Lời hờn tủi chớm đến đầu môi
Vội vàng dập tắt lúc người cười
Nếu em chẳng ở bên người
Gỡ đi ràng buộc, trả người tự do.
Bản văn gốc:
Lời hờn tủi đã đến đầu môi, lại vì nụ cười của người mà vội vàng ghìm lại
Không có em ràng buộc, người tự tại biết bao.