HaJung - Người Thay Thế

Chap 3









Sáng dậy là 1 ngày mới, Heeyeon bắt đầu cuộc sống bình thường những thói quen bình thường nhưng xin chú thích thêm rằng bình thường của những ngày trước khi quen Junghwa.


.


.


.


****


7h sáng, đại học EXID....

Chuông reo, học sinh ai nấy chạy vào lớp để kịp giờ. Junghwa thì ngược lại, cô vui vẻ cùng Sehun nắm tay nhau đến trường, cô tiếc nuối khi phải xa anh ta trong vài giờ để bước vào lớp.

Junghwa lại chỗ mình yên vị, giáo sư già bước vào bắt đầu tiết học, sẽ là bình thường nếu Junghwa không nhận ra thiếu vắng cái gì đó. Nhìn quanh thì chợt hiểu: thiếu 1 đám người mặc đồng phục trường nằm dài lên bàn, 1 cô tiểu thư thích màu hồng và ghét sự quê mùa của đồng phục, 1 con người ương ngạch bỗng trở nên ngoan hiền mặc đồng phục ngồi bên cạnh chăm chú nghe giảng. Mọi thứ đột nhiên hôm nay mất tăm, trong lòng JiYeon xuất hiện những cảm giác lạ lẫm và trống vắng. Jung lập tức gõ vào đầu thôi không suy nghĩ nữa, cô cảm thấy không có gì quan trọng.

...1 tiết...


Mọi thứ đều yên ổn.


...1 tiết rưỡi...


Junghwa khá chán nản, ngó sang bên cạnh thì các bàn đều trống trơn đặc biệt là con người náo nhiệt hàng ngày ngồi bên. Chán nhỉ! Nhưng sao lại chán cơ chứ? Vui mà...


... 2 tiết...


Cuối cùng cũng đến giờ giải lao, uể oải nằm dài lên bàn, bàn hôm nay rộng thật, thường ngày có "cái đống" nào đó ngồi kế bên cạnh chọc ghẹo lấn mình đến mức muốn lọt đất, bây giờ rộng rãi ghê. Thích nhỉ?...


... Chán thật...


.


.


.


****


Mệt mỏi bước ra khỏi lớp...



_Junghwa!!!!


Junghwa quay đầu lại vui vẻ mỉm cười. Tất nhiên là phải cười rồi, đây là người cô yêu mà. Người ấy chạy đến nắm lấy tay cô, chỉnh lại mái tóc khá rối của cô:


_Hôm nay em mệt lắm sao? Nhìn em không được vui.


_Ơ!!! Không có gì đâu ạ. Thôi xuống căn tin trường em ăn cái gì đó đi em đói quá.


_Tuân lệnh!!!


Jung giậm chân xuống đất giơ tay lên trán chào theo kiểu quân đội. Nếu như mọi hôm Junghwa sẽ cười lăn lộn nhưng hôm nay hơi lạ 1 chút, cô chỉ cười mỉm cho có lệ vậy thôi.


.


.


.


****



2 con người tay trong tay vui vẻ bước vào căn tin, nắng vàng rọi vào các chóp lá, hạnh phúc hân hoan nhưng dường như mọi thứ xung quanh thì ngược lại hoàn toàn... Nó chẳng lãng mạn gì cả... Cả ngàn học sinh hấp tấp hối hả, reo hò như đang tranh vé đi coi concert, 1 số học sinh còn va vào 2 con người hạnh phúc này.

Cảm thấy tò mò cả 2 bắt đầu ngó về phía đám đông. À!!! Thì ra là Heeyeon và bạn thân của cô ấy. Jung hiểu nguyên nhân tại sao đám đông bu lúc càng nhiều nên chẳng lấy làm lạ chỉ có Sehun mặt ngu ngu cứ đứng đần ra như thế mà không biết chuyện gì xảy ra. Chắc do bản tính ngu sẵn hay do đám đông vừa rồi xô đẩy va vào mà mặt ngố không thể tả.

....

Đám đông bắt đầu di chuyển lại phía Junghwa... Tại sao? Có sao đâu chứ, dễ hiểu thôi và cũng chỉ có 1 lời giải thích: Ahn Heeyeon đang bước về phía Jung và... Cậu đã bước ngang qua nơi đó và đã xa khỏi nơi đó, Heeyeon chỉ nhìn thẳng về phía trước, tay cho vào túi hiên ngang bước đi, chẳng màng gì tới xung quanh. Cũng chẳng để ý bất cứ điều gì mặt vô cảm như những "ngày bình thường".


Tất nhiên Heeyeon thấy đó chứ, Heeyeon thấy Junghwa nhưng Cậu cũng thấy Sehun, Heeyeon cũng thấy họ nắm tay nhau, cậu cảm thấy tim mình đau lắm. Chẳng phải ngày trước Park Junghwa bảo rằng Ahn Heeyeon đừng tỏ ra thân mật với cô ấy sao? Nắm tay không được sao? Vậy mà bây giờ cùng Sehun? Phải rồi chỉ là người thay thế thôi.

Tất nhiên Junghwa bất ngờ chứ. Không lẽ Heeyeon không thấy cô? Không thấy cô đi cùng Sehun sao mà mặt lại vô cảm như vậy ? Khuôn mặt lạnh lùng chứ không phải khuôn mặt tức giận. Điều khiến Junghwa chú ý nhiều nhất là hôm nay Heeyeon không mặc đồng phục. Tại sao???


....


_Xin lỗi oppa nhưng em còn nhiều bài tập phải làm em xin lỗi hôm nay không đi với anh được!!!


Junghwa ra vẻ hối lỗi với Sehun nhưng thật ra cô muốn vào lớp tìm Heeyeon để giải đáp thắc mắc của mình.


_Thôi được rồi!!! Vậy anh về.


Sehun thỉu não bước ra ngoài. Junghwa trông theo tuy cảm thấy rất có lỗi nhưng ngay tại thời điểm này giải đáp thắc mắc trong lòng quan trọng hơn có lỗi với anh ấy.


.


.


.


****


Cả rừng người đứng trước cửa lớp khiến Jung không tài nào xuyên qua đó được, khó chịu, bực bội, tức giận, cô hét lên:


_Tránh ra hết coi!!!!


Sức ảnh hưởng của Junghwa đúng là không ai sánh bằng mọi người lập tức tránh ra 2 hàng nhường đường công chúa bước vào. Trong lớp các học sinh cũng hướng sự chú ý vào Junghwa ngay cả đám người Hyelin , HyoJin, Solji, HyunA, Jiyeon cũng nhìn Jung đầy ngạc nhiên nhưng dường như có người miễn dịch với cái ảnh hưởng đó nên vẫn nằm dài trên bàn ngủ ngon lành. Junghwa thở 1 hơi thật dài lại chỗ ngồi của mình, cô đẩy người ngồi bên cạnh mạnh đến nỗi làm người đó tỉnh cả ngủ. Khẽ dụi mắt nhìn xung quanh, Heeyeon ngẩn mặt lên chớp chớp mắt nhìn người đối diện:


_Cậu qua mức rồi kìa!!!


_Xin lỗi!!! Ngủ ngon quá nên quên mất.


..."Thôi mà em. Tụi mình quen nhau mà mức gì đâu. Bỏ bỏ, bỏ hết nha"...


Là ai đã nói câu nói đó?


Heeyeon gãy mái tóc rối của mình ngáy ngủ trả lời. Tuy chỉ là câu trả lời bình thường nhưng nó lại khiến Junghwa vô cùng bất ngờ. Bình thường nếu Jung cảnh cáo cậu qua mức thì Heeyeon lại tiếp tục qua mức nhiều hơn, ngồi gần Jung hơn nhưng hôm nay cậu lại xích ra đầu bàn xa mức mà Junghwa đã ngăn ra. Không lẽ Heeyeon còn giận về cái tát đó sao?


Cậu tiếp tục giấc ngủ khi đã yên vị đúng khoảng cách của mình. Nhưng chưa kịp bao lâu thì:


_ Ahn Heeyeon !!!


Lần này không phải công chúa mà là Solji. Giọng hét của cô còn hơn sức ảnh hưởng của Junghwa vừa rồi. Bây giờ không chỉ hàng ngàn người nhìn Solji mà kể cả Ahn Heeyeon cũng phải ngồi bật dậy run sợ.


Solji thải lên bàn Heeyeon 1 chồng báo ngày hôm nay, lạ ở chỗ là tờ báo nào cũng có hình cậu trên trang đầu và 1 dòng tick lớn: "Kế thừa Ahn gia cuối cùng đã chịu sang Pháp du học".


_Cậu giải thích đi. Tại sao lại muốn đi Pháp. Đừng nói chúng là tin vịt, tất cả đều do các nhà báo lớn trong nước đưa tin. Nếu gia đình cậu không đồng ý thì không ai dám đăng đâu.


HyoJin và những người còn lại lập tức chồm đến lấy chồng báo trên bàn Heeyeon xem:


_Tại sao vậy Yeonie? Không phải lúc trước cậu nói không thích du học còn gì? - Solji ngồi xuống đối diện Heeyeon giọng bắt đầu dịu lại.


_Phải đó Yeonie !!! Sao lại đột ngột như vậy? - HyoJin sau khi đọc lướt qua các tờ báo cũng buồn bã hỏi.


Heeyeon cảm thấy khá khó khăn khi phải tìm câu trả lời. Junghwa vừa nghe Solji nói tim cô đập nhanh liên hồi, không muốn cho mọi người biết mình quan tâm tới Heeyeon nên lấy đại 1 cuốn sách nào đó để che mặt lại vờ như đang tập trung học bài. Cậu nhìn Junghwa đọc sách tim lại quặng đau. Không lẽ trong mắt cô, cậu không đáng có 1 sự quan tâm đơn thuần như bạn ngồi cùng bàn sao?


Làm bạn cũng không được sao Junghwa?


_Rinie muốn sang Pháp học thiết kế nên năn nỉ tớ đi cùng em ấy.


_Rinie ý cậu là Arin con gái rượu của tập đoàn thời trang lớn nhất nước ta. Cái đứa nhóc lúc nào cũng bảo rằng sau này cậu sẽ là seobang của nó đó hả? - Hyelin đọc tin tức trên báo quay sang hỏi Heeyeon.


_Ừ là em ấy. Trước sau cũng phải đi thôi. Em ấy ngốc lắm, tớ phải đi cùng để còn chăm lo cho em ấy nữa - Heeyeon không hẳn nói dối bởi lúc trước nhiều lần Arin đã đề nghị đi cùng nhưng vì Junghwa cậu không thể, còn bây giờ thì...


_Khi nào đi? - Solji mắt rưng rưng.


_Ngày mai.


_Cái gì sao lại nhanh quá vậy. Đừng đi mà Yeonie, tớ sẽ nhớ cậu lắm!!! Đừng đi


Solji nắm chặt gấu áo Heeyeon khóc sướt mướt.



_Tớ sẽ thường xuyên về thăm các cậu, yên tâm.... Rinie cần tớ - Heeyeon và HyoJin vỗ vỗ lưng Solji an ủi nhưng cô ngày càng khóc to hơn.

Junghwa chú ý đến câu chuyện hơn đặt biệt khi nghe đến Rinie... Tên thân mật cơ đấy... 1 ngày sao? Sao lại nhanh đến thế? Đi mà cũng không thông báo gì với cô nữa, không phải lúc trước nói là rất yêu cô sao? Rinie cần tớ á!!!! Xì, mặc kệ đi... Sao lại phải quan tâm chứ.

.


****


Reng.....


Cuối cùng cũng hết giờ, học sinh tranh thủ ra về, Heeyeon và đám bạn HyoJin rất thoải mái chỉ cần chuông reo là đứng dậy ra khỏi lớp, bởi họ có đem cặp vở gì theo đâu mà sắp xếp.


Suốt ngày hôm nay Junghwa vô cùng hụt hẫng, từ sáng đến giờ Heeyeon không thèm đếm xỉa đến cô, không nói chuyện với cô dù chỉ 1 câu. Không thèm nghiêm túc học như mọi hôm nữa. Hôm nay Heeyeon chỉ lo loay hoay với máy nghe nhạc và trò chuyện với đám bạn của mình. Ra về cũng chẳng chờ đi theo sau cô như mọi khi. Không lẽ hết yêu cô rồi sao?


_Junghwa!!!!


Junghwa vui mừng quay ra sau. Thì ra là vẫn còn yêu cô. Nhưng... Sao không thấy...Haizz.... Ra là Sehun. Lần đầu tiên nhìn Sehun mà cô lại mong ngóng 1 người khác.


_Chúng ta về thôi nào. Lát tụi mình đi đâu chơi em nhỉ?


_Thôi về nhà đi!!!! Hôm nay em mệt.


Junghwa thật là rất mệt, trong lòng cô bây giờ mọi cảm xúc vô cùng hỗn độn.


.


.


.


****


Ngồi trong xe nhìn mưa bên ngoài rơi Jung nhớ về ai đó, cảm giác tắm mưa sao vẫn còn đâu đây nhỉ.


_Oppa à!!! Tụi mình tắm mưa nha!!! - Jung nhìn ngoài trời vô thức hỏi Sehun.


_Em bị sao thế? Anh mặc đồ đẹp thế này tắm mưa thì mất khí chất hết.


...."Tắm mưa rất thú vị. Em thử 1 lần đi cho biết"...


Là ai đã nói câu nói đó. Cái gì thay đổi trong đầu cô thế này?


Có gì đó sáng bừng trong mắt Junghwa. Hình như... À không là chắc chắn... Chắc chắn xe Jung vừa chạy qua khỏi Heeyeon. Cậu lại đang tắm mưa thì phải?


_Ngừng xe!!! Tôi bảo ngừng xe kia mà!!!


_Nhưng thưa tiểu thư, chúng ta đang trên đường cao tốc không thể ngừng xe được - Tài xế run sợ trả lời Junghwa.


_Ngừng ngay!!!


_Junghwa em làm gì thế. Ngừng xe ở đây rất nguy hiểm em có biết không? - Sehun lúc này cũng khó hiểu với hành động Jung.


_Anh chờ em ở đây em đi 1 chút về ngay.


Cô cầm theo 2 chiếc ô chạy ra khỏi xe. 1 chiếc cô dùng cho mình và chiếc còn lại đang cầm trên tay. Chắc là cho... Người nào đó.


...


Heeyeon không hẳn là tắm mưa, chỉ là do không muốn ai biết mình đang khóc nên dùng nước mưa như 1 thứ nguỵ trang. Mưa cứ nặng hạt rớt vào mắt cậu hay là mưa trong mắt Heeyeon chảy ra mà khuôn mặt lắm lem nước toàn vị mặn đến cay đắng. Cười với chính bản thân mình ngu ngốc, tự mình huyễn hoặc mình để chính mình đau khổ. Tại sao tình yêu lại đáng chết đến như vậy muốn quên mà không thể? Tại sao đã nói là không thể nhìn mà đôi mắt cứ liếc sang bên cạnh? Junghwa có biết không? Biết Ahn Heeyeon yêu Park Junghwa nhiều đến thế nào không? Mà biết thì sao? Có làm được gì đâu nhỉ? Junghwa sẽ yêu cậu sao? Không thể đúng không? Ngước đôi mắt lên trời cười khẩy, Heeyeon bước đi trên vỉa hè ôm chặt lấy cánh tay lạnh buốt. Nó có lạnh như trái tim Park Junghwa không nhỉ?


_Lại đang tắm mưa à?


Chiếc ô màu đen của ai đó đã che mất bầu trời của bản thân, giọng nói này có phải vì tắm mưa quá lâu nên bệnh rồi chăng? Heeyeon quay đầu nhìn lại, đúng là Junghwa. Heeyeon không biết nói gì, 2 tay nắm chặt lấy cánh tay mình cố kiềm nén tất cả cảm xúc nở nụ cười nhẹ với Jung:


_Ừm... Sao cậu lại ở đây?


..."Cậu"...????


_Tớ và "người yêu" tớ đi ngang qua thấy cậu đi ngoài mưa nên tốt bụng cho cậu mượn cây dù đi tới đây thì sực nhớ cậu đang tắm mưa.


Junghwa nhấn mạnh từ người yêu và nói dối 1 câu gì đó. Jung cũng không hiểu tại sao nữa? Khi nghe cách xưng hô của Heeyeon, Junghwa biết cậu đã thay đổi, trong lòng vô cùng hụt hẫng, Junghwa chỉ muốn trả thù nhưng như vậy cô càng đau hơn. Tại sao? Junghwa à!!! Có người còn đau hơn cô nữa đấy!!! Heeyeon như muốn lấy tay bóp nghẹn quả tim của mình để nó đừng thắt chặt lại, đừng giày vò lí trí như thế này. Cậu siết chặt lấy cánh tay mình cố gắng gặng từng từ 1 cách tự nhiên nhất:


_Không sao đâu! Tôi tắm mưa chút cho vui thôi mà. Cám ơn cậu. Tạm biệt!!!


Nói rồi Junghwa mỉm cười, quay lưng bước đi, cần phải đi thật xa, thật xa nơi đó, cái nơi đã giết chết từng mạch máu trong cơ thể. Cậu không được mềm yếu, không thể để cho Junghwa coi thường, phải chứng tỏ cho cô thấy cậu không còn yêu cô nữa. Chí ích như vậy Heeyeon mới có thể tồn tại trong lòng Junghwa dù chỉ trong thân phận người bạn thân. À không!!! Bạn bình thường cũng được. Đừng mơ mộng trèo cao nữa trèo cao té đau mà.


Junghưa trông theo dáng cậu khuất xa, xa mãi đến lúc không còn thấy được nữa. Thứ nguỵ trang lúc nãy Heeyeon sử dụng bây giờ lại đến Junghwa nhưng sao trên đầu Junghwa đã có chiếc ô che chắn rồi mà thứ nguỵ trang ấy lại xuất hiện, Junghwa đang nguỵ trang sao? Nó đang lăn dài từ khoé mắt của 2 người nào đó. Có phải đó chỉ là cảm xúc nhất thời của cô???


..." Heeyeon không thích gọi như thế. Heeyeon vẫn sẽ gọi bằng em và Junghwa thôi"...


Là ai đã nói câu nói đó???


.

.

.


****


Hôm nay Jung mệt mỏi với rất nhiều thứ. Cô chỉ muốn nằm trong nhà thư giản nhưng Sehun cứ năn nỉ mãi nên Junghwa đành đi dạo vài vòng mua sắm cùng anh ấy. Lần đầu tiên đi shopping mà Park Junghwa chẳng nở 1 nụ cười.


....



_Cái này em nhìn thấy trước Yeonie không được giành với em.


_Không dám đâu là chị nhờ cô bán hàng đem ra lựa mà cho nên nó là của Yeonie.


_Yeonie nhường em 1 chút không được sao? Ở đây còn lại có 1 chiếc hà nhường em đi!!!!


Là số phận, định mệnh hay do ông trời trớ trêu đang đùa giỡn với chính tình cảm của họ, họ lại gặp nhau để làm đau nhau.


2 con người 1 chiếc nhẫn cứ giành giật qua lại om sòm cả quầy bán hàng.

2 con người 2 đôi mắt đang nhìn họ và 1 con người 1 đôi mắt xuất hiện cảm giác lạ trong lòng, cảm giác lo sợ như đang mất cái gì đó.


_Hi!!!!


_Ơ!!!!!


Heeyeon và Arin vẫn mải miết giằng co chiếc nhẫn, Junghwa và Sehun vô tình đi ngang qua. Cô muốn chọc tức cậu, không hiểu sao cô luôn muốn làm như vậy cô muốn trốn tránh trái tim đang thổn thức của mình. Jung ôm cánh tay Sehun đi tới chào YeonRin.


_Đây là? - Arin chỉ về phía Sehun và Junghwa hỏi.


_À... À đây là Junghwa shi còn đây là người yêu của cô ấy tên là...? - Cậu khá ngập ngừng vì thật sự Heeyeon chưa biết tên Sehun... Heeyeon cũng không muốn tìm hiểu.


..."Junghwa shi"...????


_ SEHUN!!!


Junghwa nhấn mạnh từng từ. Nghe đến cách giới thiệu của Heeyeon, Jung vô cùng hụt hẫng, Junghwa lại đang trả thù Heeyeon? Ghen ? Không muốn mất vật mình từng sở hữu ?


_Em là? - Sehun nhìn Heeyeon rồi quay sang nhìn Arin.


_Em là Arin còn đây là Ahn Heeyeon seobang tương lai của em.


Heeyeon như đoán trước câu trả lời của Arin nên lắc đầu ngao ngán chỉ có Sehun và Junghwa là ngạc nhiên. Junghwa có cảm giác như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim.


_ Heeyeon cho anh xin lỗi về vụ hôm trước nha - Sehun gãy đầu cười gượng


_Chuyện qua rồi mà - Heeyeon nở nụ cười ngượng, ngay cả lén lút cũng không dám quay qua liếc Junghwa


_Hai em mua gì thế? Nhẫn đôi sao?



Sehun vẫn chưa dừng lại, Junghwa bắt đầu dồn sự chú ý vào chiếc nhẫn đang nằm giữa 2 ngón tay của Heeyeon và 2 ngón tay Arin. Lúc nãy đang giành giật thì bị Junghwa làm cho bất ngờ nên YeonRin vẫn giữ nguyên hiện trường. Thấy Junghwa nhìn chằm chằm vào tay mình Heeyeon đưa mắt nhìn theo. Thấy hiện trường này Heeyeon bèn buông tay ra khỏi chiếc nhẫn: không vội vàng, không bẽn lẽn, không chậm chạp chỉ là hành động nhẹ nhàng và tự nhiên. Arin dần dần hiểu ra liền tiếp lời giúp Heeyeon mà cũng không biết có phải giúp hay không:


_Đẹp không anh? Yeonie mua cho em đó!!! Thế nào?


Nói xong còn ôm khư khư lấy cánh tay Heeyeon, cậu nhất thời á khẩu không biết nói gì chỉ nhìn sang liếc xéo Rinie.


_Thôi tụi em ra tính tiền đây. Bye bye!!!!


Heeyeon làm theo mọi con đường mà Rinie đặt ra mặc dù con đường đó chẳng tốt cho cậu tẹo nào. Bằng chứng là ngay bây giờ Heeyeon phải nhường chiếc nhẫn mình thích cho Rinie còn phải trả tiền cho em ấy nữa. Ra đến quầy tính tiền Arin vẫn ôm cánh tay Heeyeon không buông:


_Em có thể buông ra được rồi đấy!!! - Cậu giả vờ nghiêm nghị nhìn Rinie.


_Heeyeon nói chuyện với ân nhân thế đấy à?


_Ân nhân con khỉ á!!! Ân nhân gì mà lấy luôn chiếc nhẫn người ta thích lại còn bắt người ta trả tiền nữa - Heeyeon móc bóp tiền ra biểu môi.


_Chiều em 1 chút có sao đâu. Mà chị Junghwa lúc nãy là người đã làm Yeonie đau đó hả? - Arin chồm lên thì thầm vào tai cậu.


_Ừ!!!


Heeyeon buồn bã gật đầu. Arin kéo mặt cậu quay lại đối diện với mặt của mình rồi chồm tới ôm lấy cổ Heeyeon. Trong tích tắc cậu không biết làm gì nên đứng im như tượng, mọi người trong quầy và người đi đường đều tập trung vào YeonRin. Arin mặc kệ, cô nói nhỏ vào tai Heeyeon:


_Haizz!!! Em đã nói rồi mà, chỉ có em mới xứng đáng với Heeyeon thôi. Nhớ đấy!!!


Nói xong Arin còn khuyến mãi cho Heeyeon nụ hôn vào má, sẵn tay vớ luôn hộp đựng chiếc nhẫn đã trả tiền lúc nãy ung dung ra về, cậu tuy quen nhưng vẫn đứng hình vài giây, sao khi lấy lại bình tĩnh lập tức cúi đầu xin lỗi mọi người xung quanh vì hành động khá thân mật vừa nãy rồi cũng nhanh chóng ra về:


_Xin lỗi!!! Xin lỗi!!!!


Junghwa nhìn từ đầu tới cuối bộ phim, từ hành động Arin nói nhỏ vào tai Heeyeon, ôm xậu cho tới hôn cậu đều được Jung nhìn thấy hết. Cứ mỗi động tác là tim Junghwa quặng đau. Chúng như đông cứng khi thấy Arin hôn Heeyeon. Tại sao ngay cả lúc nhìn thấy hình Sehun ôm cô gái khác trên Insta cô cũng không có cảm giác này? Tại sao?


..."Chúng ta đã quen nhau thì phải gọi thân mật chứ em. Heeyeon nghĩ như vậy mới đúng chứ"....


Là ai đã nói câu nói đó???


Như có gì thôi thúc, Junghwa chạy vội ra ngoài định tìm kiếm "người nào đó" nhưng để làm gì cả Junghwa cũng không biết. Ra đến cửa cô vô tình tông phải đám du côn nào đó đang đi ngang qua, chúng trông thật dơ bẩn, tay chân xâm những hình thù kì dị và đê hèn. Tên trong chúng bị Junghwa tông trúng thì mắt đã trợn ngược nghiến răng ken két đi lại Junghwa. Cô rất sợ lần trước còn có Heeyeon bên cạnh kéo Junghwa nép sau lưng nhưng lần này.... Tay cô bắt đầu ẩm ướt, cô nắm chặt 2 bàn tay mình cúi đầu run sợ:


_Tôi không cố ý!!!!


_Sao em lại chạy ra ngoài vậy Jung...Hwa


Sehun chạy theo cô ra ngoài thì gặp cảnh này nên hơi chùn bước. Junghwa thấy Sehun thì mừng rỡ chạy ra sau lưng anh.


_Có chuyện gì thế? Cô ấy là người yêu tôi. Các anh có thể bình tĩnh?


_Nó tông vào tao thế này mà bình tĩnh à? Lỡ tao bị bể mạch máu thì sao? - Tên đó nhịp nhịp chân giả vờ xoa bụng. Jung run sợ ghì chặt áo Sehun hơn.


_Tôi sẽ bồi thường tiền. Các anh muốn bao nhiêu cũng được - Anhlập tức móc bóp ra.


_Chừng nào con khốn ấy xin lỗi tao thì mới xong chuyện!!!


_Jung em xin lỗi anh ấy đi - Sehun quay ra sau nói với cô.


_Gì cơ? - như Junghwa không tin vào tai mình Sehun bắt cô xin lỗi sao? Sehun không thấy hắn vừa xúc phạm cô sao? Sao giờ lại bắt cô xin lỗi hắn? Anh chẳng phải đã biết từ nhỏ đến lớn cô chưa từng xin lỗi ai sao? Tại sao?


..."Vì hắn ta chưởi em. Heeyeon không muốn để ai xúc phạm em cả"...


Là ai đã nói câu nói đó???


Là Ahn Heeyeon, phải chính là Ahn Heeyeon người mà cô thật sự yêu thương, người thật sự cần. Junghwa chạy vội ra ngoài, cô nhìn quanh, chạy khắp các ngõ ngách, cô như người điên chạy không biết mệt. Cô cứ thế chạy khắp con đường này đến con đường khác. Chỉ có Ahn Heeyeon có thể che chở Park Junghwa, chỉ Ahn Heeyeon vì bất cứ hoàn cảnh nào cũng bên cạnh Park Junghwa. Lần đầu tiên trong đời cô biết chạy không biết mệt. Đến khi cô dừng lại thì trời cũng nhá nhem tối, cô lang thang trong thành phố như kẻ say quên lối về nhà, thứ "nguỵ trang" cứ rơi nhưng lúc này đâu có mưa? Cô lê từng bước chân nặng nhọc của mình đi tới đâu cả cô cũng không biết. Trời đã tối, 1 cuộc điện thoại gọi đến:


_Jung sao lúc chiều em chạy đi đâu thế? Anh gọi em mãi sao em không bắt máy? Sao em không xin lỗi người ta làm anh đưa hết tiền trong ví mình cho họ thì họ mới cho anh đi đó!!!! Sao em không trả lời??? Alo - Sehun hét lên trong điện thoại, Junghwa đã quá mệt mỏi, cô nói nhẹ tênh:


_Chúng ta chia tay đi!!!


Cô cúp máy và bước đi tiếp, cô không biết bây giờ Sehun đang chưởi cô những gì cô cũng không cần biết. Chân cô đã đặt trước ngôi nhà của người cô yêu. Cô đứng đó dựa lưng vào tường không bao lâu thì:

_Junghwa shi!!!!


Heeyeon bước xuống xe không tin vào mắt mình: junghwa đang dựa lưng trước cổng khuôn mặt lắm lem nước mắt. Cô nghe tiếng Cậu lập tức chạy đến, trước mặt Junghwa lúc này là Ahn Heeyeon khác hoàn toàn, cô chưa từng nhìn thấy hình ảnh này trước đây: sang trọng và lịch lãm trong bộ vest trắng đuôi tôm nhưng... Hình như Heeyeon hơi ngà ngà say thì phải?


_Cậu uống rượu à?


_Chỉ 1 chút thôi. Lúc nãy tôi dự tiệc chia tay do tập đoàn Ahn gia chiêu đãi. Nên có uống 1 chút với đám bạn thân của mình. Sao cậu lại ở đây, lại còn tùm lum nước mắt thế kia?


_Bây giờ cậu còn biết quan tâm tôi nữa à? - Junghwa lấy tay lau vội nước mắt hờn dỗi trách.


_Tụi mình là bạn bè mà. Mà tôi có thể làm bạn được không? - Heeyeon lấy hết can đảm chờ đợi câu trả lời từ Park Junghwa.


_Không!!!!


_Ngay cả làm bạn Ahn Heeyeon này cũng không thể à? - Cậu cười chua xót đúng là trèo cao té đau mà.


_Cậu đi Pháp thế đống vali ở nhà tôi cậu tính sao?


_Tôi quên chuyện đó nữa. Ngày mai tôi đi Pháp rồi nên mấy thứ đó cũng không cần nữa. Cậu có thể vức giùm tôi không? Nếu cậu thấy phiền ngày mai tôi sẽ nhờ gia nhân qua đó lấy. Xin lỗi vì lúc trước phiền cậu.


Heeyeon cười cúi đầu lịch sự chào cô, vừa quay lưng bỏ vào nhà thì Jung đã chạy tới ôm chầm Heeyeontừ phía sau:


_Nếu muốn đi thì trả lại trái tim cho em rồi hãy đi!!! - Nói xong cô oà khóc.



_Cậu bị làm sao vậy Junghwa shi? - Heeyeon không tin vào tai mình, cậu không muốn tiếp tục té đau.


_Không!!! không phải!!! Không phải cậu mà là em, không phải Junghwa shi mà là Jungie!!!! - Junghwa vùi mặt vào lưng Cậu lắc đầu quầy quậy.


_Cậu...



_Đã nói là em kia mà!!!! - Jungwha lập tức chen ngang chỉnh lại Heeyeon.


_Ơ... Ừ... Em... Em bị sao vậy? - EunJung co giãn gấp gáp khi gọi "Jungie" và "em" cảm xúc trong cậu dâng trào. Heeyeon quay lại mặt đối mặt với Junghwa.


_Tụi mình quay lại với nhau nha. Yeonue yêu em mà đúng không? - Cậu dùng tay lau nước mắt trên mặt Jung:


_Em đừng con nít như vậy nữa. Em và Sehun lại gây gỗ nữa phải không? Heeyeon biết em lúc nào cũng giở thói công chúa ra mà. Chỉ cần em bình tĩnh thì mọi việc sẽ xong thôi đừng buồn.


Heeyeon nghĩ rằng Jung lại coi mình như người thay thế để chọc tức Sehun. Cậu không giận, không trách cô. Heeyeon muốn an ủi Junghwa nhiều hơn nhưng Jug thì ngược lại, cô đánh không thương tiếc lên người Heeyeon:


_Ngốc!!! Ngốc!!! Tất cả tại Heeyeon ngốc mà em ra nông nỗi này đấy. Ai cho Heeyeon xuất hiện trước mặt em? Ai cho Heeyeon cái quyền lấy đi trái tim em hả? Heeyeon ngốc nghếch làm chi để em yêu Heeyeon đến mức ngay cả bên cạnh Sehun mà em vẫn nhớ về Heeyeon, đau vì Heeyeon, khóc vì Heeyeon hả? Trả lại trái tim cho em đi!!!


Heeyeon không để cho Junghwa tiếp tục đánh mình nữa. Lập tức ôm cô vào lòng mặc cho cô vùng vẫy vẫn không buông tay. Giờ đây Heeyeon hạnh phúc hơn lúc nào hết.


_Bỏ em ra!!! Bỏ ra!!!!


_Có chết Ahn Heeyeon này cũng không bỏ em. Có chết cũng không trả trái tim này lại cho Park Junghwa đâu!!!! Heeyeon yêu em!!!!

Tim Junghwa như ngừng đập. Cô nhìn cậu, cả 2 trao nhau nụ hôn ngọt ngào mà từ trước đến giờ mới bắt gặp. Họ yêu nhau? Phải họ đã thuộc về nhau.... Và.... Câu chuyện đã kết thúc....
**********************



Nhưng lại xuất hiện câu chuyện khác:


_Yeonie a~~ em nóng!!!!


_Heeyeon đang quạt cho em đây này!!!



_Heeyeon em đói!!!!


_Yeonie đang đúc em ăn đây mà!!!!


_Heeyeon em khát!!!!


_Yeonie đem nước em cho em rồi kìa!!!


_Quạt mạnh lên đi!!!!


_Trời ơi!!!! Em đang ngồi trong phòng máy lạnh mà cứ bắt Heeyeon quạt quài là sao????


_Heeyeon không cãi lời em không được hả? Heeyeon có nghe con mình bảo nóng không - Jung xoa bụng trừng mắt nhìn cậu.


_Ashhi biết vậy hôm đó sang Pháp với Rinie thì bây giờ đâu có khổ tới vậy.


_Chứ không phải Rinie sau lần gặp mặt Eunwoo ở bữa tiệc Choi gia đã đem lòng yêu cậu ấy rồi bơ Heeyeon sao? Em nóng quá quạt mạnh lên!!!!


- Yeonie làm seobang hay làm osin vậy tr :D



END FIC


_______________________________________________





THANKS FOR ALL


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật