Đạo sĩ kinh kỳ

Phần 2 - Chương 21: Bất tử



Phải, là "Thủ hồn pháp". Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu con rết kia không tu luyện thứ tà đạo này. Mặc dù chưa hoàn toàn thành công nhưng với mức độ tu vi hiện tại của nó thì thực sự đây cũng là một đối thủ đáng sợ.

Quả nhiên là vậy. Không cần đợi lâu, con rết tinh gồng mình rít lớn tới mức những người có mặt tại đó phải vội bịt tai lại vì âm thanh cực chói ấy. Lỗ thủng trên người nó từ từ lành lại, lớp giáp dần bọc kín quanh cơ thể nó tưởng như chưa từng phải chịu đòn đánh kinh khủng lúc nãy.

- Vậy ra đây là sức mạnh của "Thủ hồn pháp" đó à? - Mạc Chung nhếch mép cười nhẹ.

Trông vẻ bề ngoài ông vẫn không hề nao núng, thậm chí còn tỏ ra chút khinh địch qua cái nhếch mép ấy. Nhưng thật sự, hơi thở Mạc Chung đã lộ rõ sự lo lắng. Rằng ông chỉ có thể ở trong thân xác của Nguyễn Triển thêm được ít phút nữa mà thôi, bởi thể xác con người làm sao chịu nổi ma lực của một Atula trong thời gian dài. Cụ thể là ông chỉ còn vỏn vẹn 15 phút, chỉ mười lăm phút.

Hơn nữa, với tình hình hiện tại, nếu cứ đánh xong một đòn, con rết kia lại hồi phục thì có lẽ đến tận năm sau cũng chưa xong chứ đừng nói là chỉ 15 phút ngắn ngủi. Vướng bận một chỗ, Atula có sức mạnh kinh người thật đấy nhưng nếu chỉ mượn thân xác phàm nhân thì cùng lắm chỉ đánh được bảy phần năng lực mà thôi, nếu cố quá thì vật chủ cũng sẽ không toàn thây. Không toàn thây theo đúng nghĩa đen là phải dùng xẻng để gom thịt về an táng.

- Khè khè, sao hả? Là "Thủ hồn pháp" đó lão già. Tuy luyện chưa thành Kim cang bất hoại nhưng ít nhất ta cũng đến cảnh giới bất tử rồi. Lão cứ đánh, ta cũng lại hồi phục mà thôi. Khửa khửa khửa.

Không đáp lại, Mạc Chung lao nhanh lên, nắm chặt tay, dồn hết bảy phần sức ra thêm một đòn nhằm vào giữa đầu rết. Có lẽ muốn kết thúc nhanh trận đấu, lấy tốc độ đánh liên hoàn để con rết không kịp hồi phục.

"Bang". Không như lần trước, con rết đã bắt kịp chuyển động của ông và nhanh chóng quăng người dùng đuôi đỡ trực tiếp đòn đánh ấy.

Mạc Chung bị phản đòn bất ngờ, theo đúng định luật III Newton mà bị đánh bật ra ngay lập tức nhưng cũng kịp xoay người hai vòng giữ lại thăng bằng.

Con rết bây giờ không chịu nằm ở thế bị động nữa, ngay sau cú quăng mình ấy nó lập tức xoay mạnh sang hướng Mạc Chung vừa tiếp đất dùng những cái chân nhọn hoắc cố quặp lấy ông.

Mạc Chung vừa đáp đất, chưa kịp định hình lại thì ngẩng đầu lên đã thấy cả một đoạn đuôi đầy chân lúc nhúc vồ lấy mình không kịp phản xạ.

- Tưởng Atula là thế nào, chỉ được có vậy thôi à? - Con rết cười lớn khi đã bắt trọn được Mạc Chung.

Hàng trăm cái chân từ hai bên thân rết quặp chặt lấy, ép sát ông vào bụng trong sự tuyệt vọng của một Atula. Mạc Chung vùng vẫy đủ cách không thoát được, con rết được đà lại ép sát hơn như muốn bóp chết nghẹt ông.

Nhưng nó đã phạm phải sai lầm rất lớn khi coi thường giống loài Atula - giống loài tranh đấu được cả với trời Đế Thích.

Đắm chìm trong chiến thắng, con rết dần tỏ ra khinh địch; nó quá tự tin vào thứ tà thuật mà mình đã dày công tu luyện. Mạc Chung vùng vẫy yếu ớt dần, vẻ như không còn chịu đựng được nữa. Thiên, Lâm và Hoàng dù ở ngay đó nhưng vẫn trong thế bị động, ai cũng đã quá đuối sức nên chỉ trông chờ trong vô vọng.

- Mày quá coi thường giống loài Atula rồi! - Mắt Mạc Chung bừng mở, miệng thốt ra những từ khô khốc nhưng sắc bén.

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra...

"Bùm" - một tiếng nổ lớn rung động cả căn hầm, sàn nhà lắc lư cọt kẹt như đang trong một trận động đất lớn, bụi khói bay mù mịt làm tất cả những ai có mặt tại đó vội che mặt cúi người xuống.

"Bịch, bịch, bịch..." - hàng loạt âm thanh như có vật gì đó rơi xuống đất. Lẫn trong làn khói bụi mù mịt là từng bộ phận của con rết kia rơi liên tục xuống sàn. Đòn vừa rồi của Mạc Chung đã phanh thây nó ra từng mảnh nhỏ, thật sự uy lực rất kinh khủng.

Làn bụi dày đặc dần loãng ra, thấy rõ ở giữa là một người đàn ông đang ngồi thở dốc. Có lẽ đòn vừa rồi đã rút sạch tinh lực của Atula kia. Bên cạnh ông là một cái đầu rết khổng lồ với vết đứt nham nhở.

Lâm vội vàng chạy đến đỡ Mạc Chung - lúc này đang trong thân xác của Nguyễn Triển đứng dậy. Thiên và Hoàng cũng vội chạy đến, tuy không nói ra nhưng cả ba người họ đều ý thức được đối diện với mình là một Atula nguy hiểm. Nhưng Atula đó là ông nội của Lâm - người mà bản thân cậu lúc nào cũng yêu thương tôn trọng, đó còn là thân xác của Nguyễn Triển - người ông của Hoàng và sư phụ của Thiên.

- Ông nội! - Hoàng và Lâm đồng thanh.

- May là vừa kịp thời gian! Lâm à, ông nội phải đi đây, con ở lại nhớ phải tu tập cho tốt, đừng để phụ lòng lão già này. Ta còn phải trả lại lão Triển cho Hoàng nữa chứ. Khà khà! - Nói đoạn, Mạc Chung ho sặc sụa rồi gục đi.

Thiên xốc lấy giáo sư Triển lúc này đã ngất đi sau khi thỉnh Atula nhập xác, cõng lên vai rồi ra hiệu cho Hoàng giải kết giới. Cả ba bước lên cầu thang hướng lên phòng trên để ra khỏi căn biệt thự này.

Phía sau họ, những đoạn thân thể văng tung tóe khi nãy của con rết rung lên bần bật. Cái đầu rết bắt đầu rung lên, hai sợi râu cử động nhẹ rồi từ từ dựng đứng lên. Những bộ phận bị tách lìa dần hợp lại với nhau, nối lại thành một con rết hoàn chỉnh.
________________
Hết chương 21


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật