Người Tình Chí Mạng - Ân Tầm [Hoàn]

C675 - C676 (END)



Chương 675 : Ngày tháng còn dài lắm

Lục Đông Thâm là người phía sau. Từ nhỏ đến lớn, sở dĩ anh ít khi hiểu cảm giác căng thẳng là vì anh đã quen lên kế hoạch. Lớn lên rồi đối mặt với hoàn cảnh thương trường phức tạp khốc liệt, anh cũng chưa từng thất bại, ngược lại như cá gặp nước. Anh thích mưu tính mọi việc, sở trường trong việc bố trí mọi việc, cho dù mọi chuyện có biến cố thì cũng dựa theo tình hình mà hành động, sau đó lặng lẽ nhìn con mồi từng bước từng bước rơi vào cái bẫy mà mình đã giăng ra.

Hôn lễ này anh không kiểm soát, MC đã bị đuổi ra, xem ra Tưởng Ly hoàn toàn không muốn đi theo trình tự. Nhưng Tưởng Ly muốn làm gì? Anh hoàn toàn không rõ.

Đang âm thầm hít sâu thở đều thì anh nhìn thấy Tưởng Tiểu Thiên, Ấn Túc Bạch và các anh em Thương Lăng đi vào hội trường.

Họ thống nhất trang phục, trông cực kỳ nghiêm chỉnh, điệu bộ và khí thế vượt qua cả những vệ sỹ có mặt ở đây. Tuy rằng trước đó Lục Đông Thâm từng nhìn thấy họ mặc quần Âu áo vest, nhưng đồng loạt xuất hiện thế này, quả thật khiến người ta sửng sốt.

Tất cả mọi người đều yên lặng, thậm chí là nín thở, không biết sắp xảy ra chuyện gì.

Lục Đông Thâm đứng ở đầu kia thảm đỏ. Vốn dĩ đang hết sức căng thẳng, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này anh liền hiểu ra, bỗng dưng nhẹ nhõm, mỉm cười.

Không hổ danh là Tưởng Ly.

Lục Chấn Dương không hiểu chuyện gì. Sống quá nửa đời người rồi, tham gia cũng không ít đám cưới, ông chưa từng thấy màn bắt đầu nào như thế này. Ông hỏi Dương Viễn: "Họ chẳng phải là bạn của Tiểu Hạ ư, sao..."

Trong ánh mắt Dương Viễn chỉ còn hưng phấn và tò mò, phản chiếu sáng lấp lánh như kim cương. Anh ấy nói: "Bác à, bác chỉ từng nhìn thấy một Hạ Trú vẻ vang chứ chưa từng thấy một Tưởng Ly giang hồ phải không ạ?"

Lục Chấn Dương càng hồ đồ hơn, vậy là ý gì?

Không cần hỏi, đáp án tự nhiên đã có.

Tưởng Tiểu Thiên và mọi người từ từ tiến lên, ai nấy đều cầm theo cốc, bên trong có rượu, mùi rượu thơm tỏa khắp phía, che lấp mùi thơm của các loại rượu vang đỏ, các khách khứa đều khen lạ.

Lục Đông Thâm không lạ gì mùi rượu này, do Tưởng Ly ủ.

Tưởng Tiểu Thiên đứng một đầu, không còn vẻ bắng nhắng hằng ngày mà quát to một tiếng: "Mời Tưởng gia!"

Dứt lời, cả đám người lập tức tự giác chia làm hai bên trái phải đứng xếp hàng thẳng tắp, phía trái đứng đầu là Ấn Túc Bạch, phía phải đứng đầu là Răng trắng, Tưởng Tiểu Thiên đứng nghiêm chính giữa thảm đỏ.

Ở cuối cùng dàn đội ngũ đó là Phù Dung và Mark, cũng đứng hai bên trái phải, ở giữa là Tưởng Ly, theo sau cũng là một vài anh em khác.

Khoảnh khắc Tưởng Ly xuất hiện, tất cả đều sửng sốt.

Tưởng Ly mặc một bộ vest trắng toát, một màu trắng mềm mại như trân châu, lại lấp lánh như vỏ sò, một chất liệu cực tốt, vừa vặn, tao nhã. Bên trong kết hợp với sơ mi trắng, thắt cà vạt cùng màu với áo vest.

Không phải váy cưới mà là vest.

Mái tóc mềm mại được buộc cao lên bằng lụa trắng, hệt như một người đàn ông thời cổ đại.

Một Tưởng Ly như vậy, khí khái lại tuấn tú, nét mặt chỉ toàn là phóng khoáng, ánh mắt hừng hực, bờ môi hơi mỉm cười. Bộ vest trắng càng khiến cô như trăng như sứ. Cô chắp tay sau lưng như một công tử thanh thoát. Khi cô từ từ tiến lên phía trước, các anh em hai bên trái phải lần lượt quỳ một gối xuống đất, từng tiếng "Tưởng gia" nối tiếp nhau vang khắp hội trường.

Tưởng Ly, chung quy vẫn là "gia" của Thương Lăng, cởi mở và phong nhã.

Những cô tiểu thư ngồi ở ghế bất giác kêu lên, có phần bất lịch sự: "Trời, đẹp trai quá."

Các nam giới cũng sửng sốt: Dâu trưởng Lục Môn quả nhiên có diện mạo tuyệt thế, có gan to tựa trời.

Suốt cả quá trình, Lục Đông Thâm chỉ mỉm cười quan sát. Nếu cô chịu xuất hiện theo đúng trình tự bình thường như các cô gái khác thì đã không phải là Tưởng Ly rồi.

Tưởng Ly đứng bên cạnh Tưởng Tiểu Thiên, các anh em phía sau tự động quay về hai bên trái phải.

Tưởng Tiểu Thiên vẫn cầm cốc rượu trên tay, nhưng không phải để cậu uống mà ra hiệu về phía Lục Đông Thâm, nói to: "Lục tổng, gia nhà chúng tôi đang đợi anh ở đây."

Ý tức là cô sẽ không chủ động tiến thêm bước nào nữa.

Thảm đỏ có quy củ của thảm đỏ, thông thường cô dâu sẽ được trưởng bối dắt tay đi tới trao cho chú rể, hoặc nếu không sẽ là cùng chú rể đi tới tận cùng thảm đỏ.

Tưởng Ly được cả đám anh em vây xung quanh, còn cô đứng trung tâm thảm đỏ. Đây là quy tắc giang hồ, người có thể cưới cô, ắt phải ngồi ngang hàng với cô.

Lục Đông Thâm dẫu sao cũng từng sống ở Thương Lăng, mọi quy tắc bên trong anh hiểu. Anh mỉm cười tiến lên, chủ động tới đón.

Tưởng Tiểu Thiên đưa cốc rượu cho Lục Đông Thâm.

Lục Đông Thâm đón lấy.

Ánh mắt Tưởng Ly sáng lấp lánh. Tới gần nhìn trang phục của cô cũng rất tinh xảo. Vạt dưới của áo vest vừa đẹp để che đi cái bụng nhỏ hơi lồi lên. Nhớ lúc trước khi thử váy cưới, cô liên tục ai oán, nói người đang có thai còn mặc váy cưới thật khó coi.

Sau đó cô nhìn vào gương, đôi mắt như hai lưỡi dao đâm thẳng lên người anh.

Lục Đông Thâm vui vẻ chấp nhận sự oán trách của cô. Ở trong mắt anh, cô mặc váy cưới rất đẹp, có thai rồi trông cô lại càng quyến rũ, nhưng vẫn đẹp lộng lẫy như cô của lúc này.

Đẹp trai mà xinh gái, tuấn tú mà phi phàm. Cô gái anh lấy làm vợ, cho dù ai mang châu báu trên thế gian ra đổi, anh cũng không chịu.

Tưởng Ly đưa tay, Phù Dung đưa cốc rượu trong tay mình cho cô.

"Lục tiên sinh." Tưởng Ly giơ cốc rượu lên trước mặt anh: "Em lấy nước thay rượu, kính những ngày rộng tháng dài sau này của chúng ta."

Lục Đông Thâm mím môi cười khẽ, tay giữ cốc rượu chạm khẽ với cô, dịu dàng nói: "Lục phu nhân, anh lấy rượu bày tỏ, kính quãng đời sau này của chúng ta."

Hai cốc rượu chạm vào nhau. Lời thề vừa dứt, cả hai đều cạn chén, Tưởng Tiểu Thiên hét to: "Tiễn Tưởng gia!"

Các anh em khác cũng đứng lên uống rượu rồi cùng hét vang: "Tiễn Tưởng gia, chúc Lục tổng Tưởng gia trăm năm hòa hợp!"

Ầm ầm như sấm dậy.

Lời này bình thường mà nói ra nghe sẽ buồn cười, nhưng trong bầu không khí hôm nay, ngoài sự chấn động thì chỉ còn cảm động.

Khi trên thảm đỏ chỉ còn lại Lục Đông Thâm và Tưởng Ly, người dẫn chương trình mới bước ra khỏi thảng thốt, vội vàng phát huy tại chỗ, tiếp tục hâm nóng bầu không khí. Nhưng rõ ràng cảm xúc của anh ta cũng rất kích động. E rằng cả đời này, anh ta sẽ được nhìn quang cảnh này lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.

Quả nhiên ứng với lời Tưởng Ly nói: Tùy cơ ứng biến.

Thì ra cô đang đợi chuyện này.

Khi chú rể được hôn cô dâu, Lục Đông Thâm tiến sát lại gần cô, cười khẽ: "Quả nhiên là người con gái anh yêu, trong đám cưới cũng liên tục nhắc nhở anh, em và anh ngang sức ngang tài."

"Không được sao, anh Lục?" Tưởng Ly cười tươi rói.

"Được chứ, em muốn thế nào cũng được." Trong ánh mắt và trái tim Lục Đông Thâm chỉ toàn cưng chiều.

Tưởng Ly mãn nguyện, chủ động ôm lấy cổ anh tặng một nụ hôn nồng nàn.

Tràng pháo tay trong hội trường vang lên không ngớt. Dương Viễn thậm chí còn huýt sáo, thầm nghĩ: Từ nay về sau, e rằng Lục Đông Thâm sẽ bước đi càng ngày càng xa trên con đường bị vợ quản thúc rồi.

Cận Nghiêm chứng kiến cảnh này, suy nghĩ: Quả nhiên một cô gái bạo dạn mới có tư cách ngồi vào vị trí Lục phu nhân.

Lục Chấn Dương nghĩ: Ừm, tung chiêu bất thường, dâu trưởng Lục Môn là phải có phong thái ấy.

Những người khác trong Lục Môn nghĩ: Đằng sau có cả giang hồ, cô gái này thật sự không thể tùy tiện chọc vào.

Những cô gái có mặt tại đây nghĩ: Lục phu nhân anh tuấn khí khái, giá mà là nam giới thì tuyệt.

Tưởng Tiểu Thiên và mọi người thì nghĩ: Cuối cùng Tưởng gia của họ cũng lấy chồng rồi, sau này chắc sẽ không giương oai diễu võ với họ nữa đâu nhỉ? Làm vợ rồi làm mẹ, chắc phải dịu dàng hơn một chút chứ?

Lục Đông Thâm vừa hôn Tưởng Ly vừa nghĩ: Em thích đùa nghịch gì cũng đã là vợ của anh. Cô nhóc, những tháng ngày chấn hưng vị thế của chồng em còn dài lắm...

Chương 676 : Vĩ thanh

Ba tháng sau khi cưới, vợ chồng họ Lục cùng đi ra tảo mộ.

Lục Đông Thâm đi cùng Tưởng Ly, đầu tiên là tới thăm bố mẹ đẻ của cô. Lúc lau bia mộ, cô muốn chính tay làm. Cuối cùng cô cũng vượt qua thời kỳ thai nghén, bây giờ bụng đã to rồi, làm việc có phần không tiện lắm.

Ban đầu Lục Chấn Dương không đồng ý cho họ đi tảo mộ, nhưng cũng không phản đối trực diện. Ông chỉ nói: Bây giờ sức khỏe Tiểu Họa đang yếu, đi lại xa xôi không tiện chút nào.

Yếu thì không yếu, gầy thì có gầy.

Nói theo lời của Lục Đông Thâm, khắp người cô từ trên xuống dưới ngoài phần ngực ra thì chỉ còn bụng có thịt, mặt còn không to bằng lòng bàn tay anh.

Tưởng Ly gân cổ cãi với anh: "Không to bằng lòng bàn tay anh chứ gì? Anh dám dùng bàn tay anh đo mặt em không?"

Không dám, Lục Đông Thâm cười nói: "Đánh chết anh cũng không dám."

Cuối cùng, Lục Đông Thâm đích thân đi cùng cô. Dù sao cũng là những người đã sinh ra Tưởng Ly, chung quy anh vẫn phải tới thăm.

Tưởng Ly không có ấn tượng gì với cha mẹ đẻ của mình, nhưng máu mủ tình thân vẫn còn đó, chuyện thường ở đời. Lục Đông Thâm cùng cô ngồi lại trước mộ một lúc, thắp hương, mời rượu, dập đầu, sau đó bày tỏ với người trên bia: Cả đời này anh sẽ đối xử tốt với cô.

Còn nói với họ: Cháu trai và cháu gái của ông bà sắp chào đời rồi.

Tưởng Ly mang thai một cặp sinh đôi, bệnh viện thông báo là một nam một nữ.

Lục Đông Thâm dĩ nhiên là vui phải biết, chỉ hận không thể khiến mọi người khắp thiên hạ đều biết Lục Đông Thâm anh có cả con trai và con gái. Người vui hơn nữa là Lục Chấn Dương, cả ngày ông không bước ra khỏi cửa, mày mò đặt tên cho cháu.

Tưởng Ly sau khi biết tin mình có thai một cặp sinh đôi, việc đầu tiên chính là đi tìm bác sỹ, nói với bác sỹ, tới lúc để bằng bất cứ giá nào cũng phải đẻ con trai trước, con trai làm anh mới có trách nhiệm.

Lục Đông Thâm tươi cười xoa đầu cô và nói: "Em giỏi thật, quy luật cạnh tranh tự nhiên mà em cũng muốn can dự."

Cô còn muốn can dự nhiều chuyện lắm, tương lai còn muốn can dự vào quãng đời còn lại của Lục Đông Thâm và tương lai của hai đứa con, còn dám nói cô giỏi không?

Sau khi tới thăm bố mẹ đẻ của cô, Lục Đông Thâm lại cùng cô đi thăm vợ chồng Hạ Vận Thành.

Trước mộ không có cỏ dại, các nhân viên ở đây rất có trách nhiệm.

Tưởng Ly có rất nhiều lời muốn nói với bố mẹ nuôi, chủ yếu là kể về cuộc sống sau hôn nhân. Cô trách cứ Lục Đông Thâm bình thường quá bận rộn công việc, cũng lại ngọt ngào nói anh rất tốt với mình, sau đó thì lải nhải vô số chuyện trong thời kỳ mang thai.

Giống hệt một cô gái nhỏ ngồi tâm sự với bố mẹ.

Lục Đông Thâm từ đầu tới cuối chỉ đứng bên cạnh lắng nghe, ánh mắt đong đầy nụ cười, không phải với người trên bia mộ mà chỉ với Tưởng Ly.

Trước khi đi, Lục Đông Thâm đứng trước mộ nhìn Hạ Vận Thành, trong lòng thầm nhủ: Chuyện quá khứ đều có thể trở thành cát bụi, tôi sẽ không nói với bé con, đồng thời cũng không muốn truy cứu những sai trái trước kia của ông nữa. Chỉ mong ông phù hộ cho tôi và bé con sống tới bạc đầu, coi như ông đã trả nợ cho tôi rồi...

***

Khi họ quay trở lại Thương Lăng, Lục Mân và Lục Hạ đều tròn bốn tuổi.

Năm nay tuổi rơi nặng hạt, lễ tế đông của Thương Lăng, vợ chồng nhà họ Lục dẫn đôi long phụng tới tham gia. Năm nay, với tư cách Chủ tịch tập đoàn Lục Môn, Lục Đông Thâm một lần nữa mở rộng bản đồ sản nghiệp, hai khu vực châu Á và châu Âu được đầu tư một khoản vốn lớn, gấp ba lần chuỗi sản nghiệp vốn có.

Ekip mùi hương với Tưởng Ly làm trung tâm đã thành công tung "LX" ra thị trường. Sau một khoảng thời gian thí nghiệm lâm sàng dài dằng dặc, LX vừa ra mắt, giá cổ phiếu ngành công nghệ sinh học của Lục Môn đã tăng vọt, trở thành trọng điểm.

Ai ai cũng biết, dâu trưởng Lục Môn là Chiến thần phiên bản nữ, càng là một Tần Tô phiên bản khác. Nhưng cũng có người nói, Hạ Trú là Hạ Trú, cô có thể trở thành bất kỳ ai, nhưng không ai có thể trở thành cô được.

Bao nhiêu vinh quang tới với mình nhưng Tưởng Ly không bao giờ quan tâm, sở thích của cô sau giờ làm việc chính là tìm cách "xử lý" hai anh em Lục Mân. Lục Mân là con trai trong nhà, lúc đẻ có vẻ cũng đầy chí khí chạy ra trước để làm anh. Vì vậy, với tư cách là con trưởng, Lục Mân dĩ nhiên phải chịu sự giáo dục nghiêm khắc từ Lục Đông Thâm.

Đứa ung dung tự tại là Lục Hạ, nói theo lời của Lục Đông Thâm thì con gái vui vẻ là được. Anh thương nó vô cùng, thương yêu tới mức khiến Lục Mân đố kỵ. Cuối cùng có một ngày, Lục Mân khi mới tròn ba tuổi đã đặt ra một câu hỏi tâm lý không phù hợp với tuổi của nó cho lắm: "Bố à, bố có phải bố đẻ của con không?"

Lục Đông Thâm thẳng thừng dứt khoát xách Lục Mân ra trước gương: "Con tự nhìn đi, xem có điểm nào không giống bố. Con mà chỉ ra được điểm nào không giống, con cứ cuốn gói đi, bố sẽ đích thân đóng gói đồ đạc cho con."

Lục Mân nhìn mình trong gương, rồi lại nhìn một Lục Đông Thâm cao hơn thằng bé không biết bao nhiêu cái đầu, rồi lại tự nhìn mình, cuối cùng tẽ mái tóc rậm rạp trên đầu ra, chỉ vào một chấm nhỏ gần như trùng màu với da đầu và nói: "Chỗ này không giống!"

Lục Đông Thâm bại hẳn.

Trong tóc anh đúng là không có nốt ruồi, nói một cách khác, cái chấm đen nhỏ xíu đó la di truyền từ Tưởng Ly.

Đã vậy, Tưởng Ly còn tự hào vô cùng, nói với Lục Đông Thâm: "Tiểu Thâm Thâm biết chọn quá, chọn đúng ưu điểm của chúng ta."

Một nốt ruồi... cũng được coi là ưu điểm?

Thôi được rồi, cô thấy là ưu điểm thì là ưu điểm vậy.

Nhưng Lục Đông Thâm cảm thấy, thứ đáng sợ nhất của Lục Mân không phải là nốt ruồi di truyền từ Tưởng Ly ấy, mà là tính cách. Người có tính cách giống Hạ Trú nhất là Lục Hạ, ngày nào cũng thích đùa nghịch các loại dao kéo một cách vô tư, không lo không nghĩ. Còn Lục Mân, trông nó có vẻ trầm tĩnh, không đắc ý, nhưng sự "đen tối" trong cốt tủy thì không thể xem thường.

Lục Chấn Dương lấy việc chơi với cháu nội làm niềm vui, cái gọi là sự thân thiết cách thế hệ chính là để nói ông. So với việc nghiêm khắc với con trai mình, Lục Chấn Dương khi trở thành ông nội lại cực kỳ cưng chiều các cháu.

Chỉ riêng tên của hai đứa trẻ ông đã phải vất vả mới nghĩ ra được.

Lục Mân, chữ "Mân" này cũng mất rất nhiều công sức. "Nhân mân phúc hạ", gọi tắt là "mân thiên". Mân, trời thu trong xanh, ý chỉ một bầu trời rộng lớn xanh trong, dùng cho tên người sẽ thể hiện một tâm hồn bao la rộng lớn, như đại dương vì có thể dung nạp trăm ngàn con sông mà trở nên rộng lớn. Chữ này cũng có ý nhắc nhở cháu trai có ý thức về sự gian khó, dù là mùa thu hoạch cũng nên biết phòng lúc mưa gió bão bùng.

Lục Hạ, chữ Hạ này càng có ý biểu đạt sâu sắc tình cảm cha mẹ, lấy chữ Hạ trong tên Hạ Trú, cũng là lời chúc phúc mà Lục Chấn Dương dành cho con của hai vợ chồng họ Lục.

Lục Hạ tuy ngạo mạn nhưng lại kế thừa ít nhiều bản tính thích hoa cỏ của Tưởng Ly. Cuối cùng có một ngày, Lục Hạ trong lúc chơi đùa rảnh rỗi tại phòng làm việc của Lục Đông Thâm đã túm chặt lấy cây mai trắng ngọc điệp, lực quá mạnh đến mức nhổ bật cả gốc của nó lên.

Lúc đó Lục Đông Thâm vừa họp xong, đẩy cửa đi vào văn phòng.

Anh liền nhìn thấy đứa con trai lầm lì đang ngồi nghịch bộ bài tháp mà bình thường anh thích chơi. Bà xã đại nhân thân yêu và cô con gái khuôn mặt ngọt ngào đồng loạt ngồi bên cạnh chậu hoa. Lục Hạ giơ trọn vẹn cây mai trắng đầy đất lên. Tưởng Ly ngồi bên nhìn chăm chú với vẻ tò mò, thấy anh đi vào cô nói một câu: "Chẳng trách bao năm rồi không thấy nó ra lá, nó chết lâu rồi."

Lục Đông Thâm lúc đó cũng ngơ ngác, sau đó hỏi Tưởng Ly: Vậy phải làm sao?

Đứng trước mặt cao thủ thì nên bỏ hết sĩ diện mà hỏi, như vậy không sai chứ.

Đúng là không sai, cao thủ nhà người ta cũng đưa ra một đề nghị vô cùng hợp lý: Mua thêm một chậu có lá!

Đối với hai đứa con, Tưởng Ly không ít lần khoe khoang, nhưng điều duy nhất không thể khoe khoang chính là thiên phú của con cái về mùi hương, đây là điều Tưởng Ly tiếc nuối nhất.

Lục Đông Thâm an ủi cô: Em không thể yêu cầu một đứa trẻ nhỏ như vậy có bản lĩnh ấy, lớn lên chưa biết chừng vừa dạy đã hiểu.

Tưởng Ly thở dài: Không thể nào, lớn lên mới thông hiểu thì không còn là tài năng bẩm sinh, khác gì Quý Phi chứ. Lúc em tầm tuổi hai đứa nó, em đã bắt đầu có năng khiếu rồi.

Sau đó cô lại thở dài, nhìn Lục Đông Thâm và buồn rầu nói: Xem ra không phải năng khiếu nào cũng được di truyền.

Ánh mắt này có ý gì?

Dám chắc cô đang cảm thấy việc con cái không được di truyền tài năng về mùi hương là do anh.

...

Lễ tế đông của Thương Lăng, Tưởng Tiểu Thiên gánh trọng trách trở thành chủ tế, trình tự giống như Đàm Chiến và Tưởng Ly năm nào, kế thừa tín ngưỡng cổ xưa nhất ở Thương Lăng.

Tưởng Ly quay về Thương Lăng không thông báo cho quá nhiều người, chỉ mấy anh em thân thiết được biết. Lúc lễ tế đông diễn ra, cô ngồi trong xe, từ xa đã nhìn thấy khói hương nghi ngút bay trên núi, còn cả những lá cờ phúc bay bay theo gió, tiếng hô của những trai tráng Thương Lăng vang khắp bầu trời.

Qua màn tuyết trắng rơi lả tả, Tưởng Ly không nhìn được bộ dạng của Tưởng Tiểu Thiên nhưng cũng tưởng tượng được dáng vẻ của nó khi đang chủ trì lễ tế đông.

Sau đó, cô tới trước mộ Đàm Chiến.

Nói với anh ấy: "Tiểu Thiên thật sự khôn lớn, có trách nhiệm rồi, bây giờ kinh doanh các cửa hàng đều rất khá, nhất là Lâm khách lầu, còn nổi tiếng hơn cả hồi Đàm gia còn sống."

Lục Mân và Lục Hạ hoàn toàn không biết năm xưa người đàn ông trong ảnh đã hô mây gọi gió như thế nào. Chúng chỉ nghe bố kể, đây là người đã cứu mẹ con, hãy lên cúi lạy đi.

Sau khi cúi lạy xong, hai đứa trẻ bèn chạy đi nghịch tuyết.

Lúc đắp người tuyết, Lục Hạ nói với Lục Mân: "Cậu Tiểu Thiên hỏi em sau này lớn lên muốn làm gì, Lục Mân, anh muốn làm gì?"

Lục Mân đội cái mũ của mình lên đầu người tuyết, ngẫm nghĩ rồi nói: "Du sơn ngoạn thủy, làm một... nhà thám hiểm đi, còn nữa, theo vai vế em phải gọi anh là anh trai!"

Lục Hạ cười hừ hừ không đồng tình, bày ra điệu bộ khinh bỉ và châm chọc không hợp với một đứa nhỏ bốn tuổi: "Anh Kiêu nhà người ta muốn làm bác sỹ kìa, nhà thám hiểm gì chứ."

Lục Kiêu, lớn hơn bọn họ mấy tháng. Nhưng đừng tưởng chỉ có mấy tháng, tư tưởng giác ngộ hoàn toàn khác với họ. Vừa gặp họ, Lục Kiêu liền nói: "Nói cho hai đứa nghe, mấy hôm trước có người đang đi trên đường thì bị giết đấy..."

Nhưng Lục Mân không hùa theo tư tưởng ấy của Lục Kiêu, thế nên sau khi nghe Lục Hạ nói vậy, thằng bé chỉnh lại mũ cho người tuyết, đồng thời buông một câu như ông cụ non: "Không thể bàn luận vấn đề to lớn với người có kiến thức nông cạn."

Gì chứ, Lục Hạ bĩu môi, làm nũng gọi một tiếng: "Bố ơi~"

Lục Đông Thâm đi tới bế Lục Hạ vào lòng, Lục Hạ lập tức dính chặt lấy anh.

Trước mộ, Tưởng Ly lau đi những lớp sương lạnh trên ảnh, khuôn mặt ôn nhu như ngọc của Đàm Chiến trở nên sắc nét.

Những năm gần đây, mỗi lần trở về Thương Lăng cô lại ngẩn ngơ. Những con người và những câu chuyện trong quá khứ vẫn còn hiện về rõ mồn một, nhưng dường như cũng đã là chuyện của kiếp trước.

Lễ tế đông năm đó, cô căng thẳng vô cùng, Đàm Chiến nắm tay cô đi thẳng lên đài tế. Cô nói nhỏ: Thật ra cho dù em lên đó múa bừa múa bãi, họ cũng không nhận ra đâu.

Đàm Chiến mỉm cười, nói: Hỗn nào.

Chớp mắt, con người hỗn hào ấy đã trưởng thành, còn người nói "Đừng sợ" với cô lại ngủ một giấc thật dài.

Lục Đông Thâm gọi cô.

Tưởng Ly quay đầu, giữa trời tuyết trắng, dáng anh thẳng tắp như đội trời đạp đất, một chiếc áo dạ cổ đứng đậm màu, ánh sáng xung quanh càng khiến gương mặt anh thêm dịu dàng.

Bỗng nhiên cô nhớ lại lần đầu tiên gặp anh trên con đường dài năm đó, cũng chìm trong quầng sáng như thế này, làm nhòe đi gương mặt anh, nhưng lại khiến cô cảm thấy, bắt đầu từ khoảnh khắc đó, cuộc đời của cô sẽ bị đảo lộn.

Lục Đông Thâm đưa tay về phía cô: "Đi nào."

Tưởng Ly mỉm cười, chậm rãi tiến lên, đặt tay mình vào tay anh, tay kia nắm lấy tay Lục Mân.

Những bước chân giẫm xuống tuyết lạo xạo, cô nói: "Trước kia em luôn cảm thấy Thương Lăng mà có tuyết sẽ rất lạnh, bây giờ lại không thấy quá lạnh nữa."

Lục Đông Thâm bế Lục Hạ, vòng tay qua khoác vai Tưởng Ly, cười khẽ: "Là vì trái tim em ấm áp rồi."

...

Cũng vào năm đó, Lục Đông Thâm khẽ cười, nói với cô: Tưởng Ly, những gì em nợ tôi sao có thể chỉ trả bằng một lời "Cảm ơn"?

Sau đó những ngón tay dài của anh luồn qua mái tóc cô, anh nói: Sau này để tóc dài đi.

Thế nên, mái tóc của cô để dài vì anh, nếu như cả cuộc đời này cũng dài như thế thì tuyệt biết bao.

(Đại kết cục)

HẾT.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật