[12 chòm sao] Sắc Thanh Xuân

Chap 72



Sau khi nhắn tin cho Thiên Bình, Song Ngư đặt điện thoại lên bàn, nhìn ra bên ngoài từ khung cửa sổ trong phòng. Mưa như trút nước, không có dấu hiệu ngừng lại, một mảng trời âm u, ảm đạm chẳng hề giống thời tiết của năm mới.

Song Ngư đi chân trần đến cạnh cửa sổ, cây hoa hồng thân gỗ trong vườn bị nước mưa xối mạnh, những bông hoa nát tươm rụng đầy gốc. Vài cánh hoa theo dòng nước trôi xuống cống, Song Ngư ngẩn người chẳng rõ đang nhìn gì, một tia chớp sáng rực như rạch ngang bầu trời phản chiếu trong đôi mắt nhạt màu cafe, Song Ngư chớp mắt đưa tay mở chốt cửa sổ.

Gió mạnh và hơi nước mưa lạnh buốt lập tức ùa vào phòng, cô đóng cửa sổ lại đi đến bên tủ quần áo, chọn bộ đồ đã chuẩn bị sẵn cho năm mới.

Song Ngư nhìn mình trong gương, mái tóc được tết gọn gàng, là da trắng sáng, cánh môi đỏ và một bộ quần áo mới, chắc là mọi người đều thích nhỉ?

"Song Ngư chuẩn bị xong chưa?"

Là tiếng mẹ của Song Ngư từ ngoài phòng khách.

"Rồi ạ, con ra ngay đây."

Ở ngoài, mẹ Ngư đang tất bật kiểm tra mấy món quà mang đi chúc tết, ba Ngư ngồi xem dự báo thời tiết trên tivi không quên cảm thán:

"Mưa to thế nhỉ? Năm nay chắc nhiều lộc lắm đây."

"Con xong rồi, mình đi chưa ạ?"

Mẹ Ngư trả lời: "Mưa to quá, đợi một lúc nữa xem có ngớt không?"

Song Ngư nghe thế thì đi vào bếp giúp mẹ, theo phong tục năm mới mọi người sẽ đến nhà người thân chúc tết, một nhà 3 người vừa trò chuyện vừa chờ đợi đến gần 10h mà mưa vẫn chưa tạnh.

Ba Ngư tắt tivi, đứng dậy: "Thôi mình đi, muộn rồi."

Ba mẹ Song Ngư đi làm quanh năm, kinh tế ổn định tuy giàu có như những Sư Tử hay Kim Ngưu thì vẫn được tính là khá giả, có thể mua ô tô.

"Song Ngư, khi nào thì con thi đại học ấy nhỉ?" Ba Ngư ngồi ở ghế lái xe hỏi.

"28, 29 tháng 6 ạ."

"Ừ thế cũng sắp rồi, đến lúc đấy ba hoặc mẹ sẽ sắp xếp công việc có người về đưa con đi thi."

Song Ngư mỉm cười đáp: "Vâng ạ"

"Thế đã đăng ký thi trường nào chưa?"

"Chưa ạ, tầm cuối tháng mới đăng ký, con vẫn đang xem."

"Ừ vậy được rồi, cân nhắc kỹ bố mẹ cũng không can thiệp vào việc học của con đâu. Học trường nào con thích là được rồi."

Lúc này mẹ Ngư ngồi ở ghế phụ bỗng hỏi: "Con có muốn đi du học không? Nếu muốn thì cứ đi nhé, bố mẹ lo được."

Song Ngư ngẩng đầu, nhìn qua gương thấy ba mình đang hơi nhíu mày, ông đáp lời: "Con thích là được, nhưng bố không muốn con ra nước ngoài lắm."

Trong mắt ba Ngư, con gái mình vẫn còn rất nhỏ, ra nước ngoài một thân một mình thật sự rất không yên tâm. Nhưng suy cho cùng ông vẫn tôn trọng mong muốn của Song Ngư.

"Vâng ạ, con sẽ suy nghĩ kỹ."

"Mà thằng nhóc Thiên Bình một năm không gặp lớn quá nhỉ, mà lại còn càng ngày càng đẹp trai nữa."

Mẹ Ngư cũng cười cười tiếp lời: "Hôm nọ về gặp em suýt không nhận ra, như này chắc nhiều cô theo lắm, Song Ngư thằng bé có người yêu chưa?"

Nhắc đến Thiên Bình, đôi mắt Song Ngư trở nên có thần hơn: "Chưa ạ nhưng hình như đang thích bạn nào ấy."

Ba mẹ Song Ngư ở bên ngoài làm ăn, tiếp xúc với rất nhiều người mặc dù tư tưởng thoáng nhưng cũng không tán thành việc yêu đương sớm chỉ là họ không phản đối gay gắt.

"Thôi vẫn còn bé lắm, tập trung vào việc học đi." Ba Ngư nói.

Song Ngư cười cười cúi đầu nhắn tin cho Thiên Bình, để không gian cho ba mẹ nói chuyện.

[Mẹ tao vừa hỏi mày có người yêu chưa đấy.]

[Hả?]

[Liên quan gì đến tao chứ?]

[Quan tâm hỏi tý thôi mà.]

[Ờ thế mày nói sao?]

[Thì nói thật thôi, bảo là mày chưa có.]

Thiên Bình còn chưa kịp hài lòng với câu trả lời của Song Ngư thì cô nhắn tiếp

[Nhưng mà mày đang thích ai ấy =)))]

[???]

[...]

[!!!]

[Sao mà ngạc nhiên thế, chả lẽ mày nghĩ là tao không biết à???]

Đầu bên kia Thiên Bình ngồi ăn cơm ở nhà bác thì nghẹn gần chết, con cá ngốc này biết từ bao giờ thế?

[Rõ ràng đến vậy à?]

[Ngoài mày ra còn ai biết không?]

Ngẫm lại thì thấy cũng không quá bất ngờ Song Ngư nhạy cảm như thế nhận ra được cũng là điều dễ hiểu.

[Chưa bao giờ thấy đám Ma Kết, Cự Giải nhắc đến.]

Nói thật lòng, Thiên Bình chẳng yên tâm nổi, EQ của Cự Giải mà nhìn ra cậu thích ai mới là lạ, còn Ma Kết lạnh lùng như thế chắc chẳng có hứng thú quan tâm đến việc riêng của người khác đâu nhỉ? Nhưng Song Tử và Xử Nữ thì cậu lại không dám chắc.

Với tính cách của Thiên Bình việc cậu quan tâm và thường xuyên giúp đỡ người khác không có gì là lạ, hơn nữa cậu còn có một cô bạn thân khác giới là Song Ngư, nên dù có ghép Thiên Bình với ai đi nữa thì cũng là thuận miệng trêu mà thôi.

Thiên Bình phát hiện ra trong nhóm sáu cô gái kia Bảo Bình thân với Xử Nữ nhất, mà nói thật Dương Xử Nữ luôn cho cậu có cảm giác cậu ta biết rất nhiều, cậu chỉ hy vọng Xử Nữ đừng nhiều chuyện mà thôi.

[Khoan, Thiên Bình, mày thậm chí còn không thèm phủ nhận luôn.]

Có gì đâu mà cần phủ nhận, Thiên Bình không muốn để người khác biết mình thích Bảo Bình chẳng qua là sợ cô sẽ trốn tránh cậu mà thôi. Đương nhiên Thiên Bình chẳng hy vọng chuyện này sẽ xảy ra.

[Không được ai nói cho người khác, biết chưa!!!]

Thiên Bình nghĩ bụng mới ngày đầu tiên của năm sao đã nhận tin "sét đánh" thế này rồi?

[...]

Trên chiếc bàn ăn dài sang trọng, ba người đón năm mới trong bầu không khí có phần ngột ngạt. Bà Lộ Thiên Tuyết ngồi ở vị trí chủ tọa nét mặt vô cảm chẳng có một chút nào gọi là vui vẻ của năm mới, Sư Tử và anh trai chia nhau mỗi người ngồi một bên.

Vương Sư Duệ nâng ly rượu vang, cười cười:

"Chúc mừng năm mới cả nhà, chúc mẹ trên thương trường bách chiến bách thắng, việc kinh doanh ngày càng mở rộng. Chúc Sư Tử thi thật tốt, đỗ nguyện vọng 1."

Bà Lộ Thiên Tuyết nhàn nhạt "ừ" một tiếng, ánh mắt Sư Tử hiện lên ý cười ấm áp: "Em cảm ơn, nhất định rồi ạ. Chúc anh vạn sự như ý, sớm tìm cho em chị dâu."

Sư Duệ và Sư Tử giống nhau khoảng sáu phần, Sư Duệ không lạnh lùng khắc chế như Sư Tử, ở anh có nét quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, ánh mắt sắc bén giống hệt mẹ nhưng lại có phong thái thoải mái, không bị bó buộc.

"Được, mấy hôm nữa dẫn em đi gặp."

"Nhưng mà tiếc quá, hôm em thi anh không về được."

Bà Lộ Thiên Tuyết đặt ly rượu xuống bàn, thờ ơ nói: "Chẳng phải chỉ là một kỳ thi thôi sao, chẳng lẽ mày cho rằng không có mày thì Sư Tử sẽ thi không đỗ à?"

Nụ cười của Sư Duệ hơi cứng lại: "Con không có ý đó, chỉ là động viên Sư Tử một chút trước khi đi thi thôi mà."

Bà Lộ Thiên Tuyết nhếch miệng, nụ cười càng lạnh lẽo hơn: "Bằng ấy năm ở nước ngoài vẫn không thực tế hơn được nhỉ? Chút động viên này của mày có giá trị à?"

Sư Tử xen vào: "Thế nên khi em đỗ đại học nhất định anh phải tặng quà thật to đấy, GLS 500 chẳng hạn."

Nét mặt Sư Duệ dãn ra: "Được chỉ cần chú thích anh đều mua tặng chú."

"Phải rồi Sư Tử, có mấy trường thi đánh giá năng lực, mẹ đã làm hồ sơ đăng ký cho con rồi. Chuẩn bị đi đừng làm mẹ thất vọng."

Một lời thông báo nhẹ nhàng nhưng đầy áp chế, không cho phép từ chối, ý cười trong mắt của Sư Tử và Sư Duệ đều biến mất, Sư Tử lạnh lùng đáp: "Vâng, con hiểu rồi."

"Hai đứa ăn đi, mẹ lên phòng trước."

Chờ bà Lộ Thiên Tuyết đi khỏi hai chàng trai đều không có hứng thú ăn tiếp, Sư Duệ lên tiếng: "Lâu rồi anh không về nước, có chỗ nào chơi vui không, dẫn anh đi đi."

Sư Duệ vốn muốn dẫn Sư Tử đi đua xe, con trai mà đương nhiên ai cũng thích trò này, nhưng không được, tâm lý thằng nhóc này đang không ổn định, chẳng may mà gây ra tai nạn thì...

"Được."

Nhà Sư Tử ngay từ chiều mùng 1 Tết đã có rất nhiều khách đến nhà, đều là đối tác làm ăn của bà Lộ Thiên Tuyết. Hai anh em hiển nhiên chẳng có hứng thú với điều này.

"À quên mất, đây, lì xì cho chú, cố lên nhé." Sư Duệ lấy trong túi áo một chiếc lì xì đưa cho Sư Tử.

Đường phố lúc này chẳng có mấy người, Sư Duệ lái xe mui trần theo chỉ dẫn của bản đồ đi về phía ngoại thành.

"Mà này Sư Tử, anh thấy mày hơi lạ, đợt trước nhìn qua điện thoại thấy mày còn có sức sống."

Trời vừa tạnh mưa, không khí cũng vì thế mà càng buốt giá hơn, Sư Tử nhìn cung đường thẳng tắp: "Không có gì, chỉ là quay lại giống trước kia thôi."

"Làm sao, thế điều gì đã khiến mày những ngày trước trở nên bất thường như thế?"

Sư Tử im lặng.

"Sư Tử đừng giấu anh, cho dù anh không thể giúp được thì nói ra cũng sẽ thoải mái hơn đấy."

"..."

"Vậy thì đổi câu hỏi khác vậy, đã bao giờ mày nghĩ đến việc sẽ phản kháng chưa?"

Sự im lặng tưởng như kéo dài vô tận, Sư Duệ không nói nữa chuyên tâm lái xe.

Mãi một lúc lâu sau, Sư Tử mới khàn giọng cất tiếng, giọng nói hòa vào với tiếng động cơ gầm rú và tiếng gió gào thét, nhỏ bé, cô đơn và bất lực.

"Em từng đọc một câu nói "đời người không trải qua náo nhiệt sao biết thế nào là tịch mịch" lúc ấy em không hiểu. Bị mẹ ép buộc lâu ngày rồi thấy quen, em cũng cảm thấy không có gì là không tốt cả. Suy cho cùng thì em có một cuộc sống đầy đủ hơn bất cứ ai, những yêu cầu của mẹ em đều làm được, cũng phải hẳn là quá sức."

"Cho đến khi em gặp một người, em bắt đầu muốn vùng vẫy, em cũng hiểu câu nói kia nghĩa là gì. Nhưng anh, em không chống lại được."

Sư Duệ giơ tay vỗ vai Sư Tử, bản thân anh thật vô dụng ngoài lắng nghe ra dường như chẳng thể giúp gì được cho em trai mình.

"Một người? Chắc là con gái nhỉ? Em ấy sao rồi?"

"...Không sao cả, có em hay không thì cậu ấy vẫn luôn đơn thuần và vui vẻ."

Sư Tử mở điện thoại, khung chat của cậu và Song Ngư dừng lại ở bốn ngày trước.

Sư Duệ liếc nhìn: "Không nhắn tin chúc mừng năm mới người ta à?"

Sư Tử tắt điện thoại, không nói gì, giờ đây ngoại trừ những vấn đề liên quan đến học tập thì cả hai sẽ không nói với nhau một câu dư thừa, một mối quan hệ nhạt như nước.

[...]

Năm mới nhà của Ma Kết có lẽ là đông đủ nhất, ba cô là trưởng nên mọi người đều sẽ đến chúc Tết, năm nào cũng vậy mẹ, chị gái và Ma Kết đều dậy rất sớm để chuẩn bị đồ ăn. Dù trời mưa nhưng họ hàng vẫn có mặt rất đầy đủ, một đại gia đình quây quần bên mâm cơm.

Rõ ràng là có rất nhiều người nhưng Ma Kết lại không cảm nhận được hơi ấm và bất cứ sự quan tâm nào? À phải rồi, đâu có ai nhìn thấy cô nhỉ?

"Ma An đúng là càng lớn càng xinh nhỉ? Khi nào thì cho bác ăn cỗ đây?"

"Có người yêu rồi đúng không, mau mau dẫn về ra mắt đi để các bác kiểm tra cho."

Ma An cười thật vui vẻ: "Vâng nhất định rồi, phải qua vòng của nhà mình thì cháu mới yên tâm được."

"Mà nghe nói giàu lắm đúng không? Thế thì nhất định phải đãi các bác ở nhà hàng thật to đấy."

"Mọi người duyệt là cháu cưới luôn đấy ạ, đến lúc đấy cháu sẽ chuẩn bị cho nhà mình quần áo thật đẹp lấn át nhà trai luôn."

Diệp Ma An xinh đẹp, duyên dáng nói chuyện khéo léo nói câu nào cũng khiến mọi người hài lòng.

"Ma An ra nước ngoài, chắc làm ăn được lắm nhỉ? Lương cao không cháu?"

Ma An dịu dàng cười: "Lương cháu tính theo đồng Ý, trước đây Italia dùng đồng tiền Lira Ý (ITL), giờ chuyển thành Euro, mà đồng ơ thì có giá hơn một xíu so với tiền mình, lương của cháu mà để bác hiểu đổi ra tiền mình thì còn phụ thuộc vào tỷ giá quy đổi thế nào. Cái này thì lại phụ thuộc vào tỷ giá hối đoái của International Monetary Fund, thời sự thỉnh thoảng có đưa tin ấy ạ."

"À cháu quên mất, hồi sáng mừng tuổi người lớn rồi, mấy bạn nhỏ xếp hàng cô mừng tuổi nhé."

Lời nói và hành động của Ma An quá dứt khoát, không cho người họ hàng kia nói thêm được câu nào.

Mấy người lớn gật đầu phụ họa theo: "Đúng là có ăn có học nói chuyện khác hẳn."

"Mà không hiểu năm kia con bé Lan nhà tôi gặp Ma An xong mà nó cứ khen rồi ngưỡng mộ mãi, bảo là cô Ma An là hình mẫu nó muốn theo đuổi. Lúc đấy nó mới học có lớp 9 mà đã biết hình mẫu rồi cơ đấy."

"Mấy nữa bé nhà tôi thi đại học nhờ cô An tư vấn nhé."

"Cháu luôn hết lòng phục vụ nhà mình ạ."

Diệp Ma An là tâm điểm của mọi ánh nhìn, thu về biết bao nhiêu lời ngợi khen, ánh hào quang, khiến ông bà Diệp cười đến là vui vẻ, trong ánh mắt tràn đầy sự tự hào và kiêu hãnh.

Còn Diệp Ma Kết thì luôn lầm lì, chẳng biết cách nói chuyện. Phải rồi làm gì có ai lại đi thích một người có gương mặt lạnh lùng và luôn khó gần chứ.

Bao nhiêu năm quá, một câu khen ngợi của bố mẹ dành cho Ma Kết luôn là quá xa xỉ. Cô ngồi một góc yên lặng ăn cơm bỗng nhiên nhận lại được nhớ đến.

"Ma Kết năm nay thi đại học nhỉ?"

"Vâng ạ."

"Thế định thi trường nào?"

Dù không muốn đề cập vấn đề này, cô vẫn cố gắng tỏ ra lễ phép: "Cháu vẫn đang tham khảo ạ."

Dường như người họ hàng đó cũng không quan tâm lắm, hoặc cách nói chuyện của Ma Kết khiến câu chuyện chẳng biết nên tiếp tục thế nào, nên gật đầu qua loa:

"Ừ học thế nào thì học, nhìn chị Ma An đấy."

"À mà hình như năm Ma An thi đỗ thủ khoa rồi còn nhận được học bổng toàn phần đúng không?"

Ma An làm như không nghe thấy câu nói này, tiếp tục trêu đùa với đám trẻ con trong nhà. Cô thấy không thoải mái lắm đang định lên tiếng chấm dứt đề tài này thì chẳng hiểu ai bỗng nhiên nói:

"Ui, thế thì Ma Kết phải cố gắng lên nhé, mà tính ra nhà mình trước giờ làm gì có ai vượt qua nổi Ma An nhỉ?"

Ma Kết siết chặt đôi đũa trong tay, cụp mắt cố gắng kiềm chế nét mặt.

Ma An tiếp lời: "Cháu nghe mẹ kể đợt này công ty chỗ nhà dì mới đổi lãnh đạo ạ?"

Lúc này đây đề tài về Ma An mới chính thức kết thúc, cô đứng dậy gọi Ma Kết: "Đi gọt hoa quả với chị đi."

"Vâng."

Trước khi đi vậy mà vẫn còn một người nhỏ giọng nói: "Con bé Ma Kết này sao càng ngày lại càng khó gần như thế chứ? Không học Ma An được một chút à?"

Mặc dù Diệp Ma An bây giờ đã trưởng thành nhưng cô vẫn không thể nào hiểu được tâm lý và suy nghĩ của người lớn. Tại sao cứ phải mang Ma Kết ra so sánh với cô chứ? Con bé vốn rất giỏi mà, tại sao không một ai nhìn thấy và công nhận điều đó.

Trên đời này làm gì có ai muốn biến mình thành cái dáng vẻ lạnh lùng khiến ai cũng không yêu thích như vậy. Nhưng Ma Kết và chị mình quá giống nhau, nếu cô cũng tươi cười vui vẻ như Ma An thì còn ai nhận ra cô nữa?

Khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị của Ma Kết sẽ khiến người khác chẳng còn ai liên tưởng đến chị Ma An nữa.

Lâu dần, cái vỏ bọc lạnh lùng này cũng không tệ, nó vừa có thể che giấu cảm xúc thật sự và cũng khiến người khác phải kiêng dè, nể mặt cô nhưng với điều kiện là không có sự xuất hiện của chị gái.

Nếu không mọi sự cố gắng, nỗ lực của Ma Kết đều trở lại con số không như vừa rồi. Dù cho mấy năm nay cô đều cố gắng rất nhiều, nhận được không ít thành tích nhưng chỉ nhắc đến ba chữ Diệp Ma An mọi thứ liên quan đến Ma Kết đều chẳng đáng nhắc đến.

Ma Kết cúi đầu gọt táo, cười nhạt, đầy bất lực và cay đắng.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật