[ĐM] Tôi thích mùi hương của cậu - Dẫn Lộ Tinh

Chương 48: Chạy đêm.



Một Alpha tình nguyện cầm thuốc ức chế cho Omega, nghĩa là quý trọng và bảo vệ.

Dù là kiểu người cẩu thả như Đoạn Gia Diễn cũng biết Lộ Tinh Từ làm vậy, hoàn toàn không phải là việc dùng một lời là có thể nói rõ.

Mấy ngày sau, nhớ tới lọ thuốc ức chế kia, Đoạn Gia Diễn vẫn không nhịn được suy nghĩ một chút, nhớ lại không gian ồn ã của quán net, bộ dạng Lộ Tinh Từ lúc nói chuyện với cậu.

Tâm trạng trở nên rất vi diệu.

Sự dịu dàng của đối phương như một tấm lưới, nhẹ nhàng trói buộc cậu vào trong. Đoạn Gia Diễn chậm chạp ý thức được, có một số việc dần trở nên mất khống chế.

Kết thúc đợt họp phụ huynh, Phó Viện bận rộn chuyển tới Hải Thành. Bà định đi vào chủ nhật, Đoạn Gia Diễn cũng chuẩn bị thời gian tới sân bay tiễn bà.

Nhưng sáng thứ tư, tình trạng bệnh tình của Hạ Vân Thâm đột nhiên xấu đi, bác sĩ đề nghị tốt nhất gia đình nhanh chóng chuyển cậu bé tới bệnh viện ở Hải Thành, Phó Viện chỉ có thể đổi vé máy bay.

Lúc nhận được điện thoại của Phó Viện, Đoạn Gia Diễn vẫn đang trong giờ học.

Phó Viện gọi điện cho cậu trước, sau đó có lẽ nhớ ra bây giờ cậu không nghe điện được, bà mới nhắn tin qua:

[A Dã, bệnh tình của Vân Thâm đột nhiên xấu đi, mẹ với chú Hạ thương lượng, quyết định lên máy bay đi Hải Thành.]

Đoạn Gia Diễn thấy tin nhắn, cậu nhanh chóng trả lời: [Mấy giờ mọi người đi?]

Phó Viện: [4:50 chiều.]

Bà chần chờ một chút lại gửi tin nhắn: [Từ trường tới sân bay phải mất hai, ba tiếng, phiền lắm. Con đi học đi, tháng sau mẹ về Ninh Thành đón năm mới với con.]

Đoạn Gia Diễn: [Con tới tiễn mọi người.]

Gửi tin nhắn xong, Đoạn Gia Diễn nhìn đồng hồ.

Sắp ba giờ, còn mười phút nữa mới hết tiết, cậu đi từ trường tới sân bay mất tầm một tiếng.

Vừa hết tiết, Đoạn Gia Diễn lập tức nói với Tống Ý: "Tao ra sân bay tiễn mẹ, nếu lát nữa có giáo viên hỏi thì xin nghỉ giúp tao."

Tống Ý vội vàng hỏi: "Dì đi luôn hả? Không phải là cuối tuần sao?"

Đoạn Gia Diễn: "Bệnh tình của Hạ Vân Thâm nghiêm trọng quá."

Nói xong, cậu nhanh chóng kéo cửa ra khỏi lớp.

Lộ Tinh Từ thấy cậu rời đi, suy tư.

Đoạn Gia Diễn đi rồi, Trần Việt khẽ hỏi: "Gia đình nó...?"

Lộ Tinh Từ lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết.

Lúc Đoạn Gia Diễn tới sân bay, Phó Viện vừa gửi hành lý xong.

Thời gian này, hành khách trên sân bay không nhiều. Ánh mặt trời đổ lên đỉnh đầu, chiếu sáng căn phòng chờ màu xám tro của sân bay.

Đoạn Gia Diễn thấy Hạ Vân Thâm trước.

Cậu bé rất dễ nhìn thấy, một nhóc trai ngồi trên xe lăn, làn da trắng bệch. Hành khách qua lại ít nhiều đều nhìn về phía đó một chút.

Đoạn Gia Diễn bước nhanh về phía đó.

Phó Viện và Hạ Thành đang đổi vé máy bay, Hạ Vân Thâm là người thấy cậu đầu tiên.

"Anh!" Giọng cậu bé rất lớn, đôi mắt sáng lên.

Nghe tiếng gọi đó của cậu nhóc, Phó Viện và Hạ Thành cùng quay đầu, bà gọi Đoạn Gia Diễn: "A Dã."

Đoạn Gia Diễn đi tới: "Mẹ, chú Hạ."

Cậu vươn tay, nhẹ xoa đầu Hạ Vân Thâm: "Nhóc con."

Nhân viên ra hiệu với Hạ Thành: "Thưa anh, mời anh đặt hành lý lên băng chuyền."

Đoạn Gia Diễn nhìn chiếc vali bên chân Hạ Thành, cậu vươn tay.

Hạ Thành không nhanh tay bằng cậu, thấy vậy, ông vội ngăn cản: "Để chú để chú."

Còn chưa nói xong, Đoạn Gia Diễn đã đặt vali lên băng chuyền, Hạ Thành nhanh chóng nói: "Cảm ơn cháu."

"Không có gì đâu ạ." Đoạn Gia Diễn hỏi: "Khi nào mọi người qua kiểm tra an ninh?"

Phó Viện: "Khoảng hai mươi phút nữa."

Hạ Thành biết Đoạn Gia Diễn chạy từ trường tới, ông nhìn Phó Viện một chút rồi lại nhìn về phía Đoạn Gia Diễn: "Hai người muốn nói chuyện riêng với nhau không?"

Hạ Vân Thâm bĩu môi: "Con cũng muốn nói chuyện với anh."

Đoạn Gia Diễn cười: "Em muốn nói gì với anh? Nói anh đẹp trai hả?"

Hạ Vân Thâm gật đầu, rất nghiêm túc: "Anh vốn rất đẹp trai."

Đoạn Gia Diễn trêu chọc gãi cằm cậu nhóc: "Được, anh nhóc nhớ rồi."

Phó Viện nhìn hai đứa nói chuyện, trong lòng chua xót.

Bà khẽ nói: "Một thời gian nữa nhiệt độ giảm xuống, nếu ở ký túc xá lạnh, con về nhà ở đi. Nếu con không muốn ở một mình thì hỏi xem Tống Ý có muốn đến nhà ở cùng con không."

Đoạn Gia Diễn gật đầu.

Phó Viện: "Mấy ngày đầu năm mới, nếu con không muốn tới, mẹ sẽ đến Ninh Thành..."

Đoạn Gia Diễn cắt ngang: "Năm mới con sẽ tới Hải Thành."

Phó Viện hơi ngẩn ra, bà gật đầu.

Bà còn nói thêm một đống thứ, đều là mấy chuyện vụn vặt thường ngày. Phó Viện rất ít khi dặn dò cậu, Đoạn Gia Diễn nghe cũng không thấy nhàm chán.

Nói chuyện một lúc, thời gian đã trôi qua hai mươi phút.

Còn không qua cửa an ninh sẽ không lên máy bay được, Đoạn Gia Diễn thấy Hạ Thành nhìn di động mấy lần, lại không nỡ thúc giục hai người, cậu chủ động nói: "Mẹ, mọi người đi đi."

Phó Viện cũng nhìn đồng hồ.

"Vậy được rồi." Bà nói, lại hơi do dự, sau đó bà vội ôm Đoạn Gia Diễn một cái: "Nhớ chăm sóc mình thật tốt."

Cảm nhận nhiệt độ trên người bà, Đoạn Gia Diễn cũng ôm lấy bà, khẽ đồng ý.

Đột nhiên.

Một giọng nói phá vỡ yên lặng.

"Anh, em xin lỗi."

Tiếng xin lỗi không đầu không đuôi này của cậu nhóc, khiến ba người còn lại sửng sốt.

Đoạn Gia Diễn là người hiểu ra đầu tiên, cậu yên lặng nhìn về phía Hạ Vân Thâm. Hàng mi cậu nhóc run rẩy, có vẻ hơi lưỡng lự.

Hạ Vân Thâm như không dám chắc, rốt cuộc có nên nói những lời này với Đoạn Gia Diễn không.

Đối diện với đôi con ngươi trong vắt kia, một góc nào đó trong lòng Đoạn Gia Diễn thầm sụp đổ.

Hình như có một bức tường chắn giữa cậu và Hạ Vân Thâm, chợt sụp đổ sau tiếng xin lỗi kia của Hạ Vân Thâm, mà ở bên kia bức tường lại không có gì cả.

Nội tâm cậu trở nên trống rỗng, đồng thời cũng nặng trĩu.

Đôi môi Phó Viện run rẩy, nói không nên lời.

Đoạn Gia Diễn im lặng một lúc, cậu từ từ ngồi xuống.

Cậu nhìn thẳng Hạ Vân Thâm, nhìn đôi mắt sẫm màu của cậu nhóc, Đoạn Gia Diễn nhẹ nói: "Em phải lớn lên thật khoẻ mạnh, an khang."

Cậu không nói xin lỗi, cũng không hỏi tại sao cậu nhóc lại muốn nói xin lỗi.

Ngay khoảnh khắc đó, hai người như những cặp anh em bình thường, tự hiểu mà không nói, mang theo một sự hiểu ngầm kỳ quái.

Cậu biết tại sao cậu nhóc xin lỗi. Hạ Vân Thâm cảm thấy mình mang Phó Viện rời khỏi Ninh Thành, là cướp đi tình yêu thương thuộc về Đoạn Gia Diễn.

Thời điểm Đoạn Gia Diễn lớn hơn Hạ Vân Thâm một chút, cậu cũng từng có suy nghĩ như vậy.

Hạ Thành và Hạ Vân Thâm xuất hiện, khiến Phó Viện không thể không dành một phần cuộc sống vào gia đình mới, có lúc không thể quan tâm tới Đoạn Gia Diễn.

Không phải cậu chưa từng oán trách, cũng không phải chưa từng thất vọng.

Nhưng khi cậu dần trưởng thành, nhìn em trai luôn ốm yếu, cậu dần hiểu, không phải mọi chuyện đều phải đắn đo về chuyện cho đi và nhận lại.

"Được rồi, đi đi." Đoạn Gia Diễn đứng lên: "Đến năm mới, anh lại tới Hải Thành thăm em."

Phó Viện nghe tới đây, cảm xúc vốn đang kìm nén như đột nhiên tìm được cửa ra.

Hốc mắt bà đỏ lên.

Bà nhìn về phía Đoạn Gia Diễn, giọng run rẩy: "Trước đó mẹ có nói với con, cố gắng học là tốt, nhưng con vui mới là quan trọng nhất."

Bà lặp lại: "A Dã, mỗi ngày con đều vui vẻ, trưởng thành khoẻ mạnh... là đủ rồi."

Đoạn Gia Diễn đáp lời, cậu cười với bà: "Mỗi ngày con đều rất vui."

Sợ bà buồn, Đoạn Gia Diễn nhẹ đặt tay lên vai bà, đẩy về phía trước: "Đi nhanh đi, lát nữa lại không kịp."

Phó Viện như đột nhiên bị kích thích, hốc mắt vốn đang đỏ ửng dần trở nên sâu thẳm, nước mắt đảo quanh tròng mắt, Đoạn Gia Diễn không đành lòng, cậu quay đầu nhìn Hạ Thành: "Chú Hạ, mọi người đi đi."

Hạ Thành khẽ gật đầu, ông vươn tay vỗ lưng Phó Viện.

Đến lúc mọi người đi rồi.

Đoạn Gia Diễn không nhìn về phía đó nữa, cậu cúi đầu, quay lưng lại.

Trong sân bay, radio thỉnh thoảng lại vang lên thông báo, nhắc nhở hành khách các nơi chuẩn bị lên máy bay.

Cũng trong khoảnh khắc đó, Đoạn Gia Diễn nhanh chóng nhận ra, trong thành phố này cậu không còn người thân nào nữa.

Một năm tới, thậm chí trong thời gian rất dài, cậu sẽ vẫn duy trì tình trạng này.

Sau đó, cậu nhắm mắt lại.

Sau khi ra khỏi sân bay, Đoạn Gia Diễn bắt xe về trường.

Cậu cũng không biết là điều gì giúp cậu đi tới trước cổng trường Nhất Trung. Cậu như mộng du đi về trước cửa ban mười, đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng của Chu Hành Sâm: "...Nghe nói năm ngoái thật sự có người chạy được bảy tám mươi km, mặc dù không đến hàng trăm nhưng vẫn rất đỉnh. Năm nay ban tổ chức còn cung cấp đèn phun sương, chắc rất thú vị."

Đoạn Gia Diễn đẩy cửa sau ra.

Chu Hành Sâm thấy cậu đi vào, cậu ta lập tức hồ hởi chào: "Đoạn Gia Diễn, mày vừa đi đâu vậy?"

Đoạn Gia Diễn khẽ đáp: "Sân bay, tiễn mẹ tao."

Chu Hành Sâm không phát hiện có gì không đúng: "Mẹ mày đi công tác hả?"

Đoạn Gia Diễn lắc đầu, lại gật đầu một cái.

Cậu ngồi vào chỗ, cúi đầu tìm di động. Chu Hành Sâm nhìn dáng vẻ khác thường của cậu, nhận ra cảm xúc của Đoạn Gia Diễn không ổn, cậu ta phản xạ nhìn về phía Lộ Tinh Từ.

Người kia nhìn bóng lưng Đoạn Gia Diễn, không lên tiếng.

Đại diện tiết hoá bắt đầu phát bài thi cho từng người.

Lúc này Đoạn Gia Diễn mới nhớ tới, tối nay sẽ thi thử hoá. Nghĩ tới đây, cậu lập tức nằm sấp lên bàn.

Cậu không muốn thi thử, chỉ muốn nằm thế này không nhúc nhích.

Cậu quyết định ngủ một giấc. Có gì dậy lại nói.

Đang muốn nhắm mắt lại, có người ở phía sau gọi tên cậu.

Đoạn Gia Diễn quay đầu sang.

Lộ Tinh Từ nhìn cậu, chú ý trên mặt Đoạn Gia Diễn không có cảm xúc gì, anh hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Đoạn Gia Diễn hơi tránh mắt, không nhìn anh: "Buồn ngủ, muốn ngủ một lúc."

Cậu nói xong, còn tưởng Lộ Tinh Từ sẽ không quan tâm nữa, không nghĩ tới đối phương lại hỏi: "Sao lại buồn ngủ?"

Đoạn Gia Diễn: "..."

Bình thường anh là người hiểu ý, lúc này lại nói một câu mà cả hai người đều biết là nói dối, vẻ mặt còn vô cùng cố chấp.

Đoạn Gia Diễn không muốn để cảm xúc của mình ảnh hưởng tới anh, cậu khẽ nói: "Chỉ là buồn ngủ thôi."

Lộ Tinh Từ không lên tiếng.

Đoạn Gia Diễn vừa chuẩn bị nằm xuống lần nữa, người phía sau đã kéo cậu lại, lực rất nhẹ: "Muốn ra ngoài chơi không?"

Ở điểm khởi đầu cho cuộc chạy đêm, Đoạn Gia Diễn vẫn cảm thấy chuyện này thật khó tin.

Buổi tối thứ tư, lớp trưởng đại nhân đứng hạng nhất khối trốn tiết thi thử hóa học, đi cùng cậu tới khu bên cạnh trường học, chờ sự kiện chạy đêm cùng một ngàn người.

Trước đó, trong phòng học, sau khi Đoạn Gia Diễn gật đầu, Lộ Tinh Từ lập tức ra khỏi lớp với cậu, Đoạn Gia Diễn đang muốn hỏi anh định chơi cái gì, đối phương lại mở trang tuyên truyền sự kiện chạy đêm trăm km cho cậu xem.

Đoạn Gia Diễn chơi cái gì cũng được, cậu chỉ không muốn tiếp tục nằm một mình trong phòng học.

Thấy Đoạn Gia Diễn đồng ý, Lộ Tinh Từ lập tức đăng ký. Hai người gần như đăng ký ngay hạn chót.

Người đăng ký chạy đêm gần như là sinh viên đại học, có một ít là người đi làm. Xung quanh có mấy nữ sinh đại học phát vòng lightstick thấy Đoạn Gia Diễn và Lộ Tinh Từ, mấy cô dứt khoát phát cho hai người mấy cái.

Đoạn Gia Diễn đang nghĩ có phải là đeo cái này lên cổ tay không, đeo lên nhìn có vẻ ngu ngốc, không mang hình như không có không khí lắm.

Đang do dự.

Một giọng nói truyền tới, trong giọng nói mang theo chút sửng sốt: "Em Đoạn Gia Diễn?"

Đoạn Gia Diễn quay đầu, thấy là thầy Hà.

Thầy Hà nhìn thấy Lộ Tinh Từ lại kinh ngạc hơn: "Tối nay hai đứa không lên lớp sao?"

Đoạn Gia Diễn gãi mũi, không biết có nên nói mình trốn học không. Không nghĩ tới thầy Hà lại từ sắp xếp lại tình hình trong đầu, như bừng tỉnh: "Hai đứa, là chạy đi hẹn hò?"

Đoạn Gia Diễn: "..."

Lộ Tinh Từ: "..."

Thầy Hà thấy hai người không nói gì, cho là hai đứa bị mình dọa, ông vui vẻ nói: "Yên tâm, yên tâm, thầy sẽ không báo cho chủ nhiệm Tưởng đâu. Quan điểm của thầy và thầy ấy không giống nhau, thầy có đọc chuyện về hai đứa trên diễn đàn, thầy còn thấy đây là chuyện tốt. Tình yêu thời đi học mới là trong sáng nhất, hơn nữa thành tích của hai đứa đều có tiến bộ, hai bên còn có thể giải tỏa áp lực, không có gì là không tốt."

Đoạn Gia Diễn: "..."

Đoạn Gia Diễn thầm nói thầy còn vào diễn đàn của học sinh, ướt át quá.

Thầy Hà nhíu mày: "Nhưng hai đứa trốn học..."

Lộ Tinh Từ đột nhiên nói: "Thầy Hà, cũng vì áp lực học tập quá lớn, bọn em mới muốn ra ngoài chạy dài thả lỏng một chút."

Đoạn Gia Diễn thấy anh nói vậy cũng vội tiếp lời: "Đúng đúng đúng, bình thường bọn em cũng không có nhiều tiết thể dục. Lần trước đạt được hạng nhất thành phố, ngày nào cậu ấy cũng lo lắng, sợ ngày nào đó bị người khác vượt qua, em chỉ muốn đưa cậu ấy ra ngoài thả lỏng một chút, tránh cho cậu ấy học thành ngớ ngẩn."

Lộ Tinh Từ giật giật môi, lại vẫn phối hợp với Đoạn Gia Diễn: "Thầy ơi, thầy dạy thể dục, chắc chắn thầy là người hiểu học sinh bọn em nhất, vận động mới là cách giải tỏa áp lực tốt nhất."

"Học sinh cấp ba thời nay, đúng là áp lực rất lớn." Thầy Hà vừa lắc đầu vừa than thở, nhìn hai người cũng cảm thấy thật sự không dễ dàng: "Thỉnh thoảng thả lỏng một chút cũng không có gì là không tốt."

Thấy thầy Hà bỏ qua, đi sang bên kia lấy đèn, Đoạn Gia Diễn thở phào.

Đúng lúc này, bên cạnh có nhân viên giơ một lọ xịt sơn phản quang, đi qua một lượt, để người cần cầm lấy.

Thấy không ít người xịt sơn lên cổ tay và bắp chân, còn có người xịt lên cả quần áo. Đoạn Gia Diễn cũng vươn tay cầm một lọ xịt phản quang.

Cậu còn đang nghĩ xem xịt thế nào cho ngầu, đột nhiên, cậu thấy Lộ Tinh Từ nhấn xịt hai đường.

Một ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu. Suy nghĩ này không ổn lắm, nhưng vì nó, Đoạn Gia Diễn bắt đầu trở nên hưng phấn.

Giống như vừa rồi kiếm cớ trước mặt giáo viên, những cảm xúc không tốt kia đều bị cảm giác hưng phấn kia che lấp, giống như có một con đường bày ra trước mặt, chỉ cần đi về phía trước là có thể chạm tới ánh trăng cuối đường.

Cậu không nên làm vậy, nhưng cậu muốn làm như vậy.

Cậu cúi đầu, phun một hình vẽ lên mu bàn tay mình.

Làm xong, Đoạn Gia Diễn thưởng thức một lát, cảm thấy rất hài lòng.

"Đẹp không?" Đoạn Gia Diễn giơ mu bàn tay lên, hỏi Lộ Tinh Từ.

Là một ngôi sao.

Màu vàng.

Lộ Tinh Từ nhìn ngôi sao trên tay cậu, hơi cúi người, nhìn thẳng mắt cậu, trong giọng nói lộ vẻ khó hiểu: "Sao lại là ngôi sao?"

Nam sinh nói chuyện từ tốn, mang theo ý ám chỉ mập mờ.

"Vì tôi muốn." Cảm giác hưng phấn đó qua đi, Đoạn Gia Diễn cũng biết hành động của mình không đứng đắn gì. Trong lòng không khỏi thầm hốt hoảng, cậu rũ mắt xuống, nhìn lại như giấu đầu hở đuôi: "Cậu đừng nghĩ nhiều."

"Tôi không nghĩ nhiều, cái này liên quan gì tới tên tôi." Lộ Tinh Từ chậm rãi nói: "Là cậu nhắc tôi đấy."

"..."

"Đẹp lắm." Lộ Tinh Từ nói, mắt nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt đen nhánh sáng lên: "Đẹp như vậy, tôi cũng muốn."

Rõ ràng là đang khen hình ngôi sao phản quang trên tay cậu.

Nhưng từ muốn kia của Lộ Tinh Từ, khiến suy nghĩ Đoạn Gia Diễn khẽ lệch đi, hai tai như bị đâm một cái, hơi nóng lên.

Lộ Tinh Từ thấy cậu cứng người, anh vươn tay, giơ mu bàn tay lên: "Cũng vẽ cho tôi một cái."

Mu bàn tay anh rất rộng, đốt ngón tay thon dài, có gân xanh nhô lên.

Đoạn Gia Diễn thấy anh đưa tay qua, lúc phun hình ngôi sao lên mu bàn tay anh, ngón tay vô thức run rẩy.

Việc này khiến cuối cùng Đoạn Gia Diễn phun ra không giống hình ngôi sao, ngược lại còn nhìn như một bãi thuốc màu bị đổ ra.

Đoạn Gia Diễn dừng lại, nhìn hình vẽ xấu xí trên tay đối phương, hiếm khi thấy xấu hổ: "Không thì, cậu từ chỉnh lại đi?"

Gần như ngay lúc cậu vừa dứt lời, tiếng đếm ngược của buổi chạy đêm vang lên.

"Mười, chín, tám..."

Lộ Tinh Từ quan sát hình vẽ trên tay.

"Để vậy đi." Anh cười: "Rất có tính sáng tạo."

Người xung quanh cũng đếm ngược theo:

"Bảy, sáu, năm, bốn,..."

Đây không phải là lần đầu tiên Đoạn Gia Diễn thấy anh cười.

Cậu biết Lộ Tinh Từ đẹp trai, dù sao cũng là nam sinh được nhiều người thích như vậy, danh xưng hotboy này cũng không phải nói cho có.

Nhưng cậu vẫn tò mò.

Ngay khoảnh khắc đó, anh hờ hững cười một cái, đối với Đoạn Gia Diễn mà nói, anh lại vượt qua tất cả lằn ranh lần nữa.

Vừa qua biên giới bạn cùng lớp, thậm chí là biên giới tình bạn mơ hồ, trở thành một vị trí riêng biệt lại rõ ràng.

"Ba, hai, một..."

Tiếp đó là một tiếng súng.

Mọi người lập tức chạy về phía trước.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật