[HopeMinGa],[H+],[3some] Quan Hệ Phản Nghịch.

Chap12:Gặp phải người muốn tránh



"Giữa thế gian rộng lớn
Giữa cái gió thu khi hơi mặn của biển khiến chúng ta hoà thành một
Như thể thuộc về nhau từ kiếp trước
Như định mệnh, như duyên nợ chúng ta gặp nhau.
Em nắm lấy tay tôi đôi bàn tay run rẫy ấy.... ánh mắt long lanh đắm chìm say khiến trái tim chẳng thể thở nổi.... khiến tôi phát điên....
Như thể thuộc về nhau từ kiếp trước...
Em nói xem mối quan hệ giữa chúng ta gì... em nói xem thứ cảm xúc hiện tại của anh thể gọi gì.... ghen tuông đến phát điên... ích kỷ nhỏ nhen những xúc cảm mãnh liệt này em nói xem chúng thể gọi gì....
Từng cơn sóng đánh tan trí đánh tan thân phận này xoá bỏ cả trí của anh lúc này...
Anh giờ đây chỉ muốn tiến tới ôm lấy em... như thể thuộc về nhau từ kiếp trước....
Anh tin vào nhân quả chuyển kiếp duyên nợ... như chẳng thể ly khai... anh trân trọng em đến phát điên... thứ xúc cảm lớn mạnh hơn cả tình yêu em nói xem thể gọi gì...
Giữa thế gian rộng lớn...
Giữa cái gió thu khi hơi mặn của biển khiến chúng ta hoà thành một...
Như thể thuộc về nhau từ kiếp trước...
Như thể định mệnh, như thể duyên nợ ta gặp nhau...."

Tôi nghe lại một lượt bản nhạc được phối lời dựa trên bản demo vu vơ của mình. Cảm thấy có chút ngượng, Hoseok anh ta bảo bài này anh ta sẽ không trình bày vì toàn là lời hát, nếu cho rap vào thì không thích hợp, chung quy dù có chỉnh lời thì đây vẫn là một bài hát mang xu hướng buồn.

Nghe bản nhạc hoàn chỉnh quả thật rất hay, Hoseok hắn vẫn kiên quyết muốn Yoongi tôi hát bài này, chất giọng của tôi có chút đặc biệt chỉ có thể hát được ở những bài nhạc đặc thù cho nên bài hát này sẽ bị tôi phá hỏng mất!
Nhưng Hoseok hắn muốn thì ai mà cản được... cuối cùng tôi cũng phải hát.

Bản demo được đăng lên cũng 2 tuần lúc đầu giám đốc nim còn gọi đòi đuổi việc cả hai chúng tôi vì khiến công ty đi lệch kế hoạch, chung quy cũng toàn phản ứng tích cực nên giám đốc cũng tạm tha thứ.
Các nhà báo lục tìm tin tức của kẻ ẩn danh là tôi đây đến phát điên, nhưng tôi vẫn thoát nạn nhờ danh quản lý ca sĩ.

Tin Hoseok tái xuất giới Showbiz sau kỳ nghỉ dài hạn kéo về cho anh ta một đống quảng cáo và even. Đương nhiên tất cả số chúng đều có tôi... có chết tôi cũng không tin một gã ghét mùi cơ thể như tôi lại tự mình chen chân vào cái giới này!

Nhưng tôi cũng đã được giải thích rất nhiều, ở giới này tất cả mọi việc suông sẻ với tôi điều nhờ việc tôi làm quản lý cho Hoseok một nghệ sĩ lớn tiếng. Cái kiểu "vuốt mặt nể mũi này" tôi không biết phải vui hay buồn thì mới đúng nữa. Tôi với Hoseok cũng đã chuyển ra một căn chung cư khác do giám đốc tìm giúp, nó lớn hơn căn cũ cũng tầm gấp đôi chứ đùa...

hôm nay tôi phải đi dự even cùng hắn nghe nói là một cuộc quảng bá phim điện ảnh của Park Bogum tôi vẫn chẳng thể hiểu nổi giới điện ảnh thì liên quan gì đến âm nhạc nhỉ?
Đi vào phòng chờ make up. Tôi lại càng thắc mắc tại sao ngay cả tôi cũng phải make up???

Tới lúc tôi trưng ra nguyên con người khó coi thì Hoseok hắn mới khai thật là even này hắn được mời về để biểu diễn và bài hát của tôi được chọn làm nhạc phim chính của bộ phim....
trong 3s tiếp theo của cuộc đời tôi cứ nghĩ bản thân đã chết trong ba giây đó... mẹ nó sao không đợi tôi lên sân khấu luôn rồi nói? Khóc không ra nước mắt thật!

Nhìn một lượt trong gương, mấy bà chị stylist này quả không đùa được thật! Biến một cái như bà tiên hoá phép lọ lem. Bộ vest chúng tôi mặc được tài trợ bởi hãng mà hắn vừa chụp ảnh quản cáo hôm qua đúng là khi nổi tiếng cái gì cũng tiện!
Hoseok hắn diễn trước một bài đương nhiên là bài hát đã phát hành chủ yếu là kéo thị hiếu của khán giả, con người thật với trên sân khấu của hắn quả khác nhau 1 trời 1 vực. Từ cử chỉ thần thái ánh nhìn thật sự quá sức tưởng tượng, nó khiến tôi lạnh sống lưng, chìm đắm trong câu từ của hắn một hồi mới thấy cái lời mình hát hôm đó thật rẻ tiền, nói thẳng ra là không chuyên không cùng đẳng cấp!

Định thần một hồi thì lên sân khấu, "cậu chủ" thể hiện tốt như vậy tôi cũng chẳng có quyền mà phật lòng, lấy mấy bài tâm lý học mình từng học ra chơi, đi vào cái thị hiếu tâm lý mà con người ta thường hứng thú nhất, diễn sao cho thần bí con người thì có cái tính tò mò mà! Thế nên chơi một mặt không cảm xúc cho ngầu :)

Từng câu chữ tôi phát ra, nhìn hàng loạt ánh mắt dưới sân khấu kia nó khiến tâm can tôi có chút hưng phấn, những ánh mắt đó thể hiện sự chăm chú, phải nói là tôi một phần thành công rồi, ít ra thì không phải phá hỏng bao công sức và kỳ vọng của người khác. Hát đến giữa bài tôi nhận ra ở một góc khán đài có một người phụ nữ trung niên nhìn rất quen mắt! Bà ta chẳng phải là Kim Minah sao? Tại sao bà ta lại ở đây?

Suy nghĩ quá nhập tâm mà tôi hát lệch cả tông, tâm can bất an mà quay người đưa lưng về khán đài, tấm poster to đùng hiện ra trước mắt hình ảnh của bà ta in hằng trên tấm poster gia đình kia. Tôi lùi vài bước, trí óc liên tục thu hồi giọng nói yêu ớt của Jimin "một người là mẹ ruột còn một người là mẹ kế" .

Khoé mắt tôi cứ vậy mà choáng váng chẳng thể thu tiêu cự về một điểm nào nhất định, ấy vậy mà tôi lại nhìn trúng khán đài, Hoseok hắn trên tay cầm một chiếc khăn tay lau mồ hôi mắt vẫn không một phút nào rời khỏi tôi.
Ngay giữa khoảng khắc tôi muốn buông mic thì lại lấy những ngày mà Hoseok hắn điên cuồng trong phòng thu để cố gắng, tiếp tục bài hát tôi một lần nữa quay mặt về khán đài lần này tôi nhìn bà ta, lại nhớ về những vết sẹo của Jimin, nước mắt trực trào, bài hát này là về em, bộ phim này cũng liên quan đến em, người đàn bà này lại là mẹ kế của em, cuộc sống của anh lại vô tình bị lấp đầy bởi em...

Kết thúc bài hát, tôi hạ nhẹ mic, gục mặt, nước mắt vô thức lại chảy, thật mất mặt, chỉ muốn nhanh chạy đến xin lỗi Hoseok vì đã phá hỏng mọi thứ, tôi thật không hợp với thế giới này, đáng lý chỉ nên yên phận làm bác sĩ. Thở vài hơi thì lại nghe tiếng vỗ tay kịch liệt tôi có chút giật nhìn, ngước nhìn thì thấy người thì khóc theo tôi, người thì mặt nghẹn ngào.

Hoseok hắn cũng bước lên sân khấu cùng tôi, ôm lấy tôi một cách xả giao rồi nhanh chóng nhìn về phía khán đài như trên tv. Rất chuyên nghiệp! Chuyên nghiệp đến mức tôi chỉ muốn nhường cả sân khấu này cho hắn ta!

-Đây là nhân vật bí mật mà mọi người chờ mong đây haha. / hắn hướng mắt về phía phóng viên nói, như một lời khiêu gợi họ hãy viết thật nhiều về tôi, mẹ nó khó thở! Cuộc sống của giới showbiz khó thở chết đi được, tôi gượng gạo ra mặt.

-Hoseok cậu giấu có kỹ quá không chứ! Tiểu mỹ nhân như vậy! Thật là trêu người!
Một diễn viên lên tiếng, bữa nghe giới thiệu sơ sơ thì hình như cha nội này là bạn thân của cái gã đứng kế tôi, đúng là bạn thân... Tốt Thấy Ớn!

-Có sao? Tôi đâu có giấu đâu chứ?? Rõ là đi đâu chúng tôi cũng đi chung mà haha... chẳng phải sao? Không thì các vị phóng viên này có thể làm chứng chẳng phải sao?

Nói rồi còn nhìn đám phóng viên với vẻ mặt thách thức y như trẻ con vừa thắng game. Phải! Hay anh rất hay có chúa mới nghỉ ra anh lại đi hợp tác với một ca sĩ "quản lý kim luôn bác sĩ"

-Chúng tôi được biết anh bạn này là quản lý riêng của cậu hiện tại đúng chứ?
Phải phát súng đầu tiên từ phía truyền thông.

-Phải nhưng tôi hiện tại chỉ muốn phỏng vấn về phim vì đây là buổi họp báo phim điện ảnh chứ không phải FMT của tôi nên nhờ mọi người hỏi đúng câu hỏi.

Mẹ nó trả lời thách thức vãi! Nghe mà ghét dùm, nếu tôi mà là nhà báo thề là chỉ canh drama của hắn từng chút để đăng cho bỏ ghét! Nãy giờ vẫn chưa hết giận việc hắn dụ tôi đến đây biểu diễn.
————
Endchap.
#Muun
19/3/2020
Đang viết tự nhiên buồn ngủ :(( thoi xem đỡ


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật