[FULL] DÂU TÂY ĐƯỜNG PHÈN

Chương 25: Yết hầu



Mình ghét 2 tháng hè này, vì nó làm mình không được gặp cậu ấy.

Đến cái ngày đọc được dòng tin nhắn của thầy Minh trong group đội tuyển, mình háo hức muốn đi học chết đi được.

Ngày hôm đó, mình chuẩn bị tươm tất hơn, mong gặp Nhật Hưng thật ý, không biết cậu ấy có như thế không nhỉ ?

Chúng mình vẫn bắt đầu tiết học như bao ngày khác, mình vẫn hay len lén lấy gương ra, giả vờ chỉnh lại tóc mái, nhưng âm thầm nhìn qua miếng gương nhỏ để thấy cậu ấy đang làm gì.

Vừa hay, mình thấy cậu ấy đang hờ hững liếc mắt nhìn, tầm mắt rơi trúng người mình.

Chao ôi, như kẻ trộm chó bị phát hiện, như người xấu bị vạch tội, mình giật nảy người lên, suýt thì đánh rơi cả cái gương.

Mình vừa thấy ngại ngùng vừa khó hiểu liệu cậu ấy có đang nhìn mình như cách mình vẫn hay nhìn cậu ấy không ?

Hay là do mình ảo tưởng thôi nhỉ ?

***

Chúng mình đi học lại từ giữa tháng 7 để chuẩn bị cho kì thi Olympic 30/4. Lý do cuộc thi bị dời đến tận tháng 9 là vì dịch bệnh Covid.

Các thầy cô trong tổ toán dạy như chó đuổi ngoài đồng, làm đứa nào học xong 2 tiếng rưỡi cũng quay cuồng đầu óc, tưởng sắp phải vào nhà thương điên.

Mỗi đội tuyển chỉ được cử ba người đi thi, mình cũng chẳng hiểu lý do gì lớp trưởng và thằng Lân từ bỏ nhanh như vậy.

Từ ngày hôm ấy, lớp trưởng trầm ngâm hơn hẳn, cũng chẳng thèm liếc nhìn hay nói chuyện với mình. Mình lại càng vui vẻ, an tâm đầu óc hơn.

Chúng mình cứ học, học ngày, học đêm, tối khuya vẫn còn học.

Các cậu biết rồi đó, Nhật Hưng là thủ khoa toán nên làm bài nhanh lắm, mình muốn bắt kịp tốc độ của cậu ấy cũng khó như lên trời.

Thảo thì siêng năng, chăm chỉ đến độ hai mắt thâm quầng, ngủ còn không dám ngủ.

Chính vì thế mình càng tự nhủ phải cố gắng, nỗ lực hơn nữa.

Chí ít có thể đồng hành với Nhật Hưng trên con đường tri thức, chí ít vẫn không còn cảm giác tự ti trước người mình thích, chí ít mình có cái tự hào rằng trong các con thích Nhật Hưng, mình là đứa giỏi nhất.

Nghĩ đến thôi mà hừng hực khí thế, mình lao vào giải liền hai, ba cái đề thi.

" Cho tam giác nhọn ABC ( AB < AC ) nội tiếp đường tròn ( O). Tia AO cắt đoạn thẳng BC tại L. Gọi A1 là điểm đối xứng với A qua đường thẳng BC. Giả sử tiếp tuyến qua A1 của đường tròn ngoại tiếp tam giác A1BC cắt các tia AB, AC lần lượt tại các điểm D, E, .

a. Chứng minh đường tròn ngoại tiếp các tam giác A1BD , A1CE , A1AL cùng đi qua một điểm khác A1.

b. Gọi J là tâm đường tròn ngoại tiếp tam giác ADE. Chứng minh đường tròn ngoại tiếp tam giác JDE tiếp xúc với ( O)

( Trích từ đề thi Olympic 30/4 năm 2021)"

Trời má, ngồi nửa tiếng đồng hồ, mình còn chưa vẽ xong cái hình, ngồi cắn bút mãi vẫn chưa nghĩ ra hướng giải. Mình ngước lên, lại ngại không dám hỏi thầy, vì ai cũng tịnh tâm làm bài.

Mình cứ ngáp ngắn, ngáp dài vẽ nửa hình tròn rồi vẽ theo dữ kiện, cứ vẽ rồi lại tẩy, tựa hồ muốn rách cả mảng giấy.

Nhìn sang Nhật Hưng, thấy cậu ấy đã giải xong câu a, mình cứ len lén nhìn lên, nhìn xuống, mà cái hình này trông ngoằn ngoèo đến phát sợ.

- Muốn nhìn bài thì kéo ghế sang đây.

Mình cũng nghe lời thật, chẳng thèm giữ giá mà kéo ghế sát bên cậu ấy. Mùi hương của cậu ấy cứ vương vấn ngay chóp mũi, làm mình chẳng còn tâm trạng giải bài hình.

- Ngồi vậy, sao nhìn ?

Chưa kịp nghe mình trả lời, Nhật Hưng kéo cái ghế gỗ của mình gần cậu ấy đến mức mình thấy rõ sợi lông tơ của Nhật Hưng trông như thế nào.

- Bây giờ mình gọi T là giao điểm khác A1 của (A1BD) và ( A1CE). Áp dụng cách tính điểm của Miquel, 3 điểm thuộc 3 cạnh, thì suy ra 3 đường tròn đồng quy ...

Cậu ấy vẫn giảng bài bằng chất giọng như thường nhưng không hiểu sao, mình chẳng thể tập trung nổi.

Hình như Nhật Hưng cao lên hơn nhiều, tầm mắt của mình chỉ còn thấy cái yết hầu của cậu ấy cứ di chuyển qua, di chuyển lại.

Chẳng biết lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào, mình dâng lên nỗi tò mò đến điên người, ngón tay vô thức chạm lên trái cổ của Nhật Hưng.

Cậu ấy đứng hình nhìn mình, bút chì khẽ rơi xuống.

Bốn mắt chạm nhau, không khí ám muội đến mức mình nhận thấy yết hầu cậu ấy khẽ rung lên, đôi mắt cứ thoáng nhìn mặt mình, lướt từ đôi mắt rồi dừng ngay khóe môi.

Chao ôi, quê chết mất, mình buông tay ra, quay phắt lên, rồi âm thầm kéo ghế ra xa.

ĐIÊN MẤT RỒI, MÌNH HÓA ĐIÊN MẤT THÔI!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật