[Nữ phụ văn] Không Còn Như Xưa

Chương 18



- Này, cô em! Khoan đi đã!

  Giọng nói thô thiển của một tên đàn ông vọng ra từ trong hẻm nhỏ. Một đám đàn ông cao to bước ra, đứng trước mặt cô. Chính xác là 5 tên. Gã vừa nói chắc là gã đứng giữa, hình như cũng là tên cầm đầu của đám này.
 
  Đây không phải là đám côn đồ hôm qua đã đánh Lưu Như Nguyệt sao? Trùng hợp thật!

  Một tên đứng bên phải cạnh tên cầm đầu vừa nhìn thấy cô liền mở to mắt, nuốt nước bọt

- Đại ca, con nhỏ này nhìn ngon thật. Ngon hơn con nhỏ ngu ngốc hôm qua nữa. Hay là mình....hehe..

  Hắn nhìn Lâm Ngọc Tuyết cười nham hiểm, nhưng cũng không quên quay qua nhìn sắc mặt gã "Đại ca" của hắn.

  Gã "Đại ca" cũng nhìn cô chằm chằm, sau đó nhếch môi cười bỉ ổi

-  Em gái, đi theo tụi anh, tụi anh sẽ cho tận hưởng cảm giác sung sướng tột cùng.

  Dứt lời, cả đám cùng nhau cười ha hả. Kẻ liếm mồm, kẻ nuốt nước bọt. Ánh mắt dâm loạn biến thái nhìn từ trên xuống dưới cơ thể cô, như muốn nhào tới xé toạc bộ đồ trên người đi. Ghê tởm, thật sự ghê tởm!

  Lâm Ngọc Tuyết lạnh mặt, cất giọng nói không chút độ ấm

- Tránh ra!

  Gã đại ca bất đầu mất kiên nhẫn, trợn mắt nhăn mày tỏ ra dữ tợn

- Em gái, biết điều thì ngoan ngoãn đi theo tụi anh. Nếu không thì hậu quả em không gánh nổi đâu!

  Lâm Ngọc Tuyết không để ý lời gã nói, trực tiếp đi vòng qua mặt cả đám côn đồ. Gã đại ca bị cô ngó lơ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, tức giận đến đầu muốn bóc khói, bắt đầu chửi tục

- Con mẹ nó! Dám không nghe lời tao, tao cho mày biết tay!

  Gã đưa tay ra định kéo cô lại, nhưng vừa đụng vào vai cô thì bị cô bắt lấy. Lâm Ngọc Tuyết theo bản năng sát thủ kiếp trước, nhẹ nhàng bẻ tay hắn.

  Răng rắc!...

  Tiếng xương gãy vừa phát ra, thì tiếng la chói tai của gã đại ca cũng theo đó vang lên.

- Aaaa! Con khốn này, mày dám bẻ tay tao?! Mày chán sống rồi! Tụi bây còn đứng đó làm gì, mau giết nó cho tao!

  Gã đại ca vừa đau vừa tức giận thở hổn hển, gương mặt vì đau mà nhăn lại, méo mó xấu xí. Ra lệnh cho đàn em phía sau ra tay.

  Đám côn đồ sau khi nhìn pha bẻ tay của cô còn đang ngơ ngác thì bị gã đại ca gọi. Nhìn đại ca của bọn hắn bị đánh như vậy thì tức giận lập lức xông lên.

  Lâm Ngọc Tuyết nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh đến cực điểm, sát khí bắt đầu tỏa ra xung quanh. Đám sâu bọ này mà cũng đòi giết cô? Nực cười!

  5 phút sau...

  Cả đám côn đồ nằm lê lết trên mặt đất. Yếu ớt, thoi thóp, không một chút động đậy. Không có máu me lênh láng, cũng không có quần áo tả tơi, Lâm Ngọc Tuyết chỉ đánh vào yếu điểm của bọn chúng, nhưng sẽ không đến mức phải chết.

  Cô nhìn xuống từng tên, sau đó dừng lại trên người gã đại ca đang nằm một bên. Tử mâu phản chiếu dưới màn đêm càng trở nên rực rỡ, nhưng lại lạnh lẽo như tu la đến từ địa ngục. Gã cảm thấy sống lưng mình run lên từng đợt, cả người gã không tự chủ được mà run rẩy.

  Gã cảm thấy sợ hãi! Thật sự sợ hãi!

  Sự sợ hãi mà từ trước đến giờ hắn chỉ nhìn thấy trên người của những kẻ bị gã cướp, bị gã lăng nhục, bị gã đánh giết. Gã không thể nào tin được, một cô gái tưởng chừng yếu đuối, vô hại này lại là một "tử thần" đáng sợ như vậy. Nhưng gã không thể làm gì được nữa. Chỉ có thể nằm đây, sợ hãi, tuyệt vọng chờ chết.

  Gã chắc chắn rằng Lâm Ngọc Tuyết sẽ kết liễu hắn, và cả anh em của gã, nhưng không, cô chỉ nhìn gã, ánh mắt lạnh lẽo và đầy khinh thường, rồi quay bước đi, chứ không làm gì nữa.

  Lâm Ngọc Tuyết chỉnh sửa lại quần áo có chút lộn xộn, sau đó quay lưng, bình thản rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

--------

  Nhà Lâm Ngọc Tuyết.

  Tiếng nước chảy ào ạt từ bên trong phòng tắm. Thân hình quyến rũ ẩn hiện sau làn hơi nước mờ ảo. Từng dòng nước chảy dài trên gương mặt xinh đẹp, dọc theo chiếc cổ nhỏ xuống bờ xương quai xanh quyến rũ. Đôi gò bông đầy đặn mê người, vòng eo thon gọn không chút mỡ thừa, bờ mông đẫy đà quyến rũ.

  Lâm Ngọc Tuyết đứng trước gương, mặc kệ dòng nước tiếp tục chảy dọc trên thân thể, lẳng lặng nhìn thân ảnh phản chiếu bên trong.

  Quen thuộc, và cũng... xa lạ.

  Mặc dù xuyên vào thế giới tiểu thuyết này cũng đã lâu, trở thành một người khác, nhưng đối với thân thể này, Lâm Ngọc Tuyết vẫn cảm thấy có chút xa lạ.

  Có lẽ... do cô không buông bỏ được kiếp trước.

  Lâm Ngọc Tuyết khẽ thở dài. Rốt cuộc thì... cô cũng không bỏ được.

--------

  Buổi sáng, tại trường học.

  Lâm Ngọc Tuyết đến trường tương đối sớm, trong trường lúc này cũng chưa có nhiều người. Đang rãnh rỗi, nên cô quyết định đi dạo quanh trường một chút. 

  Bước chân Lâm Ngọc Tuyết dừng lại trước cửa một gian phòng rộng đang mở cửa. Bên trong có rất nhiều loại nhạc cụ được sắp xếp ngay ngắn, có trật tự. 

  Là phòng nhạc sao?

  Lâm Ngọc Tuyết đi vào phòng, ánh mắt cô chạm ngay đến chiếc dương cầm ở cuối phòng, cạnh cửa sổ. Ngẫm nghĩ gì đó, rồi lại nhìn đồng hồ, cuối cùng, cô bước đến bên chiếc đàn.

  Lâm Ngọc Tuyết ngồi ngay ngắn lên ghế, đôi tay từ từ đặt lên những phím đàn, từng nốt nhạc trong trẻo bắt đầu vang lên. 

  Giai điệu êm ái, nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn ẩn chút ưu thương, buồn bã.

  Đây là bản nhạc đầu tiên mà cô và "anh ấy" cùng nhau sáng tác. 

  Ánh mắt cô rơi vào khoảng không vô định. Trước mắt cô mơ màng hiện ra hình ảnh ngày trước...

-------------

  Chương này thật ra viết cũng lâu rồi nhưng do bận sắp mặt nên viết mãi không xong!

  Đọc cmt, xem vote của mọi người mà cảm động muốn rơi nước mắt.

Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ tui! Yêu 💕


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật