CHƠI NGÃI - VƯƠNG THINH

BẠCH THẦN DẬT



Khi cô bừng mở mắt, cô thấy mình vẫn nằm trên giường của anh, nhưng không biết anh đang ở đâu. Cô sờ mặt mình, rồi ngồi dậy đi soi gương. Tấm gương vẫn lành lặn như cũ, trong gương, hình ảnh phản chiếu của cô vẫn tươi tắn, sống động như chưa từng bị ác mộng giày vò. Cô chợt nhận ra điều gì đó, cô hoang mang chạy đến trước bức tranh của Diệp Hân Ngô. Cô bật tất cả đèn trong phòng lên. Dưới ánh đèn điện rực sáng, Diệp Hân Ngô an phận ngự trị trong tranh, hình xăm trên lưng vẫn thế, không thèm tranh hơn thua với cô. Vậy mà cô biết rõ rằng cô gái đó sẽ tiếp tục đeo đuổi cô, cô ta muốn cô cũng đi vào vết xe đỗ cũ. Bởi vì giữa họ có một điểm chung : Bạch Thần Dật, hay có thể gọi là Tào Nghị.

Anh đi đâu rồi? Theo phản xạ, cô nhìn về phía cánh cửa sổ đang bị gió thổi lập lờ, rèm cửa sổ vồng lên cao, nhưng phía dưới rèm trống hoác. Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên, đó không phải tiếng chuông máy điện thoại của cô. Cô ngó nghiêng bốn phía, tim đập thình thịch. Cuối cùng cô phát hiện thấy điện thoại của anh ở dưới đệm xô pha. Người gọi đến là số máy lạ, cô biết tốt nhất không nên nghe, nhưng cô không thể kháng cự nổi nỗi tò mò muốn nghe giọng của người gọi. Sau khi cân nhắc trước sau, cô vẫn quyết định nghe, nhưng đối phương lại trầm ngâm không nói, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ.

" Anh là Lục Vũ phải không? " Trực giác mách bảo cô bật ra cái tên này. Đối phương không đáp lời khiến cô càng thêm lớn gan. Cô hồ như bực mình ép đối phương phải trả lời :" Kẻ lần trước đánh ngất tôi, rồi chụp ảnh tôi chui vào ngăn lạnh của nhà xác chính là anh phải không? Anh và Tào Nghị có quan hệ gì? Có thù oán gì? Tại sao anh muốn hãm hại tôi? " Đối phương căn bản không định giao chiến trực diện với cô nên quả quyết tắt điện thoại. Nhưng hắn làm vậy càng khiến cô thêm căng thẳng, không thể đoán được ý đồ của kẻ thần bí mới là điều đáng sợ nhất. Đột nhiên điện thoại nhận được một tin nhắn ảnh, cô đã thề sẽ không mở ra xem, cô ghét cay ghét đắng cảm giác đè nén này, thậm chí bắt đầu nôn nóng bực bội. Thế là cô chủ động gọi lại cho đối phương, nhưng máy báo thuê bao ngoài vùng phủ sóng. Không còn cách nào khác, cô đành đem tất cả nỗi bực bội trút lên anh. Cô như mất lí trí kiểm tra toàn bộ tin nhắn trong điện thoại của anh, nhưng chẳng thu hoạch được gì. Cô lại chuyển sang kiểm tra danh bạ, định bụng sẽ tìm được dấu vết nhỏ bé nào đó liên quan đến lai lịch của anh, nhưng trong danh bạ ngoài số của cô ra thì chẳng lưu bất kì số điện thoại của người nào khác. Đúng lúc này cửa phòng bật mở, anh xách túi đồ ăn khuya trở về, anh ngỡ ngàng nhìn cô, bao gồm cả chiếc điện thoại di động mà cô đang kiểm tra trong tay.

Cô bối rối gấp điện thoại lại, cô không biết giải thích thế nào về hành vi xâm phạm sự riêng tư này. Cười cho qua không phải là biện pháp có thể áp dụng trong mọi hoàn cảnh, chí ít anh sẽ không chấp nhận. Đối với bất kì việc gì, anh cũng đều nhấn mạnh tính hoàn chỉnh tuyệt đối. Cô làm vậy thể hiện rõ rằng cô không tin anh, đó chính là sự khiêu khích nguyên tắc sống của anh. Nhưng lúc này anh không hề nói câu nào mà chỉ bình tĩnh bước lại gần cô, cầm chiếc điện thoại trong tay cô đập mạnh vào tường, vỏ điện thoại bay tứ tán giống như những mảnh đạn lạc, vừa làm tổn thương người khác, lại vừa làm tổn thương chính mình.

Anh thản nhiên đi lướt qua cô, mặc kệ ánh mắt ngập tràn day dứt của cô, rồi vào thẳng phòng ngủ, nhẹ nhàng khép của lại. Cô xấu hổ đứng sững giữa phòng, về chẳng nỡ ở chẳng xong, hốt nhiên cô phát hiện mình vừa làm một việc vô cùng xuẩn ngốc.

Trải qua một đêm không vui vẻ khiến cô và anh rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh. Nhưng đối với thân phận của anh, cô lại càng sinh lòng muốn tìm hiểu đến cùng, có lẽ chỉ khi biết được mối quan hệ của Bạch Thần Dật và những người khác thì mọi việc mới thực sự rõ ràng, minh bạch. Không thể bước vào nơi sâu nhất trong tim đối phương thì tất cả đều là công cốc. Huống hồ giữa Bạch Thần Dật và Diệp Hân Ngô có ân oán gì là điều mà cô rất muốn biết.

Lần trước đến Bệnh viện Tâm thần Thôn Phương còn có Tống Cực hộ tống, lần này tuy cô đi một nhưng bảo vệ gác cửa vẫn nghĩ cô và Tống Cực đều là cảnh sát nên cũng không làm khó cô ra vào. Y tá nhìn thấy cô là biết cô đến vì Bạch Thần Dật, họ dẫn luôn cô vào khu dành cho bệnh nhân mắc bệnh ở mức trung bình. Bác sĩ Chu đang bận tiếp đón hai mẹ con đến tư vấn, thấy cô, ông lịch sự gật đầu chào hỏi rồi bảo y tá dẫn cô vào văn phòng. Bất kể ở bệnh viện nào, bệnh nhân và y bác sĩ đều không thể cân bằng theo tỉ lệ 1 - 1, nhiều khi một y tá phải chăm sóc rất nhiều bệnh nhân, bởi vậy cô hoàn toàn thông cảm khi y tá không dẫn cô đi. Một mình cô đi quanh quẩn giữa các phòng bệnh, phát hiện thấy một số người không còn nhìn mình bằng ánh mắt tò mò như lần trước nữa, ngay cả bà cô từng mắng cô là dâm phụ cũng chẳng buồn nhìn cô, chỉ yên lặng ngồi cạnh gốc cây mộc lan, bóc rễ cây để " đan áo len " . Cô bước về phía phòng bệnh mà trước đây Bạch Thần Dật từng ở. Bệnh nhân ở phòng này chắc đã ra vườn đi dạo, nên cô thừa cơ hội lẻn vào lục soát một vòng. Đúng lúc cô định nhanh chân bước vào thì đột nhiên cảm thấy ngoài hành lang có một người đang âm thầm giám sát mình. Cô ngoảnh lại và phát hiện ông già thích đọc báo tiếng anh lần trước đang nhìn cô chằm chằm. Ý thức hành động của mình đã thất bại, cô đành ngại ngùng nhìn ông cười. Ông già vẫy tay ra hiệu bảo cô lại gần, cô ngạc nhiên chỉ vào chính mình ý muốn xác nhận có phải ông gọi cô không, thấy ông già gật đầu, cô đành bước đến.

" Cô đến tìm Bạch Thần Dật phải không? " Quanh đôi mắt ông đầy những nếp nhăn tuổi tác, nhưng ánh mắt của ông vô cùng tinh anh, thấu suốt sự đồi. Cô rất có thiện cảm với ông lão, nên thành thật nói rõ mục đích của mình : " Vâng! Cháu muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Bạch Thần Dật vào ba năm trước, vì sao anh ấy lại trốn khỏi bệnh viện ạ? "

" Hôm đó có người đàn ông đến tìm cậu ấy, tôi thấy cậu ấy có vẻ rất căng thẳng. Ăn cơm tối xong, cậu ấy bảo tôi rằng mình không ở đây lâu được nữa. Rồi ngay tối hôm đó, cậu ấy biến mất thật. "

Lời kể của ông lão khiến cô kinh ngạc, cô vội vàng hỏi : " Cảnh sát có biết chuyện này không ạ? "

Ông lão lắc đầu : " Khi cảnh sát đến đây, tôi không hề hé môi tiết lộ nửa lời. Sở dĩ tôi nói cho cô biết là vì tôi cảm nhận được cô thực lòng muốn giúp đỡ cậu ấy. "


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật