chuyện lạ • bangtan [series creepy]

11A



Bọn bàn dưới từ tiết học trước đã bắt đầu bàn tán chuyện gì đó. Những tiếng lầm rầm không quá nhỏ liên tục vang lên giống như âm thanh đài loa rè rè, khó chịu. Đủ lớn để len lỏi vào tai từng người một trong lớp, khiến cô giáo thi thoảng phải ngừng giờ học lại để quát nạt. Tiếng rì rào vẫn không thuyên giảm, ngược lại có xu hướng gây ồn hơn. Vì thế mà chất lượng giảng dạy bị giảm đáng kể, cô giáo thì bực tức, vẫn không sao làm lũ ôn con im lặng được.

Khi giờ học khủng bố ấy kết thúc với đánh giá xếp loại Yếu, cả lớp vội ba chân bốn cẳng phi ra ngoài cho đỡ đau đầu. Không ai quan tâm đến tiết loại Tốt hay Yếu. Quái lạ, âm thanh rì rào ấy cứ như bọn phù thủy léo nhéo đọc thần chú nguyền rủa, làm chúng nó nảy sinh cảm giác lo sợ, muốn chạy biệt tăm. Vài đứa máu mặt thì nhăn nhó mặt mày, giơ nắm đấm dọa dẫm bọn bàn cuối. Nhưng tụi này mặc thinh, cứ túm tụm lại mà nói kể cả giờ ra chơi.

Với tư cách lớp trưởng, không thể nào để tình trạng lớp quỷ dị như vậy được. Kim Seokjin bèn nén lại cảm giác kinh hãi, len qua các dãy bàn để xuống dưới. Không hiểu sao càng xuống, âm thanh lào xào càng có xu hướng biến thành dạng sóng âm tựa như đàn côn trùng đập cánh, vô cùng nhức óc. Làm Jin phải đeo tai nghe cách âm vào. Có tất thảy 13 đứa học sinh nam nữ đủ loại vây quanh cái bàn cuối cùng. Jin vừa nhăn nhó đề nghị chúng nó tránh ra vừa đi vào. Mặt 13 đứa đứa nào đứa nấy trắng bệch, hai mắt toàn lòng đen, bóng loáng, trên cơ thể mang mùi chuột cống

Jin tuy thấy dì dị, nhưng anh vẫn nghĩ có thể là do chúng nó hóa trang dọa người cho vui, dù sao cũng tới tháng cô hồn rồi. Kìm lại cảm xúc sợ sệt, anh ngó đầu nhìn vào cái bàn. Giây sau lập tức khiến Jin chỉ muốn nôn mửa. Trên bàn là một con bé, không học trong lớp đây, mà chẳng phải học sinh trường này. Cũng không thuộc dạng giống loài nào tồn tại ở Trái Đất.

Con bé bị 13 đứa vây quanh, tiếng rầm rầm biến thành tiếng lải nhải léo nhéo chửi rủa, khiến từng mảng thịt đen sì trên người nó lóc chóc rơi xuống cái bàn. Nó nhìn có vẻ đau đớn. Máu chảy lênh láng khắp nơi. Con bé thoáng chốc bị lóc hết sạch thịt, mà mồm bọn kia đã chửi rủa tới đỏ lòm cả máu. Thấp thoáng thấy lưỡi chúng nó hơi thò ra khỏi miệng, rôm rốp.

*

Seokjin muốn thoát ra khỏi đây. Nhưng hình như, chỗ anh đang đứng không phải là lớp 11A nữa.

___________________________

#windlass.

Hãy hiểu câu chuyện này theo hướng riêng nhé, không lời giải cụ thể đâu. Tất cả là tùy theo trí tưởng tượng của cậu.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật