Shiroemon x Kuroemon [DoraBase - FANFICTION]

Chương 9: Cuộc hội ngộ của Doraemonzu



Địa điểm ăn trưa của cả nhóm là ngọn đồi phía sau trường học của Nobita. Ở đây không khí thanh bình, mát mẻ, cây cối bạt ngàn, rất thích hợp cho việc nằm ườn ra phơi nắng sau khi cái bụng đã căng tròn. Ừ thì bọn họ cũng là mèo, mà mèo thì thích nhất là nằm tắm mình trong ánh nắng ấm áp, phải không nào?

"Oa, thích thật! Ở đây đẹp quá! Cảm giác rất trong lành và thư thái!" Mika vui vẻ lên tiếng tán thưởng cảnh sắc xung quanh, cô vốn rất thích ngắm nhìn cây cối xanh mướt, nơi này quả thật rất hợp với sở thích của cô.

"Ừm, ở đây thường là nơi tụ tập của nhóm Nobita mỗi khi tan học đấy." Doraemon gật đầu, cậu cũng rất thích nơi này. Đến thế kỷ 20 cũng đã được một thời gian rồi, cảnh vật ở nơi đây cậu cũng đã dần quen thuộc hơn. Mỗi khi buồn chán, mèo ú vẫn thường một mình đến ngọn đồi này nằm lên bãi cỏ thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ và mát mẻ, điều đó khiến tâm hồn cậu trở nên thư thái hơn nhiều, cảm giác như mọi chuyện phiền muộn đều được giải tỏa hết vậy.

"Mèo ú, đến đây ăn cơm nào! Sao lại ngồi thừ ra đấy thế?"

Tiếng gọi của Kuro kéo tâm hồn đang ở xa xăm của Doraemon trở về thực tại, cậu vội vàng chạy đến chỗ những người bạn của mình, vui vẻ cùng họ ăn cơm. Vừa nãy, chỉ trong một thoáng chốc, cậu thật sự đã cảm thấy buồn. Chính cậu cũng không hiểu mình buồn vì điều gì nữa, chỉ là cậu thấy trống vắng quá. Cậu muốn gặp lại họ.

Mọi người đang chăm chú ăn cơm thì bỗng nhiên, Kuroemon lay lay tay cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Mèo ú, nếu tớ nhớ không nhầm thì cậu còn có một nhóm bạn bảy người phải không? Hình như là... đội quân Doraemon gì gì đấy..."

"Ừ, đúng rồi. Nhưng sao cậu lại hỏi về họ?"

"À không, chỉ là do lâu quá không gặp nên tớ muốn biết họ có khỏe không. Dù sao hồi còn ở trường Đào tạo Robot thì các cậu cũng rất nổi tiếng mà."

"Cảm ơn cậu đã quan tâm..." Doraemon ngừng một lát rồi nói tiếp, "Thật ra hơn tháng nay tớ không gặp họ. Cả nhóm ai cũng bận bịu nên không có thời gian đến thăm nhau thường xuyên..."

"À... Tớ xin lỗi nhé..." Kuro áy náy nhìn Doraemon rồi lại cắm cúi vào phần ăn của mình. Cậu cũng ngốc thật, tự nhiên lại khui chuyện buồn của cậu ấy ra...

"Kuro, Đội quân Doraemon là gì vậy?" Hiroshi tò mò hỏi, cậu chưa nghe qua cái tên này bao giờ.

"Đó là một nhóm gồm bảy chú mèo máy anh hùng chuyên trừ gian diệt bạo rất nổi tiếng ở thế kỷ 22, trưởng nhóm là Doraemon."

"Ồ..."

"Nếu tớ nhớ không nhầm thì tên của bảy thành viên lần lượt là Dora-Rinho, một cầu thủ đá banh rất giỏi nhưng có tật hay đãng trí. Dora-Med Đệ Tam, rất giỏi phép thuật nhưng lại sợ nước vô cùng. El-Matadora, một võ sĩ đấu bò tót nổi tiếng và có sức lực gần như là khỏe nhất đội, rất mê ngủ. Dora Vương, cậu này nổi tiếng học giỏi, tính tình lại nghiêm túc, chỉn chu và đặc biệt là rất giỏi võ nữa. Dora-Nichov, lúc nào cũng im như thóc nhưng có thể biến thành người sói. Còn có cả Doraemon, và một người nữa... tên là gì ấy nhỉ..."

Kuroemon liệt kê vanh vách được năm người và đúng hết tất cả, cơ mà còn lại một người cậu không tài nào nhớ nổi. Ai nhỉ? Xem nào, xem nào... Ừm...

"Trời ơi là trời! Kuroemon, sao cậu lại không nhớ được người bạn đẹp trai, tài giỏi như tớ - Dora-The-Kid chứ hả! Tớ buồn cậu quá rồi đấy!"

Đúng lúc Doraemon định lên tiếng nhắc cho Kuro thì một giọng nói lanh lảnh đã vang lên cắt ngang lời của cậu. Cả nhóm giật mình tìm kiếm xung quanh xem giọng nói đó phát ra từ đâu, cơ mà ngó bốn phương tám hướng cũng không thấy một bóng người nào cả. Ớ? Chẳng lẽ có ma?

Nhưng... giọng nói đó thật sự rất quen, người khác có thể lầm, còn Doraemon thì không thể. Cậu chắc chắn đó là giọng của Kid, nhưng cậu ta đang ở đâu cơ chứ? Sao chỉ thấy tiếng mà không thấy hình?

"Tìm kiếm cái gì, tụi tôi đang ở trên đầu các cậu đây này!"

Sau đó là một loạt tiếng "bịch, bịch" vang lên, từ trên trời rơi xuống sáu cục xanh, đỏ, tím, vàng khác nhau làm mọi người trố mắt ra nhìn. Trời đất quỷ thần ơi, cái gì vậy nè? Dạo này ở đây có mưa đá à? Mà sao mấy viên đá này màu mè mà lại bự quá vậy? Còn nữa, sao đá lại biết... cử động...?

Hàng loạt câu hỏi thắc mắc cứ vang lên trong đầu từng người, cơ mà chẳng ai dám lại gần xem đó là thứ gì. Ngoại trừ Chibiemon. Cậu nhóc trông có vẻ rất phấn khích với những vật thể lạ này, thế nên nhân lúc không ai để ý, cậu đã lén theo chân Doraemon chạy tới vị trí chúng vừa rớt xuống để xem thử. Trên tay cậu nhóc cầm theo một ly nước hoa quả, trong lúc sơ ý, cậu bị vấp và đã làm đổ nước lên một trong những "hòn đá" ở đây.

"Á! Ai vừa đổ nước lên người tôi vậy, tôi sợ nước lắm! Á, á, các cậu ơi, cứu tớ với!!!" "Hòn đá" bị Chibi đổ nước lên người giãy giụa kịch liệt, sau đó... nó từ từ to dần lên, tạo thành một chiếc bóng đổ không biết dài bao nhiêu mét nữa. Chibiemon mở to mắt nhìn "hòn đá" lớn lên ngay trước mặt mình mà không nói nên lời, cậu không sợ, nhưng cậu bị bất ngờ.

Hòn đá biết nói, hòn đá đã tự lớn lên kìa!

Ơ mà... hình như là... Khi Chibi nhìn kỹ lại thì cậu nhóc phát hiện ra rằng đó không phải là "hòn đá", đó là... cũng không phải con người, mà rất giống... mèo máy! Cậu vội vàng quay sang nhìn lại thì phát hiện rằng không chỉ có một, mà cả sáu "hòn đá" vừa nãy đều là mèo máy! Trời ơi, không thể tin được!

"Dora-Med, mau thu nhỏ lại đi! Đừng để người dân bị kinh sợ!" Doraemon thấy bạn mình thế thì hốt hoảng xua xua tay, van nài nhìn cậu. Bây giờ mà có người nhìn thấy thì đảm bảo sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp thôi. Mà nói đâu xa, điển hình là đội Doras kia kìa, đứa nào đứa nấy tái xanh mặt vì sợ rồi.

"Doraemon, tớ sợ nước lắm! Hu hu, cứu tớ với!"

"Med, nãy giờ cậu lắc qua lắc lại như vậy cũng đủ để khô rồi mà! Nào, mau biến nhỏ lại đi!"

"Ừ nhỉ... Vậy để tớ biến lại."

Thế là Dora-Med từ từ thu nhỏ lại hệt như hình dạng ban đầu, lúc này đội Doras mới kha khá là hết nỗi bàng hoàng. Cả bọn lục tục chạy tới chỗ Doraemon đang đứng.

"Doraemon, đây là..."

"À, tớ quên mất! Xin giới thiệu với các cậu, đây là nhóm bạn Doraemonzu của tớ!" Nói rồi, Doraemon chìa tay vào từng người, lần lượt giới thiệu, "Cậu có sừng là El-Matadora, cậu mang khăn choàng là Dora-Nichov, cậu mặc áo võ sư là Dora Vương, cậu vừa mới biến khổng lồ là Dora-Med Đệ Tam, các cậu có thể gọi cậu ấy là Dora-Med thôi cũng được, cậu cầm theo trái banh này là Dora-Rinho, và cậu mang mũ cao bồi là Dora-The-Kid."

Nói xong, Doraemon lại đưa tay sang đội Doras: "Còn đây là đội bóng chày Edogawa Doras của tớ! Các cậu ấy đến thế kỷ 20 để đi du lịch, thời gian là một tuần. Nào, mọi người làm quen với nhau đi!"

Dora-Rinho là một người cởi mở nhất trong nhóm, cậu có thể nói chuyện với bất cứ ai kể cả là người vừa mới gặp. Chính vì vậy, cậu nhanh nhảu nhảy sang chỗ đội Doras, vui vẻ bắt tay từng người, vừa cười toe toét vừa nói: "Xin chào các bạn!"

"Chào cậu!" Kuroemon đáp lại cái bắt tay của cậu, cười tươi, "Tớ là Kuroemon, đội trưởng đội Doras!"

"Chào cậu, tớ là Hiroshi."

"Tôi là Aimond."

"Em là Chibiemon, em cũng rất thích đá bóng! Anh cho em mượn quả bóng một chút được không ạ?"

Nhận lấy trái bóng từ tay Dora-Rinho, Chibi đưa chân định sút giỡn chơi, nào ngờ quả bóng lại đập thẳng vào mặt Hyoro. Thế là có một cuộc rượt đuổi diễn ra ngay trên ngọn đồi yên bình làm mọi người vừa buồn cười vừa phải nhảy vào ngăn lại. Cũng nhờ đó mà hai bên trở nên thân thiết hơn, không còn vẻ ngượng ngạo của những người bạn mới quen nữa.

Đột nhiên, một thân ảnh bỗng nhào mạnh về phía Kuroemon và ôm chầm lấy cậu, cất giọng trách móc: "Kuro, sao cậu có thể quên người bạn đẹp trai, tài giỏi như tớ thế hả!?"

Đó là Kid. Anh một mực bám chặt lấy người Kuro không buông, dáng vẻ nũng nịu đó làm cả đám phải trố mắt ra nhìn. Ui giời? Cậu bạn tính tình bộc trực, nóng nảy nhất nhì đội quân Doraemon mà lại có một mặt như vậy sao? Không thể tin nổi!

Doraemon ngạc nhiên nhìn Kuro: "Kuro, cậu và Kid quen nhau à?"

"À, tớ quen với cậu ấy từ khi còn học ở trường cơ! Có lần tớ mắc vệ sinh, gấp gáp quá lại chạy thẳng vào một phòng đang không khóa cửa. Vừa mở ra thì thấy Kid đang ngồi trong đấy. Sau này gặp nhau thì hai đứa cũng có nói chuyện qua lại, hỏi ra mới biết lúc đó cửa nhà vệ sinh bị hỏng nên Kid không còn cách nào khác ngoài việc canh có người là rống lên rằng cửa nhà vệ sinh bị hỏng, nhưng tớ lại nhanh quá nên cậu ấy không ngăn kịp..." Kuroemon vừa cười vừa hồi tưởng lại lúc hai người quen nhau, phải nói là tình huống cũng 'éo le' thật! Vậy mà không hiểu sao sau lần đó, hai đứa lại thân được với nhau nữa.

"Woah... Hai cậu này cũng có duyên phết nhỉ?" Hầu như tất cả mọi người đều lên tiếng bình luận về câu chuyện Kuroemon vừa kể, chỉ trừ một người.

"Shiro, cậu sao vậy? Sao sắc mặt âm u thế?"

Đúng vậy. Người nãy giờ không nói một câu nào chính là Shiroemon. Anh im lặng nhìn chằm chằm vào kẻ đang bám víu chặt lấy người nào đó, ánh mắt toát lên vẻ muốn giết người thật sự. Đặc biệt là khi người-mà-ai-cũng-biết lại chẳng thèm đẩy cái tên đó ra thì anh lại càng muốn đồ sát cả hai hơn nữa.

"À..." Hiroshi nhìn theo Shiro, cậu nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Cậu quay sang thì thầm với Doraemon điều gì đó, thế là mèo ú vội vàng bước tới kéo tên Kid đang bám dính lấy Kuro như keo ra. Anh chàng bị lôi đi, la hét ỏm tỏi, Doraemon phải nói nhỏ với anh thì anh mới chịu im, nhưng ánh mắt dừng lại trên người Shiroemon.

Shiro cũng đáp lại cái nhìn đó, trong đáy mắt anh tràn ngập sự khiêu khích.

Cả hai cứ nhìn nhau như vậy, mãi cho đến khi...

Bốp!

Matadora quay sang cốc mạnh một phát vào đầu Kid thì anh mới sực tỉnh, quắc mắt nhìn bạn mình. Bị điên à? Khi không lại đi đánh người!?

"Làm gì mà nhìn người ta chằm chằm vậy ba?"

"Ai biết đâu, cậu ta nhìn tớ nên tớ nhìn lại thôi!"

"Thôi đi, tớ thấy cậu nhìn người ta trước thì có!"

"Thì..."

"À mà, cậu mèo lông trắng này là ai vậy? Sao tớ thấy quen quen?"

Lúc này, mọi sự chú ý đổ dồn vào Shiroemon. Giữa một đám lông đen, cam, vàng, xanh, vân vân và mây mây thì màu trắng của anh là nổi bật nhất. Với cả anh cũng khá điển trai nữa.

"À, tớ quên giới thiệu! Cậu ấy là Shiroemon, không thuộc đội Doras, cậu ấy chỉ đi chơi chung với nhóm Kuro mà thôi. Và hơn hết thì Shiro cũng chính là thành viên của trường Đào tạo Robot đấy!" Doraemon vui vẻ giới thiệu Shiro với nhóm bạn của mình, ngay lập tức, một tiếng "Ồ" khá to vang lên. Học cùng trường, thảo nào lại thấy quen thế.

Sáu bạn mèo máy đồng thanh nói: "Chào cậu, Shiroemon!"

"Chào các cậu." Shiro gật nhẹ đầu đáp lại lời chào. Thường thì anh chỉ nói "Chào" thôi, nhưng vì là người quen của Kuro nên anh nghĩ cũng không cần kiệm lời làm gì cho mệt.

"Thôi nào các cậu! Chúng ta về nhà chuẩn bị đón Nobita đi học về thôi!"

"Ok! Let's go!"

Vậy là cả nhóm sửa soạn ra về. Kuroemon nhanh chân chạy đến chỗ Shiro, lo lắng hỏi: "Shiro, cậu không khỏe à? Sao hồi nãy cậu không nói gì hết vậy?"

Nhưng đáp lại cậu chỉ là tiếng hừ nhẹ của người nào đó. Kuro ngây người nhìn anh, sao lại giận nữa rồi?


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật