[DROP][EDIT]Mộ Thiếu! Vợ ngài lại trọng sinh

Chương 19+20




Chương 19: Thì ra Mộ Tử... (1)

::::: Cún béo lười :::::

Bạch Vi ở phòng kế bên cơ hồ lập tức vọt lại đây, gõ mạnh cửa phòng, "Tử Tử?! Tử Tử! Con làm sao vậy?"

Mộ Tử vẻ mặt tái nhợt mở cửa, như là còn có chút hoảng hồn chưa bình tĩnh, "Không...... Không có việc gì, chỉ là gặp ác mộng."

Bạch Vi trước nay đều đem cô sủng ái giống như tiểu hài tử, nghe vậy ôm Mộ Tử tiến vào lồng ngực, vỗ nhẹ phía sau lưng cô, "Như thế nào sẽ gặp ác mộng, nhất định sợ hãi đi? Đừng sợ, đêm nay mẹ con mình cùng nhau ngủ."

"Không cần, con thật sự không có việc gì." Mộ Tử đạm cười, "Chỉ là một giấc mộng mà thôi, mẹ, mẹ mau đi ngủ đi."

Bạch Vi lo lắng nhìn cô, "Thật sự không có việc gì?"

"Vâng, thật sự không có việc gì."

Sau khi khuyên Bạch Vi trở về phòng, Mộ Tử hít sâu một hơi, một lần nữa đóng cửa phòng lại.

Cô không phải người nhát gan, vừa rồi chỉ vì nhất thời không có phòng bị......

Sau khi Mộ Tử tự điều chỉnh tâm lý trong chốc lát, mới tắt đèn trong phòng——

Khi bốn phía lâm vào hắc ám, trên vách tường dần dần hiện ra cảnh sắc không giống nhau, tràn ngập bạo lực, huyết tinh, giống như hình ảnh địa ngục.

Vừa rồi cô chính là bị hình ảnh trên vách tường dọa đến.

Mộ Tử đi đến ven tường, duỗi tay nhẹ nhàng gảy gảy.

Này hẳn là dùng một loại thuốc màu đặc thù vẽ lên đi, vô sắc vô vị, ngày thường nhìn không ra tới, một khi ở trong tối, liền sẽ phát ra ánh huỳnh quang màu đỏ.

Chủ nhân bức hoạ, không thể nghi ngờ chính là Mộ Tử.

Ngẫm lại hôm nay cô còn thầm may mắn đối phương không có phá hư phòng ở, nguyên lai không phải không phá hư, mà là tất cả nằm trên tường......

Mộ Tử dựa gần vách tường, một chút lại một chút quan sát.

Càng xem, càng là hãi hùng khiếp vía.

Nội dung bức hoạ, không phải đem đầu người vặn gảy, chính là bụng xuyên tràng phá! Toàn bộ chính là một bộ luyện ngục đồ!

Trong sự kinh sợ đồng thời sinh ra thương cảm.

—— cô gái mười sáu tuổi này, hoặc là bị bệnh tự kỷ, hoặc là tầng tầng uất ức, nếu không sẽ không vẽ ra được mấy thứ này trong chính phòng của mình....

Có lẽ Mộ Tử cũng không phải vì vãn hồi tình yêu với bạn trai mà cắt cổ tay, có lẽ...... Thất tình chỉ là cọng rơm cuối cùng đè ở trong lòng cô ấy, mang trong người tâm lý nặng nề, khiến cô ấy lựa chọn con đường không trở về.

Cần phải nghĩ cách rửa sạch mấy thứ trên tường này, vạn nhất bị người khác phát hiện, cô không cách nào giải thích.

Ở giữa bức vẽ dày đặc này là sự xuất hiện của hai cô gái, tuy rằng vẽ rất trừu tượng, vẫn như cũ có thể nhìn ra là Mộ Vân cùng Mộ Linh. Nói vậy các cô thường xuyên khi dễ Mộ Tử, vì thế trong bức vẽ của Mộ Tử, hai người kia cơ hồ nhận hết thảy những gì có thể tưởng tượng được đến ngược đãi.

Tiểu Mộ Tử hận nơi này, hận những người ở đây.

"Tôi và cô, hiện giờ cũng coi như là đồng mệnh tương liên......"

Cô vuốt ve nét vẽ trên vách tường, lẩm bẩm tự nói.

Nửa đêm bị ác mộng bừng tỉnh, lại nhìn đến bức vẽ khủng bố trên vách tường như thế, Mộ Tử không hề buồn ngủ.

Bức vẽ, khẳng định là phải nghĩ biện pháp xoá bỏ, bằng không mỗi buổi tối vừa mở mắt liền nhìn đến nó, thật sự quá kinh khủng.

Ngẫm lại, cô gái nhỏ này cũng thật là đáng thương, sống trên đời này bất quá mười sáu năm liền tìm đến con đường đoạn tuyệt, lưu lại sợ là chỉ còn bức vẽ này.

Cô nghĩ muốn đem bức vẽ trên tường chụp lại, cũng coi như là chừa cho nguyên chủ chút kỷ niệm.

Mộ Tử tìm được một cái Ipad, ấn chức năng quay chụp, đem hình ảnh trên tường chụp từng cái.

Ảnh chụp...... mơ hồ cảm thấy không thích hợp.

Cô nhíu mày, động tác trong tay dừng lại.

Nét vẽ này...... toàn bộ góc độ tựa hồ nhất trí.

Nhìn kỹ lại ánh huỳnh quang trong bức hoạ trên tường một lần nữa, sau đó, quay đầu nhìn phía cửa sổ lay động——

Màn cửa đã kéo lên.

Cô một lần nữa kéo ra, đẩy cửa kính ra.

Bên ngoài, trăng sáng sao thưa, hết thảy dưới ánh trăng chiếu rọi, vừa rõ ràng vừa mông lung.

Sau một lúc lâu so sánh, Mộ Tử rốt cuộc hiểu được.

Bức vẽ trên tường cũng không phải lung tung vẽ xấu, mà là thông qua phiến cửa sổ này nhìn đến!

Chương 20: Thì ra Mộ Tử... (2)

::::: Cún béo lười :::::

—— vị trí phòng thực đặc biệt, vừa lúc tránh đi cây cối sum xuê trong hoa viên, có thể trực tiếp nhìn đến biệt thự phía trước.

Chỉ là, dù thị lực tốt đến mấy, cũng không thể nhìn rõ ràng bên trong biệt thự!

Trên bức vẽ, Mộ Linh ở trong phòng luyện cầm, dương cầm biến thành quái vật, cắn đứt tay cô ta, máu tươi đầm đìa.

Mộ Tử chú ý tới, vị trí bày trí vật dụng trong nhà ở bức vẽ, xác thật giống trong phòng Mộ Linh.

Hai chị em này chán ghét Mộ Tử, không có khả năng mang cô ấy đi đến phòng họ!

Nơi này nhất định cất giấu cái gì đó......

Cô nhìn quanh bốn phía, nỗ lực tìm kiếm món đồ gì đó. Cô cảm thấy hẳn là kính viễn vọng, hoặc là...... camera có ống ngắm.

Bạch Vi mỗi cuối tuần đều sẽ vì con gái mà sửa sang lại nhà ở, đồ vật sẽ không giấu quá sâu.

Mà trong một phòng, nới có thể giấu đồ vật, kỳ thật rất có hạn.

Ánh mắt cô chậm rà xoát, sau khi xác định mấy chỗ khả nghi, lại cẩn thận tìm kiếm ——

Cô đoán đúng rồi.

—— kính viễn vọng, camera, toàn bộ đều có.

Cô còn tìm được ở dưới giường một hộp sắt, bên trong tràn đầy ảnh chụp......

Số lượng ảnh chụp thật kinh người, sơ sơ phỏng chừng có gần trăm tấm, phần lớn mặt của người trong ảnh chụp đều bị dao nhọn vẽ loạn, chỉ có thể dựa vào quần áo nhận ra thân phận đối phương.

Có Mộ Vân cùng Mộ Linh, cũng có Mộ gia đại thiếu cùng nhị thiếu, ngay cả cô cùng Mộ Tắc Ninh cũng bị chụp đến vài tấm!

Cô nhìn những tấm ảnh chụp này, khiếp sợ thật lâu không phục hồi lại tinh thần.

Ai có thể tưởng tượng đến, một cô gái trẻ mười sáu tuổi, ở nơi mọi người không hay biết, vô thanh vô tức nhìn trộm sinh hoạt mỗi người Mộ gia!

Sởn cả tóc gáy!

......

Mộ Tử lật xem lần lượt, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên một tấm ảnh.

Biểu tình của cô trở nên vi diệu, khóe môi hơi hơi nhếch lên, đôi mắt lại nhiễm một tầng sương lạnh......

Vận khí không tồi.

Tấm ảnh này, về sau sẽ được lên sàn.

......

Sáng sớm, Mộ Tử mặc một chiếc áo thun màu đen, phối với quần jean bình thường cùng giày vải bạt, thần thái nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Cô đem tóc đen buộc ở sau đầu, cột một đầu tóc mượt mà, vừa nhẹ nhàng thoải mái, lại nghịch ngợm đáng yêu, tuy rằng mặc quần áo màu đen giống như trước đây, bởi vì khí chất bất đồng, cả người không hề tối tăm thâm trầm, ngược lại hiện ra tinh thần thiếu nữ phấn chấn.

Người hầu đã đem bữa sáng đưa lại đây, trên bàn bày trứng chiên mỏng, cháo hạt dẻ, bánh móng ngựa* cùng hoành thánh tôm. (Thật sự là có món đó nha, mình tra google rồi, ^^ cũng bất ngờ lắm)

Bạch Vi đang dùng cháo, ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng của con gái, lộ ra nụ cười vui mừng, "Nghỉ ngơi tốt sao? Lại đây dùng bữa sáng đi, nếu không thích ăn, mẹ làm cho con món khác."

Mộ Tử ngồi vào bên bàn ăn, gắp một khối bánh móng ngựa ăn từ từ.

Lúc này, chắc hẳn người ở biệt thự bên kia cũng đang dùng cơm.

Ngày hôm qua ngoài ý muốn bởi vì Mộ Linh kia, Kiều Tĩnh Gia không thể lập tức mang đi rương đồ vật thu thập , nếu muốn biết bên trong có thứ gì, hiện tại là thời cơ tốt nhất.

Chỉ là xuống lầu dùng bữa sáng, Mộ Tắc Ninh là sẽ không khoá cửa phòng lại, mà nhóm người hầu vì tránh quấy rầy đến các chủ nhân, thông thường sau 9 giờ mới có thể lên lầu quét tước vệ sinh.

Cô nhìn lướt qua đồng hồ trên vách tường.

Còn tới không hơn hai mươi phút.

"Mẹ, nhiều như vậy chúng ta ăn không hết, không bằng gọi anh trai lại đây cùng nhau ăn đi." Mộ Tử như là thuận miệng nói.

Bạch Vi ngẩn người, đối với đề nghị đột nhiên của cô phản ứng không kịp.

Mộ Tử đã cười tủm tỉm đứng dậy, "Chúng ta là người một nhà, ngẫu nhiên cũng nên cùng nhau ăn cơm sáng nha."

Bạch Vi có chút ngốc, thật không rõ rốt cuộc con gái muốn làm cái gì.

Hai anh em quan hệ luôn luôn xa cách hờ hững, em gái đột nhiên muốn cùng anh trai cùng nhau dùng cơm, chuyện này thực cổ quái.

Chính là không đợi Bạch Vi hỏi nhiều, Mộ Tử đã vui sướng đi ra ngoài......

Bạch Vi nhìn bóng dáng con gái, rất muốn nói: Ngươi ca hiện tại khả năng...... Còn đang ngủ......

r_id":"|A


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật