Ám Nguyệt ( NP ) - Tiểu Ma Nữ.

Chương 37 : Tăm Tối [ 3 ]



Nguyệt Hàn Lạc Băng cùng Doãn Minh Kỳ vừa trở về đã tách ra, hắn lấy lý do liên đoàn có chút việc nên phải trở về giải quyết rồi cứ thế mà chạy đi luôn không ngoảnh đầu lại, có vẻ vội vã lắm.

Cô nhìn theo hướng Doãn Minh Kỳ vừa mất bóng, không nói gì chỉ nhếch môi cười một cái.

Lạc Y Băng ơi là Lạc Y Băng, cô quả nhiên là nữ nhân số khổ mà. Cả cuộc đời tôi chưa từng gặp ai có số phận thê thảm như cô hết. Dù cô là một phần linh hồn của tôi nhưng dù gì chúng ta vẫn là 2 cá thể riêng biệt, cô đã sống một cuộc đời hoàn chỉnh, tôi cũng trải qua một kiếp lắm tai ương, hiện tại, chúng ta cũng nên trở về với nhau rồi.

Trên bầu trời xanh thăm thẳm đột nhiên lại xuất hiện một làn bụi màu tím nhẹ, bay lướt qua thân thể cô rồi hòa nhập. Đó chính là phần tàn hồn chân chính thuộc về Lạc Y Băng, bao gồm cả linh thể và ý thức!

Y Băng, hiện tại chúng ta đã là một! Mọi chuyện cứ để tôi lo!!

Nguyệt Hàn gia, Lạc gia, tôi dứt hết!

.
.
.

  " Con gái, ngày mai là một ngày trọng đại của gia đình mình, con nhất định phải trở về. Lạc Luân sẽ đến đón con, có được không? Hứa với mẹ, phải về nhà nhé?! "

Nghe có điên máu không? Ngày trọng đại đồ, hồi sinh con gái nhỏ của bà chứ gì mà trọng đại.

  " Biết rồi. "

CỤP!

Cô nhẹ nhàng đập máy kêu cái " cụp ", thấy không, tôi đang phản kháng đấy.

Lạc Băng rút điện thoại ra bấm vào một hàng số trong danh bạ, trông rất thong dong như thể không có gì xảy ra hết.

  " Lolo, Bắc Cung Dạ Hàn có đúng không? Ừ, bật loa ngoài lên. "

Dừng lại một chút lấy hơi, cô bắt đầu dùng uy lực của mình gia tăng chút âm lượng thể hiện khí khái, à, nghe cho uy thôi chứ chả để làm gì.

  " Tịch Tịnh Cung nghe rõ đây! Ngày mai toàn bộ trên dưới Tịch Tịnh Cung các ngươi tập hợp ở biệt thự nhà ta lúc 8h tối, ta đưa các ngươi đi quánh lộn, có được không? "

  " Tuân lệnh Cung chủ! "

Tao không tin tao kéo cả bè cả lũ tới mà còn không dứt gọn được chúng mày! Ù uôi, lần này là hốt cả mẻ đấy :))

Còn Doãn Minh Kỳ, chetme mày với tao rồi con zai nhá :))

.
.
.

  " Cha xin lỗi, con gái, cha mong con có thể tha thứ cho cha mẹ, mọi chuyện cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Xem như con thương em đi, con bé tuổi đời còn nhỏ lắm, lại chịu nhiều khổ sở, con hi sinh vì em lần này con nhé. Cha hứa cha sẽ chôn cất con đàng hoàng tử tế. Kiếp sau con lại làm con của cha mẹ được không? Cha mẹ chắc chắn sẽ bù đắp lại những thiếu sót trong nhiều năm qua, bù lại cái ơn này của con, con nhé?! "

Nguyệt Hàn Mị Vũ vừa đưa tay vuốt trán Nguyệt Hàn Lạc Băng vừa thì thầm thủ thỉ, nghe giống như cha đang chăm sóc dỗ dành con cái vậy, rất ấm cúng. Nhưng nghe qua nội dung thì lạnh ngắt hà. Cha mẹ gì mà chán thế không biết nhở?

Thật ra lúc Nguyệt Hàn Lạc Băng bước vào Nguyệt Hàn gia thì đã bị đánh thuốc mê rồi, chính là hương hoa được xịt khắp phòng đấy, trong đó có Mê Dược. Sau khi " bất tỉnh ", cô đã bị đem vào một căn phòng sâu dưới tầng hầm ẩn sau hàng chục lớp đất ngay dưới Nguyệt Hàn gia.

Cô đang nằm chờ xem rốt cuộc là chuyện gì thì đột nhiên lại nghe tiếng bước chân, sau đó lại có một bàn tay ấm ấm đặt trên trán cô, giọng nói phát ra ngay sau đó. Thanh giọng trầm đầy nét nam tính, chắc chắn là một người đàn ông trung niên tuyệt mĩ. Giọng thì hay đấy, nhưng nội dung trong cuộc nói chuyện đơn phương này hơi ghê nha.

Sợ á :))

  " Kiếp sau? Nếu còn kiếp sau nữa em chỉ muốn Lạc Lạc là con của chúng ta, nó làm sao có được cái phúc đó? Kiếp này Lạc Lạc vì nó mà chịu khổ, chúng ta cũng vì nó mà đau lòng một khoảng thời gian, còn nó thì sao?? Lúc đó nó lại đang hạnh phúc cười cười nói nói bên kẻ thù của chúng ta! Cũng may, cũng may là ông trời có mắt, lại vô tình để chúng ta phát hiện ra linh hồn nó không đầy đủ, lại để chúng ta biết được nó phản bội chúng ta. Còn may hơn nữa, nó vậy mà lại hoàn toàn phù hợp để có thể hiến tế cho Lạc Lạc. Nó sinh ra, nó tồn tại đều vì lợi ích của Lạc Lạc mà thôi! "

Hớ hớ :))

Lũ này có bệnh à? Nói cái gì mình phản bội? Ai phản bội mấy người? Tôi còn chả biết mấy ngừi có tồn tại thì sao gọi là phản bội được?

CẠCH!

Cô cảm nhận được, có người vừa bước vào. Khí tức hơi quen...

  " Đã xong chưa? Khi nào Lạc Lạc mới có thể sống lại? "

Giống như tia sét đánh vào người, thân thể không đau nhưng lòng đau. Thì ra là hắn..

Không! Đã biết là hắn, cũng đã hiểu rõ mọi chuyện thì tại sao bây giờ lại đau lòng? Vô Tâm ơi là Vô Tâm, rốt cuộc mày đang mong chờ điều gì vậy? Mày chính là Vô Tâm, hãy như cái tên của mày, sống là chính mày đi thôi!

Hắc Vân, thù này giữa chúng ta định chắc rồi!

.
.
.

  " Đã đến lúc, bắt đầu nghi lễ! "

Một tiếng hô, thân thể cô cứ vậy mà được ma pháp tác động vào nâng hẳn lên không trung. Nguyệt Hàn Mị Vũ phóng ra một ngọn lửa màu đen ngay dưới thân thể cô, trông Nguyệt Hàn Lạc Băng bây giờ chả khác nào con vịt bị nướng hết.

Tao cọc á :))

[ Lam Lam, Lạc Trần, đã chuẩn bị hết chưa? ]

[ Luôn sẵn sàng, Cung chủ! ]

[ Nhào dô luôn đi, chúng nó sắp nướng chín tao rồi! ]

Kiểu, cọc lên rồi thì đéo có lịch sự gì sất :))

ẦM! ẦM! RẦM! ĐÙNG! ĐÙNG!

Đó là âm thanh phá tường, Tịch Tịnh Cung mỗi người chỉ tốn vài chiêu đã hoàn toàn đánh nát kết giới lẫn bức tường phòng vệ của Nguyệt Hàn gia.

Đội ngũ tội lỗi của Nguyệt Hàn gia sau khi thấy đoàn người hùng hậu không biết là ai cũng chả biết từ đâu ra thì hoảng hồn, họ kinh ngạc tới cực độ. Lớp phòng vệ Nguyệt Hàn gia bố trí không phải ai cũng phá được, ít nhất cũng phải là Dị tôn mới có khả năng vài chưởng đã đánh nát tường bảo hộ như này.

Kẻ đến lai lịch rất lớn, không thể lơ là!

  " Không biết các người là ai? Nguyệt Hàn gia trước giờ chưa từng chọc phải kình địch nào cả, các người có nhầm chỗ nào không? "

Nguyệt Hàn Mị Vũ tiến lên một bước ôm quyền cẩn thận thốt ra từng chữ một, hắn chỉ sợ đột kích thôi.

  " Nhầm? Chủ nhân của bọn ta bị các ngươi xem như vịt gà mà nướng kìa, có tính là thù không? "

Nam nhân đeo mặt nạ màu lam trầm giọng lên tiếng, tay chỉ về phía Nguyệt Hàn Lạc Băng đang lơ lửng trên đám Hắc Hỏa.

  " Chủ nhân? Các người nói chủ nhân? Chính là ả tiện loại kia sa-.. "

BỐP! CHÁT! CHÁT!

Đông Cung Lạc Trần, Nam Cung Lam Thần, Bắc Cung Dạ Hàn, cả ba người theo thứ tự thuấn di về phía Hàm Liên Phi Tâm nhanh như cắt, mỗi người tặng bà ta một cú tát.

  " Đúng là mồm chó không phun được ngà voi! "

  " Cẩn thận mồm miệng, cẩn thận nốt cả cái lưỡi đấy. "

  " Lỡ tay thôi, nhưng xem như thay chủ nhân trả chút nợ đi. "

Hiện tại không ai để ý nhưng thật sự thì Nguyệt Hàn Lạc Băng đang nhắm mắt tưởng chừng bất tỉnh kia vậy mà đang nở nụ cười. Trong lòng thì...

Dừa lắm :))

Cảm thấy đã đến lúc rồi, cô mở to đôi mắt, ưỡn người một phát nhảy thoát khỏi đám lửa kia, phóng về phía Tịch Tịnh Cung đứng ngay bên cạnh Bắc Cung Dạ Hàn.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, lại còn diễn ra trong lúc không ai phòng bị cũng chẳng ai ngờ tới, tót một cái cô đã đứng cạnh Bắc Cung Dạ Hàn rồi.

Aiyaaa, để xem nào. Ở đây có Hắc Vân này, Nguyệt Hàn Mị Vũ, Hàm Liên Phi Tâm, Nguyệt Hàn Lạc Huyên, trong quan tài thủy tinh kia chắc là Lạc Lạc gì đó rồi, à, còn Doãn Minh Kỳ nữa.

Căng đấy :))

  " Mày... sao mày tỉnh lại được? "

Hàm Liên Phi Tâm kinh ngạc đến tột độ nhìn cô trân trân, bà ta như không dám tin vào mắt mình, cũng như không muốn tin vào sự thật đang diễn ra ngay trước mắt. Kế hoạch bà ta ngày đêm dày công sắp xếp, hi sinh biết bao năm của bà ta, bỏ đi biết bao thứ, lại còn đem người cài làm gián điệp. Chẳng lẽ mọi thứ cứ vậy mà toàn bộ tan biến hết? Xem như công cốc hay sao?

Không! Không thể được!!

Hôm nay bằng mọi giá, cho dù có phải bỏ mạng, bà ta cũng nhất định phải tước đi linh hồn cùng thân thể nó, Lạc Lạc của bà ta mới được quyền sống, bà ta phải hồi sinh nó, phải hồi sinh con bé mới được!

Thấy nét điên cuồng ẩn hiện nơi khóe mắt Hàm Liên Phi Tâm, cô không nói gì chỉ cười một tiếng.

Thật ra từ lúc bắt đầu cũng là lỗi của cô, vì cô vẫn luôn khao khát có được tình thân thật sự, được cha mẹ bảo vệ cưng chiều, ngày trước mong ước đó đặt lên Lạc gia nhưng rồi cũng phải buông xuống, hiện tại cô muốn đặt nó lên Nguyệt Hàn gia, trong thâm tâm vẫn luôn mong cầu mọi thứ đừng chỉ là một giấc mơ. Tuy mặt ngoài tàn nhẫn, nhưng cô vốn chưa hề làm gì tổn hại họ, dù cô sớm đã biết phần nào âm mưu hồi sinh này rồi. Nhưng thật hổ thẹn, cô vẫn cứ vậy mà hi vọng. Chỉ cần họ nghĩ lại, cô có thể xem như chưa từng biết gì và bỏ qua.

Chỉ là... một lần nữa là tự cô đa tình thôi.

Nguyệt Hàn Lạc Băng cũng đã nhớ lại mọi thứ rồi, câu chuyện tiền kiếp giữa cô và Hắc Vân.

Hắc Vân a Hắc Vân, kiếp trước ngươi khiến ta đau lòng như vậy, kiếp này lại khiến ta thất vọng tới muốn chết đi.

Là thật sự chúng ta vô duyên vô phận, hay con đường này ngay từ đầu ta đi đã sai?

Không sao! Sai cũng được, đúng cũng tốt, ta chỉ cần biết, đây là con đường ta chọn, là con đường khiến ta thỏa mãn hạnh phúc, dù đau đớn cách mấy ta vẫn sẽ đi. Chỉ là lúc trước còn đặt ngươi trong tâm, hiện tại có lẽ nên thanh lọc rồi.

Cô bước tới trước mặt họ, đưa tay lên phóng một luồng ma pháp đánh về phía quan tài thủy tinh kia, vỡ tan tành. Thân thể người trong đó bay lên cao, khuôn mặt, vóc dáng, mọi thứ đều giống Nguyệt Hàn Lạc Băng như đúc ra từ một khuôn vậy.

" Người " đó bay lềnh bềnh trên không trung rồi dần dần hòa vào không khí, hoàn toàn tan biến. Thứ còn sót lại là một luồng ma pháp màu đen, vụt một cái cũng tan biến.

  " Đó là ảo ảnh, là ảo ảnh các người tạo ra, là ảo ảnh trong thâm tâm các người, là một phần của tâm ma đó. Và, ảo ảnh đó hình như được tạo ra từ nỗi nhớ của các người đối với tôi. Nguyệt Hàn phu nhân, bà còn muốn lừa mình dối người tới lúc nào nữa? Nguyệt Hàn gia chủ, ông định diễn tiếp vở kịch này đến hết đời hay sao? "

Hàm Liên Phi Tâm nhìn cô, chính là ánh mắt đó không sai, chính ánh mắt đã ám ảnh bà ta suốt mười mấy năm ròng. Đêm nào cũng vậy, bà ta luôn mơ thấy đứa con gái số khổ của mình, đứa con gái mà bản thân bà đã để vuột mất.

Hồi ức giống như luồng thủy triều chênh vênh, cứ vậy mà dần dần xâm chiếm toàn bộ đầu óc..

Còn nhớ ngày xưa khi Hàm Liên Phi Tâm rời khỏi Lạc gia, bà ấy đã chuyển ra nước ngoài sinh sống. Một thời gian sau thì bà gặp lại Nguyệt Hàn Mị Vũ, ông ấy đã cố gắng rất nhiều, cũng làm rất nhiều việc, cuối cùng cũng khiến bà cảm động. Họ hạnh phúc mà bước đến bên nhau, xem như tạm viên mãn đi.

Tiếp nữa chính là nỗi đau mất con, Hàm Liên Phi Tâm kể lại toàn bộ sự việc, cứ tưởng nói ra sẽ đỡ đau lòng, nhưng không, cơn đau ấy hằng đêm vẫn tìm đến dày vò bà ta. Nguyệt Hàn Mị Vũ vì quá thương vợ, không nỡ nhìn người phụ nữ đã vì mình mà hi sinh thật nhiều kia cứ chìm đắm trong đau đớn, ông ấy đã đưa ra một quyết định thật táo bạo. Ông đã dùng khả năng đặc biệt của chính mình, là Hoặc Ảnh dựa theo nhân dáng đứa bé trong kí ức của Hàm Liên Phi Tâm mà hình thành, từ đó Nguyệt Hàn Lạc Lạc ra đời.

Nguyệt Hàn Mị Vũ đã nói với Hàm Liên Phi Tâm rằng đó là đứa con út của họ, nói rằng đó chính là món quà thần linh muốn bù lại cho họ. Đối với một kẻ lạc vào hầm tối chỉ chực chờ một tia sáng mong manh, làm sao lại không bắt lấy? Chẳng những bắt lấy, mà còn là bám víu, nhất quyết giữ chặt không buông.

Sau đó nữa họ đã nhận nuôi Nguyệt Hàn Lạc Huyên cùng Nguyệt Hàn Lạc Luân, một gia đình quả thật rất hạnh phúc. Họ đã thề với lòng sẽ nhớ đến Nguyệt Hàn Lạc Băng suốt cả đời này, đó là đứa con mà họ thiếu nợ nó trọn một kiếp người...

Nhưng rồi vô tình, Nguyệt Hàn Mị Vũ cùng Hàm Liên Phi Tâm lại phát hiện ra đứa con xấu số của họ thật ra chưa chết, nó vẫn đang sống, còn là sống rất tốt. Trong lúc họ bôn ba tìm hiểu tin tức để vạch trần sự thật ngày xưa thì Nguyệt Hàn Mị Vũ lại bị ám sát, tuy rằng không chết nhưng phần linh hồn bị tổn thương khá sâu sắc nên ma pháp ảo ảnh cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng. Ngay trong trận ám sát đó, Nguyệt Hàn Lạc Lạc đã tử thương, nhưng vì Nguyệt Hàn Mị Vũ vẫn chưa có chết, ông ta dùng phần hồn lực còn sót lại để bảo trì ảo ảnh của Lạc Lạc, nhờ đó mà Lạc Lạc mới không bị tan biến.

Hàm Liên Phi Tâm lúc đó đã rất đau đớn, người bên cạnh bà chẳng lẽ cứ vậy mà bỏ bà ra đi? Không! Ta không cho phép điều đó xảy ra! Cho dù con có là ảo ảnh, con vẫn là con của mẹ, là con của mẹ!

Chính xác, Hàm Liên Phi Tâm đã biết được Lạc Lạc chỉ là ảo ảnh do chồng bà tạo ra, nhưng do nỗi đau mất con ngày trước vẫn còn in sâu trong lòng, điều đó ngăn cản bà chấp nhận sự thật này. Cứ như vậy từng ngày, những cảm xúc tiêu cực dồn nén ngày càng nhiều, cuối cùng lại hình thành tâm ma.

Hàm Liên Phi Tâm đã đến Hắc Thành tìm mua một món đồ có thể bảo tồn ảo ảnh được tạo nên từ kí ức, bà ta đã khảm hắc vật đó vào Lạc Lạc, cũng nhờ vậy mà giữ được nguyên vẹn thân xác con bé đến giờ. Bà sau đó lại dùng năng lực đặc biệt của mình để chỉnh sửa kí ức của Nguyệt Hàn Mị Vũ, khiến ông không biết được Lạc Lạc thực ra chỉ là ảo ảnh, đó là năng lực Huyễn Hồi.

Họ đã lùng sục mọi nơi, cuối cùng cũng biết được sự thật về đứa bé mệnh khổ của họ.

Thì ra mọi chuyện đều do Lạc gia bày nên!

Sau đó họ kéo đến Lạc gia và đòi lại đứa bé, nhưng Lạc gia không chịu, đứa trẻ của họ cũng nhất quyết không muốn đi cùng họ. Đứa con của mình vậy mà lại chạy theo kẻ thù cười cười nói nói, đó chính là cú sốc lớn nhất đối với Hàm Liên Phi Tâm. Bà ta vì đau lòng cực độ nên đã làm ra một quyết định khiến chính mình sau này hối hận đến muốn chết đi, chính là tế sống Nguyệt Hàn Lạc Băng để hồi sinh Lạc Lạc.

Họ chờ thời điểm chín muồi đã chờ mười mấy năm rồi, chính là ngày hôm nay! Không thể thất bại!

Dùng Thấu Nhãn nhìn vào kí ức của đám người trước mặt, Lạc Băng không nói gì, cô chỉ cảm thấy thật buồn cười. Rõ là con của mình, không bảo vệ thì thôi đi, lại còn góp tay hãm hại nó.

Tư duy nhân loại dạo này đáng sợ vỡi :))

  " Hồi sinh Lạc Lạc cái gì, các người chính là muốn bắt tôi để tế sống, nhưng không phải hồi sinh Lạc Lạc, mà là để chuyển giao kí ức giữa tôi và cô ấy, muốn để Lạc Lạc và Lạc Băng gộp lại thành một. "

Họ thừa biết Lạc Lạc chỉ là ảo ảnh, Lạc Băng mới là thực thể, là bản thân Lạc Băng cô thì cứng quá, có làm cỡ nào cô cũng không chấp nhận họ, cho nên họ mới làm vậy. Thật ra mà nói thì, họ chán ghét " đồ " mà Lạc gia đã dùng qua, bản thân cô cũng chả có kí ức tình cảm gì với họ, bởi vậy họ mới đem linh hồn và thân xác cô đem gộp chung với kí ức tình cảm của Lạc Lạc, sau đó cô sẽ mang danh Lạc Lạc mà sống tiếp, sống hạnh phúc và bên cạnh họ mãi mãi.

Ma thuật đen đặt trong Lạc Lạc có khả năng xóa bỏ kí ức tồn đọng hoặc phần trí nhớ bị xem là không cần thiết, dám cá là sau khi thực hiện xong nghi lễ họ sẽ xóa bỏ phần kí ức khi cô là Lạc Y Băng, Nguyệt Hàn Lạc Băng cũng xem như bị xóa sổ khỏi thế giới này.

Chu choa :))

  " Kế hoạch hay đấy. Chỉ tiếc là nó thất bại rồi. "

  " KHÔNG! NÓ KHÔNG THẤT BẠI! "

Tiếng gào thét nghe đến thê lương khổ não, người phụ nữ đó có lẽ đã đến tận cùng của đau thương rồi.

  " Vầy còn chưa tính là toang á? Chứ muốn như nào mới chịu thôi đây? Đừng nghĩ đến việc chỉnh sửa kí ức của tôi, hãy yên tâm đi, các người làm không được đâu. "

Nói xong câu cô cũng quay mặt đi nhìn về phía Hắc Vân. Cô muốn nhìn thử xem con người này sẽ có vẻ mặt ra sao, rất đáng mong chờ!

Đúng! Chính là sự kinh ngạc tột độ đó! Hắc Vân, hôm nay ngươi là một tác phẩm điêu khắc còn ta lại là nghệ nhân điêu khắc. Nào! Đến đây! Để ta khắc lên ngươi nỗi đau đớn thấu tim xé lòng đi!

  " Hắc Vân, ngươi biết Mặc Tình thủy không? "

  " Mặc Tình... thủy? "

Cái tên nghe sao quen thuộc đến thế? Nhắc đến nó, vì sao lòng lại nhói lên từng cơn như vầy?

Không! Đừng! Đừng.... Đừng mà!

  " Ừ, là con sông Mặc Tình ngày xưa đấy. Ta biết ngươi không nhớ, để ta giúp ngươi quật khởi một đoạn hồi ức đi! Dạ Hàn, tạt nước! "

  " Tuân! "

Bắc Cung Dạ Hàn từng bước từng bước một tiếp cận Hắc Vân, trên tay chính là chén ngọc lưu ly được tìm thấy dưới đáy hồ Mặc Tình.

Ào một tiếng, Hắc Vân khắp cả người đã ướt sũng nước, nhưng không phải nước bình thường, nước này... vậy mà lại có màu đỏ!

Rõ ràng đựng trong chén ngọc lưu ly là màu trong suốt, tại sao vừa nhiễm lên người hắn đã biến thành màu đỏ rồi???

  " Thắc mắc đúng không? Hắc Vân, đựng trong chén lưu ly là màu trong suốt, vì nó không nhiễm tình, còn thấm lên ngươi lại biến thành màu đỏ, vì linh hồn ngươi đang dằn xé giữa đau đớn và thương tâm, ngươi nhiễm tình rồi! "

Nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên môi cô, tuy nó rất xinh đẹp nhưng Hắc Vân của hiện tại chỉ cảm thấy nó giống như một cơn giông tố, một phát ào đến và cướp đi toàn bộ sự sống của hắn.

Vì sao? Vì sao lòng lại đau đến vậy?? Mặc Tình.. Mặc Tình...!

Đầu hắn càng ngày càng đau, mọi thứ cứ mơ mơ hồ hồ, hắn cảm nhận được hình như chính mình đã bước vào thế giới khác rồi.

Trước mặt hắn mọi thứ đều bị bao phủ bởi sương mù, chỉ duy nhất một hình ảnh hiện hữu rõ ràng, chính là cặp đôi trước mắt. Tuy đang rất hoang mang nhưng hắn cũng không nhịn được phải cảm thán, quả thật rất xinh đẹp nha! Cặp đôi này, nam thì thanh, nữ thì tú, nhìn qua chính là một cặp trời sinh, một đôi do đất tạo!

Chỉ là...

  " Băng a, có khi nào lại có một ngày ngươi sẽ bỏ ta mà xuất giá không? "

Nam nhân đang im lặng đột nhiên lại lên tiếng hỏi một câu như vậy, trong âm giọng nghe qua có chút khẩn trương khó phát hiện.

Nữ nhân khi nghe xong lại ngạc nhiên một lúc lâu sau đó mới nở nụ cười, rõ ràng chính là nhất tiếu khuynh thành!

  " Vân, ngươi lo lắng chính là chuyện này sao? Nếu chỉ có vậy thì ngươi yên tâm được rồi, ta sẽ bên cạnh ngươi mà, vĩnh sinh nhất thế cũng chỉ bên cạnh ngươi. Vân, chúng ta thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền, vĩnh viễn đều đi cùng nhau, có được không? "

  " Được, thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền, ta đi cùng ngươi, chúng ta mãi mãi không chia lìa! "

Rất sảng khoái! Nhưng.. có thật tồn tại chữ " mãi mãi " này không?

Với lại, nam nhân trước mắt hình như có chút quen, bản thân có cảm giác rất thân thuộc với hắn.

Chưa kịp để Hắc Vân nghĩ thêm gì, khung cảnh đột nhiên lại thay đổi. Bây giờ trước mặt hắn vẫn là nam nhân kia, nhưng không phải ngồi trên thảm cỏ cùng nữ nhân, mà là tọa trên ngai vàng. Ngay trước nam nhân cũng chính là nữ nhân đó, nhưng chẳng phải cùng nhau hàn huyên như tình nhân, mà là một tiếng quân, hai tiếng thần.

Ánh mắt của nữ nhân kia trông có vẻ xa xăm lắm, như đang nhớ lại điều gì vậy. Nhìn sang bên cạnh nam nhân thì Hắc Vân lập tức hiểu ra, à, thì ra là nam nhân kia nạp thiếp phong hậu rồi. Có lẽ nữ nhân nàng đang nhớ lại lời thề hẹn ngày trước.

Một câu " Thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền " cứ vậy mà tan vỡ...

Khung cảnh trước mắt hắn tiếp tục thay đổi, là hình ảnh hai người đó đang ngồi nói chuyện trong hoa viên.

Ồ, họ quay lại với nhau rồi sao?

Tính tò mò nổi lên, Hắc Vân nhẹ nhàng từng bước một tiến lại gần họ để nghe xem họ nói gì.

Thì...

  " Ngươi rõ ràng biết lòng ta đối ngươi như nào, ngươi lại cứ vậy mà đẩy ta cho người khác! Hắc Vân, rốt cuộc ngươi xem ta là cái gì?? "

Nữ nhân ấy đã hét lên như vậy, trông nàng có vẻ thương tâm lắm.

Nam nhân kia thì hờ hững đến lạ thường, hắn cứ điềm điềm đạm đạm nhín nàng rồi thốt ra vài chữ, chín chữ thôi, vậy mà hoàn toàn đem trái tim của nàng ra đập nát!

  " Ngươi vĩnh viễn đều là bằng hữu của ta. "

Khung cảnh tiếp tục thay đổi, lần này không phải trong hoàng cung, không phải trong hoa viên cũng chẳng phải bên bờ sông hay thảm cỏ họ thường ngồi. Lần này, là ở bờ vực thẳm sâu vạn trượng...

  " Hắc Vân, ta làm gì có lỗi với ngươi hay sao? Cớ gì lại đối xử với ta như vậy? Ngươi lợi dụng ta để diệt mất người nhà ta, chỉ vì ngươi nghĩ họ sẽ ảnh hưởng đến công cuộc trị quốc trấn quốc của ngươi. Ngươi biết không, gia đình ta gửi tỷ tỷ ta vào cung làm phi tần để có thể bên cạnh chăm sóc cho ta đó, họ biết ta thương ngươi, biết ta muốn ở cạnh ngươi, nhưng họ lo ta không chăm sóc chính mình, đó là nguyên nhân tỷ ta vào cung. Chỉ vì thế, ngươi lại nghĩ họ có mưu đồ phản quốc! "

Hình bóng tịch liêu của nữ nhân ấy đánh một phát vào lòng Hắc Vân, sao lại quen thuộc đến vậy? Hắn cảm thấy hình như mình từng nhìn qua cảnh này ở đâu rồi? Tuy không phải là bản thân trải nghiệm nhưng trong lòng vẫn ẩn ẩn đau đớn.

  " Ngươi cho ám sát kẻ có tình với ta, chỉ vì một câu bông đùa vô tình của hắn. Hắn đã nói gì? Hắn chỉ bảo nếu phải chọn giữa ta và thiên hạ, hắn chọn ta thôi! Chỉ vì hắn đi ngược lại với đạo lý của ngươi nên ngươi tự cho mình cái quyền hủy đi cuộc đời của một con người sao? Còn nữa, tri giao tri kỉ của ta, ngươi giở trò khiến gia đình nàng ấy mắc phải tội danh thông địch cấu kết phản quốc! Ngươi biết rõ nàng ấy bị hãm hại, nhưng ngươi lơ đi như chả biết gì, vô tình và nhẹ nhàng tuyên trảm cả gia tộc nàng ấy! "

Nữ nhân... nàng ấy khóc rồi..

  " Rốt cuộc ta hi sinh nhiều vậy để làm gì? Đổi lại được thứ gì? Là một câu " Chúng ta chỉ là bằng hữu " của ngươi sao?? Ta làm nhiều như vậy, vì sao đến cuối cùng lại đổi được cái kết cục này?? Ta tự hỏi, có đáng không?? Có đáng không hả?? Không! Không đáng! "

Có lẽ khóc cũng đã đủ, nàng ấy lau đi dòng lệ nóng vừa đổ xuống, gương mặt ngước lên tràn ngập thê lương nhưng vẫn đầy khí thế.

  " Cả cuộc đời phạm biết bao lỗi lầm, đến cuối cùng thứ nhận lại cũng chỉ là nỗi uất hận đến tận cùng xương tủy. Vực sâu vạn trượng dưới chân này, ta mong nó sẽ là nơi chôn đi những tội nghiệp một kiếp này của ta. "

  " Tại sao phải làm vậy? Mau quay lại đây, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, không cho phép ngươi rời khỏi ta! "

  " Bằng hữu? Đến bước này vẫn chỉ là bằng hữu? Ta đột nhiên nhận ra một điều, ta thực hận cái từ " bằng hữu " này! "

Nam nhân kia thực ngốc, nếu thật sự chỉ xem nàng ấy là bằng hữu, vậy ánh mắt khủng hoảng đau đớn đó là gì? Rõ ràng là mang tình, lại cứ thích giấu nhẹm đi, cứ vậy mà giày vò cả bản thân lẫn người thương.

  " Ta không dám tiếp tục sống sót, vì ngươi mà người thân của ta, bạn ta, người yêu ta đều đã đi hết rồi. Ta còn sống nơi đây làm gì? Buông tha cho ta đi, để ta ít ra thanh thản được lần này, được không? "

Đột nhiên có một cơn gió chợt thổi qua làm tung bay lên mái tóc nàng, hình như dù trong hoàn cảnh nào, nàng ấy vẫn xinh đẹp như vậy.

  " Cố gắng sống thật tốt đó, lo cho con dân của chàng nữa. Hắc Vân, có lẽ đời trước ta đã nợ chàng rất nhiều, cuộc đời này của ta cũng dùng để trả hết cho chàng rồi. Kiếp này ta lại gieo lên duyên nghiệp với Bạch Vũ, kiếp này cùng kiếp sau, ta với hắn.... một bước tuyệt không tách rời! ".

  " Ta không muốn nói lời vĩnh biệt cùng chàng, chỉ càng vương vấn nhau mà thôi. Vậy tạm biệt đi, không chừng những kiếp sau sau sau nữa, ta cùng chàng lại lần nữa gặp nhau. Có lẽ lúc đó ta sẽ không còn yêu chàng điên cuồng mù quáng như bây giờ nữa... "

  " Tạm biệt, Hắc Vân...! "

Mọi thứ trước mắt Hắc Vân nhòe đi, là vì mắt hắn kém dần hay do nước mắt sớm đã thấm đẫm khuôn mặt?

Khung cảnh xung quanh hắn kêu lên " cheng " một tiếng, mọi thứ vỡ nát bươm, hồi ức như mảnh gương không lành lặn cứ vậy mà soi rõ từng nét quá khứ của hắn, cũng phản chiếu lên trái tim sớm đã huyết nhục mơ hồ của hắn.

Nhớ rồi... Hắc Vân hắn nhớ lại tất cả rồi!

Chính là nàng ấy, là Băng của hắn! Đồ ngu ngốc này, ngày trước chỉ vì vài ba câu của Nguyệt Hàn gia mà đã nhận định Lạc Lạc gì đó chính là nhân duyên kiếp trước của mình, cũng là kẻ có thể phá được lời nguyền đang mang trên thân. Mọi thứ chỉ là một lời nói dối thôi, tại sao lại đi tin vào cái điều nghịch lí như vậy chứ?! Đã nhận ra lại còn nhận lầm, ngươi quả nhiên là đồ ngu mà Hắc Vân!!

Hắn ngước mắt nhìn cô, lòng đau tim lại nhói, nếu có thể hắn thật muốn lùi thời gian quay lại cái lúc mà cô bước vào Nguyệt Hàn gia, hay cái lúc hắn bước vào phòng tế này cũng được. Hắc Vân hắn chắc chắn sẽ không chút do dự nhào đến cứu lấy cô, cứu lấy tình yêu vạn đời của hắn.

Nhưng... có phải đã trễ rồi không?

Hắc Vân nhìn cô, trong lòng sớm đã cuống cuồng cả lên, bên ngoài thì ngập ngừng lên tiếng. Chỉ tiếc..

  " Băng a, anh...- "

  " Anh con mẹ mày! "

... Vậy đấy, chỉ tiếc lại gặp đúng lúc con nhỏ đang cọc :))

  " Tao nắm đầu mày tao quăng xuống cầu cá tra bây giờ chứ ở đó mà anh với chả em. Nghe mày nói chuyện buồn nôn lắm, nhìn thấy mày tao lại muốn ói, cho nên, mày bánh cuốn chim cút xôi xéo hộ tao một cái! "

  " Em muốn ăn bánh cuốn chim cút xôi xéo hả? Để ra khỏi đây rồi anh đi tìm về cho em liền nha! "

.... Ngu thật hay giả vờ vậy? Nhìn mặt có vẻ thành thật lại khẩn khoản như thế, chắc không biết thật rồi.

Cô thở ra một tiếng rồi chống hai tay lên hông, dân gian người ta hay gọi là chống nạnh đó, hất mặt lên một chút thị uy.

  " Tao kêu mày đấy. Hắc Vân! Cuốn! Cút! Xéo! "

Hắc Vân thật ra hắn hiểu cô muốn nói gì mà, hắn đau lòng chứ nhưng hắn lại càng không muốn bản thân mình cứ vậy mà chấp nhận số phận này, không muốn cô ấy và hắn trở mặt thành thù như thế.

Không sao! Cô ấy tàn nhẫn cũng được, ghét bỏ hắn cũng được, hận hắn cũng tốt luôn, ít ra vì cô ấy còn tình thì mới có thể hận được. Hắn nợ cô một trái tim nguyên vẹn, nợ cô cả một kiếp người, nợ cô tình yêu tốt đẹp nhất thế gian. Kiếp trước anh đã không thể bảo vệ và chăm sóc cho em thật tốt, đó là lỗi của anh. Kiếp này, xin hãy để anh được ở bên em, để anh có thể vì em mà vứt bỏ cả giang sơn phồn hoa thịnh vượng đi!

Người ta hay nói " Đẹp trai không bằng chai mặt " mà, may một cái là anh có cả hai thứ, cả đẹp trai lẫn mặt dày. Băng a, anh không tin anh không theo đuổi được em!

Làm gì thì làm cứ giả ngu trước đã rồi tính sau, nước cứ chảy rồi đá cũng mòn thôi!

  " Băng a, anh...- "

  " Hắc thiếu gia, anh không cảm thấy bản thân quá nhàm chán hay sao? Cung chủ của chúng tôi muốn anh cút, anh tự đi, hay để chúng tôi tiễn anh đi? "

Người vừa lên tiếng là Đông Cung Lạc Trần, anh thật sự nhịn không nổi cái tên phụ tình bạc nghĩa này nữa rồi! Hắc Vân hắn mà còn không đi, anh chắc chắn sẽ trói hắn lại vứt lên nóc nhà, xem như tiễn hắn một đoạn. Cung chủ của ta cho dù có như nào vẫn là của ta, dám vào giành? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có, lỗ chó cũng bịt lại rồi!

  " Anh là cái gì của Băng nhà tôi mà thay cô ấy nói chuyện?? Còn nữa, cái gì mà ' của chúng tôi ', ai là của các người?? Băng là của tôi! Của tôi đó, có biết chưa? "

Hắc Vân bây giờ nhìn y như mấy bà hay dàn hàng đi đánh ghen đường phố vậy, giãy đành đạch như cá tra mắc cạn, hắn là chỉ thiếu điều chỉ vào mũi Lạc Trần rồi mắng thôi.

  " Cô ấy là Cung chủ của tôi! Chúng tôi còn là tri giao tri kỉ, là tri kỉ đó! Ít ra chúng tôi vẫn còn một phần tình cảm đấy, còn anh, anh có cái gì?! Anh và cô ấy chẳng còn gì hết! "

Nhìn Lạc Trần của bây giờ chắc chả ai nghĩ anh ấy là Đông Cung thiếu chủ danh tiếng vang vọng khắp bốn phương, nổi tiếng là người điềm đạm lạnh nhạt lại kiêu ngạo thanh tao đâu. Ôi, mất hình tượng quá mà! :((

Đang nhìn Hắc Vân cùng Đông Cung Lạc Trần đấu võ mồm, tự nhiên Hắc Vân hắn lại quay sang nhìn cô, ánh mắt long lanh trong sáng, hoàn toàn có thể nhìn ra phần chân tình cùng lưu luyến trong đôi đồng tử của hắn, thậm chí còn có chút... ủy khuất?

  " Băng a, em nói đi, giữa chúng ta vẫn còn chút gì đó mà, có đúng không? "

Ánh mắt hướng về cô tràn ngập sự khẩn cầu. Còn gì không á? Hình như...

  " Tới cái nịt cũng không còn nữa. "

.
.
.

..... Cái nịt mà cũng pay thì còn làm ăn gì nữa :))

............ Continue ............

Lái hoàn toàn sang một hướng khác luôn, toii cũng không ngờ toii lại có thể viết như vậy. Chả là tự nhiên ý tưởng lại bật ra trong đầu thôi, vừa viết vừa nghĩ cuối cùng là ra như này.

Chương này mọi người thấy như nào? Có hay không? Thử tưởng tượng xem chương này chỉ là mở đầu âm mưu, phơi bày sự thật, vậy những chương sau chẳng phải là ngược nam sao? Có hóng không? Có thì bình luận đi nhé. Khúc này là xử lí sương sương Hắc Vân thôi, Nguyệt Hàn gia chưa rớ tới mà, Lạc gia cũng chưa động chạm luôn. Trước khi nữ chính thật sự là chính mình, thì ít ra mọi thứ thuộc về quá khứ, cô ấy hoặc là xử lí hoặc là vứt bỏ, phải vậy chứ nhở? Còn mấy nam chính kia nữa, họ tổn thương Lạc Băng mà, cũng phải khui ra xử lí chớ :))

Truyện còn cũng không dài lắm, nên mọi người cố gắng cùng toii nha, đừng bỏ truyện, toii buồn á!

Mọi người thích thì cho toii một bình chọn nha, không thích thì cũng bấm vào hình ngôi sao hộ toii, cảm mơn lắm á!


















































Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật