Kinh dị-Kpop

Nosleep-RVN group



r/nosleep

u/The_Dalek_Emperor (9.5k points - x1 platinum - x4 golds)

Căn phòng 733

Căn phòng Tự sát. Họ gọi phòng 733 là phòng Tự sát. Ừ, làm như một đứa sinh viên năm nhất chưa đủ chuyện để lo vậy.

Hai đứa được phân vào ký túc xá ở phòng 734. Phòng 734 này không phải là một cái phòng mới mẻ hiện đại vừa được xây thêm ở sảnh phía Nam, mà là một cái phòng cũ ở tuốt tầng 7. Nhưng tôi không phiền lắm, vì dù gì mấy người xếp phòng cũng đã đồng ý cho tôi ở chung với nhỏ bạn thân.

Tôi với con Lydia mất cả buổi sáng để dọn đồ đạc vô phòng. Khi chị nhà trưởng qua thì tôi đang dán poster lên tường còn Lydia đang đọc sách.

"Chào hai đứa, chị là Beth!" Một chị tóc vàng vui tươi nhí nhảnh bước vào phòng. "Năm nay chị là trưởng nhà của em."

"Dạ chào chị." Tôi gật đầu với chị.

"Chu choa, hai đứa làm nhanh quá ha." Chị lướt mắt qua cái giường xếp gọn gàng và quần áo treo đầy trong tủ.

Chị Beth cầm một bức hình Cthulhu mà con Lydia vẽ hồi nghỉ hè. Chị lật ngang tấm hình rồi nhìn kỹ.

"Cái này là con kraken trong Pirates of the Caribbean hả em?"

Lydia liếc chị từ phía sau cuốn sách.

"À mà," chị trưởng nhà nói tiếp. "Đúng là dãy nhà của mình không mới bằng dãy nhà phía Nam, nhưng ở đây cũng có nhiều chuyện vui lắm. Chỗ này được xây từ 60 năm trước rồi chứ ít."

"Dạ em có để ý." Tôi nhìn xung quanh. "Phòng hơi nhỏ chị nhỉ."

"Ừ, hồi trước người ta không to bằng bây giờ." Chị Beth nhún vai.

"Vậy sao?" Lydia nói cụt ngủn.

"Ừ, thiệt mà" Chị Beth trề môi ra rồi cứ đứng đó mà không nói gì, cả ba người ngồi trong phòng, im lặng khó xử.

"Dạ" Tôi nói,"cái phòng kế bên tụi em - là phòng 733 nhỉ? Hình như nó to hơn phòng em. Có ai ở trong phòng đó chưa hay là chị cho tụi em -"

"Ui, đừng vô cái phòng đó" Chị Beth cắt ngang. "Có hai vụ tự sát trong đó rồi. Một người treo cổ với một người nhảy lầu nếu chị nhớ không lầm. Bây giờ phòng đó để trống, bên quản lý không giao cái phòng đó cho ai nữa. Mà thôi, chị chỉ muốn nói với hai đứa là lầu này là dành riêng cho nữ, sau 11 giờ thì đừng có dẫn trai về phòng nhé."

Hai đứa chưa kịp trả lời thì chị Beth đã vỗ tay thật to rồi nói nhanh "Ừ, chị qua hỏi thăm hai đứa thôi." rồi tung tăng đi ra khỏi phòng.

Nhỏ Lydia thả cuốn sách xuống giường rồi nhìn chằm chằm ra hành lang.

"Tao ghét bả."

"Mày có nghe chuyện bả vừa nói không?"

"Tao sẽ gọi bả là Beth Não Thối."

"Lydia, tao nói thiệt đó. Vụ tự sát kìa?"

"Ôi dào, bình tĩnh đi Becca. Trường đại học nào cũng có vài ba vụ tự sát."

"Ừ, nhưng mà hai vụ này lại còn trong chung một phòng nữa. Nghe ghê quá."

Con nhỏ thở dài. "Thiệt tình, ai quan tâm? Miễn sao nó không phải phòng mình là được rồi?"

"Ừ, cũng đúng." Tôi quay qua nhìn cửa sổ phòng.

"Mày nghĩ thử, leo ra cái cửa sổ nhỏ tẹo đó rồi nhảy xuống? Nhảy rồi phải rơi ít nhất năm giây rồi mới chạm đất."

"Tao lạy mày, Becca, tém tém lại đi má?" Lyadia liếc cái cửa sổ rồi rùng mình thấy rõ. "Mày biết tao sợ đồ cao mà. Nói ba cái chuyện này tao lên huyết áp chết."

"Hay mày muốn dọn qua phòng tự sát bên kia mà ở?" Tôi chọc nó, "Phòng đó ngay góc nhà nên tường nào cũng có cửa sổ hết."

"Đậu má mày."

"Ừ, rồi, thôi không chọc nữa. Nhưng thiệt tình, nghĩ thử. Muốn trèo qua cái cửa sổ đó không phải dễ. Chắc phải có chuyện gì."

"Ừ, thì mày nhớ đó, hồi trước người ta nhỏ người hơn bây giờ." Lydia lẩm bẩm rồi đẩy cái giường của nó ra xa cửa sổ hơn.

...................................................................................

Lydia là người hướng ngoại và dễ gần, nên hai đứa kết thêm bạn mới mà không chút trở ngại. Vài tuần đầu mọi người tiệc tùng liên miên, và vì thế, dĩ nhiên nhỏ Lydia đã gặp một anh trai để mlem mlem. Tôi đã quen con nhỏ đó từ hồi hai đứa còn quấn tã, nên tôi đã đoán trước được rằng trước cuối tháng 9, nó sẽ có một anh nào đó để cặp kè. Thằng đó tên là Mike, cũng không gì đặc biệt, chỉ là một thằng sinh viên nghênh ngáo vừa gia nhập hội nam sinh.

Sau tầm một tháng, cái cảm giác mới mẻ của đại học không còn mới mẻ nữa. Tôi với Lydia bắt đầu vào guồng và vào cuối tuần thì hai đứa không còn nhậu nhẹt nữa mà cắm đầu vào sách nhiều hơn. Còn vài tuần nữa là đã thi giữa kì rồi, tôi quyết tâm giữ điểm GPA đủ 4.0 cho hết năm nhất.

Một buổi tối đầu thắng 10, tôi bị thức giấc bởi một tiếng động lớn, một tiếng gì như bị nghiền hay mài dũa. (Trans: Borrasca flashback :'() Tôi ngồi thẳng dậy và căng người ra để nghe lại âm thanh đó. Nhỏ Lydia cũng thức dậy và cũng đang lắng tai nghe.

ĐÙNG.

"Cái chó gì vậy?" Nó nhép miệng với tôi.

Giờ này mà ngoài hành lang có tiếng người thì cũng không phải là hiếm. Nhưng tiếng động này phát ra từ phòng bên cạnh - căn phòng ở góc nhà.

KÉET.

"Cái đó có phải..."

"Phải" Lydia thì thào. "Cái cửa sổ phòng kế bên."

Thể theo yêu cầu của Lydia, cửa sổ phòng của hai đứa lúc nào cũng phải đóng kín. Nhưng không thể nào nhầm được tiếng cửa sổ được mở ra và đóng lại đều đều từ phòng 733.

ĐÙNG.

"Có ai ở trong đó hả?"

Lydia nhún vai.

"Có người phá mình hả? Phải lễ kết nạp chào đón gì không?"

Lydia nhướn mày nhìn tôi. "Kết nạp vào cái gì?"

"Tao không biết. Mừng sinh viên tới đại học? Kiểu bắt nạt tân sinh viên?"

KÉET. (cửa mở ra)

"Ai lại đi bắt nạt tân sinh viên làm gì?"

Tôi nhún vai.

ĐÙNG (cửa đóng lại)

"Becca, tao thương mày, nhưng ý kiến đó ngu quá mạng"

Tôi ném cái gối vô mặt nó. "Tao không quan tâm thằng bên kia là ai nữa rồi, nói nó cút con mẹ nó đi."

"Mày kêu tao đi nói hả?! Chọc nó rồi để bị quăng ra cửa sổ hay gì?"

KÉET.

"Ừ mày làm gì đi chứ tao không làm đâu!"

"Tao học ngành họa mà. Mày học chính trị kìa. Mày qua đàm phán ngoại giao với nó đi."

"Đéo."

"Vậy gọi chị Beth Não Tàn thân thương của mày đi. Ba cái trò này thì chị phải giải quyết chứ?"

ĐÙNG.

"Tao không gọi đâu. Tự nhiên đêm hôm đi gọi con mẹ cô hồn đó."

"Vậy thì thôi." Lydia thì thào thật to. "kệ cái tiếng đó mà ngủ đi."

"Sáng mai 7 rưỡi tao có tiết!" Tôi thì thào.

KÉET.

"Vậy giải quyết đi!"

Tôi gầm gừ rồi leo xuống giường, chân dậm đùng đùng tới cửa. Tôi mạnh bạo mở cửa ra, bước qua phòng 733 rồi đấm vào cánh cửa phòng. Cửa phòng 733 chỉ treo một tấm bảng "Phòng thiết bị"

"Người ta đang ngủ đó má ơi, dẹp cái trò đó đi." Tôi nói khi không có ai ra mở cửa.

ĐÙNG.

"Ê mà, từ từ..." Tôi thở hắt.

Tôi bước lùi ra sau và ngay lập tức thấy có gì sai lắm. Phòng 733 có lắp ống khóa ở trước cửa. Tôi chạy về phòng mình.

"Cái gì vậy?" Nhỏ Lydia hỏi.

"Tao đéo quay lại cái phòng đó nữa đâu. Cửa phòng khóa từ bên ngoài; làm sao có người chui vô đó được."

"Vậy là cái phòng đó có ma ám hả?" Nhỏ bât cười.

"Không giỡn đâu mày ơi. Tao nói thiệt là trong phòng đó có cái gì đó không bình thường đâu. Người ta còn gọi cái phòng đó là phòng Tự Sát cơ mà."

Lydia cười khẩy rồi lăn ra giường. "Mày phải học khoa sân khấu điện ảnh mới phải."

Đêm đó cửa sổ phòng bên cạnh không còn tiếng gì nữa, nhưng sáng hôm sau, người ta có thể thấy hai cánh cửa sổ trong phòng đó đều mở toang.

.........................

Cả tuần sau đó tôi canh chừng cái cửa sổ phòng 733 nhưng  không gì xảy ra, hai cái cửa vẫn mở. Thỉnh thoảng vào đêm khuya, tôi nghĩ mình có nghe tiếng động bên kia phòng, tiếng như viên bi rơi xuống và lăn ngang qua phòng. Nhưng những lúc như vậy, Lydia đều đang ngủ nên tôi cũng không kể lại.

Một buổi chiều nọ, tôi đang ngồi trong phòng một mình, chỉnh lại ghi chép trên laptop. Tôi đeo tai nghe nhưng bật nhạc không lớn. Có tiếng người gõ cửa.

"Vào đi ạ," Tôi nói mà không ngước mắt khỏi màn hình.

Không thấy động tĩnh gì, chốc sau lại có người gõ cửa. Tôi bỏ tai nghe ra và sập laptop lại.

Tôi quay người lại, "Vào đi-"

Cái đéo gì vậy? Cửa phòng mở toang. Tôi cố tình để cửa mở vì anh Ian (một anh năm ba mà tôi đang cặp bồ) có nói là sẽ ghé qua. Tôi lại nghe tiếng gõ cửa sau lưng mình và tôi nhảy dựng khỏi ghế.

Tiếng phát ra từ phía bên kia phòng - phía tủ quần áo. Bên kia bức tường đó là phòng 733.

"Lydia, đéo vui đâu."

Không ai trả lời.

"Lydia, tao thề có Chúa, tao tương mày vỡ mồm."

Vẫn im lặng, tôi bước lại cánh cửa tủ và nắm lấy tay cầm.

"Lyadia, mày là con đ-"

"Mày nói gì cơ?"

Giọng của nó phát ra từ phía cửa - sau lung tôi. Tôi buông cái nắm đấm ra và chập chững bước lại, mắt mở toang. Lydia ném cặp sách lên giường rồi quay lại phía tôi, khoanh tay lại.

"Tao là cái gì cơ?"

"Tao...tao tưởng mày trốn trong tủ áo." Tôi nói, hơi lắp bắp.

"Chi vậy má?"

"Tại tao nghe có tiếng người gõ cửa."

"Lạy Chúa, Becca." Lydia đưa tay lên trán rồi bước lại cái tủ, mở toang cửa ra. Bên trong không có gì ngoài quần áo và một vài cái thùng. Con nhỏ dang hai tay ra kiểu: "Rồi mày muốn gì?"

"Tao thề-"

"Becca, không có ai trong này hết."

"Tao nghe rõ ràng mà."

Hai đứa trừng mắt nhìn nhau đầy thách thức đến khi anh Ian đến vừa kịp lúc.

Anh lập tức nhận thấy không khí nặng nề trong phòng. "Hế lô hai em....Có gì vậy?"

Tôi nhìn con bạn cùng phòng đầy hậm hực. "Có một cái gì đó kì lạ lắm đang xảy ra ở phòng bên cạnh. Nhưng đó là chuyện cũ rồi."

"Phòng nào? 735 hả? Hay cái phòng trống?"

"Là cái phòng trống chết dịch đó." Lydia nhấn mạnh.

"Phòng 733. Ừ, cũng không mới. Phòng tự sát mà."

"Ừ, tụi em có nghe kể là có người chết trong phòng rồi."

"Ừ, chuyện ghê vãi lồn. Có một cái phòng mà những ba người tự sát."

"Ba lận hả?" Lydia nhướn mày. "Sao tụi em nghe là chỉ có hai người thôi?"

"Ừ, có 2 người chết hồi năm 70 rồi thêm một ông nào nữa chết khoảng 10 năm trước. Ổng nhảy ra cửa sổ."

Cả Lydia và tôi đều rùng mình. Dù nó sợ hơn tôi nhiều, nhưng cả hai đứa đều sợ độ cao. Chết vì rơi từ trên cao xuống là cái chết kinh khủng nhất tôi biết.

"Ừ thì, ba người tự sát trong cùng một căn phòng thì kinh khủng thật." Lydia nói bằng giọng hối lỗi.

"Ừ, anh cũng nghe là trong phòng đó có cái gì đó." Anh Ian nói.

"Có cái gì là sao?"

"Không rõ, mỗi năm người ta đồn mỗi kiểu, khoảng Halloween thì báo trường lại in ra một câu chuyện về cái phòng đó. Nhưng có là chuyện gì thì cũng ghê chết đi."

"Vậy có ai ở phòng bên cạnh mà tự sát chưa? Như phòng này nè?"

"Không có, chỉ có phòng 733 thôi. Mà thiệt chứ, không hiểu sao năm nay lại chịu mở cửa dãy phía Bắc cho sinh viên vô ở. Anh nghe mà hết hồn."

"Em nghe nói là tân sinh viên năm nay nhiều. Phải 20 năm rồi mới nhiều như vậy." Tôi lơ đãng nói.

"Ừ, anh cũng có nghe. Em có thể xin đổi phòng mà." Anh Ian ngồi xuống cạnh tôi, và tôi dựa đầu lên vai anh.

"Ừ, nhưng mà vậy thì tụi em sẽ không được ở chung phòng." Lydia chen vào. "Em với Becca chơi với nhau được 15 năm rồi. Ở chung với người khác khó lắm."

"Vậy mình chịu trận ở kế bên Satan vậy đó hả?" Tôi lại liếc nhìn cái cửa tủ.

Lydia nhún vai. "Thì mai mốt tốt nghiệp mình sẽ có chuyện mà kể thôi."

"Chuyện gì chứ mấy chuyện như này tao không muốn kể."

__________________

Vài ngày sau, Lydia bắt đầu tin là có tiếng gõ cửa ở phía tủ áo. Nửa đêm, tôi thức giấc vì nghe có tiếng ai đó thì thào. Tôi nhìn sang Lydia, con nhỏ cũng đã thức dậy và nhìn tôi bằng đôi mắt trợn tròn. Nó chầm chậm đưa một ngón tay lên môi.

Tôi chăm chú nghe, cố gắng hiểu xem cái giọng kia đang nói gì, và nó phát ra từ đâu, nhưng thực sự, tôi chả hiểu gì cả. Tôi đứng dậy khỏi giường và rón rén sang giường Lydia. Ở đây giọng nghe rõ hơn, vì nó nằm sát bức tường chung với phòng 733. Tôi căng tai ra mà nghe.

"....chưa bao giờ....lấy...mồm miệng...của lũ ngu..."

"Cái quái gì vậy?" Lydia xoay người và ép tai lên tường.

Tiếng thì thào đột nhiên im bặt và tôi nghiêng người về phía bức tường. Bỗng có tiếng đập cái gì rất to ở phòng bên kia. Lydia co người lại và ôm tai vì đau.

Có ai đó đang ở phòng bên kia. Đến nước này, tôi không còn sợ nữa mà chỉ nổi điên thôi. Tôi lại mở cửa ra và dậm đùng đùng sang cửa phòng bên kia. Tôi đập lên cửa và la to lên. Trời lúc này đã khuya rồi, nhưng tôi kệ xác.

"Mày đùa tao đấy hả thằng chó?!" Tôi gào với cánh cửa. "Đéo có vui đâu. Ra đây nói chuyện, đồ mặt cứt."

Vẫn im lặng. Rồi cái nắm đấm cửa bắt đầu xoay.

Tôi cũng không biết mình đã nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng chắc chắn tôi đã không ngờ là cửa sẽ mở. Tôi bước lùi về sau, nhanh tới nỗi tông vào bức tường sau lưng. Khi cái nắm cửa xoay hết cỡ, có cái gì đó đẩy cánh cửa từ phía bên kia. Cánh cửa kêu cót két thật to, nhưng không mở ra vì cửa còn khóa.

Tôi nín thở, rồi phải tới khi không còn cái gì đẩy vào cửa nữa và cái tay nắm cửa chầm chậm xoay về chỗ cũ, tôi mới thở ra.

Tôi thấy nhỏ Lydia ló đầu ra khỏi phòng. Nó giơ tay lên, kiểu hỏi "có chuyện gì vậy?"

"Có thằng đùa vô duyên mà tưởng mình hài hước." Tôi trả lời con nhỏ. Nó lắc đầu rồi lui về phòng.

Tôi quỳ xuống sàn và đặt đầu xuống thảm, đưa mắt nhìn qua dưới khe cửa.

Phòng 733 quả nhiên được dùng làm nhà kho. Ghế chồng lên nhau dựng sát một bức tường, ở một bức tường khác thì là khung giường kê ngổn ngang. Vài tấm nệm cũ mốc xếp thành đống dưới bệ cửa sổ, và tất cả mọi thứ trong phòng đều được phủ một lớp bụi dày. Tuy nhìn từ dưới sân thì khó mà thấy được, nhưng cửa sổ phòng này rất to. Lúc này cửa sổ đang mở toang như mọi khi và đủ to để cho một người có thể leo ra ngoài bờ tường.

Nhìn qua thì có vẻ căn phòng này chưa ai đụng đến cũng vài chục năm rồi, và điều này làm tôi rùng mình.

Ánh trăng chiếu vào phòng nãy giờ đột nhiên biến mất, trong phòng chỉ còn màn đêm đen như  mực. Tôi chớp mắt thật nhanh để điều chỉnh với sự tối thui đột ngột này. Nhưng vừa nhắm mắt lại và mở ra, tôi thấy một con mắt màu vàng thật to đang nhìn lại vào mắt tôi, chỉ cách mặt tôi vài phân, ngay bên kia cánh cửa.

Tôi hét lên và nửa tòa kí túc xá thức giấc.

---------------

Rõ ràng, chuyện đang ngày càng kinh khủng hơn. Sáng hôm sau, tôi và Lydia nộp đơn xin chuyển phòng cho bên văn phòng và hy vọng hai đứa vẫn có thể ở chung. Hai đứa cũng thống nhất rằng cho tới khi được đổi phòng thì không nên ở trong phòng một mình vào ban đêm. Hoặc là cả hai đứa phải ở trong phòng cùng nhau, hoặc cả hai cùng phải ra ngoài. Thế là cả hai bắt đầu đi chơi với bạn trai nhiều hơn vào các buổi tối.

Tôi kể cho anh Ian về phòng 733 và anh nghĩ tôi nên nói với Hội Nghiên cứu Hiện tượng Siêu nhiên của trường. Tôi hơi nghi ngờ nhưng cũng đặt lịch hẹn với hội. Thứ Ba tuần sau, tôi và Lydia đi gặp một cậu sinh viên hơi nhỏ người, ăn mặc sạch sẽ tên là Craig cùng bốn người "đồng nghiệp" của cậu.

Hai đứa kể cho hội hết tất cả mọi thứ, đầy đủ chi tiết, dù có nhỏ nhặt như nào. Craig và bốn thành viên còn lại của Hội ngồi im lặng và ghi chép lại hết nửa tiếng. Khi tôi và Lydia kể xong thì họ mới lên tiếng.

"Bạn kể xong rồi chứ?" Craig hỏi.

"Ừ..." Tôi nói chậm rãi.

"Vậy phiền hai bạn bước ra ngoài sảnh một chút để mình bàn lại với các anh đồng nghiệp được không?"

"Được chứ," nhỏ Lydia mỉm cười lịch sự rồi đứng lên. "Không hề gì."

Cửa chưa kịp đóng kín lại thì Lydia đã khịt mũi rồi đảo tròn mắt. "Đi đi mày."

"Đi đâu cơ?" Tôi hỏi.

"Mày giỡn hả? Mày tin tụi này thiệt hả?"

"Lydia, đi mà mày, mình cần người giúp, tao sợ hết cả người đây. Tụi mình thậm chí còn chưa dám ngủ lại trong phòng đêm nào từ thứ Năm tuần trước rồi. Phải giải quyết thôi."

"Rồi, ok vậy." Con nhỏ giơ hai tay lên. "Nghe thử xem tụi nó nói gì rồi tao với mày đi qua văn phòng coi cái đơn chuyển phòng mình tới đâu rồi."

Hai đứa lẩn thẩn trong hành lang hết 15 phút nữa rồi Craig mới bước ra để mởi hai đứa vô phòng ngồi.

Với sự nghiêm trang của thủ tướng đi họp quốc hội, Craig hắng giọng rồi đưa ra tuyên bố.

"Cái hai bạn đang gặp phải, là một con ma giận dữ."

"Chẩn đoán chuyên môn của ông là vậy đó hả Craig?" Lydia khỉa. Tôi liếc nhìn nó để bảo nó nghiêm túc đi.

"À- thì đúng vậy," cậu trai lắp bắp. "Một vong linh đầy oán giận-"

"Vong linh hả?" Tôi hỏi. Tôi không nghĩ trường hợp của chúng tôi liên quan gì tới ma cỏ.

"Đúng vậy." một trong bốn anh còn lại lên tiếng. "Hai bạn không chuyên trong ngành này thì có thể tạm hiểu vong linh là ma."

"Lạy hồn." Lydia rên rỉ và xoa hai thái dương.

Rõ ràng là nó đang nổi điên với sự dở hơi của đám người này, nhưng Craig lại hiểu lầm rằng con nhỏ đang tuyệt vọng vì căn phòng 733. Hắn nhanh chóng nói tiếp.

"Không sao đâu hai bạn, để tụi mình lo cho. Đúng là đối mặt với vong linh thì nhức đầu đấy, đặc biệt là khi mình không biết cách trục tà đúng cách, bởi vậy hai bạn tìm tới tụi mình là rất đúng. Hầu hết các trường hợp tự sát đều dẫn đến những hồn ma giận dữ, vì họ cần phải trả thù."

"Trả thù ai mới được chứ?" Tôi hỏi.

"Những người sinh viên khác. Có lẽ cái vong này đã bị bắt nạt đến mức phải tự sát và bây giờ đang tìm cách hại người khác."

"À, mình nói nghe-"

"Tụi mình có thể giải quyết liền cho hai bạn, chỉ cần một khoản đóng góp nhỏ cho hội thôi." Craig nói tiếp. "Tụi mình thiệt tình không nghĩ rằng căn phòng đó có nhiều hiện tượng như vậy. Rất chi là thú vị."

"Ừ, hay lắm, cảm ơn mọi người đã dành thời gian." Lydia nói, tay nó chụp lấy tay tôi và kéo tôi ra khỏi ghế.

"Hai bạn có muốn chuẩn bị gì cho cuối tuần này không?" Craig hỏi.

"Nói nghe, để có gì hai đứa mình gọi lại."

Lydia hối tôi ra khỏi phòng, mặt quạu đeo. Hai đứa cứ im lặng như vậy tới khi gần tới văn phòng rồi mới lên tiếng.

"Mất hết cả ngày giờ." Nó nói.

"Ừ, không phải là tao không đồng ý, nhưng mà-"

"Becca, không lẽ mày tin ba cái thứ đó?"

"Chứ mày không nghĩ là cái phòng đó có...ừm..." Tôi thậm chí còn không thể nói ra vì nghe ngu si hết sức. "...ma?"

"Ừ, tao đéo biết, nhưng tụi nó cũng có biết đâu? Thằng đó còn chả hiểu mình đang nói gì."

Tôi kéo cái mũ trùm xuống che mắt lại. Hai đứa bước vào xếp hàng trong văn phòng.

"Ok, thế chuyện là như này." Lydia nói tiếp. "Tụi nó đang diễn lại phim Ghostbusters (Đội diệt ma) trong khi tụi mình phải thực sự sống trong phim Exorcist (Người trừ tà)."

"Ừ." Tôi thở dài. "Vậy mày muốn làm gì? Tụi mình cứ tiếp tục ngủ ở nhà anh Mike với Ian tới khi được đổi phòng?"

"Tao chỉ muốn chuyện này chấm dứt thôi." Lydia khoanh tay lại và nhìn thẳng tới trước. Hai đứa đều muốn chuyện này chấm dứt. Sống bên cạnh một cái phòng ma ám, dù có không sợ đi nữa thì cũng không tập trung học được. "Ừ, vậy thì lúc trời sáng thì tụi mình có vẻ an toàn. Chỉ cần không ngủ đêm tại đó là được. Cũng không phải là phòng mình có ma, chỉ là phòng bên cạnh thôi. Sắp tới cũng có thêm bài tập nữa." Tôi nhìn đồng hồ. "Ủa đậu má, gần 2 giờ rồi."

"Ủa thiệt hả? Tao đi đây. Anh Mike được nhận vào hội nam sinh Sigma Chi, hôm nay làm lễ cho ổng nè."

"Ờ, tao cũng quên là ổng có đăng kí."

Chị gái ở bàn làm việc vẫy tay gọi hai đứa. Tôi thậm chí còn không để ý là đã tới lượt hai đứa.

"Người ta nói gì rồi mày kể lại cho tao nha." Lydia nói và chạy ra cửa.

Chị gái nhìn tôi đầy nghi ngờ khi tôi bước tới.

"Dạ chào chị, em là-"

"Em là bạn muốn chuyển ra khỏi phòng 734 ở tòa Reilly đúng không?"

Chị làm tôi hơi bất ngờ. "Dạ, em với một bạn nữa. Sao chị biết?"

"Ừ, hồi nãy chỉ có nghe loáng thoáng tụi em nói chuyện. Mấy hôm trước chị có thấy hồ sơ của tụi em trên bàn. Cho chị hỏi: sao tụi em muốn chuyển phòng vậy? Chính xác là có chuyện gì?"

Hôm đó tôi mệt. Hết cả hơi. Không còn sức đâu mà bịa ra một câu chuyện.

"Bởi vì ba cái thứ kinh dị xảy ra trong phòng bên cạnh, phòng 733, và tụi em sợ hết hồn. Tiếng mở cửa, tiếng thì thào, tiếng gõ lên tường, tối hôm trước em còn thấy người trong đó..."

"Em thấy người hả?"

"Dạ."

"Trong phòng 733 hả?"

"Dạ đúng rồi, em nhìn qua khe cửa. Chắc chắn là trong đó có người."

Chị nheo mắt nhìn tôi rồi gật đầu.

"Ừ thì, chưa có phòng để xếp cho tụi em, nhưng chị có xếp hồ sơ của tụi em lên ưu tiên rồi. Nhưng hiện tại thì tụi em phải ở đó thôi. Năm nay đông quá nên không có phòng."

Tôi thở dài. Tôi cũng không nghĩ là sẽ có chỗ trống nào khác.

"Chị là Alice." Chị nói tiếp. "Nói nghe nè, chị có nghiên cứu về mấy vụ tự sát ở tòa Reilly rồi, chị nghĩ chị có thể giúp em được. Hoặc ít nhất là có thể cho em chút thông tin."

"Thật ạ?" Tôi hỏi, hơi ngập ngừng.

"Thật chứ. Chị ở tòa Taylor, phòng 310. Chiều nay 4 giờ chị sẽ về phòng."

"Cảm ơn chị. Chứ tụi em cũng vừa đi từ Hội Nghiên cứu Hiện tượng Siêu nhiên qua đây."

"Ôi thôi, cái đám đó." Chị Alice đảo tròn mắt.

"Dạ, vậy...bốn giờ chiều nay em qua chị nhé."

"Được nha em." Chị Alice nói, và mỉm cười.

---------------

Chiều hôm đó, tôi tới sớm, và chị cũng về phòng sớm. Tôi kể lại câu chuyện căn phòng 733 thêm một lần nữa, lần này thì chị Alice không hề ngần ngại ngắt ngang câu chuyện để đặt câu hỏi, nhưng câu hỏi của chị đều có vẻ đi đúng hướng.

Khi kể xong, chị dựa người vào lưng ghế và thở dài.

"Không tin nổi," chị lắc đầu. "Chị có nghe người ta đồn đại mà không hề nghĩ là nó có thật."

"Em thề với chị - mọi thứ em vừa kể đây là hoàn toàn thật."

"Vậy bây giờ phòng em sao rồi? Mấy lúc em ở trong phòng có ổn không?"

"Tụi em không dám ở lại phòng ban đêm nữa, nhưng ban ngày thì có nghe tiếng ai cào lên tường, những tiếng thì thào rất khẽ và thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng cửa sổ đóng mở. Giữa ban ngày ban mặt như vậy nữa. Nhưng mỗi lần em đứng từ dưới sân nhìn lên thì cửa sổ phòng 733 đều đang mở."

Chị Alice gật đầu. "Hừm, nghiêm túc mà nói thì chị không nghĩ tụi em đang gặp nguy hiểm. Có thể đáng sợ và phiền thật đấy, nhưng chị không nghĩ nó đang nhắm trực tiếp tới tụi em. Chỉ cần em đừng vào phòng 733 là ổn."

Tôi khịt mũi. "Dĩ nhiên rồi chị. Em đời nào chịu vô đó."

"Chị biết là em nghĩ như vậy. Nhưng cái thứ này, dù nó là ma cỏ hay là gì nữa, nó xảo trá. Nó thao túng người ta. Một kẻ dối trá. Và nó thông minh hơn em nhiều."

"Không phải chị đang gọi em ngu đó chứ?"

"Không hề. Nó thật sự thông minh."

"Chị không nghĩ nó là ma à? Chứ nó là gì?"

"Một cái gì đó cổ xưa và tàn ác."

Tôi nghe chị, nhưng vẫn còn không tin lắm. Rồi tôi đưa mắt nhìn quanh phòng. Nãy giờ tôi không để ý lắm tới mấy đồ trang trí phòng, nhưng bây giờ nhìn lại thì có thể thấy chị Alice là một người cuồng những thứ tà thuật đen tối này.

"Em không nghĩ là sẽ có trường hợp nào mà em bị buộc phải đi vô phòng đó."

"Chị hiểu. Nhưng em phải sẵn sàng cho những lúc mà em sẽ tự đưa ra quyết định bước vào căn phòng đó. Tại vì ai mà biết trong đó có gì? Nó đã giết năm người rồi."

"Năm lận hả?! Em tưởng chỉ có ba thôi chứ!"

"À, thì, không phải ai cũng có đam mê nghiên cứu như chị. Để xem, hồi đó là có chị Ellen Burnham vào năm 1961 - chị đó leo ra cửa sổ rồi nhảy xuống. Chị đó người đầu tiên. Rồi có anh Tad Collinsworth vào năm 1968 - ảnh cũng nhảy. Rồi chị Marissa Grigg vào năm 1975, chị này treo cổ. Tiếp là Erin Murphy vào năm 1979 - chị nhảy lầu. Và rồi đến anh Erik Dousten vào năm 1992 - treo cổ."

"Tận năm người tự sát. Tại sao trường vẫn để cho người ta ở trong đó?"

"Thì có ai ở đâu. Nên bây giờ nó là nhà kho."

"Còn hồi trước thì sao?"

"Hừm, cứ mỗi một lứa sinh viên, những người có thể nhớ và biết chuyện, mà tốt nghiệp rời khỏi trường, thì người ta lại mở phòng đó thêm một lần nữa. Tại vì thời đó làm gì có internet, em hiểu không, mà lứa tân sinh viên mới vào trường thì có biết gì đâu. Nhưng sau vụ cuối cùng đó - anh Erik Dousten - thì người ta đóng luôn cả lầu 7 ở dãy Bắc rồi xây thêm phòng ở dãy Nam."

"Vậy giờ cái phòng đó muốn gì?"

Chị Alice nhún vai. "Hù người ta sợ. Hoặc giết. Hoặc linh hồn của họ. Ai biết được? Người ta còn không biết có cái gì trong đó mà."

"Vậy chính xác thì mình biết gì?"

"Mình biết là vì lí do nào đó, nó chỉ gói gọn trong căn phòng đó thôi, mặc dù vẫn có thể ảnh hưởng nhỏ tới nhưng khu vực ngoài phòng. Mình biết là những người chết đều ở một mình lúc tự sát. Và mình biết là nó là một kẻ láu cá hay bày trò. Nhiêu đó thôi."

Nhưng như vậy chưa đủ. "Tại sao người ta lại nghĩ là họ làm vậy?" Tôi hỏi lặng lẽ.

"Những người chết đó hả?"

Tôi gật đầu.

"Chị chỉ biết qua lời đồn truyền miệng thôi. Người ta nói là trong hồ sơ vụ án có ghi lại, khi tìm ra xác, thông thường bên cạnh đều có một bức hình hoặc chữ viết mà 'không thể kể được'. Những thứ đó ghi lại những điều tàn ác, kinh khủng nhất mà chỉ cần nhìn thấy hoặc đọc thôi cũng làm em buồn nôn, người ta nói vậy."

"Và đều là do nạn nhân viết vẽ ra hết ạ?"

"Đúng. Cái thứ trong phòng đã làm họ hóa điên."

"Ghê quá."

"Hai đứa đã nghĩ tới chuyện mời ai tới làm phép cái phòng đó chưa?"

"Chúa ơi."

"Ờ ông đó thì hơi khó gặp, em thử kiếm người nào khác đi."

"Không phải, ý em lạ, lạy Chúa, chị đang nói em phải đi trừ tà."

Chị Alice nhún vai. "Có lẽ. Hồi khoảng 1970, có người đồn là cái phòng đó bị ám là do có người chơi một cái bàn cầu cơ không đúng cách."

"Cái đó là đồ chơi mà?" (trans: bản gốc thì gọi là Ouija chứ không phải là bàn cầu cơ. Ouija thì thật sự là đồ chơi của hãng Hasbro. Tên của nó là ghép lại của chữ Oui trong tiếng Pháp và Ja trong tiếng Đức, đều mang nghĩa là Yes)

"Nhưng hồi trước người ta tin là thật. Nhưng nó cũng chỉ là đồn đại thôi. Trong cả trường này thì chắc có thầy Tom Moen bên Giáo vụ là rõ nhất. Chị có tìm thầy nói chuyện rồi mà thầy né chị dữ quá."

"Thầy học ở trường này hồi 1961 hả chị?"

"Ừ em. Mà thầy lại còn ở trong tòa Reilly nữa."

"Vậy thì mình phải nói chuyện với thầy. Em phải biết chuyện gì đang xảy ra không thì điên mất."

"Chị nghĩ là mình có thể đi tìm thầy nói chuyện."

"Mai mình nói chuyện với thầy được không nhỉ?"

"Thì cứ thử thôi em."

-----

Hôm sau, và cả hôm sau nữa, thầy Moen vẫn không chịu gặp hai đứa. Tôi và chị Alice tìm cách gặp thầy vào giờ nghỉ trưa, và cả lúc tan làm, nhưng thầy vẫn tìm cách né được cả hai. Rõ ràng là thầy đang tránh mặt hai đứa.

Tôi và Lydia đã không gặp nhau nhiều, vì hai đứa vẫn không ngủ ở phòng mình. Mỗi ngày, tôi chỉ về phòng hai lần - một lần buổi sáng và một lần buổi chiều. Thường thì căn phòng bên kia im re, nhưng như vậy tôi vẫn không hết sợ. Tôi vẫn cảm thấy bên kia bức tường có một cái gì đó đang theo dõi tôi. Như sự im lặng trước cơn bão vậy.

Tối ngày thứ năm trước Halloween, tôi về phòng để tắm, muộn hơn ngày thường nhiều. Chiều hôm đó tôi có gặp Lydia, con nhỏ bảo tôi rằng nó đã để đủ quần áo ở nhà anh Mike để sống ở đó tới khi tốt nghiệp, nên tôi biết rằng khi tắm, phòng chỉ có mỗi mình tôi.

Tôi tắm trong phòng tắm chung trong hành lang cho an toàn, rồi đi về phòng để thay đồ. Tôi đã hẹn gặp anh Ian nửa tiếng nữa để đi dự một bữa tiệc, và tôi muốn ra khỏi đó nhanh hết mức có thể.

Sự im lặng kia làm tôi hoảng sợ, nên tôi đặt cái iPod lên cái loa rồi mở nhạc.

Tôi thay đồ rồi đứng trước gương để sấy tóc. Tôi nghiêng đầu qua và chĩa máy sấy ngược lên để tóc phồng hơn. Khi tôi ngước đầu thẳng lên lại và tắt máy sấy, ngay lập tức tôi để ý thấy sự im lặng trong phòng. Nhưng ngoài ra, còn một điều nữa mà tôi để ý.

Tôi không còn trong phòng mình nữa rồi. Trong gương phản chiếu lại rằng sau lưng tôi là một dãy khung giường và cái cửa sổ lớn trong phòng 733. Tôi quay người lại hoảng hốt và thấy mình vẫn đang đứng trong phòng, nhưng nhìn lại trong gương thì vẫn là phòng 733. Sau lưng tôi có một cái gì đó chuyển động, và tôi hoảng sợ thực sự.

Tôi chụp lấy ví và điện thoại rồi chạy ra khỏi phòng, sập cửa lại sau lưng. Trên thang máy đi xuống, tôi gọi chị Alice.

"Em không sống được như vậy nữa." Tôi nói khi chị bắt máy. "Em không quay lại phòng đó nữa đâu. Không bao giờ."

"Chuyện gì vậy em?"

Tôi kể cho chị.

"Lạy Chúa. Em muốn làm gì?" Chị hỏi.

"Em muốn hỏi cho ra lẽ. Em muốn nói chuyện với người nào biết chuyện gì đang xảy ra. Thầy Tom Moen là người duy nhất trong trường có ở đây hồi 1961 hả?"

"Chị chỉ biết có mỗi thầy thôi. Hay mình có thể đón gặp thầy lúc thầy đi vào làm sáng mai? Mình sẽ chặn đầu thầy và không cho thầy đi tới khi thầy kể cho mình nghe chuyện. Theo như lịch của chị thì sáng mai lúc 6h30 thầy sẽ vào trường. Em có muốn gặp chị trước ở trước cửa Starbucks ở ngoài hội trường không?"

"Có chứ ạ. Em có tiết lúc 7h30 nhưng cúp cũng không sao."

"Ok em, vậy lúc đó gặp."

Thường thì tôi không phải là đứa hay nhậu nhẹt chè chén, nhưng tôi rất vui vì đã đi tới bữa tiệc hôm đó. Vừa tới nơi, tôi đã nhờ anh Ian lấy cho tôi một ly gì đó. Bình thường tôi không uống nhiều, nên anh nhướn mày thắc mắc. Tôi kể ngắn gọn lại cho anh chuyện đã xảy ra, và hy vọng anh khong nghĩ mình điên. Anh Ian pha cho tôi một ly scotch với coca. Tối hôm đó tôi sẽ còn uống nhiều ly như vậy nữa.

Tầm nửa đêm, tôi đi hút thuốc và kiểm tra điện thoại. Lydia đã để lại một tin nhắn thoại lúc 11h04 tối nay.

"Ê Becca, tao, ờ, tao vừa cãi nhau với ông Mike. Ổng, ờ, tao nghĩ là cái hội nam sinh của ổng thì đúng hơn, vừa quyết định là cả đám sẽ ở trong phòng Tự Sát cả đêm để ăn lễ Halloween. Trong tòa ký túc xá của mình luôn chứ. Tao không tin nổi. Ổng biết mình đã thấy chuyện gì mà vẫn chịu làm. Giờ ổng lại giả bộ nói là mấy vụ hồi trước của mình đều do hội Sigma Chi bày trò trong phòng 733 để coi như màn dạo đầu cho lễ Halloween của hội. Tao thiệt sự..."

Tôi ngắt máy rồi cho điện thoại vào túi. Hèn gì Lydia nổi điên tới vậy. Chuyện không ổn rồi. Hoàn toàn không ổn.

Tôi đi vào trong tìm anh Ian và nhờ anh đưa tôi về. Đột nhiên tôi cảm thấy stress, mệt mỏi và xỉn.

Sáng hôm sau, đồng hồ reng lúc 6 giờ sáng. Tôi phải ráng hết sức mới nhấc người dậy. Tôi mặc lại bộ đồ đã mặc hôm trước và tập tễnh băng qua sân trường để đến đại sảnh.

Chị Alice đã đứng đó sẵn, tay cầm ly cà phê đen.

"Chị nghĩ là em sẽ cần một ly." Chị bật cười.

"Sao chị biết?"

"Em nhắn chị mà."

"Tối hôm qua em nhắn chị hả?"

"Ừ, tầm 1 giờ. Em kể chị nghe cái vụ hội Sigma Chi."

"Ừ, đúng rồi nhỉ." Tôi đẩy cặp kính râm cao lên và kéo mũ trùm thấp xuống để che mắt.

"Mấy thằng đó thiệt là ngu quá mạng. Em có nhớ chị nói là căn phòng đó là đồ xảo trá không? Lỡ như nó cố tình chọc em để làm người ta để ý tới phòng 733 thì sao? Như vậy người ta sẽ cảm thấy hứng thú mà vô trong đó hơn. Đã bao lâu rồi không ai bước vào đó, em tưởng tượng thử nó đói tới mức nào?"

"Chị nghĩ là họ gặp nguy hiểm tới như vậy sao?" Tôi hỏi và ngồi xuống bậc thềm trước cửa tòa nhà giáo vụ.

"Ừ. Bước vô đó là đã nguy hiểm rồi, giờ lại còn ở cả đêm. Chỉ được mỗi một cái là, bình thường những nạn nhân thường hay chết một mình, còn bây giờ thì họ đi cả đám thôi."

"Vậy đi nhiều người thì nó yếu hơn hay sao?"

"Trên lý thuyết thì là vậy. Nếu mình biết chính xác cái gì đang ám cái phòng đó thì có thể biết nhiều hơn. Mà muốn biết thì phải hiểu được nó ám cái phòng đó như nào. Bởi vậy mình mới phải kiếm thầy Moen."

"Bình thường thì mấy giờ thầy tới?"

"Ầy, đáng lý ra thì phải là 20 phút trước rồi." Chị Alice nói, giọng nghiêm trọng.

Ngồi chờ thêm nửa tiếng nữa, hai dứa đành chấp nhận là thầy Moen đã đi đường vòng để tránh mặt hai đứa. Nhưn tôi vẫn đến bàn tiếp tân để xin lên lịch gặp thầy một lần nữa.

Cô ngồi ở bàn giáo vụ nhìn hai đứa lạnh lùng.

"Thầy Tom hôm nay không vào. Thầy cũng không vào nữa đâu, hôm qua thầy vừa xin nghỉ làm rồi. Hai đứa không đi làm phiền thầy được nữa đâu."

"Tụi em không có làm phiền mà cô." Tôi nói. "Chỉ là tụi em cần phải nói chuyện với thầy gấp thôi ạ."

"Đúng đó cô." Chị Alice nói thêm.

"Tôi không biết. Hai đứa cũng đừng hỏi thông tin cá nhân gì của thầy, tôi không cho đâu." Cô nói cộc lốc rồi bỏ đi.

"Rồi giờ mình làm gì?" Tôi hỏi chị Alice.

"Không có thầy Tom Moen thì không làm gì được rồi."

"Alice, em đéo quay lại cái phòng đó đâu."

"Ừ thì, thôi cũng hên là đơn xin chuyển phòng của em được duyệt rồi."

"Thiệt hả?!"

"Ừ, sáng chị đọc mail thấy. Em sẽ chuyển tới tòa Morton còn Lydia sẽ tới Tinsley."

"Lạy Chúa!"

"Ừ, chị biết em sẽ vui mà. Chị cũng có nói cấp trên là đừng giao phòng 734 cho ai nữa."

"Lạy Allah!"

"Cơ mà phải tới thứ Hai em mới được chuyển."

"Không sao chị, chỉ còn vài ngày nữa thôi mà. Em phải kể cho Lydia mới được."

Tôi mở điện thoại ra để gọi Lydia, nhưng lại thấy báo có thư thoại. Tôi mở ra thì đó là đoạn cuối của tin nhắn đêm qua.

"Tao không nhìn mặt ổng được nữa. Tối nay tao về phòng mình ngủ. Đừng lo, tao ổn. Tao xỉn quắc cần câu rồi, phòng bên kia có làm trò mèo gì tao cũng không thức dậy nổi đâu. Tao chỉ đang điên tiết lên đây. Thà chơi với con mẹ Beth Ngu Lợn kia còn hơn ở với thằng Micheal Benson này. Lạy Chúa, ba má nó chắc chắn có ruột thịt gì đó mới đẻ ra thứ khuyết tật não như này. Mai đi chơi đi mày. Yêu cưng!"

Tin nhắn kết thúc.

"Khỉ gió thật."

Chị Alice nhìn tôi thắc mắc.

"Tối qua Lydia ngủ ở phòng tụi em."

Chị Alice nhăn mặt.

"Nhưng mà chắc nó cũng không sao, đúng không chi?"

"Chỉ cần con bé đừng vào phòng 733 là được."

"Không đâu." Tôi nghĩ đến chuyện Lydia sợ độ cao và hai cái cửa sổ to đùng lúc nào cũng mở của phòng 733. Chắc chắn nó sẽ không bước vào đó.

"Vậy là được rồi. Giờ cũng không có gì làm, em có muốn vô thư viện để tìm hiểu thêm không? Giờ này cũng chỉ mới có thư viện mở cửa."

"Cũng được." Tôi nhún vai. Tiết học tiếp theo của tôi phải tới tận 10 giờ.

Cô thủ thư chắc cũng phải 1000 tuổi. Cô Stapley có đôi mắt nhỏ và ướt, da thì như đang chảy ra khỏi hộp sọ. Nhưng cô vẫn rất dễ thương và cô chỉ đường cho hai đứa tới dãy sách về nghiên cứu về ma quỷ, nhưng cô vẫn nhìn hai đứa hơi lạ.

Cũng không có gì nhiều lắm. Hai đứa đọc hết chỗ sách đó nhưng toàn là sách không liên quan hoặc không viết bằng tiếng Anh. 30 phút sau, tôi và chị Alice quay lại bàn thủ thư.

"A, dạ cô có sách nào nghiên cứu về ma thuật không ạ?"

"Ma thuật hửm? À..." Giọng cô lạc đi. "Có đó. Hai đứa tới chỗ sách tham khảo rồi quẹo trái."

"Dạ cảm ơn cô. Sáng nay con hơi mệt nên không coi bảng chỉ dẫn được, xin lỗi cô." Tôi nói.

"Chị nghĩ cô không thích mình." Chị Alice nói khi hai đứa bỏ đi.

"Ý chị là cô không thích quần áo của mình hay là chuyện mình tìm sách về quỷ?"

"Cả hai."

Chưa đầy một tiếng sau, hai đứa đã quay lại bàn cô một lần nữa. Cô nheo mắt lại đầy nghi ngờ khi tôi bước đến, rõ ràng là cô bực mính.

"A, dạ xin lỗi cô, không biết tụi con có thể kiếm sách về gọi hồn hay bàn cầu cơ hay-"

"Hai đứa cho cô hỏi." Cô Stapley đứng dậy và nhìn tôi với chị Alice. "Cái này có phải là bài nghiên cứu cho môn học không?"

"Phải ạ." Tôi nói.

"Không ạ." Chị Alice nói cùng lúc với tôi. "Tụi con nghiên cứu riêng thôi."

"Nghiên cứu gì chứ?"

"Dạ tụi con không có nghịch bàn cầu cơ gì đâu cô..." Tôi nói.

"Tốt." Cô Stapley vuốt phẳng cái quần kẻ vuông rồi ngồi xuống lại. "Cô không muốn ba cái thứ cầu cơ đó lại xảy ra lần nữa đâu."

"Lần nữa là sao ạ?" Chị Alice bám ngay vào chữ đó.

Cô thủ thư nhìn có vẻ không thoải mái và bắt đầu chỉnh lại chồng sách trên bàn.

"Cô nghĩ là thư viện có sách về thuật cầu hồn ở-"

"Cô Stapley, tụi con đang tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra ở tòa Reilly vào năm 1961." Chị Alice ngắt ngang.

"Và cả những chuyện xảy ra từ đó tới giờ nữa."

"Ừ, thì ai cũng biết rồi còn gì? Một cô cậu sinh viên nào đó tự sát trong phòng đó. Chuyện thương tâm nhưng không phải là chưa từng thấy ở một trường đại học."

"Chính xác là đến 5 vụ tự sát cơ ạ." Tôi sửa lại.

"Nhưng cô biết chuyện này rồi mà, đúng không?" Chị Alice nói thật nhanh.

"Cô có vẻ biết nhiều về chuyện này. Cô có thể nói cho tụi con biết cách chấm dứt nó được không ạ."

"Chấm dứt ấy à?" Giọng cô trở nên trầm hơn và lặng lẽ hơn. "Đừng có tự cao như vậy, cô bé à. Con không thể chấm dứt nó được. Đã có người chết trong phòng đó và sau này sẽ còn nhiều người nữa. Không thể nào chấm dứt nó được, nên tốt nhất là tránh xa căn phòng đó ra."

"Nhưng nếu tụi con biết chuyện bắt đầu như nào thì -"

"Nó bắt đầu đúng y như con biết đó. Nhưng những người dính dáng tới chuyện này đều đã chết hoặc già khú cả rồi. Cứ tránh xa cái phòng đó ra, tập trung học đi."

Tôi dựa người vào bàn cô. "Con muốn làm chứ ạ, nhưng phòng con và bạn con ở ngay kế bên phòng 733. Cô thì có thể quên mấy vụ tự sát đó được, nhưng tụi con thì không. Cái phòng ám ảnh tụi con suốt."

"Nghe đây cô bé, ta không quên." Giọng cô lại càng trầm lặng hơn nữa. "Bạn của cô là Ellen. Cô Ellen là người đâu tiên bị giết trong phòng đó. Ellen là người bạn thân nhất của cô, và không có đêm nào cô nhắm mắt lại mà không thấy cảnh bạn mình nhét mình qua cánh cửa sổ nhỏ bé đó, đứng trên bờ tường lạnh lẽo bằng đôi chân trần và nhảy xuống khỏi bảy tầng lầu."

Chị Alice thở dài. "Con xin lỗi, tụi con không biết."

"Ừ, thôi thì, chuyện cũng đã cũ rồi. Giờ cô chỉ khuyên tụi con là xin đổi phòng liền đi. Không ai nên sống ở tầng 7 của dãy nhà đó. Và cô chỉ nói nhiêu đó thôi."

Chị Alice thở dài rồi gật đầu bỏ cuộc. Cô sẽ không nói gì thêm nữa đâu. Nhưng như vậy đã là nhiều rồi - ít nhất cũng có thêm thông tin gì đó.

Chị Alice bỏ đi và tôi định đi theo, nhưng chân tôi không di chuyển. Một cái gì đó không đúng, một cái gì đó trong câu chuyện của cô Stapley không hợp lý, một từ rất quan trọng.

"Dạ cô Stapley." Tôi hỏi cô thủ thư già cỗi. "Tại sao cô lại nói cửa sổ phòng 733 là nhỏ ạ? Con thấy cửa sổ phòng đó rồi, nó to lắm ấy, gần cả một mét."

"Con à, căn phòng ở trong góc đúng không? Đó là nhà kho thôi, phòng 733 nằm bên cạnh cơ."

"Khô-không đúng." Tôi lắp bắp. "cái đó là phòng 734 mà."

"Ừ thì, bây giờ thì là thế. Lúc xây thêm phòng ở dãy Nam, người ta thay đổi cách đánh số phòng."

Lạy Chúa. Tôi bỗng nhiên thấy người nóng và chóng mặt.

"Đồ xảo quyệt mất dạy." Chị Alice thì thào, da chị tái ra. "Lydia."

Hai đứa chạy băng ngang qua sân trường, ngang qua những người đang ngái ngủ bước tới lớp học.

Khi tòa Reilly hiện ra trước mắt, tôi vấp phải cái vỉa hè vì tay chân tê cứng dần lại. Từ chỗ hai đứa, tôi có thể thấy ngay cái cửa sổ của căn phòng trong góc đóng lại - lần đầu tiên nó đóng. Còn cửa sổ phòng tôi thì mở.

Hai đứa chạy vào sảnh, xô mấy đứa sinh viên còn đang uống cà phê vừa bước xuống thang máy. Tôi bấm nút tầng bảy và nhìn cánh cửa thang máy đóng lại chậm rãi. Tôi dựa người vào tường và cố gắng thở.

"Chị Alice, tại sao lại như này?"

"Chị không biết. Chị không biết!"

"Nó ở trong phòng suốt cả đêm đó chị. Suốt cả đêm, một mình."

Chị Alice lắc đầu nhưng không biết phải nói gì.

Khi thang máy dừng lại ở lầu 7, cái hành lang vắng lặng không người. Tôi chạy tới phòng mình với chị Alice theo sau. Tôi mở cửa, hy vọng nó không khóa, và nó không khóa thật.

Lydia quay lại nhìn tôi. Trong một khoảnh khắc, một tia hy vọng đầy tàn nhẫn thoáng qua khuôn mặt đẫm nước mắt của con nhỏ. Giây tiếp theo, Lydia đã nghiên người tới trước thật nhẹ, và biến mất.

Bạn tôi hét thất thanh suốt cả đoạn đường rơi xuống.

Chị Alice chạy tới bờ tường, nơi Lydia chỉ vừa đứng đó vài giây trước, còn tôi chỉ biết đứng bất động. Chị Alice đưa tay lên che miệng và quay đầu vào trong phòng, nước mắt chảy xuống khuôn mặt trắng bệch của chị.

Đám đông bên ngoài ngày càng ồn ào hơn, khi họ thấy bạn tôi trên con vỉa hè lạnh giá. Tôi dựa người vào tủ quần áo và trượt xuống sàn. Chết vì độ cao. Lydia ghét độ cao.

Tôi lơ đãng cầm những bức hình rơi tung tóe khắp sàn. Bức hình vẽ mẹ của Lydia. Bác gái đã mất. Tôi cầm một bức khác, em gái của Lydia. Con bé cũng đã mất. Trên sàn đầy những bức hình như thế - Lydia đã vẽ hết đêm qua. Còn những gì ẩn chứa trong những bức hình đó, tôi không biết được. Lydia vẽ rất giỏi, và tôi chỉ có thể nhìn vài tấm trước khi tôi đổ gục xuống sàn. Chị Alice đang đứng ngoài hành lang, la to cái gì đó. Tôi không biết chị nói gì, vì tôi chỉ cố thể nghe một tiếng rên rỉ the thé trong phòng. Bỗng nhiên, một tờ giấy trắng thò ra từ bên dưới cái tủ áo và lướt tới chỗ tôi. Tôi cầm nó lên và nhìn một lúc.

Bức này cũng được Lydia vẽ, nhưng nó không giống những bức hình khác. Nó là một bức hình vẽ cái tủ áo. Góc nhìn của bức vẽ y chang góc nhìn của tôi bây giờ. Trong bức hình, tủ áo hé mở và có một cái gì đó đang nhìn ra từ trong đó.

Tôi đặt tấm hình xuống và nhìn kĩ cái tủ. Cánh cửa hé ra đúng như trong hình. Tôi nheo mắt lại để nhìn xem có gì bên trong. Vừa lúc tôi thấy được một nét mờ của một khuôn mặt dài nhìn thẳng vào mắt tôi, chị Alice dựng tôi dậy.

"Mình phải đi thôi." Tôi nghe chị nói.

Từ hôm đó, tôi không quay lại căn phòng đó nữa. Ba mẹ đến để dọn đồ đạc của tôi đi, và hết cả học kì đó, tôi ở một cái căn hộ ngoài khuôn viên trường. Hết học kì đó, tôi chuyển sang một trường khác và tốt nghiệp ở đó.

Mỗi đêm , tôi đều mơ thấy Lydia rúc mình qua cánh cửa sổ nhỏ và bước ra bờ tường lạnh lẽo, đứng người thẳng lên, lòng biết rằng không gì có thể bảo vệ cơ thể nó trước màn không trung vô tận phía trước. Tôi nhìn bạn mình rơi xuống bảy tầng lầu đến cái vỉa hè đen mù bên dưới, và tôi thấy nó đã nhận ra, mặc dù không chấp nhận, số phận kinh hoàng của mình. Tôi thấy nét mặt của nó đầy kinh hãi. Tôi nghe tiếng tim của bạn mình đập cần mẫn hơn bao giờ hết, như để đập hết số nhịp của phần đời còn lại, dù cuộc đời ấy chỉ còn vài giây nữa.

Tôi thấy nó nhìn lại tôi. Và tôi thấy Lydia rơi xuống.

Từ hôm ấy đến nay đã tròn 9 năm rồi. Và cứ mỗi mùa thu trong suốt 9 năm ấy, tôi lại giả làm tân sinh viên để gọi cho Giáo vụ để xem khu ký túc xá nào được mở. Năm nào Reilly cũng mở. Tầng bảy thì đóng.

Năm nay, công việc ảnh hường làm tôi gọi muộn hơn nhiều so với mọi năm. Tôi vừa gọi thì đã bị cho vào cuộc gọi chờ.

"Giáo vụ xin nghe ạ." Cuối cùng cũng có người trả lời. Là một người đàn ông. "Em có phải là người hỏi về phòng ở tòa Reilly không nhỉ?"

"Đúng rồi ạ."

"Năm nay bên anh kín hết phòng rồi, có cả danh sách chờ để được dọn vào Reilly cơ. Nhưng em gọi đúng lúc ghê. Anh không dám hứa trước nha, nhưng chắc sẽ cho em dọn vào được. Sáng nay vừa được cấp trên cho phép."

"Cho phép gì cơ?" Tôi nói chậm rãi.

"Năm nay trường cho mở cửa tầng bảy."

_____________________

Link Reddit: https://redd.it/2jxke8

_____________________

Bài này cùng tác giả với Borrasca nên chất lượng lắm. Chắc dịch hết bài này mình sẽ dịch tiếp Borrasca V. Vì phần Borrasca V không được đăng trên reddit nên mình sẽ đăng vào các ngày bervn nhé.

Chúc cả nhà đọc vui vẻ OwO

_____________________

Dịch bởi Trần Nam Lộc mất niềm tin vào tình yêu.

Edited by https://rvnweb.site


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật