[BHTT - Edit] Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]

Lời dẫn



*Lời tác giả: Vài lời dẫn viết truớc khi bắt đầu truyện, mỗi một câu nói đều đại biểu cho một đoạn tình, về phần đến cùng là tình cảm của ai với ai, xem tiếp liền biết được.

Văn án

Sự tình trong nhân thế có đôi khi cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi, một cái chớp mắt liền thích một thứ, dùng nhiều năm thời gian theo đuổi, nhưng đến cuối cùng vẫn như cũ chỉ là cát giữa kẽ tay, cái gì cũng không giữ được.

Chỉ cầu năm tháng bình an, dù cho đời đời không gặp.

Nhớ mang máng đêm đó, trước thanh đăng cổ Phật, Mộ Dung Nhan vụng trộm nhìn người ấy sánh vai quỳ bên cạnh cùng mình, ngửa mặt thành kính hỏi Phật, trên đời này có biện pháp nào song toàn, có thể để cho ta và nàng kết một đoạn lương duyên trong những năm tháng tươi đẹp nhất?

Thanh đăng chập chờn, Phật không nói.

Phù sinh nhược mộng, cuối cùng bỏ ra mười năm thời gian mới thấu triệt hiểu ra, không có, chung quy là không có biện pháp nào song toàn.

Vì thủ túc liền từ bỏ nàng.

Vì đế vị liền muốn buông tay nàng.

Vì xã tắc cũng không muốn nàng.

Kết quả là, sau mới phát hiện, kỳ thật người bị bỏ rơi vẫn luôn là mình.

Đã từng biết bao mong chờ có thể cùng nắm tay nhau, bên người tới bạc đầu, nhưng cuối cùng riêng phần mình chiến thắng, đều là vì mình, sau đó lại tự hủy diệt. Nhiều năm về sau, nhớ lại đủ chuyện giữa chúng ta, ta nghĩ, có một số người có lẽ đã chú định là sẽ bỏ lỡ nhau.

Nhưng dù như thế, đối với bóng lưng rời đi của nàng, ta vẫn ở trong lòng thầm mặc niệm trăm ngàn lần, "Quay đầu đi, quay đầu đi..."

------------------------------------------

Ngươi đến tột cùng thích nàng ấy ở điểm nào đây? 

Mà người đó lại thích ngươi vì cái gì?

Cười khổ.

Nếu như yêu một người, còn nhất định phải liệt ra nhiều lý do như vậy, thì điều đó còn có gọi là "yêu" không?

Thế nhưng nàng ấy đối xử với ngươi...

Phải, ta minh bạch, nàng ấy không thích ta chút nào...Thế nhưng mà, một ngày nào đó, ta sẽ khiến nàng ấy thích ta, hoàn toàn thích ta.

"Nếu như có thể có kiếp sau, liền để cho ta gặp gỡ nàng trước đi..."

Có một số ít người thuộc về ngươi chỉ một thời gian rất ngắn, nhưng nếu muốn quên đi người đó, lại cần cả đời.

Những năm qua, từng yêu người, hận người, lưu luyến người, oán người.

Mà bây giờ, ta rốt cuộc muốn buông tay người.

Tình không nói ra, lại càng sâu đậm.

---------------------------------------

Hôm đó, trước thanh đăng cổ Phật, hẳn nàng cũng biết ta đã hứa nguyện điều gì.

Ta nói với Phật.

Nếu nàng thua, ta sẽ cùng nàng đông sơn tái khởi;

Nàng thắng, ta cùng nàng quân lâm thiên hạ;

Nếu không phải bạch cốt hoàng thổ, ta sẽ bên nàng đến trăm tuổi không lo.

Giữa chúng ta phảng phất vẫn luôn cách một bức tường thành, nhìn như gang tấc, lại xa cách thiên nhai.

----------------------------------------

Ta đã không yêu cầu xa vời lại gặp lại đầy trời hoa lê kia nữa, bất quá nghĩ nói thêm một câu,

Chớ tìm ta, chớ tìm ta, cứ như vậy buông xuống, hai bên cùng quên nhau thôi.  

***

Bách Linh: Như lời tác giả nói, chuyện này là tình tay ba nha, các bạn lại có dịp phân vân giữa 2 chiều nỗi nhớ, team Chanh hay team Bạc Hà, team Nhã Hề hay team Triều Cẩm lần nữa nè =)))) 

Cái lời dẫn khá mơ hồ, mình edit đến đâu đọc đến đấy nên không phana biệt rõ được ai với ai, chỉ tạm đoán mà dùng giải phân cách "---" chia ra theo cảm quan của bản thân thôi nhé :SS 

Ai thích ngược thích máu cún thì bơi vào nha :)))) 

Sao truyện này chưa gì đã xôm thế mà bộ [Nữ nhị đại tác chiến] cũng mới lên sàn mà đìu hiu thế nhỉ :)) 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật