[ĐM] Tôi thích mùi hương của cậu - Dẫn Lộ Tinh

Chương 43: Sắc môi.



Đoạn Gia Diễn nhìn thẳng vào mắt anh.

Nam sinh hơi cúi xuống nhìn cậu, ở khoảng cách này, tính xâm lược trên người Alpha vô cùng rõ ràng, Đoạn Gia Diễn theo bản năng lùi ra sau.

Không hiểu sao cậu thấy hơi bối rối, liếc sang chỗ khác không nhìn Lộ Tinh Từ, giọng cũng ép xuống thật nhỏ: "Yêu cầu này, hình như làm người khác thấy hơi khó chịu đấy."

"Vậy đổi cái khác." Lộ Tinh Từ rất quan tâm thuận theo cậu: "Hôn một cái?"

"..." Đoạn Gia Diễn: "Yêu cầu này, hình như còn khiến người khác thấy khó chịu hơn."

Lộ Tinh Từ cười, anh ngả người ra sau, ngồi ngay ngắn trở lại, đồng thời còn vươn tay xoa đầu Đoạn Gia Diễn.

Bàn tay đặt trên đỉnh đầu di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, Đoạn Gia Diễn lại lập tức cứng người. Lộ Tinh Từ chú ý tới phản ứng cứng nhắc của cậu, nụ cười trên môi càng sâu hơn, giọng điệu từ tốn: "Cậu không muốn làm gì, còn tới hỏi tôi."

Không để Đoạn Gia Diễn kịp nói gì, anh bổ sung: "Không cần cậu nói thích tôi, cũng không cần cậu hôn tôi."

"..." Rõ ràng là đang bác bỏ những đề nghị linh tinh vừa rồi, nhưng giọng điệu chậm rãi của đối phương, không hiểu sao lại có vẻ không đứng đắn.

"Cậu muốn ôn tập thật tốt, đương nhiên tôi sẽ dạy cậu." Anh vừa nói, thấy Đoạn Gia Diễn lộ vẻ do dự, Lộ Tinh Từ thu tay về: "Sao vậy? Cảm thấy không thoải mái?"

"Không." Thấy Lộ Tinh Từ thẳng thắn đâm thủng điểm mình băn khoăn kia, Đoạn Gia Diễn vô thức phủ nhận, cậu tạm thời lấy cớ: "Không phải là... tôi sợ làm lỡ thời gian ôn tập của cậu sao."

Lời vừa ra khỏi miệng, chính Đoạn Gia Diễn cũng thấy cái cớ này không vững.

Đúng như dự đoán.

"Không đâu. Tôi còn lo cậu ôn tập với tôi, cậu sẽ không được thoải mái." Lộ Tinh Từ cười như không cười nhìn cậu: "Cậu không thấy không thoải mái là tốt rồi."

Đoạn Gia Diễn giật giật môi, cố ra vẻ bình tĩnh: "Sao biết được, ai ôn tập cho tôi thì người đó là ba ba, cậu chính là ba của ba."

Vừa nói xong, chuông vào học đúng lúc vang lên, Đoạn Gia Diễn lập tức quay người về chỗ như chạy trốn.

Tống Ý vẫn luôn để ý tình hình của cậu và Lộ Tinh Từ, cũng nghe được bảy tám phần đoạn đối thoại của hai người. Thấy cậu quay người lại, Tống Ý lập tức lại gần, nhỏ giọng nói: "Tiểu! Đoạn! Mày! Giải! Thích! Chút! Xem!"

Đoạn Gia Diễn nhìn biểu cảm của Tống Ý, biết không thể cho qua chuyện này. Cậu cũng đè giọng xuống: "Ngày đến công viên đó, cậu ấy tỏ tình với tao, tao không đồng ý."

Tống Ý gần như muốn hét lớn đồ không biết hưởng, mới đó, giọng cậu ta đã cao thêm mấy phần: "Tại sao lại không đồng ý?"

Đoạn Gia Diễn: "..."

Đoạn Gia Diễn thấy giáo viên nhìn về phía này: "Mày nhỏ giọng chút đi, lát nữa lại bị gọi tên."

Tống Ý lại hạ giọng xuống: "Vậy tình hình hiện tại giữa hai người là gì?"

Đoạn Gia Diễn mơ hồ nói: "Tao không đồng ý, cậu ấy... thì cứ vậy thôi."

Tống Ý vô cùng nghi ngờ: "Vậy mày còn đi nhờ cậu ấy giúp ôn tập? Mày muốn chết hả?"

Đoạn Gia Diễn cũng thắc mắc: "Vậy tao phải làm sao bây giờ? Hỏi mày, mày biết không?"

Tống Ý không chịu nổi: "Mày từng nghe về nước ấm nấu ếch chưa?"

Đoạn Gia Diễn chép miệng, nhớ tới đoạn nói chuyện với Lộ Tinh Từ, đột nhiên nổi giận: "C*t, cậu ta còn là nước ấm? Vừa rồi còn nói muốn tao hôn một cái, cậu ta có thể bớt mặt dày chút không?"

Tống Ý: "..."

Tống Ý đột nhiên cảm thông nhìn cậu một cái.

Với đẳng cấp này của Đoạn Gia Diễn, hôn một cái đã là mặt dày, nếu thật sự làm chút gì đó thì còn đến mức nào nữa.

Tống Ý đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cậu ta hỏi: "Lần cuối mày hẹn hò là lúc nào? Hồi trung học?"

Đoạn Gia Diễn gật đầu.

Từ sau khi lên cấp ba, những cô nàng cậu thích đều thích Lộ Tinh Từ, khiến cậu cô đơn hơn một năm, lần hẹn hò gần đây nhất là đầu cấp hai.

Tống Ý tò mò: "Mày với bạn gái lúc đó của mình, đến bước đó chưa?"

Đoạn Gia Diễn suy nghĩ một hồi, cuối cùng cậu mới ngại ngùng nói: "Hình như, có hôn?"

Tống Ý trợn tròn mắt, cậu ta xích lại gần Đoạn Gia Diễn: "Hôn chỗ nào? Có dùng lưỡi không?"

Đoạn Gia Diễn đẩy cậu ta ra: "Hôn má! Còn dùng lưỡi, lúc ấy bố mày mới mấy tuổi chứ? Bạn gái bố mày mới mấy tuổi? Mày biến thái hả?"

Tống Ý yên lặng một lúc.

"Tao đột nhiên cảm thấy, lớp trưởng ở bên mày cũng không thiệt lắm." Tống Ý nhỏ giọng thầm thì: "Không biết gì hết, rất trong sáng..."

Đoạn Gia Diễn không nghe rõ cậu ta đang nói gì.

Nếu đã quyết định học tập nghiêm túc, Đoạn Gia Diễn cất di động. Khi lên lớp, bài nghe hiểu được thì nghe, không hiểu thì tự xem phụ đạo, tiết tự học buổi tối hoặc hết tiết lại viết hết mấy vấn đề không hiểu ra hỏi Lộ Tinh Từ.

Giống với lần thi tháng trước, Lộ Tinh Từ vạch trọng điểm cho cậu. Đoạn Gia Diễn lại học theo những trọng điểm anh vạch ra.

Học như vậy hết một tuần.

Đoạn Gia Diễn phát hiện, tập đề toán nhìn như thiên thư này, cậu bắt đầu hiểu được ít nhiều, mặc dù không biết làm nhiều đề khoa học lắm, nhưng ít ra vẫn có thể hiểu được đề bài này là về kiến thức nào.

Đối với cậu mà nói, đây chính là tiến bộ kinh người.

Lộ Tinh Từ đang xem bài giải của một đề hóa giúp cậu, thấy đối phương đẩy bản nháp về, Đoạn Gia Diễn hơi căng thẳng hỏi: "Thế nào?"

"Đáp án đúng, có vài lỗi sai nhỏ." Lộ Tinh Từ cầm bút gạch đi chỗ sao: "Chỗ này, hóa trị của cậu không đúng."

Đoạn Gia Diễn làm lại lần nữa, lần này Lộ Tinh Từ trực tiếp xem cậu giải đề, chờ cậu làm xong, Lộ Tinh Từ gật đầu.

Đoạn Gia Diễn hài lòng đặt bút xuống: "Tôi cảm thấy, từ lúc vào cấp ba tới nay, mấy ngày gần đây là thời điểm kiến thức dự trữ của tôi đạt tới đỉnh cao."

"Cậu dễ thỏa mãn nhỉ."

"Vậy cũng không thể so được với cậu." Cậu vừa giải đề xong, tâm trạng không tệ, lúc nói chuyện với Lộ Tinh Từ cũng không còn lo lắng nữa, Đoạn Gia Diễn thuận miệng nói: "Anh Lộ, mỗi ngày cậu học nhiều thứ vậy không thấy mệt sao?"

Nam sinh xoay xoay bút, nhìn về phía cậu: "Cũng được."

Đoạn Gia Diễn gật đầu: "Tôi biết, đối với mấy tên học kém như bọn này, học tập là độ kiếp, nhưng cậu đã đạt đến bậc thần, học tập chỉ là một kiểu giải trí."

Lộ Tinh Từ bật cười: "Trong đầu cậu đã suy diễn ra thành cái gì rồi?"

Đoạn Gia Diễn còn muốn nói tiếp, có người đứng bên ngoài gõ lên cửa: "Đoạn Gia Diễn có ở đó không?"

Đoạn Gia Diễn vươn tay, kéo cửa ra: "Sao vậy?"

Cửa vừa mở ra, hơi lạnh lập tức đập vào mặt.

Bên ngoài trời lạnh giá, mặt đất đóng băng, hoàn toàn đối lập với phòng học bốn mùa như xuân. Bên ngoài là một nam sinh ban bảy, trước kia Đoạn Gia Diễn thường ra quán net với bọn họ.

"Gấu Koala mở rồi." Nam sinh nói một cái tên: "Bốn thiếu một, chờ mỗi mày đấy, biết mày không có nick, bọn này cho mày mượn một cái. Đi không?"

Lát nữa sẽ là lớp tự học buổi tối.

Nam sinh kia đứng ở cửa chờ cậu, Đoạn Gia Diễn bị câu nói của cậu ta kích động.

Đã gần một tuần cậu không ra ngoài chơi, mỗi ngày ngoại trừ học là ăn cơm với ngủ, tuần trước Thẩm Trì Liệt ra ngoài chơi, nghe nói cậu muốn ôn tập thật tốt, sau khi cười như điên xong thì không tới gọi cậu đi nữa.

Đoạn Gia Diễn theo bản năng nhìn về phía Lộ Tinh Từ.

Gần đây ngày nào cậu cũng quấn lấy Lộ Tinh Từ hỏi đề, có chuyện gì lại theo phản xạ muốn hỏi ý kiến đối phương một chút. Hơn nữa cậu không khỏi cảm thấy chột dạ, Đoạn Gia Diễn dò xét nói: "Tôi ra ngoài lên mạng nha?"

Tựa như bé ngoan hỏi ý kiến người lớn.

Cậu không cảm thấy có gì không đúng, nam sinh đứng ngoài cửa lại kỳ quái nhìn họ.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Bây giờ lên mạng còn phải xin phép?

Lộ Tinh Từ nhướn mày, nhìn cậu: "Cậu không ôn nữa?"

Đoạn Gia Diễn thành thật nói: "Muốn chơi, tôi ngứa tay."

Lộ Tinh Từ khẽ ừ một tiếng.

Sau đó anh nhẹ giọng hỏi: "Không đi được không? Thi xong rồi chơi."

Đoạn Gia Diễn không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, tình thế nhất thời trở nên khó xử. Nam sinh rất tinh ý, cậu ta lập tức cười với Đoạn Gia Diễn: "Không thì để lần sau, nghe người yêu của mày đi."

Đoạn Gia Diễn giải thích: "Cậu ấy không phải người yêu của tao."

Nam sinh cười mập mờ: "Oh, vậy vừa rồi mày hỏi người ta làm gì?"

Phía sau còn có mấy nam sinh ban bảy, lúc này cũng đang lén cười.

Không biết là ai nói: "Sau khi Đoạn Gia Diễn với hotboy yêu đương, chịu quay đầu rồi?" "Ai có thể nghĩ tới, bá chủ một phương của Nhất Trung chúng ta, cuối cùng cũng bị người ta trói lại..."

Đoạn Gia Diễn thấy bọn họ trêu chọc, cậu lập tức đưa tay đập lên cửa sau: "Đúng, tao nghe lời người yêu tao, bọn mày đi chơi đi, đừng quấy rầy tao ôn tập."

Nam sinh ban bảy cười lăn cười bò, trước khi đi, còn thuận tiện đóng cửa sau lại.

Đến lúc mọi người đi rồi.

Đoạn Gia Diễn vừa ngồi xuống, người sau lưng đột nhiên gọi tên cậu.

Cậu quay đầu lại.

Lộ Tinh Từ nhìn cậu: "Vừa rồi, cậu nói tôi là gì?"

Đoạn Gia Diễn gãi mũi, đột nhiên không nói nên lời.

Vừa rồi cậu nói không thèm suy nghĩ, chỉ cảm thấy là đùa giỡn, thuận miệng nói vậy.

Bây giờ suy nghĩ một chút, cậu nói vậy không chỉ không thích hợp, còn có vẻ vô cùng tùy ý, tùy ý như không quan tâm tới tình cảm của Lộ Tinh Từ.

"Quan hệ bây giờ của chúng ta, cậu còn đùa giỡn như vậy." Lộ Tinh Từ chậm rãi nói, cảm xúc khó lường. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, thờ ơ nói: "Có thể tôi sẽ không cẩn thận coi chúng là thật."

Anh nói như vậy, Đoạn Gia Diễn càng cảm thấy mình như một tên cặn bã, lời đến bên miệng cũng nuốt xuống.

Thấy cậu yên lặng thấp thỏm nhìn qua, Lộ Tinh Từ tiếp tục nói: "Tôi rất thích cậu, không thể có chuyện cậu không biết chứ."

Trong không khí thoang thoảng hương cỏ cây hòa cùng mùi chanh thanh mát.

Nhàn nhạt nhàn nhạt, như một trận gió ấm áp. Nhưng ham muốn chiếm làm của riêng và khống chế của Alpha vẫn được thể hiện vô cùng tinh tế trong từng đợt pheromone.

Vì tình cảm, ham muốn đó trở nên vô cùng thuần túy.

Mặc dù pheromone của Lộ Tinh Từ không đánh thẳng lên người cậu, nhưng nó vây quanh cậu, tước đoạt hầu hết không gian xung quanh cậu.

Có lẽ vì độ xứng đôi cao, Đoạn Gia Diễn không ghét hành động gần như xúc phạm này, chỉ có sống lưng cậu gần như tê dại.

Quá thân mật.

Cũng quá nguy hiểm.

Hiểu được có vẻ Lộ Tinh Từ thật sự bị hành động vừa rồi của cậu chọc giận, Đoạn Gia Diễn mở miệng, chần chờ nói: "Tôi..."

Nhìn gương mặt căng thẳng của cậu, Lộ Tinh Từ đột nhiên cười.

"Chọc cậu thôi." Đôi mắt anh cong cong: "Tôi rất thích nghe cậu gọi lung tung."

Trong mắt anh mang theo ý trêu chọc, pheromone mạnh mẽ kia cũng dần thu lại. Anh lại quay về như trước đây, nhã nhặn lại đúng mực.

"Đến lúc nào cậu có thể gọi đúng danh xưng kia." Gương mặt nam sinh giãn ra, sâu xa nhìn cậu: "Tôi sẽ còn thích hơn."

"..."

Trước khi kỳ thi liên thành bắt đầu, Chu Hành Sâm cố ý tới hỏi thăm Đoạn Gia Diễn một chút. Cậu ta dạt dào cảm xúc, cố gắng diễn trò: "Đoạn của tao! Mày ôn thế nào rồi!"

Đoạn Gia Diễn vô cùng phối hợp: "Chu của tao! Tao cảm thấy mình ôn tập rất tốt! Đừng hỏi, hỏi nữa là tốt gấp mấy lần!"

Chu Hành Sâm: "...Từ ngày ông biết mày đã cảm thấy kỳ quái, sao mày có thể tự tin như vậy?"

Đoạn Gia Diễn: "Sự tự tin của tao, bắt nguồn từ thực lực của tao."

Chu Hành Sâm: "..."

Cậu và Chu Hành Sâm đều thi ở phòng cuối cùng, Đoạn Gia Diễn ngồi ngay sau da đen, đến lúc Chu Hành Sâm rời đi, da đen chọt tay Đoạn Gia Diễn: "Nghe nói, vì ôn tập với ba tao, mày từ chối lời mời của nhóm An Nhất Dạ Du hả."

Đoạn Gia Diễn sửa lại: "Tao là vì ôn tập, không phải vì ba mày."

Da đen: "Trong lòng tao, ba tao chính là hóa thân của học tập."

Đoạn Gia Diễn: "Vậy mày đi nói câu đó với ba mày đi, xem cậu ấy có giết chết mày không."

Bọn họ đang nói chuyện, người ngồi bên cạnh nghiêng đầu qua: "Anh Đoạn, nghe nói gần đây mày rất cố gắng ôn tập, lát nữa cho chép với nha?"

Không đợi Đoạn Gia Diễn nói chuyện, da đen đã vô cùng nghĩa khí: "Mày đừng quấy rầy người ta thi, không biết thì hỏi tao này."

Đoạn Gia Diễn nhìn da đen nghiêm túc, suýt nữa đã phì cười.

Buổi sáng thi ngữ văn, buổi chiều thi số học.

Ngữ văn còn ổn, ít nhiều gì mọi người còn viết được vài chữ, lúc thi xong số học, Đoạn Gia Diễn lại không chắc lắm.

Đang thu dọn đồ đạc, cô nàng ngồi bàn bên cạnh đột nhiên nghiêng đầu qua, cô nhìn chằm chằm cửa sau, hai mắt sáng lên.

Cô nàng này vừa vào phòng thi đã bắt đầu ngủ khì khì, cuối cùng còn để chuông kết thúc buổi thi đánh thức. Đoạn Gia Diễn tò mò cô đang nhìn cái gì, cũng nghiêng đầu theo.

Nam sinh đứng ngoài cửa dáng người cao ngất, tóc đen mắt đen, gương mặt đẹp trai gọn gàng.

Tựa như người mẫu nam trên tạp chí.

Đoạn Gia Diễn nhìn thấy anh, cậu lập tức nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rồi ra khỏi phòng học, giọng gấp gáp: "Lộ Tinh Từ! Đáp án đề cuối là gì?"

Lộ Tinh Từ nhìn cậu chạy tới, mí mắt rũ thấp, khoé môi khẽ cong lên: "C."

Nghe bọn họ nói chuyện, nam sinh đứng cạnh cửa lập tức rống to: "Lại đây, các anh em! Đáp án câu cuối là C!"

"F*ck, tao đoán không đúng, tao lạnh."

"Tao không tin, tao bắt thăm ra D, tên gà nào trả lời ra câu đó?"

"Gà cái qq." Da đen xì một cái, hét lại: "Ba Lộ nhà tao tính ra, mày có thể không tin hả?"

Nam sinh vừa nói chuyện lập tức héo rũ: "F*ck, vậy tao cũng lạnh."

Hai mắt Đoạn Gia Diễn sáng lên: "Vậy câu thứ hai từ dưới lên thì sao?"

"D."

Đoạn Gia Diễn không tin nổi mình lại may mắn như vậy, đáp án hai câu cuối là đúng, cậu vội vã hỏi: "Đáp án câu thứ nhất với thứ hai, cậu còn nhớ không?"

Lộ Tinh Từ đọc qua một lượt.

Đầu Đoạn Gia Diễn lập tức bùng nổ: "... A a a a a! Lộ Tinh Từ! Cậu lợi hại qua! Cậu nói cũng thi được luôn!"

Cậu đang rất vui, lúc này lại không biết phải biểu đạt thế nào.

Đầu Đoạn Gia Diễn nóng lên, cậu vui vẻ khoác tay lên vai Lộ Tinh Từ. Lộ Tinh Từ cao hơn cậu, Đoạn Gia Diễn phải ngửa đầu lên nhìn anh.

Từ góc độ của mình, anh có thể thấy rõ đôi mắt sáng ngời lại trong vắt của cậu, hàng mi nhạt màu, cùng đôi môi lúc đóng lúc mở.

Sắc môi của cậu rất nhạt, là kiểu màu hồng rất nhạt đó.

Nếu hôn môi, từ từ liếm rồi cắn, có phải đôi môi cậu sẽ đỏ lên không?

Lại tiến thêm một chút, đầu lưỡi...

Ý thức được mình đang nghĩ gì, Lộ Tinh Từ thầm thở dài.

Người ta chia sẻ niềm vui với anh, nhưng trong đầu anh toàn nghĩ đến việc làm sao để đè người ta xuống, làm vài chuyện không đứng đắn.

Nói ra, có lẽ Đoạn Gia Diễn sẽ bị anh doạ chạy.

Ngoài mặt, Lộ Tinh Từ vẫn tốt bụng phối hợp với cậu.

"Cậu cũng rất lợi hại." Yết hầu của anh khẽ chuyển động, giọng nhẹ đi: "Nhớ rõ những điều tôi nói."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật