|BLACKPINK| Lời Cầu Cứu

Lalisa Manoban: Bóng đêm



Đối với Lisa, bóng đêm luôn là thứ đáng sợ nhất đối với cô. Và khi đêm đến là lúc những nỗi sợ và sự ám ảnh tìm đến cô, điều mà khiến cô sợ nhất là thứ sinh vật luôn rình mò sống trong bóng tối, cô nghĩ chúng luôn ở xung quanh cuộc sống thường ngày của mỗi người mà chúng ta thường phải bận tâm quá nhiều việc và quên đi nó, còn nó thì vẫn luôn trốn ở đâu đó trong góc tối mà chực trờ sẵn cơ hội để nuốt lấy chúng ta . Mặc dù mọi người xung quanh, thậm chí cả ba mẹ lẫn bạn bè lúc nào cũng an ủi và khuyên bảo cô rằng cô không việc gì phải sợ vì chúng chỉ xuất hiện ở trong những câu truyện truyền thuyết để hù dọa trẻ con và chúng thường ăn nỗi sợ hãi của con người nên đừng bao giờ tỏ ra là chúng ta đang run sợ trước chúng vì điều đó chỉ khiến chúng thêm khoái trá vì đã đạt được mục đích, chẳng qua cô đã quá lo xa mà đâm ra tưởng tượng thôi. Nhưng những lời đó cũng chả giúp cô an tâm chút nào, vì từ nhỏ cô đã từng bị 1 con quỷ ám vào người, nó khiến cô đau đớn và bắt cô phải làm rồi đứng nhìn những việc mà 1 đứa trẻ còn quá nhỏ để có thể chứng kiến. Nó đã phá vỡ gia đình cô, giết ba mẹ cô, biến cô thành 1 đứa bị cả thế giới ghẻ lạnh. Từ đó cô rất sợ, cô sống khép mình với thế giới bên ngoài, cô không có nhiều bạn và rất ít trong số đó hiểu được hoàn cảnh của cô.
Cho đến 1 đêm, cô hầu như mất ngủ và nằm trằn trọc đến 2h sáng. Rồi cô nghe tiếng bước chân của ai đó đang bước đi ở trên gác mái, cứ tưởng là Leo khiến cô bực mình, nhẹ nhàng lên xem thử và thủ sẵn thêm 1 cái đèn pin trên tay. Khi cô vừa mở cửa vào thì 1 lớp bụi dày đã ập xuống người cô, Lisa giơ tay che miệng ho sặc sụa, căn gác này đã lâu lắm rồi không có ai dọn dẹp, bóng đèn cũng bị hư nên bao trùm quanh cô toàn là bóng tối. Cô rọi đèn pin khắp phòng và cất tiếng gọi bé mèo của cô: "Meow meow!!" Nhưng chẳng gì khác ngoài sự im lặng đến đáng sợ. Rồi cô tiến tới chiếc tủ ở góc phòng, chậm rãi từng bước 1, cô giơ bàn tay đang không ngừng run rẩy vì sợ hãi lên nắm lấy cánh cửa tủ, cô nuốt nước bọt rồi nhắm chặt mắt lại. Cô bật mở cánh cửa kia ra nhưng chẳng có gì-trống không và phủ đầy bụi, cô thở phào nhẹ nhõm, quay người lại định đi ra ngoài thì cánh cửa ra vào bị đóng sầm lại 1 cách mạnh bạo làm cô giật mình. Lisa hoảng hốt chạy vội tới cầm tay nắm cửa mà cố cạy ra nhưng không được, bất lực cô ngồi bệt xuống ôm đầu và những tiếng nức nở bắt đầu bật ra từ cổ họng cô, nỗi sợ bóng tối bao trùm lấy cô. Rồi cô thấy 1 cặp mắt sáng lên trong bóng tối của căn phòng, cặp mắt rất đáng sợ, có đồng tử dọc như mắt mèo đang nhìn chòng chọc vào cô, tiếp theo đó là cô nghe tiếng răng rắc của xương như có thứ gì đó đang lớn lên, rồi nó đang dần bước ra khỏi bóng tối và tiến về phía cô, cặp mắt đó đang nhìn cô, tốc độ càng ngày càng nhanh, bàn tay đen sì của nó như muốn bóp lấy cổ cô. Lisa nhắm mắt lại và hét lên...
Nhưng khi mở mắt ra thì chẳng có gì cả, cô vẫn đang nằm trên giường và mừng thầm khi biết cô vừa gặp ác mộng, cô liếc qua chiếc đồng hồ bên cạnh: "Mới có 3h sáng sao??" Mệt mỏi cô nằm lại, cố nhắm mắt ngủ tiếp nhưng vẫn không tài nào ngủ được. Cô mở mắt ra 1 lần nữa thì thứ sinh vật trong ác mộng kia đang đu trên trần nhà, ánh mắt đó vẫn chòng chọc vào cô. Nó sà xuống thì cô chưa kịp hét lên...
.
.
.
*Mình đã c gng vn hết cht xám và chnh sa li theo yêu cu ca 1 s bn ri đó ^^! Ti bn thân mình thy lúc chưa chnh nó cũng nht vi không gây cn nên mình suy nghĩ rt nhiu ri mi chnh li í. Mong my bn cho ý kiến*


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật