?

Quách Trường Thành có chút ngây ngốc :

- Làm sao?

Sở Thứ Chi quệt lấy vệt nước bên khóe mắt :

- Em đang ngủ sao lại khóc?

- Em khóc?

Cậu hồ đồ đưa tay lên mặt mình, quả thật cậu khóc rồi. Sở Thứ Chi nhìn thấy biểu tình của cậu liên cảm thấy chua xót trong lòng, nhẹ lau đi mặt cậu, rồi xoa đầu :

- Ngốc.

Cậu cảm thấy trong lòng có chút vui :

- Sở ca em biết phải viết báo cáo thế nào rồi.

- Ừm.

Sở ca ôn nhu đối cậu cười, từng đợt ấm áp trên lòng bàn tay truyền đến từng tế bào cậu, yêu chính là như thế.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ánh sáng ngày cũng đã dần tắt, mặt trời lặng lẽ khuất sau ngọn núi cao.

Tiếng hát du dương, cùng ánh đèn mập mờ trên sân khấu nhỏ trong một phòng trà, hai người con gái song sinh nhìn nhau, nụ cười nở rộ.

Khán giả xung quanh, đều dùng ánh mắt thèm khát nhìn bọn họ, từ trong gốc tối, một ánh nhìn chăm chú đến sân khấu.

Sau khi kết thúc, Tú Thanh Tú Nhã trở về sau cánh gà, Tú Thanh mệt mỏi thở dài :

- Chúng ta dường như đang xuống dốc.

Tú Nhã có chút nhớ nhung quá khứ nhìn chính mình trong gương :

- Tú Thanh, chị có nhớ lúc chúng ta học cấp ba. Cùng yêu một người con trai.

Tú Thanh có chút cứng người :

- Sao em lại nhắc đến chuyện đó?

- Chị không biết sao? Một trong những người cảnh sát đã phá hỏng kế hoạch của tập đoàn Tảo Nghiệp, là anh ấy.

Tú Thanh siết chặt cây cọ trong tay :

- Vậy sao?

Tú Nhã có chút nhợt nhạt, cô nhắm lại mắt, hồi tưởng lại khoảng ký ức xa xưa đó, rồi mở mắt ra, ánh mắt có chút buồn bã :

- Nếu không nhờ anh ấy, chúng ta cũng chẳng còn sống.

Tú Thanh tức giận đập mạnh cây cọ xuống bàn :

-Em im đi, chúng ta đi đến bước này, đều là tại hắn.

Tú Nhã thở dài, cô rời đi, trước khi ra cửa vẫn quay đầu nói lại một câu :

- Chị vẫn không từ bỏ cái ý định đó. Chị muốn làm người nổi tiếng đến thế sao?

Tú Thanh cười thật lớn :

- Phải, em cũng biết nguyên nhân tại sao chị lại cố chấp như vậy mà.

Tú Nhã ánh mắt không có tiêu cự, thất thểu trở về căn nhà của bọn họ. Tú Thanh ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt nhìn chằm chằm chính mình trong gương, một tia đau lòng chợt xẹt ngang qua, cô cười khổ một cái, đến tột cùng Tú Nhã mãi mãi không hiểu ý nghĩ thật sự của mình.

Cồ cứ thế ngồi đó suốt 3 tiếng đồng hồ, cho đến khi quản lí phòng trà đến bảo cô trở về, lúc này cô mới hồi thần rời khỏi.

Về đến trước cửa nhà rộng lớn, Tú Thanh nhìn bên trong tối đen như mực không có một ánh đèn, cô thở dài mở cửa bước vào, nhưng xộc vào mũi là một mùi tanh tươi, cô bật đèn lên ánh mắt hoang mang nhìn xung, cho đến khi nhìn đến một thân ảnh quen thuộc nằm trên giường, cổ tay máu chảy không ngừng.

Tú Thanh đôi mắt không còn cảm xúc thất thểu đi đến, quy rạp bên giường, giọng run run gọi :

- Tú Nhã...

Tâm can như bị xé vụn,ngón tay run rẩy lướt nhẹ trên gương mặt xinh đẹp giống mình :

- Các người, nhất quyết không tha cho chúng tôi...

Một người đàn ông bước ra từ góc phòng, nụ cười khanh khách đến ghê tởm vang lên :

- Buông tha? Cô bị ngu sao? Tôi bỏ công bỏ sức nâng đỡ hai cô, còn nữa trong hợp đồng đều đã ghi rõ, đến hạng thì phải trả cho chúng tôi. Mặc dù kế hoạch bị hỏng, nhưng cũng không thể để hai người thoát khỏi.

Tú Thanh cười thật lớn, trong giọng cười đều là đau khổ cùng mỉa mai, cô biết sẽ có ngày như thế, nhưng lại không ngờ thê thảm như vậy. Người đàn ông đi đến đặt năm ngón tay lên đầu cô, rút cạn sinh khí, sau đó dùng dao gạch cổ tay cô, máu tươi chảy ra, hắn bế Tú Thanh đặt lên giường nằm cạnh Tú Nhã.

Người đàn ông lặng lẽ rời đi, Tú Thanh khẽ mở mắt, tên đó vẫn chưa rút sạch sinh khí của cô, có lẽ do gấp gáp, còn chút hơi tàn cuối cùng cô nắm lấy tay Tú Nhã, mỉm cười thật nhạt sau đó nhắm nghiền mắt lại, để bản thân rời đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong thư phòng ở Hạ gia, Dạ Tôn cầm lấy hai bình thủy tinh nhỏ nhìn đến, bên trong là dòng khí màu xanh lưu chuyển, hắn không hài lòng ném xuống đất.

Người đàn ông quỳ rạp trên đất có chút run rẩy, Dạ Tôn giọng nói âm lãnh :

- Đã hai lần, các người đều bị phả hỏng kế hoạch, coi như hai cái phong ấn đều bị mất.

Hạ Thạch Sơn run rẩy :

- Tất cả... Đều là tại đám người của cục điều tra đặc biệt.

Dạ Tôn phất tay, lập tức Hạ Thạch Sơn bị hất văng lên tường, gã đau đớn kêu một tiếng, Dạ Tôn gằng giọng :

- Nếu còn một lần nữa, thì ngươi cái mạng cũng không còn. Cút ra ngoài.

Hạ Thạch Sơn đau đớn bò ra khỏi phòng, Yểm Công Tử ngồi bên cạnh lắc đầu :

- Ngươi sao không giết chết cái tên vô dụng đó đi?

Dạ Tôn liếc hắn một cái :

- Ngươi còn dám lên tiếng sao? Nói sẽ giúp ta, nhưng hình như ngươi đang muốn lừa ta.

Yểm Công Tử cười ha ha :

- Ngươi bậy rồi.

Sau đó hắn đưa một tấm bản đồ đã được khoanh vùng kèm theo mấy tấm ảnh cho Dạ Tôn :

- Đây là những giao lộ âm dương mà ta âm thầm chuẩn bị cho ngươi, tất cả đều đã hoàn thành tốt, chỉ cần chờ ngươi xong xuôi, thì kết giới sẽ mở, lúc đó ngươi muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Dạ Tôn tiếp nhận bản đồ, sau đó nhìn lên những tấm ảnh chụp, liền cười khẩy một cái :

- Không ngờ Yểm Công Tử thật lợi hại.

- Khách sáo.

Diễm Quỷ nâng chung rượu lên, cạn với Yểm Công Tử một cái rồi thống khoái nhấp từng ngụm. Bên ngoài Hạ Thạch Sơn nóng giận đến đỏ mắt, hắn đi xuống lầu, tên đàn ông đứng cúi người đang đợ gã có chút thấp thỏm.

Hạ Thạch Sơn đi đến tát hắn một bạt tai :

- Thằng vô dụng.

- Cha...

Hạ Phong Dương tròn mắt nhìn cha của mình tức giận, đôi mắt vừa oán giận vừa ủy khuất nhìn. Hạ Thạch Sơn không chút tình cảm nói :

- Nuôi ngươi tốn cơm gạo, vậy mà ngươi đền đáp ta như vậy?

- Con...

- Cút.

Hạ Phong Dương có chút ngây người, Hạ Thạch Sơn hừ lạnh bỏ đi. Hạ Phong Dường đầu óc rối loạn, hắn vò đầu bức tóc, những tiếng cười khanh khách như muốn ức nghẹn ở cổ, hắn khụy xuống, điên cuồng gãi lên cổ, hình xăm đầu lâu lúc này đã rướm máu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

LỜI TÁC GIẢ : Mị đã trở lại, xin lỗi vì để các nàng chờ quá lâu, đừng bỏ rơi mị ah, hãy follow mị, vote cho mị để mị cang có động lực lấp hố. Sau bao ngày suy nghĩ cuối cùng cũng ra được tình tiết tiếp theo <3




Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật