[DROP][EDIT]Mộ Thiếu! Vợ ngài lại trọng sinh

Chương 5+6



*CHƯƠNG 5: HUYNH MUỘI NHƯ NƯỚC VỚI LỬA*

Tô Tử ở bệnh viện ba ngày.

Trừ bỏ Bạch Vi không ngại vất vả mỗi ngày tới chăm sóc cô, còn lại không có bất luận kẻ nào tới thăm.
Cái này thật kỳ quái.

Tô Tử không nghĩ ra, nếu người đàn ông kia tìm mọi cách để cho cô sống lại, vì sao không tới tìm cô?
Chẳng lẽ hắn có biện pháp khiến cô mượn xác hoàn hồn, lại không có biện pháp tra ra cô sẽ trọng sinh trên người của ai?

Không chừng đúng là như vậy, dù sao loại sự tình chết đi sống lại này cũng quá huyền diệu......
Không thể nhìn thấy ân nhân của mình, Tô Tử cảm thấy tiếc nuối, bất quá, cô nghĩ rằng nếu chính mình đã được sống lại, như vậy một ngày nào đó nhất định sẽ gặp được.
......
Bạch Vi giúp Tô Tử làm tốt thủ tục xuất viện, bận rộn trong phòng bệnh giúp cô thu dọn đồ dùng, Tô Tử thì dựa vào trên giường bệnh xem TV.

Vài ngày ở chung đã làm Tô Tử hiểu rõ, người mẹ này của cô là hiền thê lương mẫu (vợ hiền mẹ đảm) đạt tiêu chuẩn, mà Mộ Tử thì lại là đại tiểu thư quái gở, tính tình ngang ngược.

Cho nên cô nghĩ không cần biểu hiện quá thân thiện, để tránh khiến cho người khác nghi ngờ.

Thiếu nữ lười nhác ấn điều khiển từ xa, không hề có ý định giúp đỡ.
Chuyển kênh truyền hình, đột nhiên xuất hiện một cái hình ảnh, khiến cho Tô Tử chú ý.
Là tang lễ của cô......

Bởi vì mãi đến giờ vẫn không tìm được thi thể, Mộ Tắc Ninh chồng của cô "tình thâm nghĩa trọng" không chịu làm tang lễ, cũng không chịu thừa nhận tin cô đã chết, thẳng đến một tuần sau, nhờ bạn bè hết lời khuyên nhủ, rốt cuộc vì người vợ đã mất cử hành tang lễ.

Màn ảnh ngẫu nhiên thoáng hiện cảnh quay của Mộ Tắc Ninh, bắt được dáng vẻ bi thống của hắn.

Tô Tử không hề chớp mắt nhìn chằm chằm, ý đồ nhìn cho ra bi thương dưới đáy mắt hắn, đến tột cùng có mấy phần thật, mấy phần giả.

Giết người chỉ phân làm hai loại, một loại là do nhất thời nảy lòng tham, một loại là từ lâu đã nung nấu ý định. Mà cái chết của cô, hiển nhiên là loại sau.
Nếu không phải Mộ Tắc Ninh đột nhiên muốn tổ chức tiệc ở trên du thuyền tư nhân xa hoa, cô sẽ không bước lên chiếc thuyền kia, càng sẽ không rơi xuống nước bỏ mình.

Như vậy, cô chết, là một phần kế hoạch trong bữa tiệc hoan lạc của Mộ Tắc Ninh ư?

Cô nhìn gương mặt của chồng trên TV, cảm giác khó có thể tin.

Mộ Tắc Ninh ra vẻ đáng thương dường như theo đuổi cô suốt bốn năm đại học, thậm chí bỏ xuống tư thái của phú nhị đại, tận tâm tận lực giúp cô chăm sóc bà ngoại già yếu, hắn thâm tình với cô khiến mọi người cực kỳ hâm mộ, mà lại vì công ty gần đây chiếm được một mảnh đát, liền phải mưu hại tánh mạng của vợ?

Thâm tình gì đó bốn năm trước đều là giả vờ?
Cái này thật không hợp logic.
Nhưng nếu không phải hắn, sẽ là ai ở sau lưng thêm dầu vào lửa?
Trong lúc nhất thời, trong đầu Tô Tử một khuôn mặt lại tiếp một cái khác thoáng hiện lên......
Sẽ là ai đây......

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.

Tô Tử theo bản năng quay đầu nhìn.

Mộ Dung Thừa khoan thai đi vào, trong tay còn xách theo một túi thanh long.

Tô Tử ngẩn người, Mộ Dung Thừa cũng ngẩn người.
Hắn hơi hơi nhướng mày, trên dưới đánh giá cô một phen, nói: "Cuối cùng cũng ra dáng con người."
Tô Tử: "......"
Chưa bao giờ ôm hy vọng khi hắn mở miệng.

Bạch Vi thấy con trai thì thật cao hứng, "Dung Thừa, con là tới đón em con xuất viện? A, còn cố ý mua hoa quả nha...... Tử Tử, mau cảm ơn anh đi."
Không có lúc nào là không vì sự vui vẻ của con gái mà nỗ lực.

Tô Tử đối Mộ Dung Thừa thật sự không có hảo cảm, ghét bỏ liếc liếc nhìn túi hoa quả trong tay hắn một cái, hếch mặt lên, "Con không muốn ăn."

Lời này là thật sự, cô phiền nhất là ăn thanh long, chua không chua, ngọt không ngọt, vị nhạt nhẽo, lại còn nhiều hạt!

Làm ơn, cô là người mắc hội chứng Trypophobia (Hội chứng sợ lỗ- search google để hiểu thêm nha) , được chứ?

Bạch Vi đang muốn lên tiếng khuyên cô tiếp thu ý tốt của anh trai, liền nghe Mộ Dung Thừa cười lạnh nói: "Vốn dĩ cũng không phải mua cho em."

Tô Tử cắn môi trừng mắt Mộ Dung Thừa.

Đang muốn đâm hắn vài câu, lúc này, Mộ Dung Thừa thấy hình ảnh trong TV, sắc mặt bỗng chốc trầm lại, vài bước đi qua 'bang' một tiếng TV liền tắt!

"Em là vội vã chết vẫn hay vội vã đi đầu thai? Mới mấy ngày liền chờ không nổi gấp gáp đi xem tang lễ của người khác!"

Ngữ khí của hắn cực kỳ khắc nghiệt, ngầm mang theo một chút lửa giận vô cớ.

Tô Tử cùng Bạch Vi đều bị Mộ Dung Thừa đột nhiên tức giận làm cho sững sờ, khiếp sợ một lát, vẻ phẫn nộ trên mặt Mộ Dung Thừa lướt qua trong giây lát, đã muốn trở lại biểu tình lạnh nhạt thường ngày......

...... Cái đồ bệnh thần kinh!

*CHƯƠNG 6:

Tô Tử cảm thấy Mộ Dung thừa quả thực có tật xấu, xem TV thôi mà cũng oán giận cô!

Cô ném điều khiển từ xa trong tay xuống, quay mặt nhìn về phía Bạch Vi, "Mẹ, đồ vật thu dọn xong rồi phải không? Chúng ta đi thôi."

Chỗ có Mộ Dung Thừa, cô thật sự là một phút đồng hồ đều không nghĩ tiếp tục ngây ngốc nán lại!

Bạch Vi nhìn con gái, rồi nhìn con trai, "Dung Thừa, con...... cùng đi với chúng ta không?"

Tô Tử châm chọc nói: "Con là vội vàng muốn đi đầu thai, kêu anh ấy đi theo làm cái gì!"

Mộ Dung Thừa bất trắc âm trầm nhìn Tô Tử, "Em lặp lại lần nữa thử xem?"

Tô Tử giật mình, chạy nhanh trốn đến phía sau Bạch Vi! Mộ Dung Thừa này hỉ nộ vô lường (không chắc / bất định), cô là thật có chút sợ hãi.

Mộ Dung Thừa hung tợn nhìn chằm chằm cô liếc mắt một cái, xách túi thanh long kia lên rồi xoay người rời đi.

"Aizz! Dung Thừa, con không về nhà sao?" Bạch Vi đuổi theo trước hai bước.

"Mẹ, đừng gọi anh, anh ấy khẳng định là muốn đi thăm bạn gái!" Tô Tử giữ chặt Bạch Vi, lo lắng Bạch Vi sẽ đem Mộ Dung Thừa kêu trở về, "Chúng ta đi thôi, đi nhanh đi......"

Bạch Vi tâm địa lương thiện, do dự nói: "Bạn gái Dung Thừa nằm viện đã nhiều ngày, chúng ta có nên đi thăm?"

Tô Tử ở trong lòng một phen xem thường gấp bội.

"Anh ấy lại không nói cho mẹ phòng bệnh cùng tên gọi, rõ ràng không nghĩ đến để chúng ta đi qua quấy rầy, đi thôi, đi thôi, về nhà thôi!"

Cô phải cách Mộ Dung Thừa này thật xa a!
......

Mộ Dung thừa đi vào khu phòng bệnh chuyên biệt.

Phòng bệnh ở nơi này có thể so với phòng tổng thống ở khách sạn, chẳng những xa hoa, mà còn trang bị đội ngũ hộ lý và các thiết bị chữa bệnh tốt nhất, đương nhiên, giá cả cũng hết sức cao, thông thường người bệnh được tiếp đãi đều là nhân vật thượng lưu ở thành phố Thanh Giang.

Nếu Tô Tử biết được, nhất định sẽ ở trong lòng đem Mộ Dung Thừa lần nữa ghi tạc —— keo kiệt!

Bởi vì cô nằm ở phòng bệnh bình thường a.

Chuyện này cũng thực bình thường, rốt cuộc sau khi lão gia tử chết, Bạch Vi ở Mộ gia không được ưa thích, tự nhiên sẽ không có bao nhiêu tiền cho con gái nằm ở phòng bệnh cao cấp.

Nhưng là......
Mộ Dung thừa có tiền a!

Ở mặt ngoài hắn là lưu luyến với sòng bạc, hộp đêm tiêu tiền như rác, trên thực tế trong tay hắn chưa bao giờ thiếu tiền trả, người bên ngoài có hỏi tới, Mộ Dung thừa liền sẽ trả lời, là do đánh bạc mà thắng tiền, còn sự thực là như thế nào, cũng không ai biết.

—— Bên ngoài phòng bệnh có hai gã bảo tiêu (vệ sĩ) đứng canh, cũng là do Mộ Dung Thừa an bài.

Hắn hỏi: "Thế nào, vẫn là không nhớ rõ cái gì sao?"

Bảo tiêu cung kính trả lời: "Buổi sáng bác sĩ đã tới kiểm tra, nguyên nhân mất trí nhớ vẫn cứ không rõ, bác sĩ nói có thể là tạm thời, bất quá thân thể đã khôi phục, tùy thời có thể xuất viện."

Mộ Dung thừa nghe vậy trầm mặc.

Hắn đứng ở trước cửa phòng bệnh trong chốc lát, rồi sau đó đẩy cửa đi vào.

Màn cửa sổ sát đất ở trong phòng đã kéo ra, ánh mặt trời trải trên giường bệnh trắng như tuyết , hiện ra một tầng ánh sướng sương mù mông lung.

Trên giường có cô gái ngồi sau ánh sương mờ, tóc dài xõa trên vai, có một loại mỹ cảm yếu ớt, giữa ánh mắt lập loè mang theo một chút kinh ngạc cùng hoang mang.

Mộ Dung thừa thu liễm khí lạnh, lộ ra biểu tình ôn nhu hiếm có: "Hôm nay cảm giác thế nào? Bác sĩ nói cô đã có thể xuất viện."

Cô gái nắm chặt góc chăn, như là có chút khẩn trương, "Nhưng mà...... cái gì tôi cũng không nhớ rõ......"

Mộ Dung thừa đem túi hoa quả trong tay đặt lên bàn, lấy ra một quả thanh long, không nhanh không chậm bóc vỏ, chậm rãi nói: "Không vấn đề gì, chuyện em không nhớ rõ, tôi có thể nói cho em —— em gọi là Hứa Thi Hàm, là sinh viên học viện thiết kế đứng thứ ba Thanh Giang , mấy ngày trước cô trượt chân ngã xuống hồ, là tôi cứu em."

Giọng bỗng dưng nhỏ lại, hắn nói tiếp: "Tôi là bạn trai của em, về sau tôi sẽ chăm sóc em."



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật