[DROP][EDIT]Mộ Thiếu! Vợ ngài lại trọng sinh

Chương 37+38




Chương 37: Vô lại

::::: Cún béo lười :::::

(Cún: Đôi lời tâm sự

Ai tới nói cho trẫm nghe đi, các ái phi dạo này rất siêng năng bình chọn cho trẫm nha, yêu chết mất! *nhảy nhót* *bắn tim*

Các ái phi hãy tiếp tục cùng trẫm chinh phục giang sơn nha, bộ này cực dài, nhưng chỉ cần các ái phi còn ở bên thì trẫm sẽ dốc lòng *nháy mắt* *liếm môi*) (à quên, năm mới vui vẻ nhé các nàng)

Buổi tối Mộ Tử lại gặp ác mộng.

Trên thực tế, từ sau khi cô trọng sinh, mỗi đêm đều sẽ gặp ác mộng.

Trong mộng là cảnh tượng lúc cô chết đi, lặp đi lặp lại, mỗi một lần gặp ác mộng, giống như lại chết thêm một lần nữa.

Tư vị này thật sự không dễ chịu.

Nhưng là cô không còn cách nào, thậm chí ngay cả đối tượng để tâm sự cũng không có.

Sau khi bị ác mộng làm tỉnh giấc, Mộ Tử trừng mắt đến bình minh, chờ cho tới khi tờ mờ sáng, mới chống đỡ không nổi cơn buồn ngủ nhắm mắt lại, lần nữa đi vào giấc ngủ.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô cảm thấy có người mút lấy miệng mình.

Như là liếm (Cún: chỗ này k biết dịch có đúng không, hì hì (像是 婖)), lại như là cắn, mềm mại ẩm ướt, không miêu tả được rõ cảm giác.

Mộ Tử mơ mơ màng màng, nhất thời không phân biệt được có phải bản thân còn nằm mơ hay không.

Mới đầu, cô cảm thấy xúc cảm quá mức chân thật, không giống như nằm mơ, chính là sau đó, lại cảm thấy không có khả năng là thật, ai có thể to gan như vậy dám hôn cô? Không sợ sẽ đánh thức cô sao?

Thẳng đến khi đấu lưỡi đối phương đưa vào trong......

Hơi thở nam tính mát lạnh mà nóng rực, lập tức đánh thức cô!

Mộ Tử mở to hai mắt nhìn, đôi tay dùng sức chống đẩy trên người đối phương! Liều mạng giãy giụa!

Giường bệnh lay động phát ra tiếng ồn, người đàn ông đành phải buông cô ra, lại lưu luyến không rời mổ hau cái xuống môi cô.

Chờ Mộ Tử thấy rõ người đàn ông trước mắt là ai, sắc mặt cô trắng bệch, tức giận đến phát run!

"Mộ Dung Thừa! Huynh vừa rồi đang làm cái gì?!" Cô tức giận cầm gối đầu phía sau lên, dùng sức ném đi qua!

Mộ Dung Thừa nhẹ nhàng tiếp được, đem gối đầu quăng ở một bên, bình tĩnh trả lời: "Ta vừa rồi làm cái gì, muội không biết sao?"

"Anh! Anh......Anh thật ghê tởm! Anh không biết xấu hổ!" Mộ Tử thật sự tức chết rồi, giơ tay hung hăng chùi miệng mình.

"Phản ứng lớn như vậy làm gì." Mộ Dung Thừa cười khẽ, vân đạm phong khinh ôm Mộ Tử, nói, "Lại không phải chưa từng hôn qua."

Hắn thế nhưng còn dám nhắc đến?!

Mộ Tử tức giận đến phát hoả, hận không thể đánh hắn một trận! Chính là cô dùng hết sức lực toàn thân, thế nhưng vô pháp thoát ra khỏi lòng ngực Mộ Dung Thừa?!

Sức lực của người đàn ông này làm sao lại mạnh đến vậy?!

Trong lòng Mộ Tử không khỏi ngạc nhiên nghi ngờ, lúc này liền nghe Mộ Dung Thừa cười nói: "Vật nhỏ, học được từ đâu thế? Ta vậy mà không biết muội muội của mình còn có nhiều chiêu thức như vậy."

Thân thể Mộ Tử tức khắc cứng đờ.

Cô có chút sốt ruột, thiếu chút nữa là lộ rồi, em gái của Mộ Dung Thừa cũng sẽ không biết quyền cước công phu.

Trong lòng có chút cố kỵ, Mộ Tử không thể không thu liễm, nhưng mà, cứ mặc kệ hắn chiếm tiện nghi như vậy?

Cứng không được, Mộ Tử chỉ có thể đổi thành mềm.

Cô nước mắt lưng tròng cầu xin, giống như một con mèo hối lỗi, "Ca ca, ca buông muội ra, ca là anh trai của muội a......"

Mộ Dung Thừa cười, cười đến tùy ý lại tà mị, "Muội muội ngốc, sợ cái gì, dù sao cũng không có quan hệ huyết thống."

Mộ Tử lên cơn giận dữ!

Cái tên cầm thú không có luân thường đạo lí! Súc sinh!

Anh em không có quan hệ huyết thống, chẳng lẽ liền không phải anh em ư?!

Cô lại tiếp tục khóc ròng nói: "Ca khi dễ muội, muội muốn nói cho mẹ biết!"

Mộ Tử có ý dùng Bạch Vi tới áp chế hắn. Mộ Dung Thừa tuy rằng là tên hỗn đản, nhưng hắn lại là đứa con hiếu thuận.

Ai ngờ hôm nay Mộ Dung Thừa một bộ dầu muối không ăn, ngược lại còn thân mật dùng cái trán cọ cọ cô, khẽ cười nói: "Vậy cứ nói với mẹ, dẫu sao bà vẫn luôn muốn ta thành gia, nếu con dâu là muội, bà nhất định sẽ cao hứng."

Phản ứng của Mộ Dung Thừa làm Mộ Tử mắt choáng váng, ngay sau đó trong lòng liền cân nhắc toàn bộ!

Tuy rằng Bạch Vi rất sủng ái cô, nhưng cô rốt cuộc chỉ là một đứa con gái nuôi, nếu con trai ruột nói rõ nhất định muốn ăn cô, Mộ Tử thật đúng là không dám khẳng định thái độ của Bạch Vi!

Mộ Tử đột nhiên phát hiện, cô không có cách nào!

Mộ Dung Thừa vô lại thế nhưng lương tâm phảng phất giống như trỗi dậy, buông lỏng cô ra, lấy khăn giấy từ trên bàn cho cô lau nước mắt.

Nhưng mà một cái tay khác, vẫn không rời khỏi vòng eo của cô......

Lòng bàn tay thô ráp, tiếp xúc với da thịt mềm mại, Mộ Tử nhịn không được hơi hơi phát run.

:::::::::::::::::::::::::::::

Chương 38: Thích

::::: Cún béo lười :::::

Khi Bạch Vi tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng hai anh em tình cảm thân thiết, bà tức khắc đứng ở cửa giật mình, vô cùng kinh ngạc.

Mộ Tử vừa lúng túng lại cảm thấy mất mặt! Theo bản năng muốn đẩy Mộ Dung Thừa ra, nhưng mà suy đi nghĩ lại, nên để Bạch Vi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, con trai của bà có bao nhiêu vô sỉ a!

—— ngay cả muội muội hắn cũng không tha!

Nhưng mà trình độ vô sỉ của Mộ Dung Thừa đã vượt qua sự tưởng tượng của cô, bàn tay đặt trên eo cô kia, ngay cả ý tứ tránh đi cũng không có!

Hắn phi thường tự nhiên lau vài giọt nước mắt cho cô, sau đó nhéo nhéo cái mũi của cô, ngữ khí sủng nịch: "Đã bao lớn rồi, còn khóc nhè trước mặt ca ca, hửm?"

Biểu tình trên mặt Bạch Vi lập tức buông lỏng, mặt mày hơi cong, lộ ra ý cười vui mừng.

Mộ Tử thấy Bạch Vi có phản ứng như vậy, nội tâm phát hoả!

Vui mừng cái con khỉ a!

Mẹ nhìn không ra con trai của người đang đùa giỡn con sao? Hả?!!

Bạch Vi thật đúng là không nhìn ra được, bà cho rằng thời điểm con gái rơi xuống nước được Mộ Dung Thừa nhảy xuống cứu, làm cho con gái đối với ca ca của nó sinh ra ỷ lại.

Huynh muội hòa thuận ở chung, là điều mà Bạch Vi vẫn luôn mong muốn, bà cười nói: "Tử Tử, con phải cảm ơn ca ca của con, là nó đem con từ trong nước cứu lên bờ."

Mộ Tử nhẹ kéo khóe miệng, nụ cười cứng đờ, thầm nghĩ: Tiện nghi của con đều bị hắn chiếm hết, còn như thế nào muốn con cảm tạ hắn? Lấy thân báo đáp sao?

Mộ Tử trầm mặc bị Bạch Vi lý giải thành cô gái nhỏ đang mắc cỡ thẹn thùng.

Bạch Vi tiến vào lấy một ít biên lai thuốc, có ý tốt để hai anh em có nhiều cơ hội ở chung, "Bác sĩ nói Tử Tử đã không có gì đáng ngại, mẹ đi xuống lầu làm thủ tục xuất viện."

Bước chân bà nhẹ nhàng rời đi, còn tận tình đóng lại cửa phòng bệnh......

Chờ đến khi Bạch Vi vừa đi, Mộ Tử rốt cuộc không thể nhịn được nữa, kéo cái tay đặt trên eo kia ra rồi dùng lực ném đi!

"Mộ Dung Thừa, anh rốt cuộc muốn gì!"

Lúc này đây, ngay cả 'ca ca' cũng không thèm gọi.

Mộ Dung Thừa cười khẽ, ngữ khí ngả ngớn mà trầm ấm: "Anh muốn thích em nha, Tử Tử."

"Nhưng em không muốn được anh thích!" Mộ Tử hốc mắt đỏ lên, thực ủy khuất, "Em là em gái anh, không phải nữ nhân ở bên ngoài của anh!"

Đôi mắt cô trong veo như một hồ nước êm dịu, bộ dáng cắn môi nức nở càng chọc người thương tiếc.

Mặc dù biết cô tám chín phần mười là đang giả bộ, Mộ Dung Thừa vẫn nhịn không được mềm lòng.

Hắn cầm tay Mộ Tử, đem những ngón tay nắm chặt từng chút thả lỏng, kéo đến bên môi hắn, hôn lên những ngón tay tinh tế phấn nộn.

"Lần này, em sẽ thích anh thôi." Mộ Dung Thừa thấp giọng nói, ngữ khí vô cùng chắc chắn.

Mộ Tử cơ hồ hỏng mất, không chú ý "Lần này" trong lời nói của Mộ Dung Thừa là ý gì, cô khóc ròng nói: "Em không thích anh! Em sẽ không thích anh trai của mình! Anh ở bên ngoài có nhiều nữ nhân như vậy, sao còn muốn tới trêu chọc em!"

"Tử Tử là chê anh ở bên ngoài có nhiều nữ nhân?" Mộ Dung Thừa khóe môi tà mị giơ lên, cố ý xuyên tạc ý tứ của cô, "Yên tâm, về sau anh chỉ cưng chiều một mình em."

Mộ Tử bị hành vi vô lại của hắn chọc cho tức giận đến sôi máu, tim cũng không ngừng trầm xuống.

Cô hít thở thật sâu, đôi mắt dần dần trở nên lạnh băng, nhìn thẳng Mộ Dung Thừa gằn từng chữ: "Anh là anh trai em, em không biết vì cái gì anh đột nhiên động tâm với em, có thể do sự mới mẻ, có thể là muốn tìm kích thích, nhưng mà bất luận như thế nào em cũng sẽ không thích anh, cho dù như thế nào thì với tâm lý của một người bình thường, sẽ không thích anh trai của mình! Nếu anh còn một chút lễ nghĩa liêm sỉ, nên duy trì khoảng cách với em, xem em như em gái mà đối đãi! Chứ không phải như bây giờ...... Như vậy, như vậy nhục nhã em!"

Mộ Tử thao thao bất tuyệt, vẻ mặt đứng đắng nghiêm túc, Mộ Dung Thừa lại phảng phất đang nghe chuyện cười.

"Ca ca sao có thể nhục nhã em." Hắn cười đến thoải mái, nâng chiếc cằm tinh xảo của Mộ Tử lên, cúi đầu hôn cô —
:::::::::::::::::::::::::::::::::::



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật