lãng quên; full [vi]

1.



Une Barque Sur l'Océan - Maurice Ravel

Nói lên một câu nói và tôi sẽ quên.

Hát lên một lời ca và tôi sẽ quên.

Nói tên tôi và tôi sẽ quên.

Thế giới của tôi là lãng quên, dường như nó là một điều quá đỗi bình thường đến mức tôi cũng quên nó còn tồn tại. Và chấp nhận nó cũng chính là chấp nhận quên đi bản thân.

Cốc sữa trước mặt có mùi thật ngọt và béo ngậy, chỉ trừ một việc khi tôi nhấp thử một miếng, cái thứ chất lỏng chảy tràn vào trong miệng lại chẳng có vị và lạc thếch.

- Anh thường bỏ thêm đường cho nó ngọt hơn.

- Vậy hả?

Em gật đầu. Tôi chần chừ giây lát rồi trườn người với lấy cái hộp đường cát nhỏ ở phía đầu bàn.

- Bao nhiêu muỗng cà phê?

- Năm. Anh rất thích đồ ngọt.

Tôi gật đầu, đếm đúng năm muỗng đường và quậy lên cho đường tan đều vào trong sữa. Đúng là ngọt thật, và cũng thật ngon. Cái muỗng cà phê nhỏ khẽ va vào cốc sứ, đánh lên những tiếng leng keng nho nhỏ. Một thứ âm thanh lạ lẫm nhưng lại quen thuộc. Tôi chau mày nhìn em. Bên ngoài cửa sổ có tiếng chim hót bị át đi bởi tiếng xe cộ; cánh cửa sổ gỗ khẽ đung đưa theo gió gõ lộc cộc trên khối tường xin măng dày cộm; những tiếng gọi tiếng hát của lũ trẻ phố xóm đến trường vào buổi sáng vang vọng mỏi nẻo đường; mọi thứ quá lạ lẫm nhưng lại quen thuộc. Tôi tự hỏi, đã bao ngày như thế này trải qua rồi.

Em nhìn tôi và chỉ cười nhẹ, quan sát bàn tay tôi xoay xoay chiếc muỗng cà phê. Ánh mắt em đượm buồn, và dường như cũng thấu hiểu một điều gì đó. Em biết em phải nói gì.

- Em là Emma.

Em nói. Tôi lầm bầm nhẩm lại tên em để đừng quên đi nó.

- Anh muốn biết vì sao anh ở đây không?

- Không.

- Vì sao?

- Vì anh sẽ lại quên nó thôi.

Tôi đáp, lại đưa cốc sữa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, để chất ngọt dần dần thấm vào đầu lưỡi, để biến nó thành một thứ tôi có thể nhớ được. Có lẽ tôi là một người rất thích thưởng thức những món đồ uống một cách từ tốn và khoan thai chăng? Mà cũng có thể tôi không từng như vậy, mà đây chỉ là thói quen bất thời vì tôi chẳng nhớ ra tôi ngày trước như nào.

- Thật mỉa mai thay, anh có thể nhớ là anh sẽ quên.

Em cười, một nụ cười trông có vẻ thật vui nhưng cũng thật buồn.

- Vậy anh muốn biết gì cho hôm nay?

Tôi nhìn phản chiếu của mình trong cốc sữa, một khuôn mặt mà tôi đã nhìn bao lần, một khuôn mặt mặt mà cả đời tôi sẽ phải mang, một khuôn mặt của chính tôi; hoặc không. Có khi nào ngày mai khuôn mặt tôi lại khác đi không?

- Emma.

- Em đây.

- Anh là ai?


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật