Shiroemon x Kuroemon [DoraBase - FANFICTION]

Chương 12: Người chiến thắng là ai?



Trò chơi đã chính thức bắt đầu, và hiện tại thì tất cả chín đội đang vô cùng hăng hái. Trên màn hình thông báo bản đồ di chuyển, chúng ta có thể thấy vị trí của từng nhóm chơi. Thứ tự như sau:

1. Shiroemon, Kuroemon và Dora-The-Kid

2. El-Matadora và Dora Vương

3. Dora-Med Đệ Tam và Dora Nichov

4. Doraemon và Dora-Rinho

5. Hiroshi và Mika

6. Aimond và Pyokoemon

7. Pakuemon và Suzuemon

8. Mikeemon và Toraemon

9. Hyoroemon và Chibiemon

Đầu tiên, chúng ta hãy cùng xét xem lý do vì sao cặp đôi gây rối nhất đội Doras lại đang xếp hạng cuối cùng nhé! Lý do rất đơn giản thôi, vì họ...

"Anh Hyoro, đến đây rồi chúng ta phải làm sao nữa?"

"Chú mày im cho anh xem xét coi! Rối tinh rối mù rồi đây này!"

"A, anh Hyoro!"

"Gì!? Thằng nhóc này, ồn ào quá đi mất!"

"Đằng sau anh..."

"Sau anh làm sao..."

"Graoooo!!!"

Vâng và sau khi Hyoroemon quay đầu lại thì một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt đã hiện ra: con quái vật vừa nhe hàm răng lởm chởm nhọn hoắc nước miếng nước dãi chảy tùm lum, vừa giơ vuốt lấy đà nhào đến chỗ cậu! Và một tiếng hét thất thanh vang lên kèm theo là "Bốp" một phát, Hyoroemon thay vì giật mình, hoảng sợ rồi ngất xỉu như bao người khác thì cậu đã thẳng tay đấm một phát chí mạng vào con quái vật.

[Xin người chơi lưu ý! Bởi vì hình ảnh quái vật chỉ là 3D nên nếu bạn ra tay đánh thì có thể sẽ bị ngã sấp mặt l...]

Mặc dù giọng nhắc nhở từ game đã vang lên ngay lập tức nhưng... rất tiếc là đã muộn rồi, Hyoroemon sau cú đấm thần thánh thì chới với giữa không trung một lát rồi đáp thẳng mặt xuống đất. Sau đó... Chibiemon phải ngồi đợi Hyoro gào lên xả bực rồi mới bắt tay vào giải tiếp câu đố, thế nên thành ra đội của họ bị lùi lại hơn so với các nhóm khác.

Aimond và Pyoko thì có lợi thế về chiều cao, thế nên họ có thể dễ dàng vượt qua những yêu cầu liên quan đến phía trên cao tít của trò chơi, còn đa số các đội khác đều phải chồng chất lên nhau mới có thể thực hiện được.

Đội của Doraemon thì vướng phải một trường hợp khá vất vả, đó là về trí nhớ của Dora-Rinho. Thật ra thì thử thách rất đơn giản, chỉ cần cả hai người cùng đọc lại đúng nguyên câu vừa xuất hiện trên màn hình là được. Vấn đề ở đây là Rinho quá đãng trí, cậu không thể nhớ nổi đúng từng câu từng chữ nên khá mất thời gian cho Doraemon khi phải đợi cậu ghi nhớ xong.

Med và Nichov hiện đang xếp vị trí thứ ba, nhưng họ cũng đang lâm vào tình trạng khá là... éo le. Dora-Nichov sau khi nhìn thấy một loạt các vật hình tròn được đưa ra từ game thì hóa sói và nhào loạn lên phá phách khắp nơi, phải mất một lúc cậu mới có thể trở về bình thường sau khi Med dùng phép thuật làm chúng trở nên méo mó. Tuy vậy, thật may mắn khi họ vẫn giữ vị trí khá cao.

Còn các nhóm khác thì cũng khá bình ổn, không nhanh cũng không chậm. Được cái là trong họ không có ai quá sợ quái vật hay ma quỷ, kể cả Mika, vì vậy vẫn chưa có trường hợp nào là ngất xỉu vì sợ, cùng lắm giật mình là cao nhất rồi. Nhanh hay chậm có chăng là do thử thách khó hay dễ mà thôi.

Tiếp theo phải kể đến đội đang xếp vị trí thứ hai - Mata và Vương. Phải công nhận một điều, tuy rằng họ thua đội của Kuro, Shiro và Kid nhưng với trí thông minh của Vương cùng sức khoẻ của Mata, cộng thêm cả thái độ bảo vệ đến cùng mà Mata dành cho Vương thì bọn quái vật chẳng là cái đinh gì cả.

Thần thái của Mata đúng là một ví dụ rất chính xác cho câu "Một mình anh chấp hết!". Thế là Vương lo giải câu đố, Mata cầm "Lá chắn bò tót" hung hăng nhìn bọn quái vật, chẳng mấy chốc mà họ đã vượt qua hàng loạt thử thách khó nhằn.

Cuối cùng là tập hợp ba người đa dạng nhất của trò chơi : Shiroemon, Kuroemon và Dora-The-Kid!

Nói thật tình thì chính Kuroemon cũng không hiểu tại sao họ lại có thể dẫn đầu nữa, bởi vì trên đường đi, cả bọn toàn ỏm tỏi lên vì ba cái chuyện gì đâu không. Chẳng hạn như...

"Hey Kuro, cậu nhìn con ma kia kìa! Mắt đỏ, môi đỏ mà da lại trắng như bị bạch tạng, kỳ lạ ghê!"

"Hic, Kid ơi, tớ biết cậu không sợ nhưng tớ thì thấy hơn ớn ớn đấy... Cậu đừng chỉ nữa..."

"Mấy người ồn ào quá!"

"Tớ xin lỗi..." Thấy Shiroemon gắt lên, Kuro lại cụp tai cúi đầu hối lỗi với anh. Thấy vậy, Kid lại gào ầm lên đòi lại công bằng cho bạn mình, sau đó cả bọn lại lời qua tiếng lại inh ỏi cả lên, bọn quái vật nhìn họ mà còn thấy ớn giùm. Bởi vậy nên việc đội này đang dẫn đầu thật sự là không thể hiểu nổi.

Chắc có lẽ phần lớn là nhờ vào độ nhạy bén với những câu đố mẹo của Shiroemon và Kid, chính điều này đã giúp cho họ vững bước trên con đường tới đỉnh vinh quang. Cả hai thật sự rất thông minh, sự có mặt của cậu gần như chẳng thể giúp ích được gì cả. Hai người họ thay phiên nhau giải quyết tất cả những thử thách khó nhằn, còn cậu thì chỉ thảnh thơi bước qua cánh cửa từng căn phòng của mê cung.

Kuroemon vốn không thích bước đi trên con đường dọn sẵn bằng công sức của người khác như vậy, nhưng còn cách nào đâu khi mà cậu còn chưa kịp nghĩ thì họ đã nhào lên trả lời như chớp, mà toàn đúng không mới kinh!

"Ăn cái gì mà thông minh dữ vậy trời..." Kuro vừa đi vừa nói nhỏ đủ cho cậu nghe được.

Ai ngờ đâu, người bên cạnh cậu tai thính mắt tinh, anh nghe cậu than vậy liền nhếch mép nói: "Bởi vậy, tôi bảo có cậu đi cùng chỉ tổ mệt tôi thêm."

"Shiro, không nói có ai bảo cậu câm đâu?"

"Kệ tôi, tôi thích vậy."

"Tớ mặc kệ cậu!"

Chẳng mấy chốc, đội đầu tiên đặt chân tới gian phòng cuối cùng của mê cung không ai khác chính là bộ ba rắc rối này! Thử thách đặt ra cho họ như sau:

[Các bạn hãy hôn đồng đội của mình, trường hợp số lẻ thì chọn ra hai người rồi thực hiện yêu cầu.]

___ Cả ba người cùng im lặng.

"Cái, cái yêu cầu kiểu quái gì vậy? Thế này thì ai làm cho nổi hả giời!?"

Vài giây sau, Kid là người đầu tiên lên tiếng để phá vỡ sự yên lặng này. Anh thật sự không hiểu nổi người sáng lập ra trò chơi có bị biến thái hay không nữa? Tự nhiên lại bắt người ta hôn nhau làm gì cơ chứ!? Chọn ra hai người, ý là muốn khinh bỉ những người cô đơn lẻ loi không người yêu bên cạnh như anh đây chứ gì? Quá đáng thật! Anh ghét rồi đấy!

"Chúng ta... phải làm sao đây?" Kuroemon cắn môi chụm hai đầu ngón trỏ vào nhau, "Ai hôn ai bây giờ?"

"Xìiii, hay là tớ với cậu lên quách cho rồi, Kuro nhỉ? Nào, đến đây!"

"Khoan đã!!!"

Thấy Kid hí ha hí hửng kéo mình tới gần, Kuroemon hoảng hốt hét toáng lên, nhưng sau đó cậu nhanh chóng nhận ra rằng không phải chỉ có mình mình. Vừa nãy... cả Shiro cũng góp phần ngăn Kid lại nữa. Cậu thấy sắc mặt anh đen kịt lại, nom đáng sợ như hung thần ấy!

"Tôi..." Bị Kuroemon nhìn bằng ánh mắt khó hiểu, Shiro chột dạ muốn lên tiếng giải thích gì đó, cơ mà chưa kịp nói thì giọng của người trong game đã vang lên cắt ngang lời anh.

[Chúng tôi xin thông báo, hiện tại đã có hai đội bước đến vòng cuối cùng của mê cung. Đội nào thực hiện thử thách xong đầu tiên sẽ là đội chiến thắng!]

Và tình hình bấy giờ như sau.

___ Shiro, Kuro và Kid ___

"Trời ơi quyết định nhanh lên đi! Không thì chúng ta sẽ thua mất! Đã đến vòng này rồi, tớ không cam tâm để đội khác chiến thắng đâu!!!"

"Nhưng, nhưng mà..."

"..."

___ El-Matadora và Dora Vương ___

"Vương, lại đây chúng ta hôn một cái! Nhanh lên!"

"Không, tôi thà chết chứ không hôn cậu đâu!"

"Nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ thua đấy!!!"

"Tôi chấp nhận thua..."

"Cậu...!"

Đùng! Đùng! Đùng!

Đúng lúc hai đội còn đang tranh cãi kịch liệt về chuyện thực hiện thử thách thì từ xung quanh, tiếng bước chân như muốn giậm bể cả mặt đất vang lên. Sau đó, trong sự kinh hoàng của mọi người, một con quái vật cao hơn ba mét với hàm răng sắc nhọn bỗng thình lình xuất hiện, trên tay nó còn cầm theo một cái đao bự chảng. Tất cả đều ngớ người trước sinh vật vừa ra mắt này.

"Đây, đây là..." Kuroemon sợ đến nỗi nói lắp bắp cả lên, "Hình ảnh 3D sao...?"

"Không phải đâu Kuro! Con quái vật đã phá nát không gian ba chiều của trò chơi rồi! Nó là thật đấy!"

"Vậy chúng ta đang ở đâu?"

"Tớ không biết!"

"Kid, Kuro, Shiro! Các cậu vẫn ổn chứ!?" Giọng nói đầy lo lắng của Doraemon vọng lại từ xa, Kuro quay đầu sang thì thấy cả bọn đang lũ lượt chạy tới. Đội hình xuất phát đã tập hợp đông đủ không sót một ai.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Tớ cũng không rõ lắm!"

"Đây là đâu? Ngoại trừ chỗ chúng ta thì xung quanh không có lấy một tia sáng nữa!"

"Chịu thua."

[Xin người chơi chú ý! Hiện tại, hệ thống game của chúng tôi đã bị lỗi vì có virus tấn công, do vậy, con quái vật các bạn trông thấy trước mắt chính là thật!

Không gian ba chiều đã bị phá vỡ, nơi các bạn đang đứng chính là toàn bộ diện tích của mê cung! Các bạn vẫn nằm trong tầm khống chế của chương trình, thế nhưng, chúng tôi không thể dừng trò chơi lại khi chưa tìm ra người chiến thắng!

Nếu các bạn có mang theo bảo bối thì hãy nhanh chóng sử dụng chúng để hạ con quái vật này! Vạch đỏ trên đầu tượng trưng cho lượng máu của nó, khi vạch đỏ đó cạn kiệt cũng chính là lúc con quái vật bị hạ!

Kính mong người chơi hết sức cẩn thận!

Chúng tôi thành thật xin lỗi quý vị vì sơ suất vô cùng nguy hiểm này!]

Ngay sau màn thông báo của trò chơi, tiếng "Bíp! Bíp!" khẩn cấp vang lên rất rõ ràng như minh chứng cho việc bọn họ hoàn toàn không hề nghe lầm, và đây cũng không phải là một trò đùa nào cả. Bọn họ thật sự đang lâm vào tình trạng nguy hiểm chết người!

Người phản ứng nhanh nhất là Doraemon. Cậu hô hoán lên với mọi người còn đang ngẩn ra: "Các cậu! Mau lấy vũ khí phòng thân mau lên!"

Cùng lúc đó, con quái vật vừa xuất hiện bỗng như lên cơn điên, nó lấy tay đập phá xung quanh tạo ra các tiếng động vô cùng lớn. Tuy ở đây là không gian ba chiều nhưng không hiểu sao mỗi khi nó động vào đâu là ở đấy lại phát ra tiếng động nữa, mà bây giờ họ cũng không có thời gian để nghĩ đến việc này. Quan trọng nhất bây giờ là tìm cách hạ nó!

Rầm! Rầm! Rầm!

Sinh vật khổng lồ giẫm đùng đùng xuống sàn nhà một cách mạnh bạo, khắp nơi dường như rung chuyển theo sức lực vô cùng lớn của nó.

"Doraemon! Chúng ta dùng thẻ tình bạn được không?"

"Được đấy! Mau lấy ra!"

Bảy tấm thẻ in dòng chữ "Đội quân Doraemon" rất rõ ràng được giơ cao lên, chuẩn bị kết hợp nhau thành một sức lực lớn lao vô biên, có thể chiến thắng mọi thế lực tà ác dù mạnh đến thế nào đi nữa. Nhưng... một giây, hai giây... vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Doraemonzu hoảng hốt nhìn bảy tấm thẻ không thể hoạt động được, ai cũng tỏ ra rất sửng sốt.

"Doraemon, có chuyện gì vậy?"

"Sao thẻ tình bạn lại không dùng được?"

"Tớ..." Doraemon cũng tỏ ra lúng túng trước sự việc này, nhưng rồi cậu chợt nhớ ra một vấn đề khá là quan trọng.

"Thẻ tình bạn đã bị chặn bởi màng ngăn cách sóng điện từ rồi! Trong môi trường không có sóng, nó chỉ như một tấm thẻ bình thường mà thôi, không hơn không kém!"

Và thế là cả bọn lại lâm vào bế tắc, chỉ có thể nhảy qua nhảy lại tránh sự tấn công của quái vật khổng lồ. Mà nó thì cứ như vừa được tiêm thuốc vậy, càng ngày càng sung, sức lực cũng càng lúc càng lớn. Chưa kể đến nó còn có vũ khí là thanh đao cùng một bộ da khỏe mạnh, dày cộp và chắc chắn nữa! Thế này thì kể cả đại bác cũng không thể hạ được nó chứ đừng nói đến ba cái súng bảo bối quèn của bọn họ!

"Làm thế nào bây giờ??? Chẳng lẽ chúng ta khoanh tay chờ chết sao?"

"Vừa nãy game có đề cập đến cách thoát ra không!?"

"Cách thoát ra á? Tớ nhớ là..."

Kuroemon cuống quýt nhớ lại thông báo trên màn hình ban nãy, vì quá tập trung nên cậu không để ý rằng từ trên cao, quái vật đã giơ mũi dao nhọn hoắc nhắm xuống cậu. Con dao lao vun vút trong không trung, lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

"Kuroemon!!!"

Bịch!

Chỉ vừa kịp nghe có người gọi tên mình, còn chưa kịp định thần đó là ai thì Kuroemon đã được một cánh tay rắn chắc quấn quanh eo rồi ôm cậu nhảy ra chỗ khác, vừa lúc đó, mũi dao cũng cắm phập xuống đất. Kuro khẽ thở phào một hơi, may thật, cậu vừa thoát chết trong gang tấc đấy!

Ơ, nhưng mà... là ai cứu cậu thế nhỉ? Kuro vội nhìn sang người vừa ôm lấy mình, sau đó, cậu mở trừng mắt kinh ngạc. Người đó chính là Shiroemon! Chính anh đã kéo cậu về từ tay Tử Thần chỉ trong một thoáng chốc!

"Shiro, cậu, cậu bị thương rồi!?" Cậu hoảng hốt khi thấy trên tay anh có một vết chém khá sâu và dài, máu từ nơi đó nhanh chóng ứa ra làm Kuro rùng mình. Đây là vết thương do bị đao chém sượt qua khi anh cứu cậu ban nãy!

"Tôi không sao..." Thấy cậu lo lắng cho mình đến suýt khóc, Shiroemon gắng gượng nở một nụ cười để tỏ ra mình vẫn ổn. Anh thật sự không muốn làm cậu đau lòng vì mình, dù là một chút cũng đủ làm anh khó chịu! Shiro nhìn cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu có bị thương không?"

"Tớ, tớ không sao! Xin lỗi nha, Shiroemon! Là lỗi do tớ không cẩn thận, hu hu..."

"Đồ ngốc..."

Những người khác thấy Shiro và Kuro gặp nguy hiểm thì cũng rất lo và muốn hỏi thăm họ, nhưng khổ một điều là họ lại chẳng thể ngăn con quái vật khốn kiếp này lại được! Nó càng ngày càng điên cuồng hơn, dữ tợn hơn! Hạ được nó không phải là chuyện đơn giản!

"Làm sao bây giờ? Không đánh bại nó thì chúng ta..." Kuroemon ngồi bên cạnh Shiro, cậu vừa lo cho vết thương của anh lại vừa rối rắm dõi theo tình hình của mọi người. Kuro cũng muốn xông vào sát cánh cùng bạn bè, nhưng cậu cũng không thể bỏ mặc anh với tình trạng như vậy được! Thật đúng là như ngồi trên đống lửa mà!

"Kuro..."

Đột nhiên, Kuroemon nghe thấy Shiro lên tiếng gọi mình, cậu tưởng anh bị đau nên vội vàng quay sang xem thử. Thế nhưng... vừa mới ngoảnh đầu về phía anh thì đôi môi cậu đã chạm phải thứ gì đó mềm mềm, ươn ướt và thoang thoảng hương bạc hà mát lành, dễ chịu.

Mọi việc xảy ra quá nhanh và bất ngờ, Kuroemon còn chưa kịp nhận ra đó là gì thì một luồng sáng chói mắt đã lóe lên từ con quái vật, sau đó bao phủ cả một vùng không gian rộng lớn.

Một giây sau đó, cả bọn ngơ ngác nhìn nhau khi nhận ra đây là phòng ngủ của Nobita. Họ đã quay trở về thế giới thực rồi!

"Có chuyện gì vậy?" Mikeemon ngạc nhiên ngó nghiêng xung quanh, "Sao chúng ta lại quay trở về đây được? Con quái vật chưa bị hạ cơ mà!?"

"Anh cũng không biết nữa." Hyoroemon cũng kinh ngạc không kém gì Mike. Vừa nãy anh còn tưởng cả bọn sắp tiêu đến nơi rồi, ai ngờ phắt một cái lại thoát ra ngoài được rồi.

Và không chỉ riêng hai người họ mà ngay cả Doraemonzu cùng các thành viên còn lại của đội Doras cũng không tài nào hiểu nổi vì sao họ lại thoát ra khỏi game được. Rõ ràng quái vật còn chưa bị hạ mà nhỉ? Thậm chí còn không mất giọt máu nào luôn ấy!

Đúng lúc cả đội đang nhìn nhau ngơ ngác thì từ hộp trò chơi, bảng thông báo của game hiện ra.

[Chúc mừng tất cả các bạn đã hoàn thành xuất sắc trò chơi "Mê cung kinh dị 3D" của chúng tôi! Thử thách vượt qua quái vật khổng lồ vừa nãy thực chất chỉ là thử tài ghi nhớ của các bạn, để xem mọi người có thể nhớ được bao nhiêu phần trăm thông báo của chương trình.

"Trò chơi không thể dừng lại khi chưa tìm ra đội chiến thắng", có nghĩa là đội về đích chỉ cần thực hiện thử thách hôn nhau thì sẽ có thể thoát ra ngoài. Trong số các bạn, đã có người nhớ được gợi ý của chương trình và thực hiện nó đúng cách.

Xin đừng lo lắng về những thương tích của các bạn, vì đó chỉ là cảm giác và hình ảnh ảo mà chúng tôi tạo ra nhằm mang đến cho người chơi cảm giác chân thực nhất!

Một lần nữa, xin chúc mừng các bạn đã thoát ra được trong thời gian rất sớm!

Cảm ơn người dùng đã tin tưởng và ủng hộ sản phẩm của chúng tôi! Hẹn gặp lại mọi người vào một ngày không xa!]

"Cái gì!? Vậy rốt cuộc tất cả chỉ là do trò chơi sắp đặt thôi à!?" Kid tức giận lên tiếng rủa xả, uổng công anh vừa nãy tốn bao nhiêu phát đạn, cuối cùng chỉ là dàn dựng mà thôi! Uổng phí quá!

"Haiz... làm tớ sợ muốn chết!"

"May mà chúng ta không có thương tích gì."

"Ừm..."

Bỗng nhiên, Chibiemon nhớ ra một chuyện khá là quan trọng. Cậu nhóc nhìn một lượt mọi người rồi hỏi một cách đầy thắc mắc: "Vừa nãy ai là người đã thực hiện thử thách vậy?"

"Ừ nhỉ?" Đến bây giờ thì ai nấy mới sực nhớ ra vấn đề này. Rốt cuộc là người nào đã cứu cả bọn thoát khỏi con quái vật gớm ghiếc thế?

Trong lúc mọi người hùa vào tra hỏi nhau thì Kuroemon lại lén lút nhìn sang ai đó đang ngồi im lặng. Vừa nãy... có phải chính Shiroemon... đã hôn cậu không? Hay là cậu nhầm? Nhưng mà cảm giác mềm mại đó thật sự rất chân thật, đến nỗi Kuro hoàn toàn không tin rằng cậu đã nhầm lẫn.

Cảm nhận được cái nhìn của cậu dành cho mình, Shiro cũng quay sang đáp lại ánh mắt khó hiểu từ Kuroemon. Anh mỉm cười gian manh rồi đưa một ngón tay lên miệng, ra dấu "Suỵt" với cậu. Anh biết cậu muốn hỏi điều gì, thế nhưng bây giờ chưa phải lúc. Đợi thời điểm thích hợp, Shiro sẽ tự mình nói với cậu sau.

___

Trong căn phòng tối mù, hắc nhân tối hôm đó ngồi trước màn hình vi tính đang quay cảnh Kuroemon, cười đắc thắng. Mọi việc đang phát triển theo đúng như những gì hắn muốn.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật