[Liễu Trừng] Đại Ngư (Shortfic)

[LT] Đại Ngư 5




Ta nhìn người bay xa, nhìn người rời xa ta. Bởi vì người sinh ra đã thuộc về chân trời khác. Mỗi giọt lệ đều chảy về phía người. Quay ngược lại thuở ban đầu gặp nhau

Lần đó, trước khi đưa hắn trở lại thế giới của mình, Lam bá bá đã nói riêng với hắn thế này:

- Anh bạn nhỏ, sau này lớn lên, Giang Trừng sẽ gặp một kiếp nạn rất lớn. Hắn sẽ ở thế giới này mất hết tất cả, không nơi nương tựa, rất đáng thương. Hắn sẽ tìm đến người quen thuộc nhất còn sót lại để che lấp vết thương lòng. Bạn nhỏ họ Liễu à, nếu lúc đó người không nỡ để hắn về mà giữ hắn ở bên cạnh mình lâu quá, thân xác của hắn bên này sẽ thực sự chết đấy... Vì thế, hãy giúp hắn nhé, được không?

Liễu Thanh Ca nắm chặt chiếc chuông bạc trong tay.

Bọt nước lại lóe lên tung tóe, nhuộm ướt ánh mặt trời loang loáng.

Giữa làn nước xanh thẫm, y phục tím của Giang Trừng bồng bềnh như những chiếc vây mềm mại của một chú cá lớn.

Hắn mấp máy môi, nói với Liễu Thanh Ca...

"Tạm biệt".

* * *

Liễu Thanh Ca bước chân vào hang động, từng hàng Tử La Lan lại sáng lên nhàn nhạt, vì hắn mà soi đường. Chuông bạc đeo bên hông lấp lánh phản chiếu ánh sáng tím nhàn nhạt.

Thiếu niên đứng bên bờ biển thật cô độc, vạt áo tím khẽ bay, Trần Tình đeo bên hông.

Nhìn người ấy so với ấn tượng của Liễu Thanh Ca mười lăm năm trước dường như không có gì đổi khác nhiều, vẫn là khóe mắt hạnh, bờ mi dài đó, vẫn là sườn mặt xinh đẹp đó...

Liễu Thanh Ca dừng bước, gọi người ấy:

- Giang Trừng!

Thiếu niên quay đầu lại, mở to đôi mắt tím đầy sửng sốt.

Xung quanh hai người, màn đêm bỗng tối sầm lại, đen đặc.

Rồi bất chợt, ánh mặt trời lóe lên rạng rỡ.

Ánh sáng rọi khắp nơi, khung cảnh đã không còn là bờ biển mịt mù cô liêu nữa, mà biến thành một vạt đầm sen chảy dài trăm dặm, thoang thoảng mùi hương.

Giang Trừng sững sờ nhìn xung quanh, vô thức bật ra:

- Liên... Hoa ổ?

Sau đó, lại nhìn chằm chằm hắn, rất lâu sau liền bật thốt lên, sững sờ, kinh ngạc, mừng rỡ:

- Liễu Thanh Ca???

Liễu Thanh Ca mỉm cười, kéo người trước mặt vào lòng, ôm thật chặt:

- Giang Trừng, xin lỗi, đã để người đợi thật lâu...

* * *

Chuông bạc bên hông hắn rung lên khe khẽ.

Giang Trừng trong lồng ngực hắn cũng đang phát run.

- Liễu Thanh Ca, cha mẹ của ta đều mất rồi...

- Tỷ tỷ cũng mất rồi...

- Ngụy Anh hắn... cũng mất rồi...

Liễu Thanh Ca siết chặt vòng tay, cảm giác trái tim mình cũng đang đau nhói.

Giang Trừng gục vào lòng hắn, níu chặt vạt áo hắn:

- Người sẽ giữ ta lại, sẽ không giống bọn họ không cần ta, đúng không?

Nếu là ngày trước, Liễu Thanh Ca nhất định sẽ nói: "Ta đương nhiên không thể không cần người"

Nhưng hắn bây giờ sẽ không thể làm như vậy.

Ở lại đây, Giang Trừng sẽ chết.

* * *

Bọt nước bắn lên tung tóe.

Giang Trừng mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn Liễu Thanh Ca vừa đẩy mình rơi xuống nước.

Trong khoảnh khắc thiên địa chuyển vần, khóe môi của Liễu Thanh Ca khẽ động.

Hắn nói: "Ta thực sự rất thích người".

* * *

Khi Giang Trừng tỉnh lại, Kim Lăng vẫn đang ghé bên giường hắn mà ngủ. Giang Trừng có chút đau lòng, ôm thằng bé lên giường, đắp chăn cho nó. Xem ra nhóc này dù mới năm tuổi đã rất biết hiếu thuận, vẫn luôn túc trực bên giường bệnh của hắn.

Giang Trừng ngẩng mặt nhìn trần nhà, mơ hồ mà nuối tiếc hoài niệm hình ảnh của Liễu Thanh Ca khi trưởng thành.

Quả nhiên so với tưởng tượng của hắn giống hệt nhau.

* * *

Việc Giang tông chủ sau đêm Tiễu trừ Di Lăng liền bị bệnh nặng hôn mê bảy ngày bảy đêm được người trong Liên Hoa ổ cẩn thận giữ kín. Còn Giang tông chủ từ sau lúc tỉnh lại ngày càng lạnh lùng ít nói hơn.

Nhưng cũng có đôi lúc, hắn sẽ ngẩn người phát ngốc mà nhìn chiếc chuông tím đeo bên hông mình. Những lúc như vậy, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra, Giang tông chủ thực sự đang rất buồn.

Rồi một ngày nọ, Kim Lăng ôm một chú cún con xinh xắn mập mạp tới khoe Giang Trừng, nói là tiểu thúc Kim Quang Dao tặng hắn, nên đặt tên là gì đây?

Chú cún con béo mượt rúc đầu vào tay Giang Trừng cọ cọ.

Giang tông chủ sờ sờ đầu nó, thốt nhiên nở một nụ cười buồn:

- Vậy, gọi Tiên Tử đi.

* * *

Thẩm Thanh Thu đứng trước hang động mị yêu, nghĩ đủ cách để đuổi Liễu Thanh Ca quay về. Tên này dạo này có vẻ rảnh rỗi quá đáng, hơi chút là lại vác kiếm đi tìm chuyện thị phi. Hắn mới lẻn ra ngoài thư giãn gân cốt được một chút đã thấy đại chiến thần này chạy tới, nói là phụng mệnh trưởng môn sư huynh đến coi chừng hắn!

Thẩm Thanh Thu trong lòng âm thầm giơ ngón giữa. Trông chừng cái cây củ cải! Ông đây trên giang hồ dù gì cũng là bậc sư tôn rồi!

Hắn xoay xoay quạt trên tay, hỏi Liễu Thanh Ca:

- Liễu sư đệ, đệ rời phong lâu như vậy, quái lông ngắn của đệ nuôi ai chăm chứ?

Liễu Thanh Ca cau mày:

- Tiên Tử béo múp rồi, đói hai bữa không chết được!

Ầy, không được... Lại phải kiếm cách khác...

Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp chống chế thêm câu nào, Liễu Thanh Ca đã tiến lên phía trước, rút Thừa Loan ra:

- Đánh xong trận này, ngoan ngoãn theo ta về Thương Khung Sơn.

Thẩm phong chủ ngẩn người một chút, sau đó liền phát hiện ra một chuyện thú vị:

- Này, Liễu sư đệ, cái chuông bạc bên hông kia đệ hẳn là mới sắm đi? Dạo này có hứng với đồ trang sức linh tinh rồi hay sao?

Thừa Loan vút một cái. Đất đá trước mặt bay lả tả.

Thẩm Thanh Thu sáng suốt ngậm miệng, thầm nghĩ đi đánh quái với một tên EQ thấp thật nhàm chán, thật khó tìm đề tài nói chuyện!

* * *

Giang tông chủ của Vân Mộng cái gì cũng tốt, chỉ là không bao giờ cầu thân bất cứ một tiểu thư thế gia nào, cứ vậy một đời sống trong cô độc.

Liễu phong chủ của Thương Khung Sơn phái cái gì cũng tốt, chỉ là chưa từng biết nhẹ nhàng với mỹ nhân, cũng chưa từng động tâm với ai bao giờ, cứ vậy một đời sống trong cô độc.

Hai người bọn họ, cả đời này tiếc nuối lớn nhất chính là gặp được đúng người, nhưng sai cách thức...

[Hết]

Tóm lại câu chuyện một chút, để tránh mọi người không hiểu:

- 7 tuổi, lão Liễu bị sa xuống nước, trong lúc hôn mê bất tỉnh 1 bản thể khác của hắn lạc sang thế giới của Vân Mộng, được sư muội cứu

- Lão Lam bấm chỉ tay tính ra được thân phận thật của Liễu ca là ở thế giới khác, liền làm phép giúp lão về thế giới cũ.

- Trước khi Liễu ca về nhà, sư muội tặng tín vật định tình, cơ mà Liễu ca về được liền quên sạch chuyện ở thế giới bên kia rồi =)

- Mẹ lão Liễu đi tìm Mị Âm (^.^) coi bói, bói ra sau này Liễu ca có 1 đoạn nghiệt duyên thế đó nên nhờ Liễu tỷ đúng thời điểm chuyển tín vật tới cho anh trai.

- Giang tông chủ hiện tại đang là thời điểm sau Tiễu trừ Di Lăng, hắn quá chán nản nên lâm vào hôn mê bất tỉnh, bản thể theo lời hẹn ước, đi qua thế giới bên kia tìm Liễu Liễu

- Cuối cùng, vì để sư muội được sống, Liễu Liễu đành làm trái lòng mình, đưa người mình yêu về thế giới của mình

- Hết chuyện

Vì sao yêu nhau không đến được với nhau? ~~~ Để giờ đây đôi ta đều khổ đau ~~~~

À quên, này là quà sinh nhật Yuurei Mei làm tặng mình tối hôm qua, nghĩ lại thấy nó rất hợp với fic này ý, mọi người cùng xem nhé~

https://youtu.be/4HiGK2Wb2Gg


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật