[12cs] - Us

LIBRA/ SCORPIO - CHAPTER 19



CHAPTER 19 - Bí mật của tôi và cậu

Libra's POV 

oOo

Nó khá là kỳ cục khi có Tracy Scorpio làm bạn thực hành, tại cô nàng này toàn thích làm một mình thôi. Cô ấy giống như bị ám ảnh bởi việc phải làm thật hoàn hảo và kết quả phải là tốt nhất, và vì chưa ai từng làm việc với Tracy mà khiến cô ấy hài lòng cả nên cô nàng này lúc nào cũng thực hành một mình. 

Tôi nhớ có lần một đứa học sinh nào đấy cặp với Tracy, cậu ta chậm chạp và chẳng biết bản thân đang làm cái quái gì, cậu ta cũng không biết viết vào bản thu hoạch như thế nào khiến cho cả cậu ta và Tracy bị điểm bét bảng. Đó là lần đầu tiên mọi người thấy Tracy đáng sợ đến như vậy, cô ấy nhìn chòng chọc vào cậu bạn kia và nếu ánh mắt có thể giết người thì cậu bạn xấu số ấy đã chết đi chết lại nhiều lần rồi, nó đáng sợ tới mức kể từ lần đó cậu bạn nọ và cả lớp học chẳng ai dám làm việc với Tracy dù giáo viên có nói gì đi chăng nữa. 

À tôi nghe chính miệng cậu bạn kia kể lại chứ hôm đó tôi cúp tiết. 

Và giờ thì nhìn xem, tôi và Tracy Scorpio không những là bạn thực hành của nhau mà còn đang cười với nhau như thể bình thường chúng tôi thân thiết lắm vậy (hèn gì cả lớp nhìn chúng tôi như những sinh vật lạ) Riêng việc tôi có mặt trên lớp với một tâm trạng tỉnh táo cũng đã là một chuyện động trời lắm rồi. 

Thực ra làm việc nhóm với Tracy cũng không tới mức đáng sợ như mọi người nói, hầu hết phần mổ sẻ cô ấy sẽ giành làm, bạn chỉ cần ngồi bên cạnh quan sát tất cả quá trình Tracy Scorpio đâm đâm cắt cắt trên cơ thể con ếch tội nghiệp đang bị ghim trên cái khay, rồi lắng nghe cô nàng này giải thích mọi chi tiết và khi cô ấy bảo 'viết phần tôi mới nói đi', thì bạn phải nhanh tay viết hết những gì bạn nghe được vào bản thu hoạch. 

Hóa ra chìa khóa để làm việc nhóm thuận lợi với Tracy Scorpio là biết lắng nghe, nhớ tốt và viết nhanh. Ok, đã biết. 

Nhìn quanh phòng thực hành, tôi cảm thấy thật hề hước bởi một đống hỗn loạn diễn ra xung quanh mình mà tới giờ tôi mới để ý (vì trước đó tôi mãi bận lắng nghe Tracy giải thích về mấy cái nội tạng) Trong khi nhóm tôi đã ngũ mã phanh thây được con ếch từ đời nào thì số còn lại của phòng thực hành vẫn còn đang chật vật với con ếch còn sống của họ. À thì không phải ai cũng giữ được một cái mặt bình tĩnh như Tracy khi chọc vào sọ của con ếch và hủy đi tủy của nó như một chuyên gia ngành sinh vật học đã quá quen thuộc với công việc của mình. Nói tới đây tôi mới nhận ra, tại sao Tracy lại giỏi làm mấy chuyện này vậy nhỉ? Không phải cô nàng này ngày nào cũng đi bắt ếch và mổ xẻ chúng đó chứ?

"Sao cậu đột nhiên nhìn tôi như thể tôi là một tên sát nhân hàng loạt vậy?" Tracy nhướn mày nhìn tôi.

"Không... tôi chỉ... uhm. Tôi chỉ thắc mắc tại sao cậu lại giỏi..." tôi chỉ vào khay mổ với con ếch đã bị mổ xẻ ra và tứ chi bị ghim chặt của nó "Ba cái này"

Tracy nhìn xuống khay mổ "Tôi chỉ lên YouTube rồi xem rất nhiều video giải phẫu ếch thôi"

"Vậy ý cậu là... đây là lần đầu tiên cậu mổ một con ếch ư?"

Tracy chậm rãi gật đầu, bị khó hiểu trước sự sửng sốt của tôi "Sao thế? Khó tin lắm sao?"

"Tất nhiên là khó tin rồi" tôi thốt lên, ngay lập tức kéo hết mọi ánh nhìn về phía mình, kể cả thầy giáo cũng phải ngước lên ném cái nhìn cảnh cáo về phía tôi. Tôi nhún vai rồi quay lại nhìn Tracy "Cậu mau nhìn xung quanh đi, chỉ có cậu là thuận lợi mổ được con ếch ra thôi. Những người còn lại thì chẳng khác gì một đống hỗn lộn, tôi còn thấy có người khóc lên vì không dám chạm vào con ếch đấy"

Tracy nghe tôi nói thì bắt đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt ngờ nghệch của cô nàng khi quan sát nhóm bên cạnh hét ầm ĩ với nhau xem ai là người nên giết con ếch, rồi hai hàng lông mày của cô ấy như muốn dính vào nhau khi chúng nhíu lại trước cảnh tượng một đứa học sinh khác đâm thẳng dao mổ vào người con ếch. Sau đó Tracy đã phát ra một tiếng khúc khích nhỏ khi cô ấy  nhìn qua một nhỏ bánh bèo khác đang hét toáng lên vì con ếch bỗng dưng nhảy lên đầu của cô ta. 

Tôi bất giác cười theo Tracy rồi vội ngậm chặt miệng khi cô ấy quay lại "Chúa ạ, cậu nói đúng. Họ không khác gì một đống hỗn độn" 

Rồi Tracy nhìn tôi với một vẻ mặt hết sức tự mãn "Cậu nên cảm thấy may mắn vì được làm bạn thực hành của tôi. Tôi làm hết việc khó cho cậu còn cậu thì chỉ cần nghe và viết"

Tôi đảo mắt, không hề tán thành một chút nào với Tracy "Tôi không chắc đâu thưa quý cô. Tôi là người duy nhất chịu đựng được cô đấy, là người khác trong lớp học này thì họ đã sớm ngất xỉu vì sợ hãi rồi" 

"Vì họ không có thực lực thôi"

"Vậy ý cậu đang nói là tôi có thực lực sao?" Tracy đảo mắt khi tôi nói thế.

"Sao cũng được"

Tôi cười, Tracy lắc đầu với tôi rồi quay lại tiếp tục công việc mổ xẻ của cô ấy. Chúng tôi tiếp tục công việc nhóm cho đến khi hết tiết, trong khoảng thời gian đó thì chúng tôi chẳng nói gì hơn ngoài mấy bộ phận của ếch. Tôi thắc mắc, Tracy giải đáp thắc mắc. Tracy nói, tôi nghe. Tracy bảo tôi viết, tôi liền viết. Cô ấy có đề nghị tôi thử mổ con ếch nhưng tôi đã từ chối, tôi không mấy thiện cảm với dao mổ hay mấy thứ liên quan tới y tế cho lắm. 

Nhóm của tôi và Tracy là nhóm duy nhất hoàn thành bài thực hành khi chúng tôi vẫn còn hẳn một tiết, chúng tôi không phải nộp bản thu hoạch ngay nhưng vì Tracy nói chẳng còn lại gì để viết vào đấy nữa nên tôi nộp luôn và nhận được lời khen lẫn con điểm tối đa của thầy. Tôi không phải đứa sẽ mừng rơn khi có điểm cao đâu, đã lâu rồi tôi không quan tâm tới thành tích học tập của bản thân nữa. Đạt điểm trung bình và qua môn là tôi hài lòng lắm rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy hãnh diện vì được điểm cao, không biết là vì điểm cao thật hay là vì Tracy tôi mới có điểm cao nên tôi mừng nữa.

Giờ thì hai chúng tôi ngồi nhìn cả lớp chật vật hoàn thành bài của họ, tôi ngồi nghịch bút còn Tracy cứ nhìn chằm chằm vào bàn bên cạnh. Tôi tò mò không biết tại sao cô nàng lại cứ nhìn bên ấy.

"Cậu nhìn chằm chằm bên đó được năm phút rồi đấy"

Tracy quay lại nhìn tôi nhưng không nói gì, thế là tôi nghiêng người lại gần cô nàng "Bên đó có gì thú vị lắm sao?"

"Họ làm sai mất tiêu rồi" Tracy nói, mắt cô nàng tập trung vào khoảng cách giữa hai chúng tôi.

"Vậy sao cậu không giúp họ?"

Tracy ngước lên nhìn tôi "Và để mất con điểm tối đa duy nhất trong lớp này ư? Không đời nào"

Huh, không chỉ đáng sợ, nghiện mạng xã hội mà cô nàng này còn tham vọng và quỷ quyệt nữa. 

Thấy tôi không nói gì, Tracy quay lại tiếp tục quan sát bàn bên cạnh. Nếu thầy cho phép dùng điện thoại trong lớp thì tôi không nghĩ cô nàng sẽ ngồi nhìn đám ngốc kia đâu, thay vào đó cô ấy dán mắt vào Twitter hay mấy cái ứng dụng tương tự thế. 

Chợt tôi thấy chán kinh khủng, tôi muốn trốn tiết rồi lái con mô tô yêu quý đi đâu đó cho đến khi mặt trời khuất xuống. Đằng nào thì tôi cũng đâu có gì để học tiếp đâu, nhưng làm thế nào để có thể đi ra ngoài mà không bị thầy bắt gặp nhỉ? Tôi vừa nhìn về phía cửa vừa âm mưu kế hoạch tẩu thoát của mình.

"Đang định trốn tiết đó à?" tôi giật mình nhìn sang Tracy, chẳng biết cô nàng đã quay qua chống cằm nhìn tôi từ khi nào.

"Sao cậu biết?"

"Cậu cứ nhìn chằm chằm vào cửa ra vào. Và với danh tiếng cúp tiết như chơi của cậu thì cậu không đang nghĩ tới chuyện trốn tiết thì còn nghĩ tới gì nữa?" 

Tôi mỉm cười, cũng không buồn phủ nhận "Được rồi giáo sư X, tôi muốn trốn tiết đây"

"Và đi đâu cơ?"

Tôi nhún vai "Đi đâu cũng được miễn là thoát khỏi cái lớp tẻ nhạt này"

Tracy nhìn tôi một hồi, chẳng nói năng gì rồi đột ngột đứng dậy đi về phía bàn giáo viên. Cô ấy nói gì đó với thầy khiến cho thầy quay lại nhìn về phía tôi, tôi chột dạ lấy tay che mặt mình khỏi tầm mắt của thầy.

Rốt cuộc là Tracy đã nói gì với thầy ấy vậy? Tôi thề nếu cô ả lật tẩy vụ trốn tiết của tôi với thầy thì...

"Được rồi đi thôi" tôi ngỡ ngàng ngước lên nhìn Tracy đã đứng bên cạnh tôi từ khi nào, rồi quay lại nhìn về phía thầy người mà đang hết sức là cảnh giác nhìn tôi. Tôi nuốt cái ực xuống rồi quay lại nhìn Tracy.

"Đi đâu cơ chứ? Bộ cậu không thấy thầy đang nhìn tôi à?"

Tracy đảo mắt "Tôi xin thầy cho chúng ta ra thư viện ngồi  vì đằng nào chúng ta cũng chẳng còn gì để làm"

Mắt tôi sáng bừng "Sao cậu không nói từ đầu" rồi đứng phắt dậy bước đi.

"Đừng có mà trốn tiết đấy Libra" thầy cảnh cáo khi tôi đi tới cửa. Tôi mở cửa chờ Tracy bước ra rồi quay lại cười với thầy, sau đó thì nhanh như một cơn gió tôi chuồn đi. 

"Cảm ơn cậu nhé" tôi nói với Tracy khi hai chúng tôi đi trên hành lang tới thư viện "Cậu không cần phải giúp tôi như thế"

"Không có gì đâu, coi như tôi trả ơn cậu vụ tối hôm trước đi" Tracy vừa nói vừa lôi điện thoại ra khỏi túi. Huh, vừa ra khỏi lớp và việc cô nàng này làm đầu tiên là mở điện thoại lên ư? Không thể chấp nhận được hình ảnh này của Tracy nữa, tôi nhanh hết sức giật lấy điện thoại của cô nàng rồi nhét vào túi trong của áo khoác chỉ trong một nhoáng. 

"Hey" Tracy hét lên định luồn tay vào trong áo tôi nhưng tôi đã nhanh tay hơn giữ tay cô nàng lại. Không hề bỏ cuộc, Tracy đưa tay còn lại ra nhưng vẫn bị tôi tóm nốt.

"Cậu mau giải thích việc cậu đang làm đi hoặc không tôi sẽ hét lên với mọi người là cậu sàm sỡ tôi" Tracy nghiến răng.

Tôi nhướn mày thích thú trước bộ dạng thiếu điều muốn cạp đứt đầu tôi của cô nàng "Bình tĩnh đi công chúa. Tôi không làm gì quá trớn đâu"

"Vậy trả điện thoại lại cho tôi đây" 

"Và để cậu dí mặt mũi vào đó lần nữa ư? Không đời nào"

"Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu chứ?" Tracy lần nữa muốn vùng ra khỏi tôi nhưng sức cô ấy tất nhiên không thể nào lại được tôi rồi.

Tôi giữ cho cô ấy đứng yên để mắt chúng tôi có thể nhìn vào nhau "Tôi sẽ trả điện thoại cho cậu nếu cậu chịu đi với tôi"

Đây là cái ý tưởng phút chót của tôi mà tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại nghĩ ra nữa, chỉ là tôi quá khó chịu khi cứ nhìn Tracy dán chặt mắt vào điện thoại của cô ấy.

"Ý cậu là trốn tiết với cậu à?"

"Đại loại thế"

Tracy mím môi, tôi dễ dàng nhìn thấy được đống suy nghĩ hỗn tạp trong đôi mắt xanh của cô nàng. Tôi chợt nhận ra mình rất thích đôi mắt của Tracy, hình ảnh đôi mắt cô ấy đã khảm vảo trí nhớ của tôi kể từ tối hôm ấy. Lần đầu tiên chúng tôi nhìn nhau với một khoảng cách gần như thế, đôi mắt xanh của cô ấy nhìn vào đôi mắt xám của tôi. Màu mắt xanh đẹp nhất tôi từng thấy, tôi đã thầm nghĩ như thế vào khoảnh khắc ấy. 

"Được rồi, tôi sẽ đi với cậu" Tracy miễn cưỡng nói "Giờ thì buông tôi ra được chưa?"

Tôi vui vẻ buông Tracy ra rồi lướt qua người cô nàng để đi trước.

"Này, cậu bảo là sẽ trả lại điện thoại cho tôi mà?!" Tracy gần như là hét lên rồi vội bụm miệng lại khi nhận ra rằng chúng tôi vẫn đang đứng giữa hành lang và đang trốn tiết.

"Tôi bảo là sẽ trả cho cậu chứ có nói là trả ngay đâu"

"Cậu là đồ khốn chết tiệt đó Francis Libra" 

Tôi quay lại nhếch mép nhìn Tracy, vừa đi lùi vừa cúi đầu kiểu quý ông "Cảm ơn lời khen thưa quý cô" 

Tracy đảo mắt rồi đi theo tôi, chúng tôi đi ra khỏi tòa nhà mà không bị ai bắt gặp một cách trót lọt. 

"Ít nhất thì cậu có thể nói cho tôi biết chúng ta đang đi đâu không?" Tracy hỏi khi chúng tôi đi tới xe của tôi. Tôi đưa mũ của mình cho cô nàng rồi ngồi lên xe bắt đầu khởi động máy.

"Rồi cậu sẽ biết thôi, không phải sao?" 

Scorpio's POV 

Lại một lần nữa tôi ngồi sau lưng Francis, đã có được chút ít kinh nghiệm từ lần trước nên vừa ngồi lên xe là tôi đã vòng tay ôm cậu ta. Francis đã cười, cậu ta đã chọc tôi theo kiểu 'Đừng vội vàng thế chứ Tracy, ít nhất thì cậu phải mời tôi đi ăn tối trước chứ' và bị tôi nhéo một cái rõ đau ngay bụng. 

Tôi không biết Francis định đưa tôi đi đâu, nhưng cái sự sẵn sàng bị cuốn theo cậu ta mà không hề do dự của tôi khiến tôi quan ngại về chính mình đấy. Vì từ khi nào mà tôi thích đi chung với Francis Libra vậy?

Chúng tôi đi qua hết con đường này tới con đường kia, mùa thu đang đến gần Westchester khi những lá cây xanh giờ đã bắt đầu chuyển vàng và mọi nơi chúng tôi đi tới đều phủ màu nắng chiều. 

Nếu không phải vì đang đội mũ bảo hiểm thì có lẽ tai tôi đã bị ù đi bởi tiếng gió. Nhưng chiếc mũ là loại 3/4 không có gì che chắn trước mặt tôi cả, nên tôi cứ như thế bị gió quật thẳng vào mặt. Tôi cố nhắm mắt chống đỡ lại sức gió cho đến khi không thể chịu được nữa và quyết định cúi người giấu mặt mình vào lưng Francis.

Ừm, tốt hơn rồi.

Tôi chờ một câu chọc ghẹo của Francis như cậu ta đã làm chục phút trước lúc tôi ôm eo cậu ta, nhưng Francis không nói gì cả. Có lẽ cậu ta đã nghiêng mặt lại để nhìn tôi và chỉ có vậy. 

Chúng tôi không nói gì với nhau trong suốt cả chặng đường, tôi biết mình nên cảm thấy bất an hay mấy cảm xúc tương tự vì tôi đang đi đến một chỗ nào đó mà tôi chẳng biết rõ cùng với một người mà tôi cũng không biết rõ nốt. Tôi thậm chí còn cảm thấy trái ngược lại nữa cơ chứ, tôi không muốn thừa nhận là Francis cho tôi cảm giác an toàn đâu. Chúng tôi chỉ mới biết nhau vài ngày. Địa ngục ơi chúng tôi còn chẳng nói chuyện với nhau mấy, và hôm nay như kiểu... lần thứ 3 chúng tôi nói chuyện ấy. 

Khốn thật Tracy ạ, mày có vấn đề rồi.

Ngồi trên xe thêm năm phút nữa rồi rẻ vào một con đường nhỏ, sau đó thì men theo con đường và tiếp tục đi thẳng cho đến khi chúng tôi dừng lại trước một cây cầu cũ kỹ bám đầy bởi những cây hoa mai xanh. 

Tôi thắc mắc hết nhìn cây cầu rồi lại nhìn Francis, nhưng cậu ta chỉ im lặng tắt động cơ xe rồi đi bộ tới cây cầu. Tôi vẫn trong trạng thái hoang mang cứ ngồi như thế trên xe cho tới khi Francis quay người lại rồi vẫy tay ra hiệu cho tôi đi theo cậu ta. Tôi vội tháo mũ bảo hiểm xuống, treo nó lên xe rồi đi đến chỗ Francis. Bây giờ khi tôi đã có một tầm nhìn gần hơn với cây cầu, cằm tôi như muốn rớt xuống tới nơi vì ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của nó. Giờ thì tôi hiểu tại sao Francis lại đưa tôi tới đây rồi. 

Chúa ơi cây cầu mới đẹp làm sao!

Tôi chẳng biết phải mô tả sao cho bạn tưởng tượng ra nữa. Cây cầu được xây theo dạng kiến trúc giống như cầu Golden Gate ở San Francisco nhưng là phiên bản nhỏ hơn, ngắn hơn và cũ hơn rất rất nhiều. Bám đầy hai bên cầu là những cây hoa mai xanh nổi bật giữa màu xanh lục của những chiếc lá, và trên đỉnh đầu chúng tôi là những chùm hoa tử đằng lung linh trong màu nắng chiều. 

Nhìn về phía cuối bên kia cầu tôi có thể thấy là nó đã bị chặn lại bởi một ngôi lều nhỏ đã được dựng lên ở đó, nếu nhìn kĩ hơn thì bên trong có một chiếc ghế sofa nhỏ đủ cho hai người ngồi, bên cạnh đó là một chiếc máy cassette cũ sờn màu và treo lủng lẳng trước lều là một chiếc đèn dầu cũ không kém.

Với khung cảnh trước mặt này thì nếu bỗng dưng xuất hiện một cô gái ở đây rồi tự nhận mình là Alice và nói rằng đây là con đường dẫn tới xứ sở thần tiên thì tôi cũng tin sái cổ cho xem.

Francis mỉm cười nhìn dáng vẻ bị hớp hồn của tôi, chắc có lẽ là cậu ta biết tôi không đủ tập trung cho việc bước đi nên đã làm một việc rất tốt là vòng tay tôi vào tay cậu ta và bắt đầu dẫn tôi đi lên cây cầu. 

"Cây cầu này là một công trình của những năm 60" Francis vừa dẫn tôi đi vừa giải thích "Nó được xây lên như một con đường tắt để cho những học sinh đi bộ tới trường mà không phải vòng ra con đường chính. Nhưng rồi ngôi trường đóng cửa và cây cầu này không còn được sử dụng nữa, rồi thiên tai xảy ra và không lâu sau đó thì con suối bên dưới cũng cạn" Nói tới đây thì Francis dẫn tôi đến bên thành cầu để nhìn xuống phía dưới nơi mà trước đây một con suối đã từng đi qua.

Rồi bỗng dưng Francis cười, tôi quay lại nhìn cậu ta với vẻ thắc mắc "Sao cậu lại cười?"

"Có muốn biết lí do tại sao tôi lại biết đến cây cầu này ở một nơi đồng không mông quạnh như chỗ này không?"

Tôi nhướn mày "Lí do là...?"

"Trong một lần chạy vượt quá tốc độ, tôi bị cảnh sát đuổi theo. Tôi đã quá rối trí nên ngay khi tôi thấy con đường mòn dẫn tới đây tôi đã chẳng chần chừ mà rẽ vào. Tôi không hề biết nó sẽ dẫn tới đâu, tôi chỉ biết là tôi đã thành công cắt đuôi mấy gã cảnh sát đó thôi. Và rồi với sự tò mò... tôi tìm ra cây cầu này. Và từ đó mỗi khi rảnh thì tôi sẽ tới đây để... tránh xa mọi thứ. Tôi thậm chí còn dựng cả lều như cậu thấy ở phía cuối cây cầu" 

"Còn câu chuyện về nguồn gốc của cây cầu? Sao cậu lại biết được?"

Francis nhún vai "Một lần tới đây tôi đã gặp một ông lão, tên ông ấy là Eugene. Ông sống gần đây và cũng hay tới thăm cây cầu này. Tôi đã hỏi ông ấy về cây cầu" rồi mắt Francis mở lớn "Và chúa ơi cậu không biết ông ấy đã dành nguyên một buổi chiều như thế nào chỉ để kể cho tôi nghe những câu chuyện về cây cầu này đâu. Tôi đã ngủ gật mấy lần khi ngồi nghe ông ấy đấy"

Tôi phì cười khi nghe tới chi tiết đó, rồi tôi nhìn sang những bông mai xanh và những chùm tử đằng trên cao kia. Một câu hỏi lập tức hiện lên trong đầu tôi.

"Vậy còn đám cây này thì sao?" tôi hỏi Francis "Chúng đã ở đây khi cậu phát hiện ra cây cầu hay cậu đã trồng nó?"

"Chúng đã ở đây từ trước rồi" Francis mỉm cười, cậu ta vươn tay ra ngắt một bông mai gần nhất rồi vuốt ve những cánh hoa mềm mại của nó "Tôi có hỏi Eugene về những cây hoa này, nhưng ông ấy cũng không biết ai đã trồng ra chúng"

"Dù ai trồng chúng hay chúng có tự mọc lên đi chăng nữa" tôi ngắm nhìn bông mai xanh trong lòng bàn tay của Francis, rồi ngước lên nhìn cậu ta "Thì chúng cũng rất đẹp. Cảm ơn cậu đã đưa tôi tới đây, dù tôi chẳng biết tại sao cậu lại làm thế. Nếu là tôi thì tôi sẽ giữ chỗ này cho riêng mình" 

"Vậy nơi này là bí mật của hai chúng ta nhé?" Francis mỉm cười giơ bông mai xanh lên trước mặt tôi. Tôi phì cười cầm lấy bông hoa vào tay mình "Cậu quên Eugene rồi sao?" 

"À thì ông ấy nữa nhưng hiếm khi ông ấy qua đây lắm. Yên tâm đi"

Tôi mỉm cười nhìn Francis rồi gật đầu "Được thôi. Đây là nơi bí mật của tôi và cậu và... Eugene" 

Francis bật cười rồi nghiêng đầu về phía chiếc lều "Muốn ra kia ngồi thử không? Sofa êm lắm đấy"

Tôi vòng tay mình vào tay Francis rồi nói một cách trịnh trọng và nhã nhặn như thể tôi là một quý cô của giới thượng lưu Anh "Dẫn lối đi thưa quý ngài"

Francis cũng rất vui vẻ mà phối hợp với tôi "Vinh hạnh của tôi thưa quý cô"

Rồi chúng tôi vừa đi vừa phá lên cười.

"Đó thấy chưa. Rời xa điện thoại của cậu một chút cũng không phải ý tồi đâu nhỉ?"

"Được rồi. Tôi thừa nhận là nó không tồi đến mức thế. Nhưng làm ơn hãy trả lại điện thoại cho tôi nhé"

"Ồ yên tâm tôi không chôm luôn thứ công nghệ đó của cậu đâu. Mà cậu đói không? Tí nữa đi ăn bánh mì kẹp nhé?"

"Nào nào Francis, nếu cậu định mời tôi hẹn hò thì ít nhất cũng phải đưa tôi tới nhà hàng năm sao hay gì đó chứ?"

"Ôi thôi đi. Cậu có ăn không đây?"

"Thì ăn, tôi mời cậu. Vì đã chia sẻ cây cầu bí mật này với tôi"

"Ok. Vì cây cầu"

"Vì cây cầu"

End chapter 19

A/n: cây cầu này là sản phẩm của trí tưởng tượng và không có thật đâu nhé mọi người, mà chap này dài vãi chưởng ấy. Dài để đủ nhét hai pov của hai char vào luôn omg!

các pồ tèo nghĩ sao về hai bé Libra và Scor nhà ta trong chap này nào? cmt nêu cảm nghĩ cho có động lực viết nha, chứ lần này tui định dành nguyên ba tuần nghỉ tết để ra được nhiều chap đó mhu mhu!!! hãy truyền động lực cho tui mọi người uiiiiiiiii, pờ liiiiiiiiii


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật