HOÀN//CHANBAEK// Sinh Tử Văn //Bán cho tôi một mớ tình yêu

Phiên ngoại 1




Phiên ngoại 1

Sau khi kết thúc nhiệm vụ hai năm trợ giúp Ngô Thế Huân ở công ty con dưới thành phố M, Phác Xán Liệt bàn bạc với Biên Bá Hiền chuyện anh sẽ nhậm chức trợ lại và ở lại đây cùng cậu. Biên Bá Hiền khá sửng sốt vì quyết định này của Phác Xán Liệt, bởi vì cậu đã chuận bị tâm lí là hai năm sau cả nhà sẽ quay lại thành phố S. Nhưng thôi vậy, ở đâu cũng được mà – miễn là vẫn là một tổ hợp ba người ấy nhỉ.

Chuyện vui không chỉ đến có vậy.

Ngày đâu tiên Phác Xán Liệt tái cử cho chức vụ cũ của mình, anh cùng Biên Bá Hiền ra công trường khảo sát tiến độ hoàn thành của tòa nhà mà Chính phủ cùng hợp tác đang xây dựng. Vì trời tháng Tư khá khắt khe, gió không thổi như thời tiết tháng Hai, mà nắng ùn ùn kéo đến đặc quánh trong bầu không khí cả thành phố.

Vì vậy không có gì là lạ khi có người bị say nắng.

---

Xế chiều Biên Bá Hiền tỉnh lại, trong người cậu vẫn còn cảm nhận được cái nắng nóng hung cháy da thịt mình. Cậu vắt hờ tay lên tráng rầu rĩ, ai đời một người đàn ông khỏe mạnh lại bị ngất vì nắng nóng bao giờ...

Nằm được một lúc, Biên Bá Hiền muốn ngồi dậy đi vệ sinh, nhân tiện cũng muốn ra ngoài tìm Phác Xán Liệt – không biết anh đã đi đâu rồi. Vừa hay cửa ra vào mở ra, hai ba người bên ngoài lũ lượt kéo vào bên trong. Biên Bá Hiền nhướng mày, cậu nghi hoặc nhìn người đàn ông cao nhất trong đám người đó, khe khẽ lên tiếng,

"Xán Liệt, có chuyện gì vậy?"

Bị ngất vì say nắng cũng được bác sĩ đến thăm à?

Bác sĩ bước đến trước mặt Biên Bá Hiền, chìa ra cho cậu một tấm giấy mỏng tăng chi chít chữ nghĩa, anh ta cười cười bảo, "Chúc mừng anh. Em bé nhỏ được chín tuần rồi"

Em bé nhỏ?

A!

Nhưng...

"Tôi có thể có con sao? Trước đây người ta từng nói đàn ông chỉ được có con một lần thôi mà. Mà tôi thì...."

Trong sổ khám bệnh của Biên Bá Hiền có ghi đầy đủ các thông tin sức khỏe của cậu. Biên Bá Hiền nghĩ chắc là bác sĩ này cũng có biết...

"Được chứ. Miễn anh là một ngoại lệ" Bác sĩ giải thích cho Biên Bá Hiền, nụ cười hiền hậu của một bác sĩ trẻ chưa đầy ba mươi tuổi thật sự rất đẹp, "Ngoại lệ trong việc đàn ông có con lần thứ hai hiếm khi xảy ra, nên hầu như mọi người không nhắc đến đó thôi. Lần nữa chúc mừng anh, anh nhớ chú ý sức khỏe nhé"

"Cảm ơn bác sĩ"

"Ba tháng đầu và ba tháng cuối đựng vận động tình dục nhé, nguy hiểm đấy" Bác sĩ nháy mắt nói với Biên Bá Hiền, chuyện hơi tế nhị nhưng phải nhắc nhở kĩ càng là nhiệm vụ của bác sĩ.

"...." Xin lỗi, nhưng mà tối qua chúng tới mới... hai phát với nhau.

Đoàn người của bệnh viện lại ồ ạt kéo nhau ra ngoài. Phác Xán Liệt mau lẹ xán lại người Biên Bá Hiền, anh dùng cả hai tay nâng mặt Biên Bá Hiền âu yếm hôn vào khéo môi của cậu mấy bận, cười khà khà nói,

"Chà, giống của anh tốt quá em nhỉ"

"..."

"Bá Hiền này, ngày mai anh làm đơn xin tạm nghỉ cho em nhé? Ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt được không?"

"..."

"Anh đã báo với ba mẹ rồi. Chiều nay hai người sẽ đến. Anh cũng gọi nhờ cả Lộc Hàm đón Bánh Bao về nhà rồi"

"..."

"Em này, anh vui quá. Tối nay anh chắc chắn sẽ mất ngủ cho xem. Haha, vui chết mất"

Khóe mắt Phác Xán Liệt đỏ ửng, anh vội xoay người sáng hướng khác dùng tay quẹt nước mắt của sắp rơi của mình, anh hít mạnh mấy cái cố lấy lại sự bình tĩnh thường ngày. Cái dáng lưng khom khom tủi thân của anh thật sự đáng thương muốn chết, đã cao lớn rồi lại còn tỏ vẻ trẻ con, ai lại chịu được chứ hả.

Biên Bá Hiền nghiêng đầu nhìn Phác Xán Liệt, bật cười khe khẽ vì cái hành động đáng yêu của anh. Biên Bá Hiền dán sát vào người Phác Xán Liệt, vòng cả hai cánh tay choàng quanh người anh ấy, thò đầu ra trước mặt Phác Xán Liệt trêu chọc,

"Khóc cái gì? Em mới là người phải khóc chứ. Đồ mít ướt này, ngoan nào" Biên Bá Hiền vươn tay lau nước mắt cho Phác Xán Liệt, vừa đau lòng vừa vui vẻ hạnh phúc nhìn anh.

Cậu biết chứ, biết là Phác Xán Liệt luôn luôn tự trách mình về cái chết của đứa con đầu của hai người. Anh sẽ bận lòng mỗi khi có ai đó vác cái bụng to lớn bước ngang tầm mắt mình, mỗi lần như thế anh đều đi rất nhanh, như cố giấu sự buồn phiền và lãng tránh ánh mắt của cậu vậy.

Bây giờ thì vui rồi nhé Phác Xán Liệt, anh là tuyệt vời nhất rồi.

"Em bé này gọi là gì thì được ha?" Biên Bá Hiền cố đâm chiêu suy nghĩ, cố gắng thu hút tầm mắt của Phác Xán Liệt, "Anh thích gọi là Bánh Đậu hay Bánh Mè? Hay nên gọi là Bánh Cam?"

"..."

Phác Xán Liệt không đáp, anh xoay người trở lại đối mặt với Biên Bá Hiền, ôm cậu thật sát vào lòng. Anh nghĩ lại, từ nãy đến giờ đáng nhẽ anh điều anh làm đầu tiên là phải ôm cậu ấy mới phải. Vì thế anh siết cánh tay mình chặt hơn, vùi đầu mình vào cổ Biên Bá Hiền, hít hà phần da thịt lộ ra ngoài của cậu ấy. Anh bộc bạch vài lời tâm sự nhỏ xinh,

"Cảm ơn em, Bá Hiền"

"Ừ, không có gì đâu nha"

"Anh yêu em"

"Haha, em cũng yêu anh mà" 

----

Hế lô??? Lâu quá rồi không gặp nè :")))


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật