Alice in Wonderland - Lewis Caroll (ALICE LẠC VÀO XỨ THẦN TIÊN)

Chương 12 - Bằng chứng của Alice (Alice's Evidence) - END



"Ở đây!" Alice kêu lên, trong một giây phút bất chợt nào đó đã quên là cô ấy đã lớn lên như thế nào trong một vài phút trước, và cô ấy nhảy vọt lên vội vã đến mức làm lật đổ cả ghế bồi thẩm bằng vạt váy của cô ấy, lật ngã tất cả các bồi thẩm và bay lên trên đầu của đám đông phía dưới cô ấy, và ở đó thì đám đông nằm bò lung tung, làm cô ấy nhớ đến cái bình nuôi cá vàng mà cô ấy cũng vô ý làm đổ một tuần trước.

"Ôi, tôi VÔ CÙNG xin lỗi!" cô ấy nói rất biểu cảm với giọng cực kì hoảng hốt, và bắt đầu dựng họ dậy nhanh nhất có thể, vì cái sự kiện về bình cá vàng cứ lượn qua trong đầu cô, và cô ấy có một cái ý niệm lờ mờ là họ phải được thu nhặt và đặt lại vào trong ghế bồi thẩm, không thì họ sẽ chết.

"Việc xử án không thể tiếp tục," Nhà Vua nói với giọng buồn thảm, "cho đến khi tất cả bồi thẩm trở về chỗ ngồi đúng của mình— TẤT CẢ," ông nhắc lại với sự nhấn mạnh đặc biệt, nhìn xoáy vào Alice khi ông ta nói câu đó.

Alice nhìn vào hàng ghế bồi thẩm, và thấy, trong sự vội vã, cô ấy đã làm lộn ngược đầu Thằn Lằn xuống, và con vật đáng thương ấy đang vẫy đuôi  một cách bất lực, không thể cử động. Cô ấy nhanh chóng lôi nó lên, để nó ngồi cho đúng; "điều đó cũng không thể hiện nhiều lắm," cô ấy tự nói với bản thân; "Ta nên nghĩ điều này cũng không phải quá đáng lắm trong một phiên xét xử không khác với những phiên xét xử nào khác."

Ngay khi ban bồi thẩm đã có chút hoàn hồn từ cú sốc vì bị lật nhào, bảng đá và bút chì đã được nhặt về và trao lại cho họ, họ bắt đầu lại làm việc một cách cần mẫn viết lại lịch sử của sự cố, tất cả trừ Thằn Lằn, con mà trải qua quá khó khăn để mà làm bất kì thứ gì ngoài việc ngồi đó mồm há hốc, nhìn chằm chằm lên trần tòa án.

"Ngươi biết gì về vấn đề này?" Nhà Vua hỏi Alice.

"Không biết gì ạ," Alice nói.

"Không biết gì HẾT à?" Nhà Vua khăng khăng.

"Không gì ạ," Alice nói.

"Điều đó quan trọng đấy," Nhà Vua nói, quay về phía ban bồi thẩm.

Họ vừa mới bắt đầu viết lên bảng đá, thì Thỏ Trắng cắt ngang:

"KHÔNG quan trọng, ý Nhà Vua là vậy, tất nhiên," nó nói với giọng kính trọng, nhưng nhăn mày và làm cái mặt mèo với Nhà Vua trong lúc nói.

"KHÔNG quan trọng, tất nhiên, ý ta là thế," Nhà Vua vội nói, và tiếp lời với giọng trầm xuống, "quan trọng—không quan trọng—không quan trọng— quan trọng—" như thể ông đang thử xem từ nào nghe có vẻ đúng nhất.

Một số vị bồi thẩm viết xuống là "quan trọng," và một số khác là "không quan trọng."

Alice có thể nhìn thấy điều đó, vì cô ấy đủ gần để nhìn lén được bảng đá; "nhưng điều đó không thành vấn đề một chút nào," cô ấy nghĩ.

Bây giờ Nhà Vua, người mà đã bận rộn mất một lúc viết gì đó trong quyển sổ của ông, nói to "Trật tự!" và đọc lên từ quyển sổ của ông, "Đạo luật Bốn mươi hai. TẤT CẢ NHỮNG AI CAO TRÊN MỘT DẶM PHẢI RỜI TÒA ÁN."

Tất cả mọi người nhìn Alice

"TÔI không cao một dặm," Alice nói.

"Ngươi cao từng đó đó," Nhà Vua nói.

"Cao gần hai dặm nữa kìa," Nữ hoàng thêm vào.

"Cả thế, tôi cũng không đi đâu," Alice nói: "hơn nữa, đó không phải là luật lệ thông thường: ngài vừa mới viết ra đó thôi."

"Đó là luật lệ cổ xưa nhất trong sách đó," Nhà Vua nói.

"Thế thì luật đó phải là Số Một nhỉ," Alice nói.

Mặt Nhà Vua tái đi, và vội gập lại quyển sổ.

"Xem xét phán quyết của ngươi," ông ta nói với ban bồi thẩm, với giọng trầm run run.

"Vẫn còn nhiều chứng cứ cần xem xét lắm, thưa Nhà Vua," Thỏ Trắng nói, nhảy lên vội vã; "tờ giấy này vừa được nhặt lên đây."

"Có gì trong đấy thế?" Nữ hoàng hỏi.

"Tôi vẫn chưa mở ra," Thỏ trắng nói, "nhưng có vẻ như nó là một bức thư, viết bởi tên tù nhân tới—tới ai đó."

"Nó phải là thế rồi," Nhà Vua nói, "nếu không thì nó được viết cho không ai cả à, không bình thường chút nào, ngươi biết đấy."

"Nó được gửi cho ai đấy?" một người trong ban bồi thẩm nói.

"Nó chẳng được gửi cho ai cả," Thỏ Trắng nói; "thật ra, chẳng có gì được viết ở NGOÀI cả."

Nó mở tờ giấy ra trong lúc nói, và tiếp "Đây không phải là một bức thư, sau cùng thì: nó là một tập hợp những câu thơ."

"Những câu thơ đó là bản viết tay của tên tù nhân à?" một người khác trong ban bồi thẩm hỏi.

"Không, chúng không phải," Thỏ Trắng nói, "và đó là điều kì quặc nhất đấy." (Tất cả ban bồi thẩm đều trông hết sức bối rối.)

"Hắn chắc hẳn đã bắt chước chữ của ai đó khác," Nhà Vua nói. (Cả ban bổi thẩm lại mắt sáng rực.)

"Thưa Nhà Vua," viên cận thần J Cơ nói, "Tôi không viết nó đâu, và họ không thể chứng minh là tôi đã viết: không có tên chữ ký ở cuối."

"Nếu ngươi không ký," Nhà Vua nói, "điều đó chỉ làm cho vấn đề tồi tệ hơn. Ngươi CHẮC HẲN là đã ý định gì đó xấu xa tinh quái, nếu không thì ngươi đã kí tên như một con người trung thực."

Có một tràng những tiếng vỗ tay hưởng ứng điều Nhà Vua vừa nói: đó là điều đầu tiên thực sự thông minh là Nhà Vua đã nói trong ngày hôm nay.

"Điều đó CHỨNG TỎ tội trạng của anh ta," Nữ hoàng nói.

"Nó chẳng chứng minh điều gì cả!" Alice nói. "Tại sao, ngài thậm chí còn không biết chúng về cái gì cơ mà!"

"Đọc đi," Nhà Vua nói.

Thỏ Trắng đeo kính vào. "Tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ, thưa Nhà Vua?" anh ta hỏi.

"Bắt đầu từ đầu ấy," Nhà Vua nói giọng ủ ê, "và tiếp tục đến khi ngươi kết thúc: rồi dừng lại."

Đây là những dòng thơ: Thỏ Trắng đọc:

"Họ bảo tôi bạn đã đến chỗ cô ấy,
Và nhắc đến tôi với anh ta:
Cô ấy đưa cho tôi giấy chứng nhận tốt,
Nhưng lại nói tôi không thể bơi.
Anh ta gửi cho họ nói là tôi đã rời đi (Họ biết điều đó là thật):
Nếu cô ấy tiếp tục vấn đề đó,
Điều gì sẽ xảy đến với bạn?
Tôi cho cô ấy một, họ cho anh ấy hai,
Bạn cho chúng tôi ba hoặc hơn;
Tất cả bọn họ đều trở về từ chỗ anh ấy đến chỗ bạn,
Mặc dù họ đã từng là của tôi trước đây.
Nếu tôi hay cô ấy có cơ hội tham gia vào sự vụ này,
Anh ấy tin tưởng bạn có thể giải thoát cho họ, Chính xác là những gì chúng tôi đang được.
Ý niệm của tôi là bạn đã từng là (Trước khi cô ấy nổi giận)
Một trở ngại mà xen vào giữa anh ấy, và bản thân chúng tôi, và nó.
Đừng để anh ấy biết cô ấy thích họ nhất,
Vì đây mãi phải là
Một bí mật, giữ kín khỏi tất cả những người còn lại, Giữa bản thân bạn và tôi."

"Đó là mẩu chứng cứ quan trọng nhất mà chúng ta nghe được," Nhà Vua nói, xoa hai tay vào nhau; "giờ thì hãy để bồi thẩm đoàn –"

"Nếu có ai đó trong số họ có thể giải thích," Alice nói, (cô ấy lớn to trong mấy phút vừa qua đến nỗi cô ấy không chút lo lắng khi cắt lời Nhà Vua,) "Tôi sẽ cho người đó sáu xu. Tôi không tin có một chút gì ý nghĩa trong đó cả."

Bồi thẩm đoàn tất cả đều viết vào bảng đá, "CÔ ẤY không tin có một chút ý nghĩa nào trong đó, nhưng không ai trong số họ cố tìm cách giải nghĩa tờ giấy."

"Nếu không có ý nghĩa gì trong đó," Nhà Vua nói, "điều đó có nghĩa là đã cứu thế giới khỏi rắc rối, ngươi biết đấy, vì chúng ta không cần tìm gì nữa. Và ta cũng không biết," ông ta tiếp, trải những câu thơ tới đầu gối, và nhìn chúng bằng một con mắt; "ta có vẻ là nhìn ra được ý nghĩa gì đó, cuối cùng thì. "–NÓI TÔI KHÔNG THỂ BƠI–" ngươi không thể bơi, đúng không?" ông ta tiếp, quay về phía viên cận thần J Cơ. Viên cận thần J Cơ lắc đầu buồn bã. "Trông tôi có giống như thế không?" anh ta nói. (Anh ta hẳn nhiên là không, được làm toàn bộ bằng bìa cứng.)

"Tốt rồi, cho đến giờ," Nhà Vua nói, và ông tiếp tục lẩm bẩm những câu thơ một mình: "CHÚNG TÔI BIẾT NÓ LÀ THẬT—" đó là bồi thẩm đoàn, đương nhiên "TÔI CHO CÔ ẤY MỘT, HỌ CHO ANH ẤY HAI—"tại sao, điều đó phải là những gì anh ta làm với bánh nhân quả, các ngươi biết đấy—"

"Nhưng, xong rồi đến "TẤT CẢ BỌN HỌ ĐỀU TRỞ VỀ TỪ CHỖ ANH ẤY ĐẾN CHỖ BẠN,"" Alice nói.

"Tại sao, họ kia rồi!" Nhà Vua nói trong chiến thắng, chỉ vào những cái bánh nhân quả trên bàn. 'Chẳng gì có thể rõ ràng hơn THẾ cả. Rồi lại "TRƯỚC KHI CÔ ẤY NỔI GIẬN—" nàng không bao giờ tức giận, đúng không nàng thân yêu, ta nghĩ vậy?" ông ta nói với Nữ hoàng.

"Chưa bao giờ!" Nữ hoàng nói tức tối, ném cái đế đựng mực vào Thằn Lằn trong lúc đang nói. (Bill nhỏ bé tội nghiệp ngưng bút viết trên bảng đá với một ngón tay, và anh ta nhận ra nó chẳng để lại được dấu vết nào; nhưng anh ta nhanh chóng bắt đầu lại, dùng mực, thứ mà đang nhỏ giọt trên mặt anh ta, miễn là nó giữ được lâu bền.)

"Thế thì những lời đó không PHÙ HỢP với người rồi," Nhà Vua nói, nhìn quanh một lượt tòa án và mỉm cười.

Có một sự chết lặng.

"Đó là một kiểu chơi chữ!" Nhà Vua tiếp thêm với giọng điệu mang tính xúc phạm, và mọi người bật cười, "Hãy để bồi thẩm đoàn xem xét phán quyết của họ," Nhà Vua nói, khoảng lần thứ hai mươi trong ngày.

"Không, không!" Nữ hoàng nói.

"Tuyên án trước phán quyết của ban bồi thẩm sau." "Chả có nghĩa lí gì!" Alice nói to. "Cái ý tưởng mà tuyên án trước ấy!"

"Giữ mồm miệng đấy!" Nữ hoàng nói, mặt chuyển tím tái.

"Tôi không đấy!" Alice nói.

"Chém đầu cô ta!" Nữ hoàng hét toáng lên ở âm lượng cao nhất. Không ai cử động.

"Ai quan tâm đến bà chứ?" Alice nói, (cô ấy lại lớn lên với kích cỡ to nhất lần này)
'Bà chả là gì với một đống những quân bài!
Ngay lúc đấy thì toàn bộ bộ bài tung lên trong không trung, và bay về phía cô ấy: cô ấy hét lên một tiếng nhỉ, nửa hoảng sợ nửa tức giận,
và cố đánh chúng ra khỏi mình, và cô ấy thấy mình đang nằm dài bên bờ sông, với đầu thì dựa vào lòng chị gái cô ấy, chị cô đang nhẹ nhàng phủi mấy cái lá rụng đang rập rờn rơi xuống từ trên cây đậu vào mặt cô bé.

"Dậy đi, Alice yêu quí!" cô chị nói; "Tại sao, em đã ngủ rất lâu rồi đó!"

"Ôi, em đã có một giấc mơ gây tò mò thật đấy!" Alice nói, và kể giấc mơ cho chị gái cô ấy, rành mạch như cô ấy có thể nhớ, tất cả những Chuyến du ngoạn kì lạ của cô ấy mà bạn đã vừa đọc qua; và khi cô ấy kết thúc, chị gái cô ấy hôn cô, và nói, 'Đó LÀ một giấc mơ gây tò mò, em yêu quý, chắc chắn rồi: nhưng giờ thì quay lại với cốc trà của em đi; muộn rồi đó.

Rồi Alice đứng dậy và chạy đi, nghĩ là trong lúc cô chạy, hết sức có thể, thì một giấc mơ tuyệt vời sẽ đến. Nhưng chị cô vẫn ngồi nguyên khi cô ấy rời đi, đầu chị cô gối vào tay, ngắm mặt trời lặn, và nghĩ về Alice bé nhỏ và tất cả Cuộc du ngoạn kì thú của cô ấy, tới khi chị ấy cũng bắt đầu mơ theo một cách, và đây là giấc mơ của chị cô:– Đầu tiên, chị ấy mơ về chính Alice bé nhỏ, và một lần nữa những bàn tay bé xíu đan vào nhau quanh đầu gối, và đôi mắt sáng rực háo hức đang nhìn vào mắt mình - chị ấy có thể nghe được rất rõ giọng nói của cô em, nhìn cái cách lắc lư nhè nhẹ cái đầu lạ lung làm cho những sợi tóc tơ nhảy lung tung CỨ cọ vào mắt cô em và chị ấy vẫn nghe, hoặc là dường như đang nghe, toàn bộ cái nơi quanh chị ấy trở nên tràn đầy sức sống với những sinh vật kì lạ trong giấc mơ của cô em gái nhỏ.

Ngọn cỏ dài xào xạc dưới chân chị khi Thỏ Trắng vội chạy qua - Chuột hoảng sợ phóng vèo xuyên qua cái bể bên cạnh - chị có thể nghe thấy tiếng lách cách của những tách trà khi mà Thỏ Rừng Tháng Ba và bạn của anh ấy đang chia sẻ những bữa ăn tưởng như không bao giờ kết thúc, và cái giọng the thé của Nữ hoàng yêu cầu những vị khách thiếu may mắn phải bị đem ra xử tử –
một chú lợn con nữa lại hắt xì hơi vào đầu gối của Nữ công tước, trong khi bát đĩa vỡ xung quanh thêm một tiếng thét của Sư tử đầu chim, tiếng cọt kẹt của cây bút chì bảng đá của Thằn Lằn, và tiếng nghèn nghẹt của lợn ghi-nê bị bịt kín, tràn ngập không gian, hòa lẫn với tiếng sụt sùi không dứt của Giả Ba Ba đáng thương. Và chị ngồi xuống, với đôi mắt nhắm, và nửa tin vào Xứ Sở Thần Tiên, dù chị biết chị phải mở chúng ra lần nữa, và tất cả sẽ biến đổi thành một thực tế nhàm chán - cỏ sẽ chỉ xào xạc trong gió, và bể nước thì gợn lăn tăn theo sự lay động của những cây lau - những tách trà lách cách sẽ thành tiếng chuông chăn cừu leng keng, và giọng the thé của Nữ hoàng sẽ kêu lên thành giọng của câu bé chăn cừu    và tiếng hắt xì hơi của lợn con, tiếng thét của Sư tử đầu chim, và tất cả những âm thanh kì lạ khác, sẽ biến đổi thành (chị biết) tiếng ầm ĩ rối loạn của một nông trang bận rộn trong khi tiếng rống của gia súc từ xa xa sẽ thay thế cho tiếng sụt sùi của Giả Ba Ba.

Cuối cùng, chị tưởng tượng một mình những điều này thật giống thế nào so với giấc mơ của cô em, và khoảng thời gian sau đó, tự chị ấy trở thành một người phụ nữ trưởng thành thế nào; và chị ấy sẽ giữ, trong tất cả những năm của tuổi già, một trái tim giản đơn và yêu thương đối với tuổi thơ như thế nào; và chị ấy sẽ tụ họp những đứa trẻ khác của chị ấy lại, và làm cho mắt CHÚNG sáng rực và háo hức với rất nhiều những chuyện cổ tích kì lạ như thế nào, có lẽ thậm chí cả giấc mơ về Xứ Sở Thần Tiên rất lâu về trước; và cái cách chị ấy sẽ cảm nhận cùng những nỗi buồn giản đơn của chúng, và tìm sự vui thú trong những niềm vui giản đơn của chúng, nhớ về tuổi thơ của chính mình, và những ngày hè hạnh phúc.

HẾT


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật