Thơ ngắn

19



Lời hờn tủi chớm đến đầu môi

Vội vàng dập tắt lúc người cười

Nếu em chẳng ở bên người

Gỡ đi ràng buộc, trả người tự do.

Bản văn gốc: 

Lời hờn tủi đã đến đầu môi, lại vì nụ cười của người mà vội vàng ghìm lại

Không có em ràng buộc, người tự tại biết bao.  

  


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật