{OLN} [Isekai] Cuộc phiêu lưu mới trong thế giới khác

Chương 71: Âm mưu ẩn giấu phía sau?



Đau... Đau quá...

Cơn đau dọc cơ thể tôi như từng mảng thịt, bó cơ, mạch máu của tôi bị xé toạc ra vậy. Cơ thể này vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận toàn bộ sức mạnh của tôi, việc cường hóa cơ thể ở cường độ cao thế này thật sự là đau quá đi. Đã bao lâu rồi nhỉ? Từ lúc tôi tiếp nhận cơn đau này, khái niệm về thời gian của bản thân dường như đóng băng lại. Tôi nghĩ cơn đau này kéo dài cũng khá lâu rồi, nhưng khi nào nó mới dừng lại nhỉ...

*Ting*

A, cơn đau chấm dứt rồi, thế chỗ cho cơn đau đó là một sự dễ chịu và mát lạnh lan tràn khắp cơ thể của tôi. Tôi từ từ mở mắt, xung quanh vẫn là khung cảnh thời gian và không gian bị đóng băng, thứ duy nhất thay đổi mà tôi nhớ chính là gương mặt và cơ thể của Jiku, thay vì là bộ dạng và gương mặt của một thiếu nữ trưởng thành, giờ đây cô ấy sở hữu vẻ ngoài của một bà lão.

"Này, cô..." Tôi ấp úng mở lời.

"Đến bây giờ anh mới tỉnh dậy sao? Anh tốn thời gian của tôi tận sáu mươi năm đấy, nhìn tôi bây giờ đi, có khác gì bà lão không" Jiku dận dỗi nhìn tôi.

"Haha, xin lỗi, tôi không nghĩ là lâu đến thế" Tôi chỉ biết cười trừ kèm một lời xin lỗi cùng hành động chắp tay.

Tôi thật sự rất biết ơn Jiku, nếu không có cô ấy, tôi không biết việc cái vòng bị phá vỡ này sẽ xử lý như thế nào nữa.

*Bùm* Cơ thể Jiku biến nhỏ lại như lúc đầu, cơ chế sức mạnh của cô ấy là gì nhỉ? Tự do biến đổi cơ thể và thời gian à.

"Tiện thể thì, anh đã ổn hoàn toàn rồi chứ? Cái thứ sức mạnh đáng sợ đó?" Jiku khoanh tay trước ngực của mình rồi hỏi thăm tôi.

"Tôi ổn, cảm ơn cô" Tôi đáp lại.

Tiện thể thì, tôi nghĩ mình sẽ có một cuộc trò chuyện nho nhỏ với Jiku rồi đây.

-----------------------------------

"Ùm, vậy đại khái là, cô biết tôi kia chứ không phải tôi này đúng chứ?" Sau cuộc trò chuyện giữa cả hai từ nãy tới giờ, tôi đã biết được Jiku quen với tôi kia từ lâu rồi, cô ấy cũng đã biết được sự tình của tôi. Tôi cũng đã kể về việc mình hấp thụ tôi còn lại, vẻ buồn rầu bỗng chốc thoáng qua trên nét mặt trẻ con của Jiku, nhưng rồi cũng biến đi rất nhanh.

"Phải... Vậy bây giờ mục đích của anh ở đây hẳng là chiếc cúp nhỉ, thứ chứa mảnh linh hồn của anh" Jiku hỏi tôi.

"Đúng vậy... Nhưng tình hình này có vẻ không khả quan cho lắm" Mọi việc đang ngày càng tệ hơn rồi. Với cái sức mạnh khi nãy mình phát ra, giờ thì không thể che giấu bản thân được nữa. Chỉ còn cách...

CƯỚP

Đúng vậy, chẳng phải từ đầu nếu mình cướp luôn thì mọi thứ đều sẽ dễ dàng hơn rất nhiều sao.

Hmmm, vậy thì kế hoạch sẽ l...

"Nếu anh cần, tôi sẽ giúp anh lấy nó" Jiku nghịch tóc của mình và nhìn tôi nói.

"Hả, lấy gì cơ..." Cô ấy sẽ giúp mình lấy nó sao? Ừ nhỉ, với năng lực đó, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng tại sao Jiku lại muốn giúp? Lý do là gì?

"Cái cúp đó, dù sao thì tên kia hẳng rất muốn bản thân lấy lại toàn bộ sức mạnh và kí ức thất lạc bấy lâu"

"Nếu được vậy thì tốt quá, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều rồi" Năng lực quá tiện lợi, hay mình bắt cóc cô ấy đi nhỉ, nếu thế thì việc thu thập sẽ dễ hơn rất nhiều.

"Anh đang nghĩ đến việc bắt cóc tôi đi cùng để dễ dàng thu thập hơn à"

"À không, tôi đâu có ý đó..."

"Cái mặt anh hiện lên ý định của bản thân rồi kìa! Nhưng mà thật tiếc cho anh, tôi chỉ cai quản thời gian chứ không phải không gian, và tôi cũng không thể đi khỏi đây được"

"À, vậy sao..." Hơi tiếc nhỉ, dù nghe như tôi muốn lợi dụng cô ấy... À không, tôi đúng là muốn lợi dụng cô ấy. Nhưng mà, bản thân Jiku lại không thể đi khỏi đây sao? Là mắc kẹt hay bị phong ấn?

"Được rồi, anh chờ ở đây một tí, tôi quay về liền" Jiku đứng dậy rồi búng tay một cái, chiếc cúp bổng nhiên xuất hiện trên tay cô ấy.

"Ể??? Đây là?" Quao, nhanh thật đấy, vậy đây là chiếc cúp đó ư???

"Của anh đây" Jiku đưa chiếc cúp cho tôi cầm. Đúng là nó rồi, tôi có thể cảm nhận được sự quen thuộc ở chiếc cú0 này.

"Tôi mới lấy nó xong đấy, tốn mất ba tháng của tôi" aaaaa, cảm ơn cô nhiều lắm, cô đúng là cứu tinh của đời tôi.

"Cảm ơn cô, tôi có thể làm gì để báo đáp cho cô không"

"Không cần đâu, tìm lại hết mảnh linh hồn của bản thân là được"

"Một lần nữa cảm ơn cô rất nhiều" Tôi cúi đầu thật thấp rồi cảm ơn Jiku.

"Rồi rồi, mau đi đi"

"Tạm biệt, tôi sẽ gặp lại cô nếu có dịp đến đây" Tôi tạm biệt Jiku rồi rời đi trong ánh sáng trắng của cánh cổng dịch chuyển.

-------------------------------------

Một lúc sau khi tôi rời đi, Jiku đứng dậy rồi cười thầm, đồng thời mở cổng dịch chuyển ra và tiến vào trong. Ngay khi thân hình nhỏ nhắn đó vừa biến mất sau cánh cổng dịch chuyển, thế giới vừa nãy mà cả hai cùng ở, bỗng chốc hóa thành cát bụi và từ từ tan biến, chẳng còn lại thứ gì ngoài một màu đen vô tận...

--------------To be continue------------

Hé lô mn, lại là tác đây, cũng đã lâu kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau nhỉ, gần 1 năm rồi. Tác vừa qua bị bệnh lười nên lười viết :>>> giờ mới có 1 tí xíuuuu hứng viết lại, nhằm câu thêm view do quên mất cốt truyện. Btw, chúc mọi người đọc vui vẻ.

9/5/2022


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật