HỌC VIỆN NAM SINH - HUNTER X HUNTER

GIỜ HỌC SỐ 12: CÓ THỨ GÌ ĐÓ KÍCH HOẠT



"Con trai, đến giờ khám mắt rồi."

Người phụ nữ khoác trên người chiếc áo blouse trắng đẩy cửa bước vào, hướng tới cậu bé tóc vàng đang đọc sách ở góc phòng.

"Lại...chích thuốc sao mẹ?" Cậu bé ngẩng đầu, rụt rè.

"Con yêu." Người phụ nữ vỗ đầu cậu "Tất cả vì con."

"......vâng."

"Ngoan."

Nhưng thực đau đớn, mẹ à...

***

"Kurapika!"

Kurapika giật mình, cúi đầu nhìn Gon, hỏi: "Chuyện gì vậy Gon?"

Killua đứng kế bên Gon nói: "Tâm trí anh bị lạnh đóng băng rồi à? Ui, đi chỗ nào ấm áp đi!"

Chỗ nào? Chỗ nào ấm?

"Xiếc chim cánh cụt thế nào? Hay là đi thẳng tới lâu đài băng tuyết luôn?"

"Chim cánh cụt! Em chưa thấy chúng bao giờ!" Mắt Gon sáng lấp lánh, cậu trước giờ toàn xem trong tivi, giờ có thể tận mắt nhìn nên thật hào hứng!

Leorio đứng cạnh đó bĩu môi: "Gì mà chưa bao giờ thấy? Anh đây thấy hoài!"

"Ể? Ông chú đi đến Nam cực rồi à?" Người hỏi là Killua, cả cậu cũng chưa thấy bao giờ.

"Tôi không phải ông chú!!" Leorio nổi đoá, chỉ về một hướng: "Đó là cái gì?"

Gon, Killua và Kurapika: "....."

Quả thực là thật nhiều chim cánh cụt.

Từng con mở miệng thật to, đặc sắc là dòng chữ "Xin cho tôi rác" ở ngay trước ngực của chúng.

....

....

Cả bọn kéo nhau tới khu diễn xiếc, mặt ai cũng hào hứng bất tận, trừ cái người đi sau cuối - ổi mọc đầy đầu - là không vui nổi.

"Xiếc chim cánh cụt là xiếc như thế nào nhỉ?" Gon thắc mắc.

Killua đáp: "Mấy trò nhảy vòng, bắt cá dưới nước,...tớ thấy trên tivi vậy á!"

"Hể~"

Kurapika đi lấy số ghế đã trở lại, cả bọn kéo vào trong, ngồi theo số thứ tự.

"Oa hàng ba này, gần ghê nha!" Gon hào hứng kêu lên.

"Ướt không nhỉ?" Leorio ngồi xuống, lo lắng mấy con chim cánh cụt sẽ vẫy nước như cá heo bắn lên hàng ghế khán giả.

"Không đâu." Kurupika nói: "Có màn trình diễn chim cánh cụt lặn dưới nước, khán đài này sẽ hạ thấp xuống tầng dưới để ta nhìn được màn trình diễn bên trong nước qua kính thuỷ tinh."

"Nhưng không hẳn là không ướt, nếu có ai đó đột nhiên cài một quả bom, làm vỡ miếng kính che nước này rồi thì sao?"

Tiếng nói vang lên từ cái ghế bên cạnh Kurapika.

Cả bốn người giật mình, quay qua nhìn hắn.

Là người mà Kurapika đụng khi lấy túi sưởi ấm!

Người đàn ông mỉm cười với Kurapika: "Lại gặp nhau."

Gon thì thầm hỏi: "Anh quen sao?"

"Không..." Kurapika nhíu mày, vừa rồi cái ghế bên này trống mà. Hắn ngồi khi nào vậy?

Tất cả ổn định chỗ ngồi vì màn trình diễn sắp bắt đầu, nhưng tâm của Killua và Kurapika đều không ổn định được.

Killua lén ẩn mình sau Gon, nhìn người đàn ông mặc vest, nhìn luôn hai người đi cùng hắn - một người phụ nữ mũi cao mặc đồ giống nhân viên văn phòng, cùng với một thiếu nữ tóc tím hồng. Cậu rùng mình, lũ người này---không đơn giản là dân thường!

Tim của Kurapika cứ đập bang bang, một người luôn biết điều chỉnh tâm trạng như anh lại có trạng thái không kiểm soát này. Hồi hộp, sợ hãi, pha chút hưng phấn,...tất cả đều không hẹn mà cùng lúc dồn tới làm anh thực khó thở.

Gon và Leorio---chẳng có cảm giác gì sất. Cả hai thích thú xem chim cánh cụt nhảy vòng cùng làm trò cho khán giả.

"Chúng dễ thương nhỉ." Người đàn ông chợt lên tiếng.

Hai người phụ nữ bên cạnh hắn không nói gì.

Killua giật thót, cái chất giọng đầy khát máu này là sao?

Kurapika nhìn hắn, hắn nhìn anh, mỉm cười.

Hắn lặp lại: "Chúng dễ thương nhỉ."

Kurapika biết hắn đang hỏi mình, gật đầu: "Vâng, nhưng có vẻ anh không thích chúng."

"Ồ? Tại sao cậu lại nghĩ vậy?" Bộ dáng người đàn ông bỗng trở nên lười nhác, hỏi hời hợt.

"Anh không chú tâm cho lắm, anh nhìn chim cánh cụt, nhưng cứ như không nhìn chúng vậy."

"A~" Người đàn ông nở nụ cười: "Tốt thật là có người nhìn ra. Thật vất vả khi giả vờ mình có hứng thú với thứ đó trong thì với mình nó thật vô vị, hệt như mấy con chim cánh cụt kia, chẳng khác nào đang diễn trò cho người khác xem."

Hai người đi cùng hắn giật mình, khẽ nhìn hắn, rồi nhìn Kurapika, sao hôm nay anh ấy nói nhiều hơn bình thường vậy? Còn là nói với một người lạ!

"Cậu cũng vậy." Người đàn ông tiếp tục, lời nói như vạch trần Kurapika, đôi mắt cậu rất kiên định, nhưng thật âm u. Cậu đang che giấu con người nào đó của mình..."

Hắn chợt đưa tay lên trước mặt Kurapika, ngón tay vẽ trong không trung: "Nếu lột lớp da này ra, thì tôi sẽ thấy được chứ?"

Hai người đi cùng: "..." Nếu anh ấy cần thì chúng ta liền động thủ!

Kurapika im lặng một lúc, đáp: "Da tôi không dày, chỉ có một lớp, lột ra là hết rồi. Chỉ còn cơ mặt và máu thịt, rất kinh." Anh nói sự thật!

Người đàn ông: "..."

Hai người đi cùng: "..."

Người đàn ông phụt một tiếng, khom lưng, tay che mặt, bật cười khúc khích.

Kurapika không rảnh nghe hắn cười, quay đầu xem tiếp màn trình diễn.

Lúc này, hàng ghế bắt đầu hạ xuống, đưa ta tới một tầng hầm tối, trước
mắt là một miếng kính thuỷ tinh, ngăn cách lớp nước xanh trong bên kia. Những chú chim cánh cụt cũng người trình diễn nhảy xuống nước, bơi lội bên trong, tiếp tục màn trình diễn.

"..." Người đàn ông cười xong liền chống cằm, nhìn vào trong bể nước mà suy tư, hắn chợt nói: "Tôi biết tên cậu được không?"

Kurapika nhướng mày, hình như có quen nhau đâu nhỉ?

"Tôi biết tên cậu được không?" Người đàn ông nhắm mắt lại, cười nhẹ.

Kurapika im lặng, vờ như không nghe thấy.

Xung quanh ồn ào vì tiếng reo hò của khán giả, ồn đến mức Gon và Leorio hoàn toàn không để ý đến sự việc diễn ra bên này, nhưng Killua thì để ý. Tai cậu rất thính, nên cậu nghe được người đàn ông kia hỏi Kurapika cái gì, anh ấy không trả lời, người đàn ông lặp lại câu hỏi liên tục, hỏi tên nhưng hoàn toàn chẳng có thành ý, cứ như việc hỏi là để tránh cho cái miệng im lặng sinh nhàm chán thôi.

Nhưng kiên trì thế này tự nhiên cũng làm Killua nổi da gà, hai người đi theo hắn kia cũng hơi bất ngờ.

Mèo trắng đột nhiên ngộ ra điều gì đó. Không phải là, Kurapika đang bị tán tỉnh chứ?

Tai lẫn đuôi mèo vô hình đều giật nảy, mũi mèo nhỏ hít sâu, chuẩn bị hấp thụ drama vào lá phổi của chúng ta nào!!

Sau khi nghe không nổi nữa, Kurapika nói: "Được rồi. Tôi và anh cũng chẳng quen gì, cứ thế là sao?"

"Tôi biết tên cậu được không?" Người đàn ông làm lơ câu hỏi của Kurapika, tiếp tục lặp lại.

Kurapika chán nản, loại người gì thế này??

"Kurapika."

"Tôi biết tên-----à, ra tên cậu là Kurapika." Lúc đầu thẩn thờ hỏi, sau đó hắn nhanh chóng ngừng lại, lật mặt nhanh như chớp.

Kurapika: "..."

Killua: "..."

Vừa rồi hắn bị hố đúng không?

Người phụ nữ mặc đồ nhân viên văn phòng khẽ nói gì đó với người đàn ông. Hắn gật đầu, hai người kia rời đi.

"Kurapika, cậu biết bơi không?"

Người này thích đặt những câu hỏi thật kỳ lạ!

"Tôi không thích nước." Đây là thật, anh không biết bơi.

"Ồ, vậy xui rồi."

"?"

"Tôi cũng không biết."

"..."

Hai người kia chưa đi xa, nghe được liền bước hụt chân.

Killua cảnh giác lời nói của hắn, thế là sao?

Chợt, Gon bên cạnh khịt khịt mũi, nói: "Hình như có mùi gì đó."

"Mùi?" Killua khó hiểu.

"Giống như...gỉ sắt, có thoảng mùi giống cái chất gây nổ mà thầy Hisoka cho chúng ta làm lần trước."

Lúc Gon nói xong, bên tai Killua cũng nghe loáng thoáng tiếng tích tắc.

"Cúi xuống!!!" Killua kêu lên.

Người đàn ông mỉm cười.

Mọi người xung quanh giật mình.

Bất ngờ, những cái bóng đèn gắn trên mép kính thuỷ tinh phát nổ, khói lan toả cùng những tiếng vỡ vụn của thuỷ tinh.

Sau đó, đợt nước dữ dội không có thứ gì chắn lấy, nhanh chóng ào ra ngoài, ập xuống hàng ghế khán giả.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật