gay

fin.



minh hạo đã cố hết sức để giữ bình tĩnh. phải bình tĩnh, bình tĩnh tạo nên sự quý tộc. mặc dù cậu không hề muốn gặp tuấn huy, nhưng cậu biết không thể để anh nhận ra điều đó. dù sao sự quan tâm anh dành cho cậu không phải giả, không cần chứng minh, cậu biết điều đó. và cả việc anh đã (vô tình) gây thương tổn cho cậu, một khi biết được sự thật có lẽ anh sẽ thấy vô cùng tội lỗi.

"ừm," minh hạo chớp chớp mắt, cố giữ vẻ tự nhiên nhưng khuôn mặt cứng đờ chắc chắn đã bán đứng cậu, "chào anh..."

cậu đi tới cạnh bàn và để túi đồ nặng trịch xuống, trong một khoảnh khắc cậu đã không biết nên làm gì, vì vậy cậu chỉ đứng đó, im lặng. dường như tuấn huy cũng mơ hồ cảm thấy được tâm trạng của cậu nên anh cũng đứng lặng theo. không khí ngượng ngùng gần như phủ kín hai người.

"vậy ---"

cuối cùng cả hai người đều lên tiếng, nhưng minh hạo, vì một lý do gì đó, cậu muốn nhường nhịn anh một chút, "anh nói trước đi."

nhưng hoàn cảnh trước mắt khiến tuấn huy hơi ngập ngừng, "em chắc không?"

minh hạo không đáp lời anh mà chỉ gật đầu, tay cậu bắt đầu bận rộn sắp xếp lại những món đồ vừa mua. lảng tránh đối diện trực tiếp với khó khăn trước giờ đều không phải phong cách của minh hạo, nhưng thực sự hiện tại cậu không biết phải đối mặt với anh như nào. 

tuấn huy cũng không có ý kiến gì với cử chỉ của cậu, anh còn bỏ dở nhiệm vụ của mình để quay sang giúp cậu. 

"hừm, anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện một chút, nhưng hình như em đã biết được gì đó rồi nhỉ..." anh hơi ngừng lại để đặt hộp kem vào trong tủ lạnh.

"oh." minh hạo đông cứng lại, vậy là anh sẽ chẳng định giải thích gì thêm với cậu? vì anh cho rằng cậu đã "hiểu rồi"? vậy một tuần vật vờ vừa qua của minh hạo - người bị sốc tinh thần sau khi biết anh có crush nhưng lại không rõ người đó là ai, khác nào một trò vô nghĩa? và có lẽ anh cũng chả có gì để mà hỏi cậu, khi mà cả tuần bị cậu làm lơ cũng không hề quan trọng với anh..

minh hạo cảm thấy thật ghét bản thân của hiện tại, có lẽ những gì cậu cần chỉ là một lần thẳng thắn đối mặt. hít sâu một hơi, minh hạo khẽ nói, "ừm... em nghĩ mình cần phải xin lỗi."

bỗng dưng tuấn huy cảm thấy vô cùng căng thẳng, "..", anh khẽ ngưng lại, hít một hơi dài như cậu đã làm, và hỏi cậu "vì sao?"

vì sao à?

thật nực cười vì cậu lại biết rõ câu trả lời của mình. khẽ cúi đầu che đi tia sáng u tối trong mắt, cậu tỏ vẻ trấn định cất gói tortilla chips vào tủ, nhưng giọng nói lại hơi run rẩy, "vì đã ứng xử như một thằng khốn chỉ biết ghen tị."

không khí lại trầm xuống, một lần nữa. và minh hạo thể rằng tuấn huy có thể nghe rất rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực cậu ngay bây giờ. tay vò nhàu góc áo, sao mà cậu lại hồi hộp đến mức này cơ chứ?

cuối cùng tuấn huy cũng quay lại nhìn cậu, "tại sao em lại nói mình thế?".

ánh mắt nghi hoặc của anh khiến những lời muốn nói của cậu nghẹn ở cổ. chỉ riêng việc nghĩ rằng anh đã thích một người nào đó đã khiến cậu khó chịu. nhưng việc kìm nén sẽ làm cả hai lúng túng, minh hạo không còn cách nào ngoài cố gắng nói ra thứ đã khiến cậu khó ở cả tuần nay.

"anh...." giọng cậu run run, cố gắng khống chế khóe mắt ươn ướt, "anh đã nói với em là đang thích một cậu trai."

nhưng phản ứng của anh rất kỳ lạ, "hả? tiểu hạo, anh cứ nghĩ em đã biết anh là gay rồi chứ. và sao em lại ghen cơ? anh cứ nghĩ----"

tuấn huy hốt hền, anh vụng về giải thích với cậu, nhưng chính cái bộ dáng gà mắc tóc này của anh lại thành công khiến minh hạo cười - sau một tuần nghiêm trọng. có lẽ là không đúng hoàn cảnh rồi, nhưng kệ đi. "không, huy à. em biết anh là gay mà." cậu hít sâu, và nhìn thẳng vào mắt anh, "vì em cũng thế. nhưng đây không phải vấn đề, em đang nói đến một người khác - không-phải-là-em."

và biểu cảm của tuấn huy trở nên rất đặc sắc. nhìn vẻ mặt này của anh khiến minh hạo hơi rưng rưng, nhưng cậu vẫn ngửa cổ lên để che giấu những giọt nước mắt.

"gì cơ, tiểu hạo? vậy ý em muốn nhắc tới ai?" tuấn huy vò mái tóc, trông ủ rũ hết mức, "anh xin lỗi vì không thể nhớ nổi đã nói với em những gì."

"không sao, em biết anh không nhớ. dù sao thì bữa đấy mình say quá mà." cậu cười nhạt. là ai rơi vào hoàn cảnh này chắc cũng không  tài nào vui vẻ được.

tuấn huy im lặng. anh không dám đối diện với ánh mắt cậu nữa, "tiểu hạo à, anh---"

nhưng cậu không để anh nói hết, "được rồi, anh không cần phải xin lỗi. lúc đấy anh kiểm soát được cảm xúc mới là lạ đấy." minh hạo chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống, rất khẽ, nhưng cậu đã nhanh chóng quệt đi trước khi anh kịp nhìn thấy.

"không, hạo à, em hãy nghe anh nói này." giọng tuấn huy vẫn rất dịu dàng. nhưng cậu không hề muốn nghe thêm gì nữa.

"để làm gì chứ? em biết anh đã thích một người rất tuyệt vời và mấy cái cảm xúc anh dành cho cậu ta, anh sẽ chẳng bao giờ ngưng để làm em vui. và em cũng biết là-----"

"tiểu hạo!", tuấn huy nhíu mày, anh nghiêm khắc gọi, cắt đứt mạch cảm xúc tuôn trào của minh hạo. nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác đến tội nghiệp của cậu, anh ngay lập tức xìu xuống. "anh xin lỗi vì đã lớn tiếng, nhưng em phải nghe cho rõ những gì anh sắp nói, được chứ?"

minh hạo vẫn còn ngẩn ngơ, cậu chỉ gật gật trả lời anh, hai mắt vẫn né tránh tiếp xúc.

và tuấn huy thở dài, "người anh nói tới là em mà."

"...g-gì cơ?"

minh hạo giật mình, cậu cứ đứng yên ngơ ngác nhìn anh đang tiến lại gần mình.

"em nghe rõ mà." anh cười.

và minh hạo cảm giác như vừa tái sinh lần nữa. đồng thời cậu cũng muốn đào luôn cái hố để nhảy xuống cho xong chuyện. thở dài, minh hạo úp mặt vào lòng bàn tay, tâm trạng ảo não cả tuần qua đã biến mất một cách diệu kỳ.

sau đó, vai cậu run run và minh hạo bắt đầu cười phá lên. thậm chí khiến tuấn huy nhìn thấy cũng hơi hốt hoảng, "em không sao chứ tiểu hạo? có gì buồn cười lắm à?"

minh hạo chỉ vẫy vẫy tay, cả khuôn mặt cậu giờ đã đỏ rực lên vì cười nhiều. khó khăn lắm mới kìm lại được, cậu quay sang nói với anh, "chỉ là, em thấy mình ngốc vcl. ý em là, thiệt luôn?"

giờ tuấn huy mà còn không hiểu thì anh chính là đồ ngốc.

tuấn huy cũng mỉm cười lại với cậu. và phải nói thật rằng đây là nụ cười đẹp nhất từ trước tới giờ của anh. minh hạo chỉ cảm thấy như có một dòng điện đang chạy dọc người cậu, khiến hai bên tai cậu cũng hồng lên đầy khả nghi.

"không thể tin được là em đã tránh mặt anh cả tuần," nghĩ đi nghĩ lại, minh hạo vẫn thấy hài, "chỉ vì ghen tị với chính bản thân mình."

tuấn huy cũng gật đầu, "yeah, công nhận là cũng hơi ngốc chút xíuuuuuuu. nhưng cũng chẳng sao." anh nói, và kéo cậu vào lòng, "vì anh vẫn thích một tiểu hạo như thế."

và thưa các bạn, đó chính là cách mà từ minh hạo và văn tuấn huy (dưới sự trợ giúp (hay phá hoại?) của meanie) hạnh phúc bên nhau mãi mãi về sau.


end.

_____________________________________________________________________________

t/n: cuối cùng cũng hoàn thành hành trình 6 tháng bên 'gay'. tuy 'gay' không phải transfic đầu tay của tớ nhưng em pé lại được nhiều cậu đáng yêu ủng hộ hơn cả, tớ xin chân thành cảm ơn❤ tớ biết trình độ mình còn nhiều hạn chế, nếu có lỗi xin hãy comt cho tớ biết với ;; lảm nhảm vậy thôi, tối mát nhaaa uwu mình sẽ gặp lại nhau sớm hoy hehe








Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật