[FULL] DÂU TÂY ĐƯỜNG PHÈN

Chương 4: Gặp mặt tình cờ



Mình quên kể cho các cậu nghe về chiếc áo dài xấu số của mình, mình không chỉ bị nghe một bài ca chửi hơn 180 phút mà còn phải tự kiếm tiền để may lại áo dài. Mẹ chỉ hỗ trợ mình một nửa, nghĩ đến đây mình nản không chịu được, buồn chết mất thôi.

Mình đã lập một kế hoạch đầy đủ, bây giờ có thể làm phục vụ quán trà sữa nhưng mà mình còn bận học nữa, đành phải từ bỏ. Vậy đi làm gia sư thì sao nhỉ ? Nhưng mà dạy ngắn hạn thì ai thèm thuê chứ !

Đúng rồi nhỉ, mình còn có thể đi phục vụ tiệc cưới vào chủ nhật, không gặp vấn đề về thời gian, một lần đi làm còn kiếm được tầm hai trăm ngàn trở lên.

Nghĩ là làm liền, mình lật đật xin số điện thoại nhà hàng với hi vọng có thể được nhận ngay và luôn. Quả thật người ta nhận liền vì nhà hàng còn thiếu người nữa cơ.

Ngày hôm sau mình chuẩn bị đồ tươm tất để thử làm công việc đầu tiên trong đời. Lòng nôn nao đến mức mình sợ mình làm hỏng đồ của người ta mất, vốn tính hậu đậu, mình còn chưa biết nấu ăn nữa vì bố mẹ luôn làm giúp để mình tập trung học tập.

Nhưng lần này gây chuyện to đến nỗi mẹ giận luôn rồi !

- Wowwwww ! Nhà hàng to thiệt chứ !

Mình phải trầm trồ kêu lên vì sự hoành tráng của nhà hàng tiệc cưới này, trông như tòa lâu đài lộng lẫy được dát vàng bạc, châu báu lên bức tường trắng cao ngút.

***

Cô dâu chú để đúng là một cặp trai tài gái sắc, giàu cả đôi, đẹp cả đôi, sang cả đôi luôn. Mình tần ngần một hồi, vội nhìn theo người ta rồi bưng bê đồ ăn theo.

Ô kìa! Lại là khuôn mặt ai kia, mình phải dụi mắt để xem thử có nhìn nhầm không. Nhưng vẫn là dáng người cao lêu nghêu ấy, chiếc trán hơi trầy đã bị tóc che một bên, chỉ khác là hôm nay không mặc đồng phục mà áo sơ mi trắng cùng chiếc quần âu dài, khoác thêm chiếc áo blazer đen tôn lên vóc dáng của cậu ta.

Thì ra Phạm Gia Nhật Hưng cũng có lúc đẹp trai như vậy sao ? Cậu ta khẽ ngước lên, nhìn về phía mình.

Mình vội quay phắt nè, giả bộ cầm lấy hai cốc nước đá đi về phía nhà bếp. Đúng lúc nghe thấy tiếng gọi :

- Cho xin một cốc nước đá với ạ.

Mấy anh chị quay qua nhìn mình, ý bảo rằng mang qua đi. Mình không thể chối từ đành cầm ly nước đá, đi lẹ về phía bàn tiệc ấy.

Mặt mình cúi gằm xuống, chỉ mong cậu ta sẽ không nhận ra mình. Chắc là không nhận ra đâu, cậu ta có học chung đội tuyển toán với mình hồi năm lớp 9 nhưng chưa bao giờ liếc qua mình dù chỉ là một cái.

Nghĩ vậy nên mình vội đặt cái ly đá lên bàn rồi dự định ba chân bốn cẳng chuồn lẹ. Nhưng không ngờ giọng của một bác gái trầm ấm vang lên :

- Phiền cháu tách nhỏ con gà này ra cho bác.

Nói thật là mình còn chưa biết nấu ăn, chứ nói gì đến tách con gà. Chao ôi, mình quay lại cầu cứu các anh chị, nhưng ai cũng đang chạy đôn chạy đáo. Ai bảo cô dâu chú rể giàu quá, mời cả mấy trăm khách, ai cũng bận rộn cả.

Mình lặng lẽ cầm đĩa gà nguyên một con lên, dùng hết sức bình sinh để tách hai cái đùi ra, mà nó lạ lắm. Một cái đùi thì tách được, nhưng cái còn lại văng đi đâu. Trời ơi, nó văng hẳn ra trước mặt Nhật Hưng.

MÌNH NHỤC QUÁ ĐI THÔI !

Bản mặt đỏ như gấc của mình dán chặt xuống mặt bàn, vội nhặt lấy chiếc đùi ấy, còn liên tục xin lỗi mọi người.

- À thì ra mày cũng đi làm việc thêm để kiếm tiền à, vất vả thật đấy.

Giọng nói cậu ta vừa trầm lại vừa mang cái nét nín cười, mình ngước lên thì thấy cái bản mặt đáng ghét ấy, nhếch nửa miệng, trông thổ phỉ một cách quá đáng !

- Hôm bữa bị rách áo dài nên nay phải đi bưng bê để có tiền may áo dài ấy mà.

Mình cười lấy lệ, đáp lại cậu ta. Đột nhiên, bác gái bên cạnh cười khúc khích, tay còn nắm lấy mình:

- Ơ kìa, hai đứa học chung lớp sao. Học chuyên toán thì hẳn là giỏi lắm, lại còn xinh gái và chăm chỉ phụ giúp cha mẹ thế này. Ôi chả bù cho Hưng nhà bác, lười biếng lắm !

Mình cười thẹn thùng, đáp lại bác, không quên cà khịa cậu ta:

- Cháu cũng mới đi làm thử ngày đâu thôi ạ. Mà Hưng lười thiệt sao bác, cháu thấy trên lớp bạn ấy " ra dẻ" lắm, còn tưởng là nam thần thật sự cơ.

- HAHAAAA, nào có cháu ơi.

Mình với bác gái cười khà khà, kẻ tung người hứng, trông thân quen như má con thật sự, còn Hưng bên cạnh mặt lại đen như đít nồi, chằm chằm nhìn bản mặt cười thấy cả nọng của mình.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật