[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án (11)



TỀ GIA

Ánh sáng đầu tiên trong ngày rọi qua khung cửa sổ, dưới ánh nắng sáng vàng, mái tóc đen hé ra từ nếp chăn óng ánh một màu đen tuyền. Sở Thứ Chi đứng bên giường thích thú dùng ngón tay se se lọn tóc mềm mượt.

Xúc cảm trên ngón tay thật dễ chịu, Quách Trường Thành ư ử vài tiếng như mèo con, Sở Thứ Chi vội rút tay về, vẻ mặt trở lại nét cứng nhắc như bình thường. Hắn lay lay vai cậu :

- Trường Thành, dậy đi, trễ rồi.

Quách Trường Thành dụi dụi mắt rồi rút đầu vào sâu trong chăn. Sở Thứ Chi giật giật khóe môi, con mèo ham ngủ đáng chết. Hắn trực tiếp giật mất tấm chăn, lôi cổ cậu lên nhéo nhéo gò má mịn màng của cậu. Tiểu Quách mở đôi mắt vẫn còn nhuyễn của mình, gương mặt phóng đại của Sở ca khiến cậu run một cái.

Sở Thứ Chi cười nhạt, hắn thả cậu xuống, Quách Trường Thành lật đật đi rửa mặt. Sở Thứ Chi ngồi trên xe đợi cậu, hắn trên tay đẽo đục một con búp bê bằng xương người. Quách Trường Thành vừa bước lên xe, trông thấy bộ mặt nghiêm túc của Sở ca cậu nhìn lâu hơn một chút.

Sở Thứ Chi liếc mắt nhìn cậu :

- Sao không nổ máy?

Quách Trường Thành lúng túng nổ máy xe, chiếc xe chậm rãi lăng bánh. Hai bên làn xe chạy, những tán cây thưa thớt vút ngang một cách chậm rãi. Sở Thứ Chi nhét con búp bê vào trong túi, hắn lấy từ ghế sau một tập hồ sơ, từ trong đó lấy ra một tờ giấy ghi địa chỉ lạ đưa cho cậu :

- Đi đến đây.

Quách Trường Thành tò mò hỏi :

- Hôm nay chúng ta không đến cục sao Sở ca?

- Lúc sáng Triệu Vân Lan vừa gọi cho tôi, nói chúng ta không cần đến cục, trực tiếp đến Tề gia. Có lẽ bọn họ đã đến đó.

Quách Trường Thành có chút lo lắng, lúc trước bị bắt đến Long Đàm hội thẩm, Tề gia luôn làm khó cậu với Sở ca, lúc này nếu gặp lại, chẳng biết nên làm gì. Sở Thứ Chi nhìn vẻ mặt của cậu, đoán chắc là thằng nhóc này còn nhớ đến chuyện cũ, hắn vuốt đầu cậu một cái :

- Cậu sợ sao?

- Không phải đâu, em chỉ lo lắng cho anh thôi, Sở ca luôn có hiềm khích với bọn họ.

Sở Thứ Chi trong lòng một cổ ấm áp nho nhỏ lóe lên, đã lâu lắm rồi mới được người khác lo lắng như thế. Hắn xoa xoa mái tóc của cậu, ôn nhu nói :

- Đồ ngốc, tôi sẽ không để bọn họ làm khó.

Quách Trường Thành cảm giác một chút an lòng từ bàn tay lạnh lẽo đó, cậu cảm thấy cho dù Sở ca có cục cằn với mình như thế nào, cho dù Sở ca lạnh nhạt như thế nào, nhưng Sở ca lại rất quan tâm cậu. Những lúc Sở ca ôn nhu với cậu, Tiểu Quách sẽ thật vui vẻ trong lòng.

1h đồng hồ sau, trước cổng lớn biệt thự của Tề gia.

Quách Trường Thành ngắm nhìn mà gần như muốn rớt hàm, không ngờ Tề gia lại giàu đến như vậy.

Nhìn đi! Chỉ một cái cổng thôi mà có thể được xây dựng một cách tỉ mỉ như vậy, hai bên cổng là hai con kỳ lân bằng đồng pha, chính giữa cái cổng là một cái bát quái được đặc chế riêng biệt, nó được làm bằng thủy tinh hoàn toàn đấy.

Sở Thứ Chi khinh bỉ, trong mắt hắn vốn dĩ không để Tề gia có trọng lượng. Hắn một thân hàn khí bước vào, Quách Trường Thành như một bạn nhỏ ngoan ngoãn theo sau, ngay khi bước qua cánh cổng đó một đám người từ đâu xuất hiện chắn đường hắn.

Một trong số bọn họ là một nam nhân ăn mặc có phần sang trọng bước lên, chỉ thằng vào mặt Sở Thứ Chi, giọng điệu nghênh ngang :

- Ngươi là ai, đến đây làm gì

Quách Trường Thành đôi mắt tức giận nhìn tên nam nhân đó, hắn vận bộ comple kiểu cũ thời dân quốc, nhưng chính bộ comple đó lại toát lên vẻ thanh lịch sang trọng, thế nhưng gương mặt xảo quyệt như cáo già của hắn lại làm mất phẩm giá của bộ đồ.

Sở Thứ Chi khinh thường chỉ liếc nhìn hắn đúng một cái rồi đi ngang qua, Quách Trường Thành cảm thấy Sở ca thật soái, trong lòng cảm phục lẽo đẽo theo sau. Thế nhưng tên nam nhân đó lại cảm thấy bị sỉ nhục, tức giận sai người bao vây bọn họ.

Quách Trường Thành khép nép sau lưng Sở ca, như thói quen tay cậu run run nắm góc áo của hắn. Sở Thứ Chi vẻ mặt bình thản vô cùng, nam nhân giọng nói ồ ồ :

- Tên lưu manh đầu đường xó chợ kia, trên địa bàn Tề gia mà ngươi dám làm càn, đúng là không coi ai ra gì.

Sở Thứ chi nở nụ cười khinh bỉ :

- Các người đáng cho ta coi ra gì sao ?

- Ngươi... Ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không? Dám nhục mạ ta.

- Không biết.

- Để ta nói cho tên nghiệt súc ngươi biết, bổn thiếu gia là Tề Gia Thành, truyền nhân của Tề gia, sao nào ngươi sợ chưa?

- Tề gia quả thật có nuôi một con cẩu biết điều, gặp khách nhân cũng phải sủa một câu báo danh tính.

Quách Trường Thành khó hiểu nhìn Sở ca :

- Sở ca, Tề gia có nuôi chó sao? Sao em không thấy vậy?

Sở Thứ Chi buồn cười :

- Ngay trước mắt chúng ta kìa.

Quách Trường Thành như hiểu ra được điều gì đó, nhưng khi nhìn đến gương mặt của tên nam nhân kia, mắt xếch, mỏ nhọn, cằm dài, mũi lại cao, cậu cau mày lại :

- Nhưng mà... Sở ca em thấy hắn giống con cáo hơn, đâu có giống chó.

Sở Thứ Chi nhịn cười xoa đầu cậu :

- Chung quy vẫn là súc vật.

Tề Gia Thành tức đến mặt tía lên, lớn giọng mắng :

- Các ngươi... Khốn kiếp, bọn vô danh tiểu tốt các ngươi xỉa xói bổn thiếu gia, hôm nay coi như các người chết chắc.

Ngay lúc Tề Gia Thành cầm lấy khúc gỗ mà thuộc hạ hắn đưa, thì từ phía sau hắn một toán người đi đến, thanh âm của lão nhân vang lên :

- Dừng tay.

Tề Chiết Thủy một thân nghiêm trang trong bộ sườn xám đen được may một cách điêu luyện, ống tay áo thêu một con rồng bằng chỉ vàng càng làm nổi bật chính khí từ lão. Ông ta ánh mắt quở trách nhìn đứa con cả của mình, quăng cho nó một cái bạt tay :

- Ngu ngốc, con nghĩ con có thể dạy dỗ Thi Vương một bài học? Không tự lượng sức.

Tề Gia Thành có chút bất ngờ, hắn không tin được xém chút nữa là chết dưới tay Thi Vương trong truyền thuyết. Tề Chiết Thủy đối Sở Thứ Chi cười tạ lỗi :

- Thứ lỗi cho con trai ta không hiểu chuyện, ngươi không để tâm chứ?

Sở Thứ Chi thừa biết tên cáo già trước mặt mình đều là một bộ dạng giả tạo, Tề gia từ xưa tới nay làm sao mà chịu hạ mình với người khác, chẳng qua lão kiên dè sức mạnh của Thi Vương hắn mà thôi.

Triệu Vân Lan đã đến đây từ sớm, y tiến lên vỗ vỗ vai Sở Thứ Chi :

- Tất nhiên lão Sở không để tâm rồi, người của cục điều tra đặc biệt chúng tôi rất rộng lượng nha.

Tề Chiết Thủy có phần không ngờ tới, cái đám người của cục điều tra đặc biệt lại có thể làm việc cùng Thi Vương.

Đúng vậy, vốn dĩ trong mắt của các đại gia tộc như Tề gia đều không xem cục điều tra ra gì, bởi vì bọn họ cho rằng cái nơi hỗn tạp đó không làm nên chuyện.

Nhưng sau khi Trảm Hồn Sứ gia nhập thì bọn họ cũng có phần trở nên dè chừng, coi trọng cục điều tra một chút, bởi vì bọn họ không có khả năng giao lưu trực tiếp với người của địa phủ. Mà cục điều tra đặc biệt thì có thể.

- Vậy mời hai vị vào nhà.

Tề Chiết Thủy vẻ mặt hừ lạnh một cái, mời cho có rồi cùng đám người của các gia tộc khác vào trong nhà. Triệu Vân Lan gãi gãi sóng mũi tán dương một câu :

- Tiểu Quách hôm nay còn biết chửi xéo người khác cơ đấy.

Lâm Tĩnh, Chúc Hồng, Đại Khánh đứng một bên nhịn cười không được nữa liền bộc phát, sếp Lý tay ôm Đại Khánh vuốt vuốt lông nó. Lâm Tĩnh run run bả vai đi đến vỗ tay :

- Tiểu Quách cậu gan lớn thật đó, không ngờ cậu lại nói Tề Gia Thành là tên mặt cáo.

Quách Trường Thành có chút khó xử gãi đầu :

- Thật ra em đâu có cố ý chửi hắn ta, chẳng qua em thấy hắn giống nên mới nói.

Chúc Hồng gật đầu đồng cảm :

- Thành thật là tốt.

Nhưng Lâm Tĩnh không quên nhắc nhở cậu :

- Tiểu Quách tôi nghĩ cậu nên cẩn thận, vừa rồi trước khi đi, Tề Thiết Chủy có liếc nhìn qua cậu một cái, có lẽ lão ta đã ghim cậu rồi.

Nói đến đây, Sở Thứ Chi liền nhớ đến ánh mắt của lão ta lúc nãy, hắn lạnh giọng nói :

- Lão ta sẽ không làm gì được Trường Thành, nếu lão ta dám đụng vào cậu ấy, thì chờ ngày chết đi.

Quách Trường Thành ánh mắt cảm động nhìn hắn, cậu càng nắm lấy góc áo chặt hơn nữa, Sở Thứ Chí thuận tay ôn nhu xoa đầu cậu.

Triệu Vân Lan nhàn nhã lấy cây kẹo mút ra ngậm ngậm, Thẩm Nguy đứng phía sau y cau mày :

- Anh bớt ăn kẹo lại, ăn nhiều sẽ bị hư răng.

Triệu Vân Lan không để hắn nói hết câu liền cầm cây kẹo mút nhét vào miệng Thẩm Nguy, một bên má của hắn phồng phồng lên, Triệu Vân Lan thích thú lấy ngón tay chọt chọt lên hỏi :

- Ngọt không?

Thẩm Nguy gật đầu :

- Ngọt.

- Vậy thích không ?

- Thích.

- Vậy anh thích kẹo hay thích tôi hơn?

- Anh.

Triệu Vân Lan vui vẻ ôm cánh tay của hắn cọ cọ, Chúc Hồng và Lâm Tĩnh đồng thanh quăng một câu rồi bỏ đi :

- Lại phát cẩu lương, chọc mù mắt chó (rắn) ta đi.

Sếp Lý điềm tĩnh cười cười ôm Đại Khánh đi mất, Sở Thứ Chi mặt hơi đơ nhìn bọn họ ân ân ái ái, Quách Trường Thành ngại làm bóng đèn cho nên kéo kéo cổ tay áo khoác len của Sở ca, Sở Thứ Chi bực mình đánh lên tay cậu một cái rồi rời đi, Quách Trường Thành vẩu môi xoa xoa mu bàn tay mà lon ton theo sau.

Một bên khác, ở cục điều tra đặc biệt tiêu điều vắng vẻ, có hai hồn ma chống cằm ngồi trên bậc thang. Uông Chủy giọng nói nhàm chán lại có chút âm lãnh :

- Bọn họ đều bỏ rơi chúng ta.

Tang Tán khó khăn rặn ra từng chừ, tay vừa xoa xoa đầu cô :

- Bọn... Họ... Đi... Là...để làm nhiệm vụ.

- Nhưng mà ít ra cũng để lại vài người chứ, vậy mà nỡ lòng nào đi hết, thật nhàm chán, bọn họ lại không chịu mang chúng ta theo.

- Chúng ta... Là... Hồn ma.

- Muội biết chứ.

- Ngoan nào, huynh... Thương muội nhiều.

Uông Chủy tươi cười hạnh phúc tựa đầu lên vai Tan Táng :

- Huynh là tốt nhất.

Trong sảnh lớn giữa phòng khách rộng 20 mét vuông, một cái bàn quý tộc cỡ bự được bày biện một cách tao nhã những món thức uống độc lạ, người của cục điều tra đặc biệt ngồi xung quanh cùng với một vài người khác.

Bọn họ đều là người của 3 gia tộc thân thiết với Tề gia, trong đó có Sở Nguyệt, Sở Dương, Sở Tú của Sở gia, hai người Hạ gia Hạ Anh Hồng, Hạ Thiết Quang, một người của Trang gia Trang Thế Vân.

Tề Thiết Chủy ngồi phía đầu bàn, tựa lưng lên chiếc ghế gỗ được điêu khắc tinh tế, lão gằn giọng:

- Các người cũng đã biết, hôm trước trong yến tiệc mừng thọ của bộ trưởng Long Thành, Tề gia ta liền bị người khác ám hại, chết 5 người. Trong đó hai đứa con thứ của ta cũng bị giết, ta mong các người nhanh chóng lôi đầu tên hung thủ đó ra, rửa huyết hận cho Tề gia.

Triệu Vân Lan lấy một cây kẹo mút khác ra ngậm, thản nhiên nói :

- Án mạng này nên để cục điều tra đảm nhiệm, còn các vị không có phận sự sao không trở về mà đến đây làm gì?

Sở Nguyệt đanh đá :

- Giao cho bọn vô dụng các người, tới năm sau cũng chẳng thể moi ra tên hung thủ.

Chúng Hồng bất bình vỗ bàn một cái :

-Mắt chó coi thường người khác.

Sở Nguyệt giận xanh mặt đứng bật dậy :

- Con yêu quái kia, ngươi nói gì?

Chúc Hồng ngồi khoanh tay trước ngực :

- Ta nói miệng chó không mọc được ngà voi.

Sở Nguyệt chỉ thẳng mặt Chúc Hồng :

- Ngươi...

Tề Chiết Thủy cắt ngang lời Sở Nguyệt, vẻ mặt âm trầm :

- Đủ rồi, Trấn Hồn Lệnh Chủ anh không ngại khi tồi nhờ 6 người bọn họ trợ giúp điều tra chứ?

Triệu Vân Lan lắc đầu :

- Không thể được!

Tề Chiết Thủy nén cơn giận trong lòng, vẻ mặt lão ôn hòa :

- Vậy được rồi. Sáu người các ngươi tạm thời trở về, nói lại với các trưởng lão, việc này để cảnh sát giải quyết, thường dân như chúng ta không nên can thiệp.

Hạ Anh Hồng có chút khó chịu, cô ta liếc mắt nhìn Triệu Vân Lan :

- Bọn họ có đủ khả năng đó sao? Vả lại chuyện này can hệ đến Tề gia bề thế.

Sở Nguyệt a dua theo :

- Hồng tỷ nói đúng đó trưởng lão.

Sở Thứ Chi cuối cùng cũng lên tiếng :

- Một ngón tay của ta cũng đủ vặn họng từng người các ngươi, nói xem bọn ta có đủ khả năng không?

Sở Nguyệt lớn giọng :

- Ngươi dám.

Sở Thử Chi đứng dậy, hắn vẻ mặt hung thần ác sát nhưng lại bình tĩnh vô cùng, mỗi bước chân đều mang tử khí nặng nề bước đến chỗ 6 người bọn họ, ngón tay trượt trên lưng ghế bọn họ, giọng nói trầm thấp lại mang chút lạnh lẽo của người chết :

- Vậy các người có muốn thử chết một lần không?

Sóng lưng bọn họ đều lạnh tanh, da gà nổi lên một tầng, mồ hôi úa ra không ngừng, khí tức của Thi Vương quá cường bạo rồi. Bọn họ đành ngậm miệng, không dám phản bát.

Sở Thứ Chi tiếp tục nói :

- Vậy coi như các người đều ngầm đồng ý?

Bọn họ liền gật đầu, Sở Thứ Chi cười cười trở về chỗ ngồi cạnh Quách Trường Thành, bất ngờ hét lên một tiếng :

- Còn Không Mau Cút.

Bọn họ liền nhanh chân mà bỏ chạy, Triệu Vân Lan cười ra tiếng :

- Ha ha, một lũ nhát gan, còn dám tự xưng là con cháu thế gia?

Chúc Hồng vờ vịt thở dài :

- Ai da... Ai bảo lão Sở của chúng ta khí thế bức người như thế, bức đến con nhà người ta sợ mà bỏ chạy rồi.

Quách Trường Thành âm thầm ngồi một bên tán thưởng, Sở ca hảo man nha.

Tề Chiết Thủy sắc mặt vô cùng đen như bao công, Thẩm Nguy ngồi đối diện lão bắn một ánh mắt như dao sắt đến lão, Tề Chiết Thủy khẽ cau mày, tên này còn nguy hiểm hơn cả Thi Vương.

Triệu Vân Lan đứng dậy, vươn vai một cái :

- Chúng ta đi thôi, lão Sở cùng Tiểu Quách ở lại điều tra là đủ, chúng ta còn nhiều vụ án ah.

Tề Chiết Thủy triệt để nội giận, lão đứng lên đập bàn :

- Các người thật quá đáng, căn bản các người không coi Tề gia ra gì.

Triệu Vân Lan chậc lưỡi một cái :

- Ông nổi điên cái gì, chúng tôi là nể mặt ông mới để hai cao thủ này ở lại, chúng tôi đều rất bận còn phải xử lí những vụ án khác.

Nói xong Triệu Vân Lan liền rời khỏi, Thẩm Nguy cũng đứng dậy rời đi, trước khi đi hắn không quên nói một câu :

- Biết điều một chút.

Lời cảnh cáo của Thẩm Nguy như một phát súng, triệt để đánh bay khí thế của lão, Chúc Hồng cùng những người khác cũng lật đật rời đi.

Sau đó Sở Thứ Chi yêu cầu những người tham gia yến tiệc mừng thọ còn sống sót đến tra hỏi, Quách Trường Thành ngồi bên cạnh chăm chỉ ghi chép lại tất cả, không sót một chữ.

Sau khi tra hỏi xong bọn họ cũng chẳng thèm nán lại Tề gia liền rời đi, lúc bấy giờ trời cũng đã xế chiều.

Ở trên xe Sở Thứ Chi cầm sổ ghi chép của Tiểu Quách đối chiếu với tài liệu mà Triệu Vân Lan gửi cho. Chẳng có gì đặc biệt, tất cả mọi thứ đều trùng khớp, những nạn nhân đều đột nhiên ngã quỵ ra chết trên sàn nhà, nguyên nhân chết chính là vết thủng trên tim.

Về đến nhà, cũng đã hơn 6h tối, Quách Trường Thành mệt mỏi nằm trên ghế sô pha, cái bụng nhỏ của cậu cũng bắt đầu nổi dậy rồi, Sở Thứ Chi xoa đầu cậu :

- Mau nấu gì đó cho tôi ăn.

Quách Trường Thành ngồi bật dậy, tròn mắt :

- Em chưa đi mua nguyên liệu.

Sở Thứ Chi bật cười chỉ chỉ về phía tủ lạnh :

- Lúc sáng trước khi cậu dậy tôi có đến siêu thị gần nhà mua một vài thứ. Mau đi nấu.

Quách Thỏ Con vui vẻ đi nấu đồ ăn, hương thơm của món cải xào tràn ngập khắp phòng, Sở Thứ Chi ghé mặt từ phía sau cậu nhìn vô chảo rau :

- Bỏ thịt vào chưa?

-Dạ. Em bỏ vào rồi, Sở ca chờ một chút, em xong ngay.

Sở Thứ Chi lưu manh cắn lên lỗ tai cậu một cái, Quách Trường Thành giật bắn người la lên một tiếng :

- Ah... Sở ca... Anh đừng có cắn em...

Sở Thứ Chi giọng cười khàn khàn :

- Cậu còn chưa nấu xong là tôi ăn mất cái tai của cậu.

Quách Trường Thành sợ hãi một tay bịt lại cái tai bị Sở ca cắn một ngụm, một tay nhanh chóng đổ chảo rau ra đĩa rồi nhanh chóng bưng lên bàn, sợ hãi nhìn Sở ca :

- Em xong rồi, anh đừng có ăn mất lỗ tai của em.

Sở Thứ chi ngứa ngáy trong lòng trước hành động của cậu, hắn thật sự rất thích trêu chọc cậu, lúc đó trông cậu rất giống con thỏ nhỏ, dễ thương chết người đi. Vẻ mặt lại còn đỏ lựng như trái cà chín nữa, khiến hắn muốn hung hăn ức hiếp cậu.

Sở Thư Chi gấp một miếng thịt bỏ vào miệng, nhai nhai cho nhuyễn, đầu lưỡi cảm thụ từng hương vị đạm bạt. Đã rất lâu rồi hắn mới có thể cảm nhận những hương vị như này, có lẽ là từ khi Quách Trường Thành chuyển đến, Thi Vương hắn dần dần hồi phục bản tính của con người, cảm nhận cái gọi là cuộc sống.

Quách Trường Thành nhỏ hỏi hắn :

- Sở ca, có ngon không?

- Ngon.

Đúng vậy, cho dù là những món thanh đạm , đơn giản, hương vị bình thường như vậy, miễn là do Quách Trường Thành làm ra, hắn đều thấy rất ngon. Quách Trường Thành nhìn sở ca ăn ngon miệng như vậy, trong lòng đều là vui vẻ.

Xong bữa cơm tối, dọn dẹp mọi thứ xong xuôi Quách Trường Thành ngồi trên ghế sô pha chờ cho Sở ca tắm xong sẽ đến lượt cậu. Sở Thứ Chi bước từ trong nhà tắm ra, nửa thân dưới vỏn vẹn quấn một chiếc khăn màu trắng, nửa người trên trống không, hiện ra những cơ ngực săn chắc, đôi tay vững chắc, thân hình Sở ca phải nói là tuyệt vời tiêu chuẩn đàn ông, không những thế dường như Sở ca không lau khô người, mà những giọt nước còn sót lại nhẹ nhàng chảy xuống, lướt qua cơ bụng cùng cơ ngực. Quyến rũ chết người, Quách Trường Thành nhìn đến ngây ngốc, cậu nuốt nước miếng một cái, cảm thấy toàn thân có chút rạo rực.

Sở Thứ Chi đi đến xoa đầu cậu :

- Mau đi tắm.

Quách Trường Thành tim đập như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cậu chạy tọt vào trong nhà tắm đóng cửa một cái rầm. Sở Thứ Chi khoái trá nở nụ cười.

Đêm đến, trăng thanh giói mát, Quách Trường Thành vùi đầu vào gối ngủ mê mang, cậu bắt đầu chìm vào giấc mộng, trong mộng cậu đang bị Sở ca cuồng hôn trong nhà tắm, cơ thể lạnh mát của Sở ca ép sát người cậu, cắn mút đầu môi của cậu.

Bàn tay của Sở ca nhẹ luồng vào vạt áo, chơi đùa hai khỏa anh đào của cậu. Lúc này bỗng dưng cậu giật mình tỉnh giấc, mỗ hôi đều ướt đẫm trên áo ngủ, mặt cậu nóng nhử lửa đốt, cậu cảm thấy cả cổ họng mình đều khô khốc liền ra ngoài rót một miếng nước.

Quách Trường Thành rối tinh rối mù với giấc mộng của mình, người ta hay nói ban ngày nghĩ gì ban đêm liền nghĩ về thứ đó, cậu hoảng sợ với cái suy nghĩ không đứng đắn đối với Sở ca của mình. Nếu để cho sở ca biết, chắc chắn anh ấy sẽ ghét bỏ cậu, đuổi cậu đi mất.

Nghĩ đến đây nước mắt cậu liền rơi lã chã, Sở Thứ Chi chẳng biết xuất hiện từ khi nào giọng nói trầm trầm vang lên :

- Trường Thành cậu làm gì đó?

- Sở ca...

Quách Trường Thành hoảng cả hồn, cậu vội lau nước mắt quay lại, Sở Thứ Chi dùng tay sờ sờ đôi mắt sưng húp của cậu :

- Sao lại khóc?

- Không...

- Mau nói.

Sở Thứ Chi gằn giọng một chút, bạn nhỏ Tiểu Quách liền lắp bắp khai báo :

- Em... Em sợ bị... Sở ca bỏ rơi...

Sở Thứ Chi cốc đầu cậu một cái :

- Đồ ngốc, sao cậu lại nghĩ thế ?

- Vì... Vì...

- Vì sao?

Quách Trường Thành nghĩ rằng, nếu nói ra Sở ca chắc chắn sẽ giận, cho nên cậu nuốt hết tâm tư chân thật vào trong lòng.

- Vì em lúc nào cũng liên lụy đến anh.

Sở Thứ Chi thở dài một hơi rồi xoa nhẹ lên mái tóc của cậu :

- Đồ ngốc, tôi sẽ không bỏ rơi cậu đâu, cho nên mau lên giường ngủ đi

- Vâng...

Quách Trường Thành sụt sịt mũi mà leo lại lên giường ngủ, Sở Thứ Chi lặng lẽ đứng trước cửa phòng cậu, trong lòng mắng cậu là đồ ngốc không thôi, đến bây giờ hắn vẫn chưa thể khiến cậu nói lời thích hắn. Bạn nhỏ Tiếu Quách sau khi khóc xong liền chìm vào giấc ngủ, trong lòng cậu lúc này yên tâm rất nhiều, Sở ca đã nói sẽ không bỏ rơi cậu.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật