Trần duyên cố mộng ( Hoàn thành)

Ngoại truyện




" Gió Bắc thổi, lạnh giá chốn Tây cung

Chuyện xưa đã quên ai sẽ nhắc đến ?

Phong vân vần vũ nhập mộng hồng trần

Khẽ khàng khép mắt một kiếp tịch liêu."

*********************************************

Sau khi Gia Gia mất đi thời gian dường như ngưng đọng, mọi việc hoan hỉ, bi ai đều như chưa từng tồn tại, thời gian đã quay về đúng bánh xe vận mệnh đã định...

*****************

Năm 1258 tức năm Nguyên Phong thứ 8, sau khi đánh đuổi quân Nguyên ra khỏi đất nước...Đúng như lịch sử...Trần Thái Tông – Trần Cảnh thoái vị, nhường ngôi cho Thái tử Trần Hoảng – Trần Thánh Tông và lui về Bắc Cung làm Thái Thượng Hoàng. Đồng thời, ban hôn cho Chiêu Thánh công chúa và Lê Phụ Trần... Chính vì việc này mà hậu thế đã có bao nhiêu lời khen chê về sự việc ấy...Nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa, một thoáng bụi trần năm ấy đã theo thành Thăng Long xưa buông xuống từ rất lâu rồi....

**********

Nhiều năm sau đó...

Có một lần Thánh Tông đến thăm Thái Thượng Hoàng thì thấy người đứng trước đình viện Bắc Cung ngắm hoa đào rơi, gương mặt ung dung như chưa từng kinh qua thế sự. Thánh Tông cất lời:

" Phụ hoàng! Người vẫn giữ thói quen ngắm hoa đào này sao? Chắc hẳn người có một hồi ức nào đó khó quên về nó! ".

Vị Thái Thượng Hoàng ấy khẽ mỉm cười, từ tốn đáp:

" Chỉ là có một cảm giác thân thuộc khó nói thành lời...dường như trước đây đã cùng một người nào đó ngắm hoa như thế này...".

Thánh Tông hiếu kỳ hỏi:

" Có phải là... Lê phu nhân không ạ?".

Thấy phụ hoàng của mình không đáp lời, Thánh Tông biết rằng dự đoán của mình là không đúng. Người nhìn xuống chiếc bàn thạch, trên đó có một bức họa của một nữ nhân nhưng...hoàn toàn không có khuôn mặt. Thánh Tông nhớ ra đã từng nhìn thấy những bức họa như thế này trong thư phòng của phụ hoàng mình...

" Phụ hoàng! Tại sao những bức họa này lại không có khuôn mặt?".

Vẫn phong thái như cũ, Thái Thượng Hoàng quay lại cầm bức họa lên, đôi mắt không rõ là đau buồn hay vui vẻ:

" Ta không cách nào họa ra gương mặt của nàng ấy...đã bao nhiêu lần ta định đặt bút họa...nhưng lại chẳng thành...".

Thái Thượng Hoàng đặt bức họa xuống dường như đang nói với Thánh Tông. Thánh Tông lúc này đã rời đi vì có quốc sự cần giải quyết nhưng khi nghe những lời ấy dường như Thánh Tông đã đứng lại trước cánh cổng Bắc Cung:

" Một kiếp phù sinh".

Cánh cổng Bắc Cung dần dần khép lại...Cứ như thế mơ hồ một đời... Cứ như thế trăn trở suốt một kiếp người...

Không lâu sau, Thánh Tông đi lễ Phật trên núi Yên Tử. Khi di giá qua một ngọn đồi, vô tình trông thấy một ngôi mộ được dọn dẹp rất sạch sẽ, xung quanh có trồng những đóa hoa lan rất đẹp...Cảnh tượng vừa thê lương vừa mỹ lệ làm người hiếu kỳ bước đến. Khi nhìn dòng chữ trên bia đá, lồng ngực người bỗng nhiên nhói lên một cơn đau rất lạ làm người vô thức rơi hai dòng lệ nóng:

" Hiền thê Thanh Lan chi mộ".

Một người đàn ông nhìn có vẻ cũng trạc tuổi người bước đến, trên tay cầm một chiếc giỏ nhỏ, người đó không quan tâm đến người lắm. Ngồi xuống lấy từ chiếc giỏ đó ra có một vài món ăn đơn giản đặt trước mộ:

" Hôm nay là ngày giỗ của thê tử ta, người đã đến thì ở lại ăn cùng ta bữa cơm này có được không?".

" Được!".

Sau khi đã dùng bữa cơm ấy xong, người lập tức bước lên xa giá... nước mắt lại rơi lần nữa cũng chẳng hiểu vì sao...Khóc như một đứa trẻ... lồng ngực lại nhói lên từng cơn đau thắt...Tại vì sao?...

Trên ngọn đồi ấy, người đàn ông đó nhìn mộ phần ấy mỉm cười:

" Muội đã đợi được người ấy rồi! tiểu Ngư!".

***************

Tại Phủ Bảo Văn Hầu...

Lê Phụ Trần mang thêm áo khoác lên người Lê phu nhân:

" Nàng đang trầm tư gì thế?".

Lê phu nhân dung mạo vẫn kiều diễm hoa, thanh thuần như sương mai:

" Thiếp đang nghĩ đến một người... dường như đã từng gặp mặt nhưng dường như người ấy chưa từng tồn tại...những lời người ấy nói quả nhiên không sai. Chỉ cần lương thiện trời xanh tự có an bài....".

Lê Phụ Trần ôm lấy phu nhân của mình, nhẹ nhàng đáp:

" Nàng có hối hận vì đã lấy ta không?".

" Thiếp chưa từng hối hận".

******************

Phong vân vần vũ, nhân thế xoay vần, trải qua bao phong ba biến chuyển... những giấc mộng ấy xin trả lại thời gian...ai đã từng bên ai?.... ai đã từng rơi lệ vì ai?... ai đã từng đau lòng vì ai?... ai đã từng hy sinh vì ai?... Đều bị thời gian khóa chặt, trong mắc xích ngàn năm ấy... là những kỷ niệm minh chứng cho việc chúng ta đã từng bên nhau...Hãy để cho chúng ta ở nơi ấy mãi mãi bên nhau không xa rời....

*******************************

Gia Gia đứng trước chiếc gương ấy nước mắt nhạt nhòa, tim lại quặng đau...đến nỗi như chẳng còn cảm nhận được sinh mệnh khi nhìn thấy cánh cổng Bắc Cung khép lại... làm mờ nhân dáng quen thuộc ấy.....

XOẢNG!

Bất ngờ chiếc gương ấy vỡ ra từng mảnh ... đem đoạn hồi ức ấy mãi mãi chôn vùi chẳng còn một chút vết tích...

" TRẦN DUYÊN MỘT KIẾP

CỐ MỘNG THIÊN THU".

CẮT!

Phim trường nhộn nhịp vì cảnh cuối cùng của bộ phim đã hoàn thành. Mọi người đang bàn luận với nhau về kế hoạch liên hoan...Chưa kịp mừng thì có một đám đông phóng viên chạy đến, đèn flash liên tục nhá lên theo đó là tấp nập những câu hỏi...

Một phóng viên hỏi:

" Cô Gia Gia! Cảnh quay cuối cùng đã hoàn thành, với tư cách là biên kịch của bộ phim này cô có thể cho biết cô lấy cảm hứng cho bộ phim này từ đâu không ạ!".

Tôi vốn muốn chuồn nhanh cho lẹ để đi ăn mừng cùng bạn bè nữa nên trả lời rất nhanh:

" À!... Chính là... tôi nằm mơ đó...Chắc các vị có rất nhiều câu hỏi để hỏi hai đại minh tinh của chúng ta, cô Chân Tâm và anh Nhất Quang phải không ạ? Vậy thì mời mọi người tự nhiên".

Nói xong tôi mau chuồn lẹ khỏi nơi đó... Bước ra phố cảm giác như được trả tự do...rong ruổi trên đường đến chỗ hẹn với đám bạn....

Tôi đã từng mơ một giấc mơ như thế! Rất chân thật nhưng nó có lẽ... chưa bao giờ là thật...Người ấy đã ghi tên mình vào sử sách, để lại hào quang vạn trượng cho hậu thế về sau... Cho dù người ấy đã quên tôi, cho dù người ấy sẽ lập rất nhiều phi tử....Chỉ cần người ấy được sống... Chỉ cần người ấy không bị người đời phỉ báng... Với tôi như thế cũng đủ....Cho dù có ngàn vạn lần đau đớn hơn nữa tôi vẫn không hối hận, không quay đầu.

Những câu chuyện xa xưa ấy hãy để thời gian lưu giữ....Hãy để cho chúng tôi ở nơi ấy mãi mãi bên nhau... không bao giờ lìa xa.....


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật