Người Sói Em Yêu Anh [Full]

Chap 10:Sự thật



Cô đẩy anh ra
-Đợi đã.

Anh nằm dậy nhìn cô.

Tay Tiểu Hi cầm dao kè vào cổ tay mình.

-Anh còn làm vậy nữa tôi sẽ tự tử đấy.

Anh nhìn cô.
-Này, đừng dại dột. Ngoài kia có bao nhiêu sói đấy.

-Tôi không sợ đâu.

"Cô cứng đầu quá đấy"

Anh nghĩ rồi xuống đất.
-Mau đưa dao cho tôi.

-Không.

-Đừng để tôi ra tay.

-Anh định làm gì?

"Hừ. Chịu thua đi. "

Cô nghĩ thầm.

Anh nhanh tay giữ chặt tay cô, dao rơi xuống, tay kia bắt được dao cô vung tay làm dao chém vào ngực cô.

-Á....

~Hú....

Tiếng chó sói bất ngờ vang lên...

"k xong rồi hôm nay là rằm. Chết tiệt"

Tiếng động mạnh từ bên ngoài. Cô giật mình.

Anh giữ tay cô rồi hôn xuống ngực cô, dùng môi giữ vết thương, hút hết máu chảy ra.

-Á anh làm gì vậy? Mau buông ra. Biến thái. Đáng chết. Tôi hận anh.

-Yên đi.

Anh quát.

*im lặng*

Không còn tiếng động gì cả.
Anh buông cô ra. Nằm phập xuống giường.

"Vết thương... Sao lại?? Không thể nào? Nó lành lại rồi.. Sao lại vậy? "

-Anh bị sao vậy? Mau tỉnh lại đi.

Cô giật mình lay Hàn Dương dậy vì anh ta cứ nằm im.

-Lưu Khả. Anh đâu rồi.

Cô định chạy đi ra gọi người thì tay anh giữ lại, kéo xuống. 1 lực rất mạnh khiến cô nằm lên người anh.

Anh hôn cô.. Mắt vẫn nhắm. Cô buông ra.

-Anh không sao chứ?

-Nếu tôi nói với em... Tôi là người sói. .. Em... Sẽ rời xa tôi chứ?

Cô nhìn anh, không dám hét, bình tĩnh rồi nghĩ:

"tên này dám nói dối mình ư? Haha. Hắn nói dối cũng thật nực cười"

-Tôi không nói dối em đâu.

-Hả??? Sao anh..

-Tiểu Hi... Ngủ ngon...

*phập*

-Á chuyện gì vậy? Hàn Dương anh đâu rồi?

Hắn biến mất... Cô nằm mơ ư?
Sợ hãi...

****
-Tiểu Hi cô bị điên hả?

Nha đầu lay cô.

*mở mắt*

-Hàn Dương... Hàn Dương đâu?

-Hừ. Cô đúng là khốn nạn mà.
Dám gọi tên thiếu gia của tôi thân mật vậy.

-Nha đầu. Hàn Dương đâu?

*Cánh cửa mở*

*Bước vào*

-Sao vậy? Mới đây đã nhớ tôi rồi sao?

Anh cất tiếng. vội đáp lời:

-Không không có. Chỉ là...

-Chỉ là sao?

"Hừ. Lại đeo mặt nạ"

Cô tức giận khi thấy hắn vẫn đeo mặt nạ.

-Em muốn nhìn mặt tôi đến vậy ư?

"chết cha quên mất là hắn đọc được suy nghĩ của mình. Tên chết tiệt."

-Đừng có chửi tôi như vậy.

Cô bước lại chỗ hắn.
-Này. Đọc trộm suy nghĩ của người khác là ăn cắp bản quyền đấy.

Cô lên giọng. Hắn nhếch mép.

-Nhưng mà nó cứ hiện ra trong đầu tôi. Làm sao đây?

-Hừ chết tiệt. Tôi hận anh.

-Hận ư? Cô chắc chứ?

-Ừm thì...

-Nói dối là không hay đâu.

Cô quay đi giả vờ lờ như không biết gì.

-Bây giờ là mùa hè... Sao tôi có cảm giác lạnh quá nhỉ?

-Bởi vì có người đang nói dối ở đây.

Anh khích đểu cô.

-Này.

Cô quay lại, giật mình vì hắn đứng gần cô từ lúc nào không hay. Cô vội lùi lại.

-Anh điên hả? Đứng gần tôi làm gì? Định sàm sỡ ư?

Anh quay đi nhìn ra cửa sổ.

-Thiếu gia, chưa sáng ra sao cậu đã vào đây rồi?

-Đúng đó, nhớ tôi sao?

Cô lên giọng ý định trêu tức nha đầu.

-Tại tôi thấy chưa sáng ra đã có người nhắc tên tôi rồi. Mà này.

Anh quay người lại tiến đến chỗ cô.

-Này này không có nha

-Từ lúc biết tên tôi, em cứ gọi tên tôi hoài vậy? Trong giấc mơ cũng thế.

-Á làm gì có. Anh mơ rồi hả? Mà này, bỏ cái mặt nạ ra đi.

-Tôi không thích.

-Hừ. Mà tôi có chuyện muốn nói với anh. Muốn hỏi rõ anh xem...

-Nếu là chuyện về thân phận thật sự của tôi thì cô k nên hỏi nhiều.

-Tại sao? Tôi muốn biết tất cả.

-Đừng thắc mắc nhiều, cũng không nên biết nhiều. Nếu không em sẽ chết sớm đấy.

-Tiểu Hi tôi chưa từng sợ chết. Và tính tôi rất tò mò. Rất thích tìm hiểu mọi chuyện thật rõ ràng. Nếu không tôi sẽ không ngủ yên, tâm trạng cũng không vui, sẽ rất nhàm chán...

-Được thôi. Tôi sẽ nói em biết. Sự thật.. Nhưng... Em phải hứa sẽ không được sợ, không được bỏ đi, nghe lời tôi. Không được nói cho bất kì ai.

"hừ. Sao lắm điều kiện vậy? "

-Hứa được không?

-Được thôi.

-Theo tôi.

Hắn đi trước. Cô theo sau.

Còn tiểu nha đầu tức giận bỏ đi vì không được theo.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật