Cuộc Sống Hạnh Phúc - Tử Thanh Du

Chương 54: PN - Bánh bao 2



Chương 54

Edit: Nhỏ Ô Mai

Có thể mang thai tới đứa thứ hai Hạ An An đã không ngờ rồi, Hoắc Minh Hiên cũng không nghĩ tới, lúc Hạ An An nói với anh, Hoắc tiên sinh quả thực còn hưng phấn hơn so với lần đầu tiên cô mang thai.

"Chúng ta đã có Thiên Dục rồi, đứa nhỏ này hẳn nên là con gái?"

Nói thật, Hạ An An còn chưa từng nhìn thấy Hoắc tiên sinh thần thái sáng láng như vậy, đôi mắt như đốm lửa rực cháy, sáng bừng lên như muốn đốt sang người khác, khuôn mặt vốn đã chói lọi giờ phút này lại càng chói mắt quả thực khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Hạ An An bị ánh mắt tha thiết của anh cảm thấy có chút 囧, cô khẽ nhăn mi, giả vờ oán trách trừng mắt nhìn anh một cái nói: "Làm sao luôn nhớ thương con gái mãi thế? Vạn nhất lại sinh con trai thì làm sao bây giờ?"

Hoắc tiên sinh một tay ôm cô vào trong ngực, ngữ khí kiên định, giống như đọc chú ngữ: "Sẽ không, nhất định là con gái, em nhất định sẽ sinh một cô công chúa."

". . . . . ."

Từ lúc cô mang thai, chú ngữ như vậy mỗi ngày đều được Hoắc tiên sinh nhắc một lần, về sau lại khiến Hạ An An chỉ cảm thấy áp lực, nếu như không sinh con gái cho anh sẽ thành tội nhân thiên cổ.

Hoắc tiên sinh dường như cũng ý thức được hành vi của mình hình như hơi quá phận một chút, trước lúc Hạ An An sắp sinh rốt cục cũng dừng lại, chỉ là có mấy lần Hạ An An vì máy thai mà bừng tỉnh, mỗi lần đều nghe thấy Hoắc tiên sinh đang ngủ cũng nói mớ.

"Con gái, con gái, tôi phải có con gái."

Hạ An An: ". . . . . ." Cô lại càng áp lực hơn làm sao bây giờ.

Hơn nữa, không chỉ có Hoắc tiên sinh nằm mơ cũng muốn con gái, tiểu Thiên Dục cũng phi thường tha thiết hy vọng có thể có em gái, mỗi ngày buổi sáng vừa gặp mặt thằng nhóc kia luôn theo thói quen hỏi một câu, "Mẹ, em gái lập tức sẽ đi ra thật không?"

Hạ An An: ". . . . . ." Mẹ rất muốn khóc làm sao bây giờ? Vạn nhất không phải em gái con có thể hận mẹ hay không?

Càng đến gần kì sinh Hạ An An lại càng khẩn trương, mỗi lần vừa thấy ánh mắt tha thiết của hai cha con cô lại lo lắng, luôn cảm thấy cô không sinh được con gái thì không còn mặt mũi gặp lại hai cha con.

Cũng may ông trời coi như ưu đãi với cô, thật sự cho cô một cô con gái, không chỉ như thế, còn lại tặng thêm một cậu con trai.

Ừm, cô sinh chính là long phượng thai.

Hai anh em nhà nọ vừa ra đời một khắc, hai cha con Hoắc gia quả thực sắp cao hứng điên rồi.

Hoắc tiên sinh: "Rốt cục tôi cũng có con gái."

Bạn nhỏ Hoắc Thiên Dục, "Rốt cục con cũng có em gái, yeah!!"

Hạ An An: "Xin đừng xem nhẹ một bảo bối khác được không? ? ! !"

Có điều hai người này thiên vị Hoắc tiểu muội không ai có thể ngăn được, chỉ cần có thời gian rảnh hai người nào đó sẽ nhìn chằm chằm Hoắc tiểu muội, quả thực như nhìn bảo bối.

Tên của con gái Hoắc Minh Hiên đã nghĩ xong rồi, gọi là Hoắc Thiên Huệ, mà một tiểu bảo bối ngoài ý muốn thì gọi là Hoắc Thiên Nhất.

Khác với Thiên Huệ vừa sinh ra đã vừa gầy lại vừa nhỏ, Thiên Nhất là thằng nhóc béo khỏe, bác sĩ nói thai sinh đôi ở trong cơ thể mẹ tồn tại một sự cạnh tranh tưởng tượng, cho nên một bé béo một bé gầy là do hai bé cướp đoạt thức ăn không cân đối tạo thành.

Vì nguyên nhân này, mà từ nhỏ Thiên Huệ đã yếu ớt nhiều bệnh, cho nên từ nhỏ đến lớn Hoắc Minh Hiên và Hoắc Thiên Dục gần như đều yêu thương Hoắc tiểu muội hơn, thật sự là nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.

Vốn dĩ Hạ An An lo lắng, hai cha con nhà này quá mức sủng ái Thiên Huệ, sẽ dưỡng thành tính đại tiểu thư vô pháp vô thiên, chỉ là cô không nghĩ tới, Thiên Huệ càng lớn lại càng hiểu chuyện.

Hoắc tiên sinh giáo dục con trai tương đối nghiêm khắc lại cẩn thận, cho nên Thiên Dục và Thiên Nhất từ nhỏ đã sợ ba nhất, thái độ của Hoắc Minh Hiên với Thiên Huệ lại hoàn toàn trái ngược, cho nên, từ nhỏ Thiên Huệ đã là thuốc điều tiết giữa ba và các anh trai, mỗi khi các anh gây họa, để tránh cho các anh bị phạt, Thiên Huệ luôn nghĩ hết mọi biện pháp làm nũng lấy lòng ba, mà chỉ cần đại tiểu thư Thiên Huệ ở trong lòng Hoắc tiên sinh làm nũng, tức giận có lớn thế nào cũng tiêu tan.

Có đôi khi Hạ An An nhìn thấy Hoắc tiên sinh chiều con gái cũng sắp đố kỵ chết đi được.

Bởi vì Hoắc Minh Hiên và Hoắc Thiên Dục từ nhỏ đã yêu thương Thiên Huệ nhiều hơn một chút, kể từ đó, lão nhị Hoắc Thiên Nhất ... gần như... bị hai cha con này xem nhẹ.

Tuy rằng Thiên Huệ bởi vì thể chất yếu từ nhỏ đã tốn không ít tinh lực của Hạ An An, thật ra cô cũng yêu Thiên Nhất cũng không ít, ngược lại, đối với lão nhị bị cả nhà xem nhẹ, cô chú ý nhiều hơn một chút.

Nhưng dù vậy, bởi vì từ nhỏ sự quan tâm của ba và anh trai không cân đối, cũng tạo thành ảnh hưởng nhất định tới tính cách của Thiên Nhất.

Hạ An An phát hiện, tính cách của Thiên Nhất càng ngày càng trở nên giống ba, nặng nề, ít lời, rất nhiều lúc bị ủy khuất chỉ biết lặng lẽ khóc, căn bản sẽ không thể hiện trước mặt người khác.

Tính cách của Thiên Dục và Thiên Huệ tuy rằng cũng có phần giống Hoắc tiên sinh nhưng vì có tính cách Hạ An An tổng hợp lại, cho nên này hai anh em từ nhỏ đều tích cực sáng sủa, chỉ là Thiên Nhất ... không ... giống, tính cách của nó hoàn toàn giống ba, Hạ An An gần như rất ít khi nhìn thấy Thiên Nhất biểu hiện cảm xúc.

Tuy rằng mấy năm nay Hạ An An vẫn nhắc với Hoắc Minh Hiên, hy vọng lúc anh quan tâm con gái cũng có thể quan tâm tới Thiên Nhất nhiều chút, Hoắc tiên sinh cũng ậm ừ đáp ứng, nhưng tới lúc đó anh vẫn như cũ thiên vị con gái hơn.

Hạ An An nhìn thấy cũng thật sự bất đắc dĩ, cho đến một lần, cô lén nhìn thấy Thiên Nhất núp ở sau viện khóc.

Thứ bảy vì vũ đoàn có việc, Hạ An An đi giúp nửa ngày, mà trọng trách trông con liền giao cho Hoắc tiên sinh.

Lúc Hạ An An trở về, Hoắc Minh Hiên, Thiên Dục và Thiên Huệ đang ở phòng khách chơi, Thiên Dục cầm ipad chơi game mới mà ba mới mở, mà Thiên Huệ vừa ăn bánh vừa hết sức chăm chú nhìn anh trai game, Thiên Dục chơi game hết sức chăm chú cũng ghét nhất bị người khác quấy rầy, có điều với em gái nhỏ nó cũng cũng không quá phản cảm, lại còn bớt thời gian phổ cập khoa học cho cô nhóc, này phải đánh thế nào, trang bị phải đổi thế nào, Thiên Huệ đều nghe rất chăm chú.

Thiên Huệ vừa thấy cô về, đôi mắt nhất thời sáng lên, lập tức cầm bánh trong tay, đôi chân ngắn chạy về phía cô, Hoắc tiên sinh đang xem tạp chí nhìn thấy con gái chạy như điên, lập tức quăng tạp chí sang một bên. Vẻ mặt khẩn trương đứng dậy, lo lắng nhìn con bé, ngữ khí cũng lo lắng vô cớ, "Chạy chậm một chút."

Hạ An An cũng sợ con bé ngã sấp xuống, vội vàng đi qua ôm vào trong lòng, Thiên Huệ giống nhau anh trai con bé, thích nhất làm nũng trong lòng cô, có điều bây giờ Thiên Dục đã sắp tám tuổi rồi, tiểu nam tử hán tuy rằng vẫn thân cận với mẹ, nhưng đã không giống như trước đây luôn làm nũng với cô nữa, mà là vô cùng hào phóng nhường cho em gái.

"Mẹ, con ăn một bát cơm lớn." Ba bảo bối nhà cô đều có mắt giống cô, lúc cười luôn tỏa sáng, rất đáng yêu.

Nhìn vẻ mặt cầu khích lệ cầu yêu, trong lòng Hạ An An mềm nhũn, cô xoa xoa mái tóc quăn của con bé, cắn một cái trên khuôn mặt nộn nộn của con gái, "Tiểu Thiên Huệ của chúng ta thật giỏi."

Được mẹ khích lệ, tiểu Thiên Huệ hì hì nở nụ cười, cọ cọ hai má vào mặt mẹ.

Thiên Huệ bây giờ đã khác rất nhiều so với lúc mới ra sinh, được người một nhà chăm sóc, bây giờ cô nhóc đã thành một nhóc béo rồi, tròn vo rất đáng yêu, Hạ An An bế con gái lên lập tức cảm thấy cánh tay mỏi.

Cô đặt Thiên Huệ xuống nhìn quanh phòng khách một vòng không thấy Thiên Nhất, kinh ngạc nói: "Thiên Nhất đâu? Chạy đi đâu rồi?"

Hoắc tiên sinh một lòng lo lắng con gái ngã sấp xuống cho đến khi nhìn thấy con gái an toàn lao vào vòng ôm của mẹ mới thở dài nhẹ nhõm, anh lại ngồi xuống sô pha, lấy tạp chí đến xem, "Không biết, vừa rồi còn ở nơi đây mà."

Hạ An An bất đắc dĩ thở dài một tiếng, gọi vài tiếng hướng trên lầu không ai trả lời, trực tiếp đi ra sau viện tìm, cho đến khi cô tìm khắp sân sau mới thấy thằng bé nấp ở sau bụi cây.

Thằng bé ôm đầu gối thành một cục, trên mặt còn rõ nước mắt, nhìn thấy cô cười như không có việc gì, "Mẹ, mẹ đã về?"

Nhìn thấy rõ ràng thằng bé đã khóc, Hạ An An quả thực vô cùng đau lòng, cô vội vàng đến bên cạnh thằng bé ôm vào trong lòng, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy Thiên Nhất? Nói cho mẹ biết được không?"

Thằng bé chỉ tựa vào trong lòng cô không nói chuyện, nhưng Hạ An An lại cảm giác thằng bé đang run lên, cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào cố ý đè nén.

Mẫu tử liền tâm, con mình thương tâm khổ sở như thế, Hạ An An cũng khó chịu theo, mũi cô chua xót, cũng không tự giác mà mắt cũng đỏ lên, "Bảo bối, nói cho mẹ biết có phải ba mắng con hay không?" Nghĩ đến lúc về đến nhà nhìn thấy những người khác trong nhà đều hoà thuận vui vẻ ở phòng khách chơi, chỉ có thằng bé lại một mình trốn trong góc khổ sở, Hạ An An liền đau lòng.

Thiên Nhất nghe thấy mẹ nói còn mang theo tiếng khóc, lập tức từ trong ngực cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy mẹ khóc, thằng bé lo lắng, lập tức tay chân luống cuống giúp cô lau nước mắt.

"Mẹ đừng khóc, con chỉ là đột nhiên rất muốn mẹ, mẹ lại không ở bên cạnh cho nên khóc thôi."

Nghe thằng bé nói như vậy trong lòng Hạ An An lại khó chịu, xem đi, con trai cô chính là như vậy, chỉ biết giấu bi thương một mình chịu đựng, ủy khuất và khổ sở thằng bé chưa bao giờ bộc lộ ra cho người khác thấy.

Hạ An An cũng biết là vì cái gì, cũng không ép thằng bé, nhưng lại an ủi nói: "Được rồi, không phải bây giờ mẹ đã trở lại rồi sao? Không cần lo lắng nữa được không?"

Thằng bé lập tức gật gật đầu.

Hạ An An đang muốn ôm thằng bé lên, cũng không nghĩ tới vừa mới đứng dậy liền nhìn đến ba cha con nhà nọ đang đi tới.

Hoắc tiên sinh nhìn thấy trên mặt hai mẹ con đều có nước mắt, theo bản năng nhăn mày, lập tức đi tới, ánh mắt ngưng trọng nhìn hai mẹ con, trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Hạ An An vừa thấy anh liền giận dữ, đau lòng tiểu bảo bối của cô, cô cũng không kiềm chế mà cao giọng nói: "Vừa rồi anh lại mắng Thiên Nhất phải không?"

Hoắc tiên sinh vừa thấy ánh mắt e ngại của Thiên Nhất nhìn anh, trong lòng nhất thời cũng đau lòng, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, tuy rằng anh thiên vị Thiên Huệ một chút, nhưng Thiên Nhất cũng là con anh, nhìn thấy con khổ sở trong lòng anh cũng không dễ chịu gì.

Vừa rồi trong lúc vô ý thằng bé đánh vỡ cái cốc quả thật anh có quát vài câu, mới quát xong anh liền hối hận, có điều anh cũng không giải thích với thằng bé, nhưng lại không nghĩ tới anh nghiêm khắc lại làm thằng bé tổn thương.

Hoắc tiên sinh ho nhẹ một tiếng che dấu khác thường trên mặt, không nói hai lời trực tiếp đoạt lại Thiên Nhất từ trong lòng Hạ An An xoay người bước đi, Hạ An An sợ anh lại muốn giáo huấn thằng bé, lập tức đuổi theo, "Nè, Hoắc Minh Hiên, anh làm gì vậy? Mau trả lại Thiên Nhất cho em."

Tiểu Thiên Huệ nhìn ba và mẹ rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo lo lắng, dịch người lại gần anh hai, cô bé ngẩng mặt căng thẳng nhìn anh hai nói: "Anh. . . . . . Em sợ"

Thiên Dục bình thường yêu thương em gái nhất, vừa thấy cô bé có nước mắt, rất khí phách ôm cô bé vào trong ngực, an ủi nói: "Đừng sợ, có anh ở đây."

Hạ An An nghĩ đến Hoắc Minh Hiên sẽ giáo huấn thằng bé, không nghĩ tới lúc cô theo anh chạy đến phòng khách lại nhìn thấy anh đặt Thiên Nhất ở trên sô pha, kiên nhẫn lại nghiêm túc nói: "Ba nghiêm khắc với con không phải là ba không thương con, các con đều là con ba, ba đều yêu các con, chỉ là cách yêu không giống nhau mà thôi con hiểu không? Con và anh đều coi trai, cho nên ba nghiêm khắc với các con hơn một chút, bởi vì ba cảm thấy là đàn ông nên ra dáng đàn ông, mà Thiên Huệ là con gái, cần bảo vệ, cho nên ba sẽ khoan dung với em gái hơn một chút, cái này cũng không thể hiện là ba chỉ yêu em gái không yêu con, con có hiểu không?"

Tuy rằng trên mặt anh vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng giọng nói lại lộ ra từ ái của người cha, chỉ sợ đây là lần đầu tiên Thiên Nhất dựa vào ba gần như vậy, cũng là lần đầu tiên ba nói với thằng bé nhiều như vậy.

Nghe ba nói như vậy thằng bé lại cảm động muốn khóc, lại nhớ tới ba nói đàn ông không được khóc, thằng bé lại gắng gượng nén nước mắt trở về, sau một lúc lâu mới gật đầu thật mạnh.

Hoắc tiên sinh vẫn luôn không biết biểu đạt có thể nói đến tình trạng, trình độ, mức độ này cũng không dễ dàng gì, nhìn đứa con đang kiềm nước mắt suy nghĩ anh cũng đau lòng, chỉ là trong lúc nhất thời anh lại không biết nên an ủi như thế nào, chỉ xoa xoa đầu thằng bé, coi như là an ủi anh có thể cho.

Chỉ là lần đầu tiên Thiên Nhất được ba xoa đầu rốt cuộc cũng không chịu nổi ấm áp như vậy, nước mắt lại không nhịn được mà chảy ra, lại sợ bị ba nhìn thấy, đành phải cúi xuống, yên lặng nức nở.

Dù sao cũng là cốt nhục thân sinh, nhìn thấy thằng bé như vậy trong lòng Hoắc tiên sinh cũng không thoải mái, anh kìm lòng không được kéo thằng bé vào trong ngực, giọng nói nghe như hung dữ răn dạy, nhưng cũng nhu hòa, "Không phải nói không khóc sao? Làm sao lại khóc ? Thôi, ba chỉ cho phép con khóc lúc này thôi đó, về sau không được như vậy."

Thằng bé lúc này rốt cuộc không nhịn được mà khóc lớn, nhưng vừa khóc vừa nghẹn ngào trả lời ba, "Dạ."

Thiên Huệ được anh hai dắt vào liền nhìn đến cảnh này, vừa thấy anh ba khóc thương tâm như vậy, tiểu Thiên Huệ cũng oa một tiếng khóc lên, cô nhóc lập tức buông tay anh hai ra chạy qua tay chân luống cuống lấy bánh bích quy đưa tới bên miệng anh ba lo lắng nói: "Anh ba đừng khóc nữa? Em cho anh bánh bích quy của em, anh đừng khóc, ô ô ô."

Nhìn thấy em gái vừa khóc, tâm tình Thiên Nhất phức tạp cũng vội vàng lau nước mắt, thằng bé từ trong ngực ba giãy ra, lập tức dùng ống tay áo lau nước mắt cho em gái vừa lau vừa nói: "Được, anh không khóc, em cũng đừng khóc."

Tiểu Thiên Huệ không biết anh ba bị làm sao, chỉ biết anh ba đang khóc, aanh ba đang đau lòng, cô bé không biết nên làm cái gì, đơn giản vươn cánh tay béo ôm cổ anh ba, khuôn mặt cọ cọ lên trán của thằng bé, nhét bánh vào trong miệng anh an ủi: "Ăn bánh có thể quên hết, anh có ăn được không?"

Thiên Nhất gật đầu, vô cùng thống khoái ngậm bánh bích quy vào trong miệng, vừa nhai vừa nói với em gái hoàn chỉnh: "Anh ăn, em cũng đừng khóc."

Tiểu Thiên Huệ thấy thế cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười, che miệng cười nói: "Anh ăn bánh thật xấu."

Hoắc Nhị ca bị em gái ghét bỏ lại không tức giận, ngược lại còn hôn lên mặt em gái một cái.

Thiên Dục nhìn thấy hai đứa em sau cơn mưa trời lại sáng, lập tức phát huy phong phạm anh hai, rất có năng lực lãnh đạo tiêu sái đi qua hai tay ôm cả hai đứa em nói: "Đi thôi, anh dạy hai đứa chơi game."

Hai đứa trẻ đều nghe lời anh hai nói, đều kích động gật đầu, quả nhiên như hai cái đuôi nhỏ đi theo sau anh hai ngồi xuống sô pha, vẻ mặt hứng thú nhìn anh chơi, coi như chuyện vừa rồi không tồn tại.

Hạ An An thấy cả quá trình tâm tình quả thực rất phức tạp e rằng không thể dùng lời nói để hình dung được, xem ra cô vẫn hiểu lầm Hoắc tiên sinh, không phải anh không thương Thiên Nhất, chính là cách anh biểu đạt không giống nhau mà thôi.

Chỉ là không biết Thiên Nhất có thể hiểu được hay không. . . . . .

Cho dù nói như thế nào, nhìn thấy ba đứa con thân thiết như vậy trong lòng cô cũng rất cao hứng, cô vẫn lo lắng ba đứa nhỏ sẽ vì cha mẹ thiên vị mà có tâm lý ghen tị, tất nhiên, cảm tình anh em ruột thịt so với cô tưởng tượng thì sâu đậm nhiều hơn.

Nhìn thấy ba đứa nhỏ như vậy Hạ An An quả thực vừa cảm động lại vừa tự hào.

Hoắc tiên sinh nhìn thấy mấy đứa nhỏ thiên thiết như vậy cũng không nén được mà cười cười, thấy vợ anh còn ngơ ngác đứng ở cửa, ánh mắt anh nhu hòa, lập tức đi về phía cô, mấy tên tiểu tử kia đang kích động chơi game anh trực tiếp ôm cô đi lên trên lầu.

Hạ An An bị anh làm hoảng sợ, đợi xác định không bị bọn nhỏ nhìn thấy cô mới hung tợn trừng mắt nhìn anh một cái: "Anh làm gì vậy? Mau buông em xuống!"

Hoắc tiên sinh dường như không nghe cô nói, ba bước cũng thành hai bước ẵm cô lên phòng, vào phòng anh liền khẩn cấp cởi quần áo của cô, vừa cởi vừa nói bên tai cô: "Sinh ... một đứa nữa cho anh nhé!"

Hạ An An: "! ! ! ! !"

Cô không cần đâu! Đã ba đứa rồi! Sinh nữa cô thành heo mẹ mất!

Chỉ là Hoắc tiên sinh đã không cần phân bua mà ép cô trên giường.

P/S: Truyện còn 4 phiên ngoại về giấc mơ của anh nữa. Nhưng mình ko định edit tiếp nữa, vì với mình đến đây là một kết thúc có hậu đúng với cái tên "Cuộc sống hạnh phúc". Về 4 phiên ngoại còn lại mình sẽ để bản convert nhanh (cho bạn nào muốn đọc tiếp), mình thấy chuyện này khá dễ đọc nên mọi người sẽ hiểu thôi....


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật