lãng quên; full [vi]

7.



Nocturne No.20 in C Sharp Minor, Op. Posth. - Frédérik Chopin

- Rosali Djokovich.

- Cái gì cơ?

- Rosali Djokovich. Cô có bao giờ nghe đến cái tên đó chưa?

Tôi đưa tay nắm lấy Emma và kéo cô trở lại vào ghế ngồi trước khi cô kịp rời khỏi phòng ăn. Tôi vẫn giữ chặt lấy không buông và cảm nhận được bàn tay thanh mảnh bên trong đang cố thoát ra mặc dù chỉ có thể bất lực cựa quậy. Emma nhăn mặt lại, tỏ vẻ khó chịu nhưng đâu đó phảng phất trong đôi mắt sự bối rối rõ rệt. Tôi quyết định kéo cả người cô gần lại phía tôi.

- Tôi không biết đó là ai. Vì sao anh lại hỏi?

- Hôm qua sau khi cô rời đi, cái tên đó bỗng gào lên trong đầu tôi. Tôi không biết nó là gì hay là ai nữa, tôi nghĩ cô có thể biết.

- Vậy thì xin lỗi, tôi không biết. Phiền anh bỏ tay tôi ra.

Emma bị kéo mạnh cũng có chút bất ngờ, nhưng liền nhanh chóng bình tĩnh mà lấy tay còn lại gỡ cái nắm của tôi ra. Tôi nhìn Emma, trên khuôn mặt nhỏ bé của cô và cả mái tóc nâu ngắn được vén gọn ra sau tai. Có điều gì đó trong tim tôi như nghẹn lại nhưng tôi không thể hiểu nổi. Emma đối với tôi là một con người xa lạ, tôi nhớ mình chưa bao giờ gặp cô nhưng có thể trong những ngày tôi bất tỉnh, Emma đã chăm sóc tôi. Hoặc không, cũng có thể là tôi vẫn luôn tỉnh dậy đều đặn mỗi ngày. Chơi cùng cô, trò chuyện cùng cô và ăn tối cùng cô. Cái cảm giác này... đầy lạ lẫm. Tôi không biết liệu đây là cảm giác của tôi, hay là của kẻ đã sống cùng Emma trong suốt những ngày tôi chìm trong cõi vô thức.

Càng nghĩ tôi càng siết chặt tay lại không muốn buông cô ra và điều đó khiến Emma cắn chặt môi, làm bờ môi nhạt lại vì hơi lạnh của mùa đông bỗng chốc hơi tấy đỏ lên. Như có thứ gì đó thôi thúc, tôi lập tức vươn cánh tay còn lại và cầm lấy cằm cô, đặt ngón cái lên bờ môi mềm của cô và cứu nó cái răng nanh đang ngoạm xuống.

- Đừng cắn môi, nó sẽ chảy máu.

Hành động ngẫu hứng này của tôi tất nhiên làm Emma trở nên lúng túng đến mức cứng đơ cả người. Nhưng chỉ được một lúc, sau đó vài giây, cô hất tay tôi khỏi mặt cô và dùng chân đạp lên chân tôi đau điếng cả người. Thừa lúc tôi vì đau mà nới lỏng cái nắm, Emma vội rút tay mình lại và đứng khỏi bàn ăn trước khi tôi bắt kịp lấy cô.

- Đừng động vào tôi tuỳ tiện như vậy.

Lưng Emma đối với mặt tôi khi cô tiến về phía cửa phòng của cô, tôi có cảm giác kì lạ là cô không thể nhìn thẳng vào mặt tôi khi nói câu nói đó, và vì thế tôi đã không để cô rời khỏi phòng ăn trước khi tôi có thể khẳng định một số điều.

- Emma.

Tay Emma dừng lại ở không trung trên nắm cửa, cô vẫn không đối mặt tôi mà chỉ lạnh lùng trả lời.

- Anh cần gì?

- Mối quan hệ giữa hai chúng ta là gì? Của tôi và của cô?

Tôi không chắc rằng mình đang bị hoang tưởng hay gì, nhưng tôi khác chắc rằng mình đã nhìn thấy bờ vai nhỏ của Emma hơi run lên, tiếp theo đó là một khoảng im lặng ngắn mà tôi tưởng như kéo dài cả ngàn năm vậy. Cô đang suy nghĩ, nếu quan hệ của chúng tôi rõ ràng như thế, cô sẽ không cần phải suy nghĩ.

- Không thân hơn một người chăm sóc và một kẻ mất trí nhớ.

Nói rồi, Emma khép lại cánh cửa khi bước vào phòng của mình, để lại tôi một mình trong cái phòng ăn nóng dần lên bởi cái máy sưởi ở góc phòng khách.

Tôi không thể nói rằng tôi đang nghĩ gì, nhưng hãy biết rằng tôi đang cười.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật