ʜɢ | ɴʜâɴ ᴛìɴʜ

39



Chẳng biết là ai đã báo án mà một loạt cảnh sát chạy đến, họ ngay lập tức tách anh ra khỏi thi thể Yoongi, mặc cho anh kêu gào phản đối việc chia cách này. Sau một hồi giằng co, Hoseok bị cưỡng chế bằng súng điện, anh ngã rạp xuống nền đất ẩm thấp, giương đôi mắt nhìn theo Yoongi được người ta đưa lên băng can rồi biến mất.

Và phía trước cũng dần dần mờ mịt, Hoseok ngất đi, với hai hàng nước mắt vẫn chảy dài.

Những âm thanh xung quanh vang lên ồn ào, Hoseok lờ mờ đảo mắt nhưng chỉ là các cảnh vật liên tục di chuyển. Hoseok nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường, trước xung quanh là bốn bức tường trắng và nồng nặc mùi hoá chất cùng mùi thuốc sát trùng. Anh vào viện rồi.

- Bệnh nhân được chẩn đoán bị tâm thần nên không thể đưa vào trại giam được thưa thanh tra.

- Thế thì ít nhất cũng kê thuốc để anh ta có thể tiếp nhận điều tra đi chứ!

- Bây giờ bệnh nhân thật sự không tỉnh táo để đưa ra lời khai chính xác theo ý muốn của các anh đâu. Tôi đã đưa anh bệnh án chi tiết rồi đấy!

Nghe một loạt lời cự cãi từ vị bác sĩ và thanh tra viên, Hoseok đại khái cũng nắm rõ được tình trạng bản thân. Chắc có lẽ do vụ việc ở nghĩa trang nên mới cần anh đưa ra lời khai cho cái chết của Yoongi. Nhưng tại sao tay chân anh đều bị còng lại hết thế này?

- Jung Hoseok khốn kiếp! Tại sao anh lại giết chết anh trai tôi hả? Anh trai tôi đã làm gì nên tội chứ?

Jimin xông vào phòng bệnh, nó gào lớn và muốn nhào đến chỗ anh nhưng đã bị thanh tra ngăn lại. Hoseok thấy gương mặt nó tiều tụy rõ rệt, hai mắt sưng húp còn tinh thần thì hoảng loạn vô cùng.

- Anh ra tay tàn độc với anh trai tôi như vậy.. Anh có còn là con người không hả?

Nó khóc lóc, ngã quỵ xuống sàn nhà. Một lát sau có vị bác sĩ kia đỡ nó rời khỏi phòng bệnh của anh. Thế nhưng anh vẫn chẳng thể hiểu nổi về việc Jimin liên tục oán trách anh về cái chết của Yoongi. Nói đến giết cậu, anh còn chẳng dám suy nghĩ đến nữa kìa.

- Jung Hoseok. Anh bị tình nghi là hung thủ chính trong vụ sát hại Min Yoongi. Hiện tại chúng tôi đang thu thập chứng cứ và xét nghiệm ADN trên móng tay của anh. Nếu tất cả đều trùng khớp với vết thương ở cổ nạn nhân thì tôi sẽ ngay lập tức xin lệnh bắt giam. Anh có thể mời luật sư và có quyền giữ im lặng, nhưng những gì anh nói sẽ là bằng chứng chống lại anh trước toà. 

Vị thanh tra kia bước đến, lật đống bản án trước mặt đọc rõ ràng cho Hoseok nghe rồi quay gót rời đi. Trong khi đó anh vẫn chẳng thể tin vào tai mình, rốt cục mọi chuyện sẽ diễn biến như thế sao? Anh bị khép vào tội sát hại chính người anh yêu thương và sẽ phải sống với tội lỗi ấy suốt đời ư?

Không thể nào, người giết chết Yoongi là Miyeon cơ mà.

- Không phải là tôi đâu thanh tra! Người đó là Miyeon, chính Kang Miyeon đã giết chết Yoongi! Tôi yêu em ấy đến thế làm sao ra tay tàn nhẫn như vậy được!

Jung Hoseok quằn quại nói, cả hai tay hai chân đều cố gắng giãy giụa phản kháng lời vu khống của thanh tra.

- Kang Miyeon? Người vợ đã chết của anh đấy ư? Thật là..

Vị thanh tra buông tiếng thở dài rồi thật sự rời khỏi phòng bệnh. Bác sĩ đứng bên kia bây giờ liền tiến lại kiểm tra mắt và chỉ số của anh, khẽ khàng nói:

- Những người tâm thần thường chẳng phân biệt được đâu là người đâu là ma. Và cũng vì lí do đó nên đã có biết bao những câu chuyện thương tâm. Jung Hoseok, anh vẫn là phải chấp nhận sự thật đi thôi.

Sau câu nói ấy, vị bác sĩ cũng rời phòng bệnh. Để lại mình Hoseok bơ vơ giữa bốn bức tường trắng và mùi thuốc sát khuẩn nồng nặc xộc vào mũi. Anh cứ lắc đầu nguầy nguậy, miệng không ngừng lẩm bẩm.

- Mình không giết Yoongi.. mình không giết Yoongi.. là Miyeon... là Miyeon làm đó!

Hoseok cứ lẩm bẩm như thế, âm thanh tự khi nào mà bắt đầu vang vọng khắp phòng, rồi ngày một lớn ngày một điên loạn. Anh không thể kiềm chế được nữa, hình bóng Yoongi liên tục hiện lên đầu óc. Những hình ảnh vui vẻ trộn lẫn với hình ảnh máu me chồng chéo lên nhau khiến anh như muốn nổ tung. Chưa kể, cái ánh mắt trước lúc chết của Yoongi là thứ mà Hoseok nhớ như in, nhớ đến nỗi sợ sệt muốn khóc thét.

Có chăng đây chính là sự trừng phạt mà Miyeon nhắm tới khi không tác thành cho anh được chết.

Rồi Hoseok oà khóc như đứa trẻ, anh vô ý cắn môi đến bật máu mà không hay. Những giọt chất lỏng tanh tưởi tràn vào khoang miệng, xộc lên cái mùi hệt như khoảnh khắc mà Hoseok ôm chầm lấy Yoongi với cần cổ be bét máu vào lòng.

Sự trừng phạt này quá tàn nhẫn, quá tàn khốc. Hoseok vốn dĩ không chịu đựng được quãng thời gian sau phải sống với mác kẻ sát nhân, càng không chịu được khi người ta bàn nhau anh chính là hung thủ giết hại người anh yêu bằng cả sinh mạng. Anh không chịu được.

Hoseok cố gắng tự tử, anh lè cái lưỡi khỏi khoang miệng, nhắm chặt mắt rồi cắn phập một cái thật mạnh.

.

- Gọi bác sĩ đến phòng 1802! Bệnh nhân có ý định tự sát!

Ba bốn bác sĩ nghe chuông báo hiệu liền chạy như bay đến. Người thì tiêm thuốc người thì cầm máu. Hoseok mơ màng với cơn đau, đầu óc lâng lâng rồi chẳng còn nhận thấy đau đớn nữa. Có lẽ, anh đã chết.

Đèn phòng phẩu thuật chuyển sang màu xanh cũng là lúc bác sĩ đẩy băng can ra khỏi. Họ chuyển anh đến phòng hồi sức cấp cứu, tuy giữ được mạng của anh nhưng không thể cứu được giọng nói nữa. Kể từ bây giờ, Hoseok chỉ là một bệnh nhân tâm thần khuyết mất lưỡi, sẽ chẳng bao giờ có thể cất lên thanh âm của bản thân.

Jung Hoseok sau khi tỉnh lại vẫn không cam tâm, anh liên tục dùng đủ mọi cách để tự sát, nhưng kết quả nhận lại vẫn vậy. Chỉ có những vết thương mới cũ chồng chéo lên nhau, cơ thể chặt chịt vết tích đau đớn. Có lẽ Miyeon đã gieo cho anh một lời nguyền, rằng anh không được phép chết. Anh phải sống như thế này để chịu đựng nỗi giày vò từ tận xương tủy, ngày này qua ngày khác.

Kết cục cho tất cả mọi chuyện đã rõ ràng. Jung Hoseok sống cô đơn với chuỗi thời gian dài đằng đẵng trong thống khổ.

Một kẻ sát nhân tâm thần giết hại người yêu, đổ tội cho người vợ quá cố. Còn có điều gì khốn nạn hơn Jung Hoseok này nữa chứ?

Được rồi, Hoseok cam tâm đầu hàng số phận. Vì vốn dĩ đây chính là quả báo mà chính tay anh gieo nên, hiện tại chỉ là phải nhận lấy thành quả mà thôi.

Hoseok ngồi trên xe lăng, ánh mắt trông ra ô cửa sổ, nhìn mọi thứ với điệu bộ buồn bã.

- Giá gì, ngày đó anh nên cưới em.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật