[ĐM -EDIT] Đào một hoàng đế về làm vợ

Chương 93: Hợp tác



ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Dịch: Huyền Dani

Nếu đã có người "thành tâm" mời vậy tất nhiên Khúc Chí Văn sẽ thử đi xem sao.

Chùa Hoa Nghiêm ở Thiếu Lăng Nguyên quận Trường An thành phố Tây An, so với chùa Đại Từ Ân vang danh xa gần thì gần như chẳng ai biết đến. Một nơi không nổi danh, cho nên có rất ít du khách, nhưng trong mắt những người hiểu được phong thủy thuật pháp thì nơi này chính là đất thiêng sinh ra nhân tài.

Khúc Chí Văn đã đến chùa Hoa Nghiêm, căn bản không cần phí sức đi tìm cũng cảm nhận được vị trí của Đường Gia Minh, bởi vì ở nơi chùa miếu phật giáo rộng lớn này, chỉ có một chỗ tỏa ra mùi hương của thuật sĩ đạo gia.

Phía đông nam của ngôi chùa, các thầy tu ở xung quanh đều không chú ý đến một người ung dung thoải mái tiến vào trong điện, thậm chí còn đi vào một phòng thiền không cho phép người ngoài bước vào.

Đẩy cửa đi vào, Khúc Chí Văn liền nhìn thấy Đường Gia Minh đang ngồi ở chính điện chậm rãi thưởng thức trà, mà khuôn mặt hiện giờ của Đường Gia Minh làm Khúc Chí Văn phải giật mình.

Cậu ta không phải chưa từng gặp Đường Gia Minh, chỉ là lần trước lúc gặp hắn không phải là dáng vẻ này. Lần trước Khương Bình vì vấn đề của vụ án đã gọi Đường Gia Minh đến thẩm vấn, Khúc Chí Văn nhìn hắn tuy tinh thần không quá tốt nhưng cũng chỉ giống như nghỉ ngơi không điều độ quá mệt mỏi mà thôi, nhưng bây giờ mới chỉ qua không quá một tháng, Đường Gia Minh đã gầy thành như vậy, dùng câu da bọc xong để tả cũng không hề khoa trương. Thậm chí sắc mặt vàng sạm kia còn có chút xanh đen, rõ ràng tuổi tác mới hai mươi mấy mà trông như bốn mươi năm mươi.

"Có phải cậu rất ngạc nhiên khi trông thấy dáng vẻ hôm nay của tôi?" Vẻ mặt nghiêm trọng của Khúc Chí Văn tất nhiên đã lọt vào đáy mắt Đường Gia Minh, nhưng hắn cũng chỉ cười không quá để ý.

"Cho dù lúc đó anh mất gần 30 năm tuổi thọ để cưỡng ép mở cửa đại mộ, thì cũng không thể chỉ mới vài tháng đã già yếu thành như vậy, càng huống chi lần trước tôi gặp anh, mới chỉ là 20 ngày trước, lúc đó anh vẫn còn tốt không phải sao?" Nói đến đây, đuôi mày Khúc Chí Văn khẽ nhích, "Trong thời gian này, anh lại làm gì thế?"

"Ha ha ha, người kế thừa đôi mắt Âm Dương của Khúc gia quả nhiên không tầm thường, vậy cậu nhìn xem tôi đây còn sống được bao lâu?" Đường Gia Minh không trả lời trực tiếp câu hỏi của Khúc Chí Văn, còn hỏi ngược lại cậu.

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ không qua nổi mùa đông năm nay."

"Mùa đông này sao..." Đường Gia Minh uống một hớp trà nóng, đặt chiếc chén xuống đứng dậy, cứ thế nhìn thẳng vào Khúc Chí Văn, "Vậy được, cậu tính tiếp xem cái tên Túc Cảnh Mặc kia sống đến... à không,.  không phải, anh ta đã chết lâu rồi, nên nói là hồn bay phách tán mới chính xác chứ!"

"Ý của anh là gì?"

"Ý gì? Không phải cậu hỏi tôi đã làm gì sao?" Đường Gia Minh cười lạnh một tiếng, "Tôi không làm như thế, e là đợi đến lúc việc xảy ra thì hối hận cũng không kịp."

Thấy Khúc Chí Văn vẻ mặt nghi ngờ không nói gì, Đường Gia Minh nói tiếp: "Cậu chỉ là một Thiên sư, càng chỉ là một đứa nhóc mới hơn hai mươi tuổi, không giống với tôi, tôi tự thấy mình có một số năng lực không bằng cậu, nhưng ở việc này lại nhìn thông suốt hơn cậu rất nhiều."

"Cậu có phải cảm thấy tôi rất ngu, đi đối nghịch với linh hồn hoàng đế kia mà không hợp tác với anh ta, bắt anh ta phải dùng xương Đào Ngột để trao đổi?"

"Hoặc là, cậu có lẽ cũng nhìn ra được đại mộ này sắp không duy trì được nữa rồi, cậu đợi cho đại mộ sụp đổ, đợi đến lúc Túc Cảnh Mặc tan biến mới đến cướp xương Đào Ngột?"

"Nhưng mà tôi nghe nói độc đinh sở hữu con mắt Âm Dương nhà họ Khúc đều là đến hai mươi tuổi mới có được, mà cậu lại là trời sinh tử cốt, sống không quá hai mươi lăm tuổi? Haha, Khúc Chí Văn, cậu đợi được đến lúc vị hoàng đế kia biến mất sao?"

Khúc Chí Văn không nói gì, bởi vì những điều Đường Gia Minh nói chính là những gì cậu đang nghĩ, tuy rằng trận pháp đại mộ thôn Ninh Hóa rất mạnh, nhưng cậu nhìn ra được sự diệt vong của trận pháp chính là trong vòng mười năm này, Túc Cảnh Mặc ít nhất cũng là linh hồn hơn một nghìn sáu trăm năm, cho dù y cái gì cũng không làm, chỉ cần hồn khí quang người y xông đến chỗ cậu ta, Khúc Chí Văn cũng sẽ không trụ được, dù sao đại mộ và Túc Cảnh Mặc sớm muộn gì cũng tiêu tán, vậy không bằng ngồi đợi cho đại mộ sụp đổ rồi lại hành động?

Nhưng mà, hình như Đường Gia Minh có phát hiện gì đó khác?

"Một triều đại biến mất trên dòng chảy lịch sử, Khúc Chí Văn, cậu cho rằng vì nguyên nhân gì mới có thể khiến một triều đại biến mất không một dấu vết?"

"Cái này có liên quan gì với chuyện kia?"

"Sao lại không có liên quan! Đương nhiên, học lịch sử thì cậu nên biết rằng, một triều đại đã có ghi chép văn tự, muốn xóa sạch sự tồn tại của một triều đại là một chuyện có bao nhiêu khó tưởng tượng được, nhưng mà cậu xem Đại Tự đó đã thực sự bị xóa sạch, trong này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cậu, tôi và tất cả mọi người đều không biết. Bởi vì chúng ta đều không phải người của thời đại đó, không biết được năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều, chắc chắn rằng....có "người" không muốn để đoạn lịch sử này xuất hiện..."

"Vào thời đại đó....Túc Cảnh Mặc vẫn còn sống."

"Đúng, sự tồn tại của Túc Cảnh Mặc giống như một cuốn lịch sử sống, mà cuốn lịch sử này vừa khéo bị tên mê khảo cổ Đàm Trình gặp phải, cậu ta liền trở thành một quyển từ điển, từng chút một lôi phần lịch sử bị xóa đi kia ra khỏi mặt nước. Mà điều này, khi tôi đọc được cuốn nhật ký ghi chép của Đàm Trình viết kia thì càng chắc chắn. Cậu cảm thấy, đây là ai đang điều khiển ở sau lưng? Có sự tồn tại của xương Đào Ngột kia, là ai sẽ để ý thời đại kia cuối cùng có thật sự tồn tại không?"

"Anh muốn nói là, Túc Cảnh Măc mượn sức Đàm Trình để hé lộ phần lịch sử kia? Nhưng mà, anh ta chưa bao giờ để Đàm Trình bước vào vũng bùn này."

"Cậu.... chắc chắn không?" Đường Gia Minh nhìn Khúc Chí Văn bỗng chốc thay đổi sắc mặt, haha haha cười thành tiếng, "Tôi cũng chưa từng nghĩ rằng, tên nhóc Đàm Trình kia lại thật lòng thật tâm với một người chết, cậu hiện giờ có lẽ cũng phát hiện rồi đi, vị hoàng đế kia đối với Đàm Trình mà nói thật tàn nhẫn."

"Đàm Trình vừa mới rời khỏi Đại mộ, cậu có phải cảm nhận được xương Đào Ngột ở trong Đại mộ bị thiếu đi một mảnh? Mà hiện giờ Đàm Trình giống như một tên nửa sống nửa chết, vị hoàng đế kia đã ương ngạnh dung nhập xương Đào Ngột vào trong xương máu của Đàm Trình."

Khúc Chí Văn cũng ở lúc Đàm Trình hôn mê phát hiện ra điều này, Túc Cảnh Mặc vốn không thể khởi động xương Đào Ngột, chỉ có thể dùng hồn khí của y cưỡng ép xương Đào Ngột đi vào cơ thể Đàm Trình, cách nói này, nói thật ra, linh hồn bị thiếu một lượng lớn hồn khí như vậy, vậy cũng sẽ chỉ tan biến càng sớm mà thôi, nhưng người sống bị nhét vào xương Đào Ngột thì sẽ mất mạng, tuy rằng có thể cứu được nhất thời, nhưng thời gian dài như vậy cũng là đang mài mòn sinh mệnh...

"Tôi nghĩ rằng linh hồn vị hoàng đế sớm muộn gì cũng sẽ tiêu vong, sau khi anh ta biến mất, đại mộ thôn Ninh Hóa dường như cộng sinh với anh ta cũng sẽ bị hủy diệt, anh ta là đang muốn để xương Đào Ngột tiến nhập vào trong hồn phách Đàm Trình, đợi sau khi Đàm Trình chết sẽ tiếp quản vị trí của anh ta vào trong mộ chống đỡ Đại mộ kia, để cho đại mộ không bị sụp đổ! Bởi vì mộ Bình Dao mà bị hủy diệt, thì thế gian này cũng chỉ có đại mộ thôn Ninh Hóa còn lưu lại vết tích còn sót lại của Đại Tự..."

Đường Gia Minh không biết Túc Cảnh Mặc nhìn nhận Đàm Trình như thế nào, Khúc Chí Văn ít nhiều biết được điểm này. Khi lần đầu tiên cậu ta gặp Đàm Trình, Đàm Trình đã là bộ dạng sắp chết, lúc đó cậu ta còn nhắc nhở Đàm Trình một lần, nhưng Khúc Chí Văn cũng khẳng định, dáng vẻ sắp chết của Đàm Trình không phải do xương Đào Ngột ảnh hưởng.

Sau lúc đó không lâu, cái cảm giác của người sắp chết trên người Đàm Trình đột nhiên giảm đi rất nhiều, hiện giờ nghĩ lại, có lẽ là lúc đó Túc Cảnh Mặc cưỡng ép xương Đào Trình dung nhập cho Đàm Trình, mới khiến Đàm Trình giống với một người sống bình thường...

Dự tính cho Đàm Trình xương Đào Ngột ban đầu của Túc Cảnh Mặc có lẽ là muốn cứu Đàm Trình, không thì Đàm Trình đã chết từ lâu rồi.... Tuy nhiên hiện giờ bởi vì như vậy mới có bộ dạng nửa sống nửa chết...

Khúc Chí Văn không hoàn toàn  tin tưởng những gì Đường Gia Minh vừa nói, nhưng thực sự có một điểm đã nhắc nhở Khúc Chí Văn. Hiện giờ trong người Đàm Trình có xương Đào Ngột, cái kiểu dùng quỷ khí cưỡng ép dung nhập vào cơ thể người sống, cậu ta cho dù như thế nào cũng không thể lấy ra được. Về lâu về dài, có một ngày hồn phách của Đàm Trình và xương Đào Ngột sẽ hòa làm một, đến lúc đó chính là ngày chết của Đàm Trình, bởi vì đại mộ thôn Ninh Hóa vẫn còn rất nhiều xương thú, mảnh trên người Đàm Trình từ đâu mà tới thì sẽ chịu ảnh hưởng từ nơi đó, khiến cho linh hồn thoát khỏi thể xác di chuyển đến trong mộ... Có lẽ đến lúc đó cho dù Túc Cảnh Mặc đã tiêu tán thì đại mộ cũng sẽ không đổ...

Thật là nan giải...

Có điều...

"Anh cảm thấy như vậy thì tôi sẽ giúp anh sao? Anhđã có thể mở được cửa đại mộ gặp được xương Đào Ngột, anh cho rằng tôi không làm được?"

Lời của Khúc Chí Văn khiến Đường Gia Minh khẽ cười ra tiếng, "Cậu quả thật có thể làm được, nhưng mà e là cậu chưa từng chính diện đối đầu với vị hoàng đế kia, anh ta có bao nhiêu khó đối phó, cậu xem bộ dạng hôm nay của tôi thì biết rồi đấy."

Dứt lời, Đường Gia Minh dựa gần vào Khúc Chí Văn, khẽ nói bên tai Khúc Chí Văn một câu, chỉ thấy sắc mặt Khúc Chí Văn bỗng nhiên trở nên khó coi.

Nhìn chằm chằm vào Đường Gia Minh ở trước mặt, ánh mắt Khúc Chí Văn nghiêm túc hơn vài phần, "Thứ kia cũng không thể động đến được một phần của anh ta ư?"

"Có làm anh ta bị thương một ít, nhưng tôi cũng chưa từng nghĩ anh ta lại mạnh đến vậy, rõ ràng ngủ sâu bao nhiêu lâu như thế..."

"Dáng vẻ này của anh là bị thứ kia phản phệ?"

Đường Gia Minh gật đầu, "Bây giờ cậu vẫn còn thấy một mình tôi có thể động đến đại mộ kia sao? Trong đại mộ kia có rất nhiều xương Đào Ngột, cho dù hai chúng ta chia đều thì vẫn còn dư, chúng ta hợp tác chỉ có lợi nhiều hơn hại, càng nhanh chóng lấy được thứ kia đến tay."

Khúc Chí Văn tuy rằng hay tự phụ nhưng chí ít còn có chút tự hiểu lấy mình, Đường Gia Minh đã dùng đến thứ kìa mà vẫn không cách nào đả thương được Túc Cảnh Mặc mấy phần, vậy thì cậu ta cũng tự biết giới hạn của bản thân tới đâu rồi."

"Nhưng trận pháp của đại mộ kia chỉ dựa vào hai chúng ta cũng không thể phá giải."

"Ai nói cần phải phá giải?" Đường Gia Minh mỉm cười, "Chúng ta chỉ cần thông qua vị hoàng đế kia để tự anh ta phá trận là được..."

"Tự anh ta phá trận?" Khúc Chí Văn nhíu mày một cái, "Anh ta có thể tự đi ra ngoài được không?"

"Cậu thấy trận pháp kia so với Túc Cảnh Mặc thì ai mạnh ai yếu? Chúng ta chỉ cần phá giải một phần trận pháp, rồi để anh ta tự mình rời khỏi đại mộ."

Trong lòng Khúc Chí Văn khẽ động, liền hiểu được ý của Đường Gia Minh, "Nói đến là khéo, nhưng tôi chưa từng gặp qua trận pháp của Đại mộ kia, nên bắt đầu giải từ đâu?"

"Cái này tôi có cách."

HẾT CHƯƠNG 93

Truyện được edit phi thương mại và đăng tại địa chỉ duy nhất wattpad


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật