[BHTT][XK][Edit] Tình Khanh Duyên Nhạc- Ngơ ngơ ngác ngác

55: Mưa tạnh mây tan. (Ngoại truyện 2)



Hai năm sau, đêm thứ mười trước khi Liễu Vân Yên thành thân, ở Liễu phủ.

"Cửu vương gia, hạ quan không thể tiếp đón từ xa, xin ngài thứ tội!" Liễu Đình Tùng ngoài năm mươi vui vẻ nghênh đón Công Dã Thống vào phòng khách, cung kính nói: "Mời ngài ngồi!" Dứt lời thì ông bảo nha hoàn đi pha trà.

Công Dã Thống vội vàng tiến đến, khiêm tốn bắt kịp, nâng hai tay của Liễu Đình Tùng, nhân hậu đáp: "Liễu đại nhân như vậy là làm khó bổn vương rồi, qua mười ngày nữa thôi, ngài chính là nhạc phụ đại nhân của bổn vương, người như thế tiểu tế nhận không nổi!" Dứt lời, Công Dã Thống làm hành động 'Xin mời'.

"Người xưa hay nói, tôn ti khác biệt, mời cửu vương gia ngồi phía trên."

"Người xưa có câu, lấy hiếu làm đầu, nào có con rể vượt lễ giáo trước mặt nhạc phụ. Chi bằng mời Liễu đại nhân ngồi phía trên."

Trong lúc hai bên nhường nhau qua lại, Liễu Khai Nguyên đứng phía sau Liễu Đình Tùng cười lớn dàn xếp: "Cửu vương gia, phụ thân, hai người thôi khiêm nhường nhau đi, đây là phủ đệ nhà ta, sau này chúng ta đều là người một nhà cả, qua loa một chút được rồi. Ta nói không sai chứ cửu vương gia."

"Nguyên Nhi, càng ngày con càng xấc xược!" Liễu Đình Tùng quở trách.

Trông thấy Liễu Đình Tùng khiển trách Liễu Khai Nguyên, Công Dã Thống cười nói rằng: "Liễu đại nhân lời đó nào có ý như vậy, Khai Nguyên huynh cùng bổn vương trưởng thành, xem như là nửa huynh đệ của bổn vương, huynh đệ thì nói đến xấc xược bao giờ?" Nói xong, Công Dã Thống đỡ tay của Liễu Đình Tùng dìu đến ghế bên phải phía trên, còn mình ngồi ở bên trái.

"Tiểu khuyển có thể làm thư đồng của cửu vương gia là phần phước do tổ tiên tích được, cửu vương gia hợp ý nó thì chính là phúc của nó, nếu không phải thế thì với tư chất của nó làm sao có tài cán để giải ưu phiền cùng ngài được?"

Liễu Khai Nguyên lắng nghe phụ thân quở trách mình như thế thì trong lòng rất khó chịu. 'Tư chất của mình thế nào? Nói thế nào thì cửu vương gia vẫn là nhân tài đa mưu mới nổi mà.'

Đồng thời, khi bọn họ đang trò chuyện thì một bóng đen vụt qua vượt tường của Liễu phủ, phi vào sân ở phòng của Liễu Vân Yên.

Ở trong khuê phòng,

"Tiểu thư, tiểu thư xem, cửu hoàng tử tặng tiểu thư thật nhiều trâm ngọc đẹp hiếm có!" Dung Nhi vừa tròn mười sáu tuổi, mắt sáng rực nhìn vào chiếc hộp gấm đặt trên bàn trang điểm, bên trong chứa đầy trâm ngọc bích bằng vàng sáng lóa mắt.

"Vậy à?" Liễu Vân Yên ngồi trước bàn trang điểm nhìn thoáng qua, thản nhiên đáp, rồi dùng chiếc lược gỗ đặc biệt chải tóc.

"Tiểu thư ~" Dung Nhi trông thấy tiểu thư nhà mình chẳng may may để ý đến những món trang sức đó, bất lực gọi. Dung Nhi là tiểu cô nương suýt bị bọn ác bá ức hiếp được Liễu Vân Yên cứu vào hai năm trước khi trên đường xuống núi. Tiểu thư sắp thành thân, Dung Nhi là người vui mừng hơn so bất kì ai, niềm vui này khó mà diễn tả bằng lời, hơn nữa nghe nói đối tượng là cửu hoàng tử rất điềm đạm, tuấn tú, là đấng lang quân mà các cô nương hằng ao ước. Dung Nhi chỉ có điều không hiểu, nàng nghe người trong phủ nói, cửu hoàng tử Công Dã Thống hỏi cưới vào lúc tiểu thư mười sáu tuổi, vì sao tiểu thư muốn dời hôn lễ đến hai năm, nàng càng không hiểu tiểu thư vẫn bình thường như mọi ngày, không có chút e thẹn hay vui mừng gì của cô nương sắp thành thân cả.

Từ gương đồng, Liễu Vân Yên trông thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Dung Nhi, nên hỏi: "Dung Nhi, có điều muốn hỏi sao?"

Dung Nhi suýt mở miệng hỏi, nhưng ngẫm kĩ lại, tiểu thư mình đâu phải khuê nữ tầm thường, tiểu thư là tài nữ khó tìm trong thiên hạ. Nghĩ lại, tiểu thư chẳng phải giống mình, từ nhỏ đã theo phụ mẫu làm nha hoàn chật vật kiếm sống ở quê. Cuối cùng, Dung Nhi nuốt ngược câu hỏi vào trong, chỉ đáp lại: "Không có gì, tiểu thư."

Vào lúc này, trên trần nhà có vài tiếng sột soạt, Dung Nhi ngước đầu lên, một cái nhìn kỳ lạ: "Tiểu thư, người nghĩ xem có phải lũ chuột chạy loạn trên xà nhà không? Có muốn nô tỳ tìm người đến đuổi chúng đi không?"

Liễu Vân Yên cẩn thận lắng nghe, suy nghĩ chốc lát, đôi mày cau có lập tức giãn ra, khóe môi hơi cong, chợt nói: "Dung Nhi, ta hơi đói bụng, đến phòng bếp sai người làm ít thức ăn mang đến đi!"

"Vâng, tiểu thư, người chờ chốc lát, nô tỳ đi ngay!" Dung Nhi còn đang suy nghĩ vì sao đột nhiên xà nhà có chuột thì nghe tiểu thư căn dặn, Dung Nhi đáp lại, chìm trong suy tư, rời khỏi.

Chẳng mấy chốc, trên trần nhà vang lên tiếng bước chân, chốc sau thì có tiếng vật nặng rơi nhẹ xuống đất.

'Ầm' cửa phòng nhanh chóng bị mở, 'Sầm' cửa mau chóng bị đóng lại.

Liễu Vân Yên đã xoay người lại từ lâu, cười khúc khích nhìn người trước mắt, hơi cao so với mình: "Võ nghệ cao cường còn để người khác nghe thấy, xem ra, kinh công của Vũ Nhi lùi không ít, cần khổ luyện thêm."

Bạo Vũ bụi bặm lao vào, thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi, đứng trước mặt Liễu Vân Yên, yên tĩnh không chớp mắt tập trung nhìn người đối diện mình, như thể muốn nhìn thấu người ấy.

"Thế nào, hai năm không gặp, Vũ Nhi không có gì muốn nói với ta sao?" Liễu Vân Yên mỉm cười, bước lên nghênh đón, đến gần sát và dùng ống tay áo lau đi những giọt mồ hôi cho Bạo Vũ.

Bạo Vũ nắm lấy bàn tay mềm mịn đang lau mồ hôi cho mình, lông mày nhíu lại, gấp gáp nói bằng giọng trầm: "Đi theo muội!"

Liễu Vân Yên cảm thấy đau ở cổ tay, nàng mặc kệ, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào Bạo Vũ, khóe môi nàng cong lên: "Đi đâu? Chẳng lẽ Vũ Nhi không biết ta sắp thành thân?"

Bạo Vũ vừa nghe đến hai chữ 'Thành thân' thì tim có cảm giác đau như cắt, Bạo Vũ cắn môi, khàn giọng nói: "Muội biết, nên muội mới muốn tỷ đi cùng muội!"

"Vì sao?"

Bạo Vũ nghe thế, đôi mày đang nhíu chặt bỗng giãn ra, khuôn mặt mờ mịt, lắc đầu đáp: "Muội không biết!" Vào lúc này, viền mắt Bạo Vũ ửng hồng, cầm tay của Liễu Vân Yên đặt lên tim mình: "Muội chẳng biết vì sao, muội chỉ biết rằng nó đang rỉ máu, đau đớn vô cùng, nhất là khi nghe tin tỷ sắp thành thân, đau đến nghẹt thở. Nó không muốn tỷ thành thân, mỗi lần nghĩ đến chuyện tỷ sắp thành thân, nó đau đến nỗi đêm đêm không thể ngủ được!"

Liễu Vân Yên nghe xong, lòng ngọt như mật, sự ngọt ngào lan tỏa khắp người, khiến Liễu Vân Yên thấy hạnh phúc. Nàng cẩn thận quan sát người trong lòng đã hai năm chưa gặp, Vũ Nhi của nàng, trưởng thành thật rồi. Sự non nớt giữa hai hàng lông mày được thay bằng khí chất anh hào, da có phần ngăm đen nhưng trông khỏe khoắn, quầng thâm to dưới mắt chứng tỏ những gì muội ấy vừa nói là thật, đồng thời, điều đó cũng khiến nàng thấy xót xa.

Dưới ánh mắt quan sát của Liễu Vân Yên, chợt Bạo Vũ cười tự giễu: "Tỷ biết không? Vào hai năm trước, khi tỷ rời khỏi, muội vui mừng đập hết toàn bộ siêu thuốc trong phòng thuốc của tỷ, vì vậy mà muội bị sư phụ mắng thậm tệ, nhưng mặt muội vẫn tươi cười, muội cảm thấy mình được tự do như chim sổ lồng. Đó là lần đầu tiên muội quỳ trên tọa bồ đoàn nghe mắng mà vẫn thấy đó là chuyện tốt. Vài tháng sau đó, muội vẫn hào hứng nhảy nhót trên núi, ngay cả khỉ hoang trên núi cũng chẳng bì được tốc độ của muội. Muội hét to với núi, tuôn hết những đè nén bấy lâu ra, cảm giác đó tuyệt làm sao. Muội muốn tìm một người chia sẻ niềm vui với mình, chính lúc ấy muội cảm thấy thật trống trải, muội cố lờ đi cảm giác đó, tự trấn an mình rằng, do chúng ta thường vui đùa cùng nhau nên tỷ mới rời khỏi mới khiến muội chưa thể quen mà thôi.

Ánh mắt Bạo Vũ có phần vụn vỡ, thời gian như quay ngược về lúc đó, vẻ mặt Bạo Vũ vừa vui vừa buồn: "Lúc đó, muội nghĩ đầu mình có vấn đề rồi, không có tỷ bên cạnh muội cảm thấy không quen. Vì vậy muội đã xuống núi, để bản thân sa đọa, rong chơi khắp nơi, ngay cả kỹ viện muội cũng đến vài lần, chính vì muốn thoát khỏi sự chơi vơi khi không còn tỷ bên cạnh. Ban ngày thì không sao, muội có thể tìm nhiều việc khác để khỏa lấp, nhưng khi đêm đến cô đơn một mình, cảm giác trống trải sẽ lập tức ập đến. Dần dần, tâm hồn đã bị sự trống vắng ăn mòn trở nên trống rỗng! Đáng sợ nhất là những đêm khuya vắng tỷ, điều muội nghĩ đến tất cả đều là tỷ! Nực cười làm sao! Nụ cười của tỷ, thuốc của tỷ sắc, ánh mắt chăm chú khi điều chế thuốc, sự xảo quyệt khi gạt muội thử thuốc, vẻ mặt đắc ý khi muội bị sư phụ phạt, muội đều nhớ rất rõ những chuyện ấy, nói đúng hơn là ngày càng hiện rõ, có lẽ đã khắc sâu vào tâm trí muội mất rồi. Muội chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, muội nghĩ rằng tỷ mà còn ở trên núi, thế nào cũng viện cớ đó bắt thử thuốc cho xem..."

Liễu Vân Yên im lặng không nói lời nào. Một bàn tay ôm lấy má Bạo Vũ, nhìn Bạo Vũ trìu mến, lời của muội ấy khiến tim nàng như thắt lại, đôi mi khẽ run.

Khuôn mặt Bạo Vũ nhận được sự ấm áp thì nở nụ cười khổ với Liễu Vân Yên: "Muội nghĩ rằng muội thử thuốc của tỷ đến bệnh thật rồi. Thời gian càng trôi qua thì muội càng nhớ đến tỷ hơn, dạo trước muội trông thấy đoàn rước dâu trên phố, muội đi theo sau họ, trông thấy tân lang cõng tân nương khỏi kiệu, xung quanh là tiếng pháo nổ vang trời, muội lại nghĩ phải chăng tỷ cũng muốn ngồi kiệu người khác như vậy, trang điểm thật lộng lẫy, trở thành nương tử của người khác, sau này sống cùng một người lạ muội không quen, chỉ nghĩ đến đây thôi, tim như bị giày xéo dữ dội, muội bất lực trước cơn đau này..."

Liễu Vân Yên nghe đến đây, trầm tư nhìn Bạo Vũ, vui mừng lại rồi mỉm cười bất đắc dĩ. Niềm hy vọng của nàng không đặt sai chỗ, người khiến nàng động lòng cũng đã rung động rồi! Nàng vuốt ve gương mặt xám xịt kia: "Xem ra, hai năm qua Vũ Nhi đã trưởng thành không ít nhỉ, ta..."

Lời chưa dứt đã bị Bạo Vũ cắt ngang: "Tỷ có nhớ muội không?" Bạo Vũ biết cơ trí như Liễu Vân Yên khi nghe từ 'Nhớ' sẽ hiểu ra hàm ý sâu xa khác của nó. Không cần phải nói thẳng ra thì tỷ ấy vẫn sẽ hiểu, Bạo Vũ tin giữa họ bấy lâu nay vẫn luôn có thần giao cách cảm.

Liễu Vân Yên ngây người chốc lát, mày liễu cong cong, chân thành gật đầu: "Nhớ chứ! Rất nhớ là đằng khác." Khoảnh khắc vừa rời khỏi núi Ngự Phong thì đã nhớ rồi, cả ngày lẫn đêm hàng ngày hàng giờ. Sự đáng yêu, nét tinh nghịch, động tác hài hước cũng đều khắc vào tim ta mãi không biến mất.

Bạo Vũ vừa nghe xong, không thể kiềm được sự vui mừng và hy vọng, vì kích động khiến người run run: "Vậy tỷ đi cùng muội đi, sau này chúng ta sẽ bên nhau, không có ai khác, chỉ có tỷ và muội, có được không Vân Yên?"

'Vân Yên', Liễu Vân Yên nghe Bạo Vũ gọi tên mình, ấm tận đáy lòng, sự dịu dàng trong đôi mắt càng đậm hơn, đáp lại: "Ta không thể đi cùng muội!"

Nha hoàn dâng trà lên, Liễu Đình Tùng nhìn Công Dã Thống chậm rãi dùng nắp trà gạt lá trà đang nổi trong chung, ông thận trọng hỏi: "Cửu vương gia đến có chuyện quan trọng phải không? Chẳng lẽ trong cung đã xảy ra chuyện gì?"

Trái lại, Công Dã Thống bật cười sau khi nghe xong, đặt chung trà xuống, nói: "Liễu đại nhân đã quá lo nghĩ rồi! Ngày thành thân cận kề, hôm nay bổn vương đến là muốn xem Yên Nhi còn thiếu thứ gì không? Nếu có, ta sai người chuẩn bị sẵn!"

Liễu Đình Tùng nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng lưỡng lự: "Cửu vương gia quan tâm tiểu nữ như vậy là phúc tu mấy kiếp của tiểu nữ, có điều chưa đến ngày thành thân, đôi bên không thể gặp nhau để tránh làm trái qui tắc, hỏng điềm lành, hơn nữa, giờ trời đã tối, cô nam quả nữ..."

"Liễu đại nhân nói phải, vì phúc sau này của bổn vương và Yên Nhi, có lẽ bổn vương cần kiềm lại nỗi khổ tương tư ngắn ngủi này mới phải, không biết nỗi tương tư nhất thời của bổn vương có huỷ đi thanh danh của Yên Nhi không nữa. Liễu đại nhân yên tâm, bổn vương chỉ đứng ngoài cửa gọi tỳ nữ của Yên Nhi ra, hỏi thăm một chút xem Yên Nhi có cần gì nữa không thôi!" Công Dã Thống nghĩ đến chuyện, cuối cùng y cũng được thành thân với cô nương tuyệt sắc- người cướp mất trái tim y từ lâu thì trên khuôn mặt tuấn tú hiện một tầng ửng đỏ. Dù chỉ đứng ngoài cửa nhưng vẫn có thể nghe được giọng nói như chuông bạc của giai nhân thì cũng xứng đáng.

"Haha, vẫn là Cửu vương gia nghĩ chu đáo."

"Nói là chu đáo, Cửu vương gia có điều này, mai sau ngài sẽ đối xử tốt với muội muội của thần phải không? Dù sao muội ấy xuất giá cũng chỉ làm thiếp." Đối với Liễu Khai Nguyên, Liễu Vân Yên là muội muội duy nhất. Tục ngữ có câu, huynh trưởng như phụ thân, tình thương mà Liễu Khai Nguyên dành cho muội muội tuyệt đối không ít hơn so với phụ thân mình: "Cửu vương gia, thứ lỗi cho thần càn rỡ, thần chẳng cầu điều gì, chỉ mong ngài đừng để Đậu vương phi gây khó dễ cho muội ấy."

Công Dã Thống vừa nghe thì sắc mặt cứng đờ, lập tức nở nụ cười, kiên quyết rằng: "Không ai có thể ức hiếp Yên Nhi cả, Khai Nguyên huynh cứ yên tâm, bổn vương đã khải tấu phụ hoàng rằng ta muốn dùng nghi lễ của chính thất để rước Yên Nhi, đương nhiên sẽ không để nàng ấy chịu uất ức."

Y ngưỡng mộ Liễu Vân Yên không phải chỉ vì dung mạo, còn vì nàng ấy cơ trí. Năm đó nàng ấy mười hai tuổi thì miệng đã ngâm: "Tuổi trẻ học rộng tài cao, hoài bão luôn vươn xa. Người cầm kiếm trong tay, ta có bút như đao." Công Dã Thống khi ấy hai mươi tuổi nghe xong thì biết ngay nàng ấy là một nữ nhi rất tài hoa. Hai năm qua, y không hề kiêng dè thảo luận các chuyện chính sự khác nhau cùng nàng, từng chữ từng câu châu ngọc của nàng, châm chỗ nào cũng thấy máu, lời nào cũng đều nói đúng nỗi lòng y. Người nhạy bén như nàng ấy há lại để người khác ức hiếp mình. Tất nhiên y cũng cam kết với nàng ấy rằng, sẽ đối xử thật tốt và quyết sẽ không phụ nàng ấy. Nàng ấy chỉ lạnh nhạt đáp: "Thê tử thất sủng chẳng bằng thiếp, cớ gì ta phải tự nghĩ ưu sầu, huống chi, với ta mà nói, thê hay thiếp cũng đều vô nghĩa cả thôi!". Y nhớ rõ tầm mắt nàng ấy lúc đó dõi về ngọn núi đối diện, nàng ấy không phải dạng nữ nhi thích lấy lòng, dáng vẻ hờ hững của nàng ấy lại càng lôi cuốn y hơn, khiến y có ham muốn chinh phục bằng được nàng.

"Ta không thể đi cùng muội!"

"Tại sao?" Nụ cười của Bạo Vũ trong chớp mắt cứng đờ, cảm giác như đứng giữa trời đông giá rét bị hất một chậu nước lạnh vậy, lạnh tận đáy lòng.

"Vì ta đã đính ước rồi!"

Ngoại trừ ngạc nhiên, Bạo Vũ chẳng biết phải làm thế nào, Bạo Vũ không hiểu vì sao Liễu Vân Yên phải tuân theo cái hôn ước chết tiệt này: "Nhưng mà...Cửu vương gia kia đã có vài thê thiếp, hơn nữa một trong số đó là nữ nhi đại thần triều đình- Đậu gia nữa! Ả ta là chính thất, tỷ kết hôn với hắn ta sẽ không hạnh phúc."

"Ta biết." Liễu Vân Yên lẳng lặng nhìn Bạo Vũ, bàn tay khẽ vuốt ve nỗi bất an hiện giữa lông mày của Bạo Vũ.

"Vậy sao tỷ còn..." Bạo Vũ nghe xong thì càng mờ mịt. Suy nghĩ trong chốc lát, sắc mặt rất khó coi hỏi: "Có phải tên vương gia khốn kiếp đó ép tỷ gả cho hắn phải không! Nếu đúng là thế, muội sẽ xử hắn." Hai năm qua, trong khi hành tẩu giang hồ, Bạo Vũ thấy không ít kẻ cường hào quyền quý cưỡng đoạt dân nữ.

Liễu Vân Yên trông thấy mặt Bạo Vũ bắt đầu đáng sợ, thầm thở dài, lắc đầu nói: "Tuy Vũ Nhi trưởng thành không ít nhưng vẫn chưa hiểu rõ ta. Nếu bản thân ta không muốn, kẻ nào có thể miễn cưỡng!"

Quả thực, chuyện Liễu Vân Yên không muốn thì không ai có thể ép được, ngay cả sư phụ cũng không. Thế vì sao tỷ ấy phải...? Bạo Vũ nghĩ đến trường hợp xấu, cả người run sợ, lắp bắp hỏi: "Tỷ...Tỷ thích tên vương gia đó à?"

"Không, lòng ta chưa bao giờ có chỗ cho hắn!" Câu trả lời khẳng định.

Người ở chung suốt mười năm qua với mình, hiện giờ khiến cho Bạo Vũ cảm thấy thật xa lạ: "Vậy...Có phải vì muội là nữ nhi phải không?" Liễu Vân Yên tỷ để tâm người đời cấm đoán loại tình yêu này đúng không?: "Nếu phải thì muội bằng lòng giống hôm nay, chỉ cải nam trang cả ngày! Vĩnh biệt hồng trang, như vậy chúng ta bên nhau sẽ không còn lời đàm tiếu nữa."

Từ khi bắt đầu nhớ đến một cái nhíu mày hay một tiếng cười, từng chút một Bạo Vũ không hề muốn thừa nhận mình nảy sinh tình yêu với kẻ chuyên bắt nạt mình từ nhỏ- Liễu Vân Yên. Từng đến kỹ viện tìm kỹ nữ, từng tìm người đã thành thân, trên hành trình cũng gặp vô số loại người, nhưng Bạo Vũ phát hiện ra chẳng ai có thể giống Liễu Vân Yên trong lòng mình. Mãi đến khi hôn lễ cận kề, nghĩ đến chuyện tỷ ấy sẽ thuộc về kẻ khác, cùng kẻ đó già đi thì Bạo Vũ hoảng sợ. Bạo Vũ biết không thể lừa bản thân mình được nữa, nàng mong rằng đời này sẽ cùng Liễu Vân Yên đan tay du hành thiên hạ, chỉ có thể là Liễu Vân Yên mà thôi.

"Vũ Nhi là nữ nhi, vậy thì thế nào?" Liễu Vân Yên nhìn thẳng vào mắt Bạo Vũ, trong mắt hiện sự chân thành và điềm tĩnh quả thực khác với những tiểu thư quan lại khác. Nàng biết ngoài mặt Bạo Vũ là người bất cần nhưng bên trong vẫn là một thiếu nữ cảm tính, muội ấy nguyện vì mình vứt bỏ y phục nữ nhi, làm sao có thể biểu đạt sự xúc động và kích động trong lòng chỉ bằng vài từ đơn giản được?

Liễu Vân Yên khiến Bạo Vũ mờ mịt không hiểu, Bạo Vũ nhìn không thấu đoán không ra ý của Liễu Vân Yên, chỉ nhớ đến mục đích ban đầu khi đến đây, nắm lấy tay đang đặt trên má mình, giọng khẩn cầu: "Đã vậy, đi theo muội nha! Vân Yên, mai này chúng ta muốn đi đâu thì đi đó, ngao du khắp nơi, hành hiệp trượng nghĩa, tận hưởng thú vui trên đời. Nếu một ngày tỷ thấy mệt thì chúng ta tìm một nơi tựa vào núi ở cạnh sông dựng một căn nhà nhỏ, trồng hoa lưu ly mà tỷ thích trong vườn, tỷ không muốn một cuộc sống như thế sao?"

Liễu Vân Yên nghe xong, sững sờ chốc lát, trong tâm trí phác họa theo những lời Bạo Vũ tả, nụ cười hạnh phúc cũng hiện trên khuôn mặt.

"Muốn, đôi lúc còn muốn nhiều hơn cả muội kìa!"

"Vậy..." Bạo Vũ chưa dứt câu đã bị cắt ngang.

"Ước mơ lớn nhất của Vũ Nhi có phải là đi khắp thiên hạ không?" Liễu Vân Yên trầm tư nhìn Bạo Vũ, chợt hỏi: "Muội có biết mong ước lớn nhất của ta là gì không?"

"Trở thành đại phu!" Bạo Vũ đáp không cần nghĩ, theo trí nhớ của mình, ngoại trừ cầm sách y thì Liễu Vân Yên chỉ bưng chén thuốc, nàng chưa từng thấy thứ gì khác.

"Không phải..." Liễu Vân Yên lắc đầu, thở dài.

"Vậy là gì?" Bạo Vũ lo lắng hỏi: "Muội không thể cho tỷ sao?"

"Không thể!" Hai từ khẳng định đó dường như rút cạn sức lực của Liễu Vân Yên, nàng có thể đoán được cuộc sống sau này sẽ cô đơn và khó khăn như thế nào nếu mất người ấy, nhưng đây là lựa chọn của nàng, đã qua hai năm, nàng vẫn giữ nguyên quyết định như trước, không đổi.

Câu này dường như đẩy thẳng Bạo Vũ vào hầm băng, người Bạo Vũ khẽ run, đôi mắt ửng hồng cuối cùng cũng tràn lệ, nàng nghẹn ngào hạ giọng, căng thẳng hỏi: "Muội chẳng biết tỷ muốn gì cả? Cũng không cần phải biết tỷ muốn gì? Tóm lại, rốt cuộc hôm nay tỷ...tỷ có theo muội hay không?"

Từ lúc đưa ra quyết định, trái tim Liễu Vân Yên đau như bị dao cứa, day dứt chẳng ngừng, nàng chỉ lẳng lặng nhìn người trước mặt tuyệt vọng, bị tổn thương, nàng chẳng nói lời nào.

"Tỷ, thật sự...cam tâm tình nguyện gả cho tên đó?" Có đôi lúc, im lặng chính là một sự thừa nhận tàn nhẫn, nhưng Bạo Vũ vẫn chưa từ bỏ hy vọng, nếu đáp án giống nhau, vậy thì...

"...Cam tâm tình nguyện." Dù khó thế nào chăng nữa, nàng vẫn thốt ra bốn chữ ấy lần nữa, đơn giản là vì nàng là con nhà quan, đời này định sẵn chẳng thể làm một Liễu Vân Yên bình thường...hay một Liễu Vân Yên ích kỉ.

Haha, Bạo Vũ cười lạnh. Bốn chữ 'Cam tâm tình nguyện' như ngân châm lông trâu châm sâu vào tim Bạo Vũ, đau đến nghẹt thở, ngân châm nhỏ như vậy mà khiến Bạo Vũ rút mãi chẳng ra.

Cuối cùng, Bạo Vũ chẳng biết bằng cách nào lê được đôi chân nặng trịch với vẻ mặt tuyệt vọng rời khỏi khuê phòng của Liễu Vân Yên. Trong đầu chỉ quanh đi quẩn lại câu 'Cam tâm tình nguyện'. Bạo Vũ cũng không chú ý đến Dung Nhi bưng trà bánh đứng ngoài cửa, đang sửng sốt vì nghe được hơn nửa đoạn hội thoại, trông thấy góc nghiêng của Bạo Vũ như người mất hồn bước ra thì mau chóng trốn vào trong góc tường.

Bạo Vũ càng không chú ý đến sau khi ra khỏi khuê phòng Liễu Vân Yên, trong tích tắc có một bóng người nấp vào một khúc quanh khác tức giận nhìn mình trong nam trang, không ai khác chính là Công Dã Thống.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật