[ĐM] Tôi thích mùi hương của cậu - Dẫn Lộ Tinh

Chương 13: Thi tháng.



Mấy phút sau, tiếng chuông tan học vang lên.

Đoạn Gia Diễn cố giữ bình tĩnh nói: "Buồn cười không?"

Lộ Tinh Từ: "Cũng được."

Đoạn Gia Diễn: "Tôi thấy ngài cười rất vui."

Lộ Tinh Từ hơi dừng lại, nụ cười trên mặt dần biến mất.

Dùng cả kính ngữ, đây là giận lắm rồi.

Đoạn Gia Diễn méo miệng, giọng lạnh lùng: "Tôi ngốc thế nào, có thể khiến ngài vui vẻ, thật sự là niềm vinh hạnh của tôi."

Giọng cậu tràn ngập sát khí, Tống Ý ngồi sau cũng kinh hồn bạt vía: "Xong rồi xong rồi, lần trước tôi thấy Đoạn Gia Diễn như vậy, một mình nó đánh ngã bốn người."

Trần Việt: "..."

Lộ Tinh Từ tự biết đuối lý, anh chân thành hỏi: "Vậy tôi phải làm những gì, mới có thể khiến ngài vui vẻ đây?"

Đoạn Gia Diễn: "Thấy bông lúa cô Triệu để lại trên bục giảng không? Cầm nó ra ngoài quẹo trái hô to ba tiếng tôi là đồ ngan đần, tôi sẽ rộng lượng tha thứ cho cậu."

Lộ Tinh Từ: "..."

Đoạn Gia Diễn không biết tự giác, còn to gan thúc giục: "Đi nhanh đi, bé ngan."

Lúc này đổi thành Trần Việt yên lặng.

Tống Ý khó khăn nói: "... Lớp trưởng, cậu ấy, đánh người không?"

Trần Việt: "... Chắc có."

Vừa dứt lời, Lộ Tinh Từ đã nghiêng người về phía trước, đôi mắt lạnh lùng rũ cuống, nhìn chằm chằm Đoạn Gia Diễn.

Tống Ý đá lên chân Trần Việt: "Xong rồi, xong rồi, lớp trưởng thật sự muốn ra tay!"

Trần Việt: "Đừng đạp tôi, tôi không dám cản cậu ta."

Thấy đối phương lại gần, dây thần kinh khắp người Đoạn Gia Diễn đều dựng lên.

Alpha trời sinh đã mang đến cho người khác cảm giác áp bách, nhất là khi cậu còn có ký hiệu của Lộ Tinh Từ, dù Đoạn Gia Diễn muốn gì, thân thể cậu vẫn thừa nhận đây là Alpha của mình.

Bản năng nói Đoạn Gia Diễn phải phục tùng người này, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Lộ Tinh Từ, dục vọng trong người không ngừng âm ỉ...

Nghe lời đối phương.

Đoạn Gia Diễn nhịn lại suy nghĩ lung tung trong đầu, cậu cười nhạt.

Hay lắm.

Dùng ký hiệu ép tôi?

Nhóc con dám chơi bẩn hả? Hôm nay ba ba cố gắng để nhóc biết cái gì gọi là...

"Là tôi không đúng." Lộ Tinh Từ nói: "Tôi không nên nói cậu ngốc."

Cái gì gọi là bản năng trên vũ lực đều là khỉ khô... hả???

Đoạn Gia Diễn sửng sốt một giây.

Mới hiểu được.

Lộ Tinh Từ đang nói xin lỗi.

Hàng mi thật dài của đối phương rũ xuống, Đoạn Gia Diễn lập tức sửng sốt, đôi tai cũng nóng lên, đến lúc kịp phản ứng, cậu lập tức xóa đi cảm xúc không nên có này.

Lộ Tinh Từ! Đang nói! Xin lỗi cậu!

Niềm vui thắng lợi lập tức bao trùm Đoạn Gia Diễn, khiến cậu cảm thấy mình nhận được thắng lợi chung cuộc trong chiến dịch này.

"Nếu cậu đã nói vậy, tôi cũng không phải không thể tha thứ cho cậu." Đoạn Gia Diễn càng nghĩ càng thoải mái, cậu nói: "Từ nay về sau, mỗi ngày hãy nhớ lại sai lầm ngày hôm nay, nhắc nhở bản thân tương lai không được tái phạm."

"Bắc cho cậu một cái thang, cậu còn được nước?" Lộ Tinh Từ ngồi xuống, giọng đều đều.

"..."

"Quen thói." Lộ Tinh Từ tổng kết.

Môn đầu tiên của đợt thi này là ngữ văn.

Trước khi kỳ thi bắt đầu hai mươi phút, không khí trong phòng học vô cùng rộn ràng, Tống Ý xác nhận lại một lần cuối: "Bạn yêu, mày thật sự không theo hả? Bây giờ làm nhanh còn kịp, đảm bảo kỳ thi đợt này của mày sẽ vô cùng thăng hoa."

"Không." Đoạn Gia Diễn từ chối rất kiên quyết.

Triệu Mẫn Quân đi vào, ra hiệu mọi người ra ngoài phòng thi của mình chờ, trước khi rời khỏi chỗ ngồi, Đoạn Gia Diễn đẩy Lộ Tinh Từ một chút.

Đến lúc anh nhìn qua, Đoạn Gia Diễn cầm ba cây bút, rất nghiêm túc dâng lên một cái.

Đột nhiên nhận món quà lớn như vậy, Lộ Tinh Từ dở khóc dở cười: "Đây là một kiểu nguyền rủa mới?"

Đoạn Gia Diễn nói: "Trước khi thi vái học thần một cái, phù hộ tôi đạt tiêu chuẩn."

Lộ Tinh Từ thấy cậu có vẻ thật sự quan tâm kỳ thi đợt này: "Học thuộc thơ cổ chưa?"

"Ngẫu nhiên học thuộc mấy cái, xem vận may thôi."

"Lúc làm luận văn, cố gắng viết nhiều vào."

"Được, tôi sẽ viết về lớp trưởng Lộ Tinh Từ của tôi, dù người kia có hơi ngốc, nhưng cậu ấy là một lớp trưởng hiền lành nhiệt tình thích lấy việc giúp người khác làm niềm vui." Đoạn Gia Diễn nói: "Vừa nghĩ tới giọng nói và dáng người của lớp trưởng, chỉ cần vài phút là tôi viết kín giấy làm văn."

"Giọng nói và dáng người là dùng để miêu tả người chết."

"..."

"Có vẻ ngữ văn của cậu cũng không có gì."

"... cút."

Đoạn Gia Diễn nói xong, cầm bút lên, còn không mang theo sách, chậm rãi đi tới phòng thi cuối cùng.

Trần Việt nhìn cậu đi xa, cậu ta vỗ vai Lộ Tinh Từ: "Bạn học, từ lúc nào mà quan hệ của mày với cậu ta tốt như vậy?"

Cậu ta còn chưa nói xong, Chu Hành Sâm đã vội vàng chạy tới, giọng cậu ta rất lớn, hoàn toàn che kín nửa câu sau của Trần Việt.

"Lộ! Mày cảm thấy thơ cổ sẽ kiểm tra mấy câu? Để tao viết lên cổ tay."

Lộ Tinh Từ nhìn cậu ta: "Lâu nay đi đâu?"

"Còn không phải trông cậy vào ngài vạch đề cho sao." Chu Hành Sâm cợt nhả: "Ngài chỉ đâu thần đánh đó."

Lộ Tinh Từ nói mấy câu có thể sẽ thi, đến lúc nói xong, anh nhìn về phía Trần Việt: "Vừa rồi mày nói gì?"

Chậm trễ lâu như vậy, Trần Việt cũng mất hứng, dứt khoát nói: "Không có gì."

Cậu ta chỉ là cảm thấy, Lộ Tinh Từ rất kiên nhẫn với Đoạn Gia Diễn.

Có những lúc, kiên nhẫn đến mức như đang dỗ dành.

Thời gian mọi người đến phòng thi không giống nhau, lúc Đoạn Gia Diễn tới, có mấy vị trí vẫn trống không.

Điều khiến cậu vui vẻ là, Giang Kỳ Niệm cũng thi phòng này, hơn nữa chỗ ngồi còn chếch ngay trước chỗ của cậu.

Phương Bắc tháng mười, trong nhà vẫn còn ấm áp, Giang Kỳ Niệm chỉ mặc một cái áo len màu nhạt.

Ánh mắt Đoạn Gia Diễn hơi ngừng lại.

Cổ áo của cô hơi rộng, nịt an toàn gần như lộ ra.

Thấy cô đang nghịch di động, nam sinh ngồi sau lưng Giang Kỳ Niệm đột nhiên khẽ đẩy ghế cô, cô nghiêng đầu qua, người kia cười với cô, dùng mắt ý chỉ cục tẩy dưới chân cô.

"Tẩy của mình bị rơi, cậu nhặt giúp mình nhé."

Giang Kỳ Niệm không nghĩ nhiều, xoay người nhặt cục tẩy đặt lên bàn nam sinh. Đoạn Gia Diễn vẫn còn nhìn bên kia, cậu chú ý thấy, ánh mắt của nam sinh kia luôn dính vào ngực Giang Kỳ Niệm, lướt qua vai cô, còn thường lộ ra vẻ mặt khiến người khác buồn nôn.

Khi thấy nam sinh lại cố ý ném bút tới bên chân Giang Kỳ Niệm, Đoạn Gia Diễn không ngồi yên được nữa.

"Bút mình lại rơi." Nam sinh nói: "Làm phiền cậu."

"Gì vậy chứ." Giang Kỳ Niệm lẩm bẩm một câu, vừa định cúi xuống nhặt bút, Đoạn Gia Diễn đã đột nhiên đi tới cạnh nam sinh, tóm lấy gáy đối phương.

Cậu ấn đầu nam sinh xuống bàn, phát ra một tiếng động lớn. Đối phương trợn to hai mắt, giãy dụa muốn phản kháng: "Mày làm gì vậy! Này, mày điên rồi hả?"

Học sinh trong phòng học đều sợ ngây người.

Đoạn Gia Diễn đi lại, dùng âm thanh chỉ hai người họ nghe được: "Mày còn nhìn cô ấy nữa, tao sẽ móc mắt mày ra."

Giọng uy hiếp của cậu rất nhỏ, nam sinh bị dọa không dám nhúc nhích, tiếng mắng trong miệng cũng bị nhịn lại.

Cậu ta biết Đoạn Gia Diễn là ai, cũng từng nghe những tin đồn kia của đối phương.

Đại ca của khối, ai mà không biết.

Chỉ là cậu ta thấy Giang Kỳ Niệm xinh đẹp, thấy cô đang chơi di động, đoán có lẽ cô không rảnh quan tâm đến hành động của mình, muốn lợi dụng một chút.

Đoạn Gia Diễn dùng một tay ép nam sinh kia, một tay lấy áo khoác dưới bàn của mình ra, đưa cho Giang Kỳ Niệm.

Cậu không nói gì, Giang Kỳ Niệm lại hiểu được. Cô cúi đầu nhìn áo mình, mặt đỏ lên, yên lặng nhận lấy áo khoác của Đoạn Gia Diễn.

Lúc này giám thị vào phòng học, thấy hình ảnh kinh người kia thì vội vàng nói: "Bạn học kia, em đang làm gì đó? Nhanh buông tay ra!"

Ngay lúc Đoạn Gia Diễn buông nam sinh kia ra, cậu ta lập tức ngẩng đầu nói trước: "Thưa thầy! Đoạn Gia Diễn xấu tính, em không làm gì mà cậu ấy lại muốn đánh nhau."

Giám thị dò xét nhìn về phía Đoạn Gia Diễn.

Đoạn Gia Diễn không nói lời nào.

Chuyện này liên quan đến sự riêng tư của Giang Kỳ Niệm, con gái gặp phải chuyện này, cậu không thể bất lịch sự nói ra chân tướng khi không có sự đồng ý của cô.

Dù kiểm tra camera, hành động bí mật vừa rồi của nam sinh cũng rất khó thấy.

Cậu đang chuẩn bị chịu thiệt, đột nhiên có người ngồi trong góc đứng lên: "Thưa thầy, là cậu ta gây chuyện trước, không phải là Đoạn Gia Diễn."

Đoạn Gia Diễn quay đầu lại, thấy rõ là ai giúp mình thì hơi kinh ngạc.

Tên da đen bên ban thể dục.

Tên gì nhỉ? Đoạn Gia Diễn không nhớ rõ, chỉ nhớ người này rất dễ lừa, đầu óc còn hơi chậm chạp. Da đen thấy cậu nhìn qua còn gật đầu với cậu, ra vẻ tôi đứng về phía cậu.

Đoạn Gia Diễn: "..."

Đoạn Gia Diễn cảm thấy sao người này lại thú vị vậy chứ.

Giang Kỳ Niệm cũng nói: "Thưa thầy, là cậu ta gây chuyện trước."

Thấy hai học sinh cũng chưa gây ra chuyện gì lớn, lời nói của hai bên cũng không đồng nhất, giám thị nhìn đồng hồ.

"Được rồi, quay về chỗ ngồi. Kỳ thi sắp bắt đầu, mấy đứa ngoan ngoãn chút đi, ai còn gây sự nữa, trực tiếp hủy tư cách thi." 

Lúc Lộ Tinh Từ ra khỏi phòng thi đã có vài học sinh nộp bài sớm đứng ngoài hành lang từ trước.

Lúc xuống cầu thang thì có hai nữ sinh đi phía sau anh, có vẻ là vì hưng phấn, giọng thảo luận không nhỏ.

"Này này này, cái người phía trước, có phải ban mười không..."

"Suỵt, nhỏ tiếng chút đi!" Nữ sinh khẽ đẩy người bên cạnh, bản thân lại không nhịn được, khẽ cảm thán: "Đẹp trai quá."

"Ban mười toàn tập hợp những người đẹp trai mà, Đoạn Gia Diễn cũng rất đẹp trai."

"Mày còn mê cậu ta hả? Mày biết chưa, hình như Đoạn Gia Diễn lại gây sự với người ta."

"Cái gì? Lại đánh nhau?"

"Không đánh, nhưng cũng khá ầm ĩ, giám thị còn phải ra mặt." Nữ sinh nghĩ lại: "Hình như nguyên nhân là vì một cô gái? Gọi là Giang gì gì đó... Cụ thể là vì cái gì thì không rõ lắm, tao còn nghe bạn thi ở phòng cuối nói, vẻ tức giận của cậu ta rất đáng sợ, còn dùng tay ấn thẳng người ta xuống bàn."

"Giang Kỳ Niệm?"

"Là cô ấy." Nữ sinh thấy bạn mình nói đúng tên, cũng bắt đầu thấy hứng thú: "Thực ra tao cũng biết Đoạn Gia Diễn rất đẹp, lại còn khiến người khác cảm thấy an toàn, nếu tao là Giang Kỳ Niệm kia, không chừng qua lần này tao sẽ thích cậu ta."

...

Bước chân của Lộ Tinh Từ hơi ngừng lại.

*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Là rất có kiên nhẫn với bà xã nhà mình.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật