Một đời khuynh thành: Lãnh cung bỏ phi - Lãnh Thanh Sam

Chương 400: Bà ta điên rồi



"Bà mau ăn đi, đói rồi đúng không?"

Lưu Tam Nhi không ngại đối phương gọi bậy, mở hộp lấy đồ ăn ra. Người kia vừa thấy màn thầu, lập tức giật lấy bỏ vào miệng, y hệt chó dữ vồ mồi.

"Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn."

Lưu Tam Nhi vừa nói vừa dùng tay áo giúp đối phương lau bùn đất trên mặt, ta chậm rãi đi qua, khoảnh khắc nhìn rõ mặt bà ta, sợ đến ngây người.

Sao có thể?

Tim ta đập liên hồi, đi đến ngồi xổm trước mặt họ.

Lưu Tam Nhi nhìn ta, thở dài: "Cũng không biết bà ấy lưu lạc từ đâu tới, hôm qua lúc ta gặp bà ấy, bà ấy sắp chết đói rồi."

Ta nhìn người nọ liều mạng nhét màn thầu vào miệng, dáng vẻ chật vật chẳng khác một bà ăn mày, vì ăn quá nhiều mà nuốt không trôi, nghẹn đến mức trợn mắt. Ta ho một tiếng, cố gắng làm giọng của mình bình tĩnh lại: "Tam Nhi, ngươi ra ngoài tìm chút nước đi, bà ta bị nghẹn rồi."

"Hả? Được." Lưu Tam Nhi gật đầu, đứng dậy chạy ra ngoài.

Đợi hắn đi xa, ta cúi người, nhẹ nhàng gạt tóc tai rối bời của người nọ, nhẹ giọng gọi: "Ân... hoàng hậu?"

Tuy đến giờ phút này ta vẫn không dám tin vào mắt mình, nhưng người này rõ ràng là Ân hoàng hậu, mẫu thân của Bùi Nguyên Tu, cô mẫu của Nam Cung Ly Châu, nữ nhân từng là mẫu nghi thiên hạ!

Nghe ta nói chuyện, bà ta sững sờ giây lát, ngẩng đầu nhìn ta, mắt phượng xinh đẹp lúc này đã mất đi nét sắc bén khôn khéo, chỉ còn lại ngây dại và mờ mịt. Nhìn ta một lúc lâu, bà ta đột nhiên cười rộ: "Ngươi nói ai là hoàng hậu? Ngươi? Ngươi là hoàng hậu! Hoàng hậu!"

"Ân hoàng hậu..." Giọng ta run run, "Sao người lại... Như vậy?"

"Hì hì, ai là hoàng hậu? Ta không phải hoàng hậu."

"..."

Bà ta điên rồi.

Khi đó ở Hổ Thích Giáp, pháo nổ phá tan con thuyền lớn kia, không ngờ bà ta thế mà còn sống, nhưng lại... Điên rồi.

Ta không có mấy ấn tượng tốt với bà ta, cũng từng bị bà ta hại phải vào lao ngục, suýt thì chết thảm, mà bà ta vi ngăn cản Bùi Nguyên Hạo hồi kinh đã bày ra tầng tầng lớp lớp sương mù ở Dương Châu, thậm chí gây ra một trận ôn dịch, hại chết vô số bá tánh, càng khiến người ta khinh thường. Nhưng hiện tại nhìn bà ta chật vật như vậy, ta vẫn thấy chua xót.

Dù thế nào bà ta vẫn là mẫu thân của Bùi Nguyên Tu và Bùi Nguyên Phong.

Lúc này Lưu Tam Nhi đã quay lại với một chén nước, bà ta nhận lấy uống ừng ực, cười nói với Lưu Tam Nhi: "Nhi tử, vẫn là con tốt với ta!"

"Ha ha..." Lưu Tam Nhi cười cười.

"Nhi tử, con sẽ không vứt bỏ ta đúng không?" Nói tới đây, bà ta bắt lấy cánh tay của Lưu Tam Nhi, "Con không được vứt bỏ ta, nhi tử!"

"Không không, bà yên tâm." Lưu Tam Nhi cẩn thận vỗ vai bà ta, dỗ dành.

Bà ta dần bình tĩnh lại, thỏa mãn tựa vào cánh tay Lưu Tam Nhi.

Ta hỏi: "Sao bà ta lại gọi ngươi là nhi tử?"

"Hôm qua lúc ta gặp bà ấy, bà ấy đã sắp chết đói, cứ bắt lấy ta gọi nhi tử. Để bà ấy yên tâm nên ta nói theo, không ngờ bà ấy coi ta là nhi tử."

Ta nhìn hắn vỗ về Ân hoàng hậu, Ân hoàng hậu tươi cười ngây ngô với hắn, ánh mắt tràn ngập tình cảm ỷ lại, đột nhiên không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng.

Có lẽ Lưu Tam Nhi sẽ không ngờ hai nữ nhân đang ở bên cạnh hắn, một người từng là mẫu nghi thiên hạ, một người từng được nhận vô vàn ân sủng, phú quý vô cùng, mà hiện tại cả hai đều phải dựa vào một người cơm không đủ mà ăn giúp đỡ mới có thể sống sót.

Cuộc đời vậy mà nực cười như vậy.

"Khinh Doanh, chúng ta..." Lưu Tam Nhi suy xét một chút, hỏi, "Chúng ta có thể đưa bà ấy về không?"

"Ngươi muốn đưa bà ta về nhà?"

"Đúng vậy, bà ấy đã thế này, không phải bệnh chết thì cũng đói chết, thật đáng thương."

"..."

Có đôi khi, đúng là không biết hắn quá ngốc hay quá lương thiện, nhưng sự ngốc nghếch chất phát này vẫn khiến ta cảm động: "Nếu thế, liệu ngươi có quá vất vả không?"

Trong nhà đã có một người đang bị bệnh, cuộc sống của hắn cũng không mấy dễ dàng.

"Không sao, ta còn trẻ mà, làm việc nhiều một chút là được." Hắn cười cười, cẩn thận hỏi ta, "Chúng ta đưa bà ấy về cùng được không?"

Ta trầm mặc giây lát, không trả lời, chỉ nói: "Ngươi hỏi ta là gì, ta đâu phải người nào đó của ngươi."

Dứt lời ta quay đầu đi, khóe miệng không nhịn được mà hơi nhếch lên.

Lưu Tam Nhi lập tức đỡ Ân hoàng hậu đứng dậy, nói với ta: "Vậy chúng ta về thôi."

...

Tuy điên rồi nhưng Ân hoàng hậu không hề điên cuồng, cả chặng đường bà ta cực kỳ ỷ lại vào Lưu Tam Nhi, Lưu Tam Nhi nói gì bà ta nghe đó, trên gương mặt từng tràn ngập lệ khí giờ chỉ còn nụ cười khờ khạo, ánh mắt nhìn Lưu Tam Nhi dịu dàng như trâu mẹ liếm nghé.

Về đến nhà của Hoàng Thiên Bá, ta đương nhiên bất an.

Trong cuộc đoạt đích trước đây, Hoàng Thiên Bá và Mộ Hoa đều đã gặp bà ta, đặc biệt là Mộ Hoa từng chống đối bà ta, càng không có ấn tượng tốt gì, còn Hoàng Thiên Bá khi gặp lại Ân hoàng hậu chỉ rơi vào trầm mặc.

Mộ Hoa cau mày: "Đây rốt cuộc là chuyện gì? Sao bà ta lại tới đây?"

Lưu Tam Nhi đã cùng vú già dẫn bà ta đi tắm thay đồ, ta lúc này mới kể lại với họ: "Mấy tháng trước, Hoàng Thượng từng ngăn cản thuyền của Thắng Kinh xuống phương nam ở Hổ Thích Giáp, có lẽ vì sự cố đó mà bà ta rơi vào kết cục như vậy."

"Thế sao?" Mộ Hoa tới cửa nhìn bóng lưng Ân hoàng hậu đi xa, cười lạnh, "Đúng là gậy ông đập lưng ông."

Mọi người đều biết vài chuyện về ôn dịch từng bùng phát ở Dương Châu, lương y như từ mẫu, đối với nàng đó là thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm, khó trách nàng không chút thương hại Ân hoàng hậu.

Ta quay đầu nhìn Hoàng Thiên Bá, dưới ánh nến, ánh mắt hắn có hơi ảm đạm.

Ta biết hắn đang nhớ tới ai.

Chính là Bùi Nguyên Sâm, vị hoàng tử chết ở Thanh Mai biệt việt, trước khi chết vẫn còn nhớ tới hắn.

Nửa đời Hoàng Thiên Bá tung hoành giang hồ, khoái ý ân cừu, người áy náy duy nhất có lẽ chỉ có Bùi Nguyên Sâm. Dù gã là người thế nào thì gã vẫn thật lòng với hắn, Bùi Nguyên Sâm cuối cùng chết trong lửa lớn ở Thanh Mai biệt viện, người phóng hỏa là Bùi Nguyên Hạo, mà người dẫn Bùi Nguyên Sâm tới đó lại chính là Hoàng Thiên Bá hắn.

Đây có lẽ là lý do nhiều năm như vậy hắn vẫn không vứt bỏ ngọc tiêu kia, bây giờ gặp lại Ân hoàng hậu, hắn cũng sẽ xúc động ít nhiều.

Ta nhẹ nhàng gọi: "Hoàng gia?"

"..."

Hoàng Thiên Bá nhìn ta, sắc mặt vẫn trầm tĩnh như lúc đầu.

Ta nói: "Ta và Lưu Tam Nhi đã thương lượng, bọn ta sẽ đưa bà ấy đi."

"Cái gì?" Hoàng Thiên Bá thoáng nhíu mày.

Mộ Hoa vừa nghe vậy lập tức có tinh thần: "Ngươi... Muốn về với cái ngươi tên Lưu Tam Nhi kia?"

Ta khẽ cười: "Ừ."

"Vậy... Vậy thì tốt." Nàng nở nụ cười quay đầu liếc nhìn Hoàng Thiên Bá, "Ta đi bảo hạ nhân chuẩn bị chút đồ cho các ngươi, dù sao cũng không nên tay không trở về đúng không?"

Dứt lời, nàng hưng phấn đi trước.

Nhìn tấm lưng nàng, ta không khỏi cười khổ.

Hoàng Thiên Bá lại không cười, an tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy đông lạnh. Rất lâu sau, hắn mới nhìn ta: "Thanh Anh."

"Vâng?"

"Ngươi quyết định rồi?"

"..."

"Ngươi muốn đi với hắn."

Ta khẽ cười, cúi đầu.

Hoàng Thiên Bá nhìn ta, lại nhìn ra ngoài cửa, ở bên phía phòng tắm truyền tới tiếng của Lưu Tam Nhi: "Đại ma, bà đừng kéo ta nữa, ta không thể vào tắm với người, bà ngoan ngoãn vào tắm đi... A! Bà đừng hất nước vào người ta chứ!"

Ta nở nụ cười.

Hoàng Thiên Bá cũng ngây ra: "Hắn không tệ."

"Hắn... Là một người rất tốt."

Hai chữ "rất tốt" của ta làm Hoàng Thiên Bá thoáng dao động.

Hoàng Thiên Bá quay đầu nhìn ta, ta nhìn ánh đèn bên đó, nhẹ giọng: "Có thể gả cho hắn thật ra là một sự may mắn."

"Thanh Anh..."

"Hoàng gia, ngài nói đúng." Ta cũng quay đầu nhìn Hoàng Thiên Bá, nghiêm túc nói, "Với ta, hắn chính là cái người đúng đó."

"..."

"Có lẽ giữa chúng ta sẽ không có yêu hận oanh oanh liệt liệt gì, cũng không có chuyện kinh thiên động địa, mỗi ngày còn phải bôn ba với kế sinh nhau, rất mệt rất khổ. Nhưng đây thật ra mới là cuộc sống ta muốn nhất."

"..."

"Ta vẫn mong mình còn xứng đôi với hắn."

Hoàng Thiên Bá bình tĩnh nghe ta nói hết. Thật lâu sau, hắn hỏi: "Vậy còn người đó."

"..." Ta đột nhiên nghẹn ngào.

Người đó...

Mấy ngày nay ta luôn nỗ lực không nghĩ tới hắn, không phải không dám nghĩ, cũng không phải không muốn nghĩ, mà là không thể nghĩ.

Sau khi trải qua quá nhiều đau thương vẫn có thể mỉm cười kể lại không phải vì đã không còn đau, mà là đau đến chết lặng.

Có lẽ cả đời này ta luôn phải mang theo vết thương hắn đã ban tặng.

Có lẽ đau lâu rồi, chết lặng, rồi cũng sẽ dần phai nhạt.

Chắc sẽ có ngày phai nhạt đó đúng không.

Ta khẽ cười: "Ngài ấy đi rồi."

"Đi rồi?"

"Đi chính là đi. Đời này chú định ngài ấy là nhân vật lớn, phải làm những chuyện kinh thiên động địa, không quản được con kiến dưới lòng bàn chân, mà ta chỉ muốn làm một con kiến mà thôi." Nói tới đây, ta mỉm cười với Hoàng Thiên Bá, "Ngài biết không, Tam Nhi nói với ta quan phủ đã ban hành công văn xuống, thuế má ở phương nam được giảm rồi, giảm ba phần."

"Ba phần?" Hoàng Thiên Bá vừa nghe, lập tức nhíu mày.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật