[Edited] [Đam Mỹ] Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền

Chương 25: Hi vọng



 Lục Lâm tự mình nghênh đón đoàn người Cao Sóc tiến vào đại sảnh, đủ thấy Cao Sóc được coi trọng thế nào, dẫu sao bây giờ căn cứ cũng chỉ có hai dị năng giả cấp bốn, nếu ở cạnh căn cứ xuất hiện zombie khá mạnh thì chỉ dựa vào nhiều người là không được, còn phải cần bọn họ chiến đấu.

Ở sau lưng Lục Lâm luôn có một người mặc áo choàng đen, áo choàng rộng trùm lấy cả người hắn, ngay cả mặt cũng che kín mít, trong lúc đi lại lộ ra một đôi tay, nhưng cũng đeo một đôi bao tay bằng da đặc chế, khắp người chẳng lộ chỗ nào.

Hắn thoạt nhìn có chút thấp bé gần như lọt thỏm sau lưng Lục Lâm một mét tám mấy, nhưng không một người nào trong căn cứ này dám coi khinh hắn, đơn giản hắn là dị năng giả cấp bốn đầu tiên của căn cứ, Tiếu, không có người biết tên thật hay khuôn mặt của hắn, chỉ nghe hắn tự xưng là Tiếu.

Đều là dị năng giả cấp bốn, Cao Sóc không khỏi chú ý nhiều đến Tiếu, Tiếu vẫn luôn trầm mặc ít lời nhận thấy tầm mắt của hắn lại bỗng chủ động mở miệng, "Đoàn trưởng Cao, chúc mừng."

Giọng nói khàn khàn khó nghe như là tiếng thủy tinh vỡ, vô cũng chói tai, bảo sao hắn ít khi mở miệng, Cao Sóc nhạt tiếng nói: "May mắn mà thôi, không mạnh bằng cậu."

Tiệc rượu được tổ chức ở lầu một biệt thự của Lục Lâm, phòng khách to rộng, phía tây để mấy chiếc bàn dài, bên trên có đủ loại thức ăn được chế biến tỉ mỉ, trong một góc thậm chí còn thiết kế một khu vực chuyên dùng để khiêu vũ, phía đông để một ít bàn ghế sôpha, cung cấp chỗ nghỉ ngơi nói chuyện cho những người tham gia tiệc rượu.

An Tử Lâu vừa bước chân vào biệt thự, mũi hơi động động mắt chuyển đến phía tây nơi đặt đồ ăn, một đôi mắt đen láy lấp lánh tràn đầy thần sắc chờ mong, Cao Sóc thấy dạng này của cậu, vỗ vỗ bờ vai cậu nói: "Từ từ đã, chút nữa tùy cậu ăn."

Mắt An Tử Lâu sáng rực lên, im lặng đứng một bên, Lâm Thanh thấy cái dạng này của hắn lại khịt mũi coi thường, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không ăn thì ngủ, đây là chuyện một người nên làm sao. Huống chi bây giờ lại là thời loạn, mới vào nhà người khác đã nhìn chằm chằm đồ ăn, không có một chút lễ phép nào."

Lâm Thanh nói lời này chủ yếu là khiến cho mọi người khó chịu với cậu, đáng tiếc bên người hắn lại là Trình Phỉ Phỉ và Dư Khôn, hai người tách hắn ra với những người khác cho nên những lời này cũng chỉ có bọn họ nghe được, thấy Lâm Thanh nói thế, hai người hơi nhíu mày, Lâm Thanh còn tưởng lời nói của mình có tác dụng, trên mặt hiện lên một nụ cười sung sướng nhàn nhạt.

Tiệc rượu tự nhiên phải có một lời mở đầu, cho nên Lục Lâm mang theo Cao Sóc lên đài nói ngắn gọn vài câu, trọng điểm nói có dị năng giả cấp bốn, như vậy zombie cấp bốn cũng sẽ xuất hiện, yêu cầu mọi người nỗ lực, sớm ngày làm cho căn cứ có thêm nhiều dị năng giả cấp bốn, để tránh xuất hiện tình trạng zombie tấn công khiến căn cứ thất thủ.

Ngay cả dị năng giả cũng không có tầm nhìn này, có thể làm người cầm quyền của cả một căn cứ, sao có thể bình thường, phải biết rằng lúc mới tận thế đã có mấy lần zombie tổng tấn công, có không ít căn cứ loại nhỏ biến mất trong lịch sử bụi bặm.

Cao Sóc cũng nói ngắn gọn vài câu, boss phát biểu thì phải phụ họa, cho nên, hắn vừa nói xong An Tử Lâu lập tức nói ra câu boss nói rất đúng, cũng mặc kệ biểu cảm của người khác, thấy đã có người đi đến khu để đồ ăn, bèn vui sướng đi về phía đó, mặc dù trên mặt không hề có cảm xúc, nhưng mọi hành động đều biểu hiện tâm trạng vui sướng của cậu.

Cao Sóc định để Tôn Dương đi theo thanh niên nhằm tránh xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, đáng tiếc hắn bị các thế lực khác vây xung quanh, lôi kéo làm quen không ngừng, thậm chí cũng có dị năng giả cấp ba thật tâm thật lòng muốn thảo luận tâm đắc lên cấp, suy xét đến thực lực biến thái có thể quét ngang căn cứ của thanh niên, Cao Sóc thả lại tim vào ngực.

An Tử Lâu đi đến cạnh bàn ăn, cầm lấy cái đĩa bắt đầu giả bộ ăn, chuyên chọn món nhìn vừa mắt, gắp đầy một đĩa rồi tìm chỗ cao ngồi xuống, nhanh nhanh cho vào mồm ăn hết, ăn sạch xong lại phát hiện ra đồ ngọt mình thích nên đôi mắt cong cong cười rộ lên, lộ ra biểu cảm thỏa mãn sau đó cậu còn ăn nhanh hơn.

Chờ sau khi ăn hết một đĩa An Tử Lâu thử nhìn qua phía Cao Sóc thấy hắn vẫn còn đang bị một đám người vây vào giữa nên chẹp miệng nghĩ, cuối cùng cậu quyết định cầm đĩa đi đến khu đồ ăn, suy xét đến việc cậu đã no mà boss vẫn đang đói nên cậu phải hơi hơi quan tâm boss một chút, ai dà, cậu làm đàn em số một thật là quá xứng chức.

Sau đó có nên kiếm chác ít chỗ tốt, tỷ như để cậu tẩn thằng cha mít ướt một trận, tiện đấy treo nó lên cây các kiểu, nếu như cái này không được, cậu biến thành hình bộ xương lén dọa thằng mít ướt được chứ? Nghe nói sau khi nhân loại có một trải nghiệm đáng sợ thì sẽ trở nên kiên cường, cậu bây giờ đã có thể hiểu ý nghĩa của sợ hãi.

"Chà, Cao Sóc, mày còn chưa chết, đây quả thật là một chuyện không mấy vui vẻ." Một giọng nói bỗng truyền từ giữa đám người đang lại đây, mang theo cảm giác một chút cũng chẳng để ý, như là đang nói một chuyện vô cùng bình thường, người vây quanh Cao Sóc lập tức tản ra, nhường cho người vừa tới một lối đi.

"Phương Lập Hiên, nhờ phúc của mày, tao còn sống tốt, nhưng mà mày lại không vui lắm." Cao Sóc đáp trả lại lời nói của Phương Lập Hiên, "Bởi vì sáu người đám La Ninh đều chết hết, bốn tên dị năng giả cấp ba, chết tiếc thật đó."

"Quả thật có chút đáng tiếc." Phương Lập Hiên hơi híp mắt lại, đôi mắt phượng hẹp dài không có chút tức giận nào, thậm chí còn nâng ly về phía Cao Sóc, tay trái của hắn còn nhéo nhéo cái mông của thiếu niên trong ngực, như là một tên bất cần đời ăn chơi trác táng. Giống như kẻ chết đi không phải thuộc hạ của hắn, không hổ danh là người không ai nhìn thấu trong căn cứ Quang Minh.

"Nghe nói mày mang về một thanh niên không có dị năng, kẻ hèn này may mắn gặp qua một lần, Cao đoàn trưởng có số thật tốt, ra cửa đã nhặt được bảo bối, chỉ mong ở lần tiếp theo vận may của mày sẽ không tốt như vậy nữa."

"Lần tới tai nạn rơi xuống đầu ai còn chưa biết đâu." Tiểu Lâu gặp Phương Lập Hiên lúc nào.

"Nhường một chút, anh chặn đường tôi!" Ngoài đám người bỗng truyền ra tiếng xôn xao, mọi người chỉ thấy một thanh niên có gương mặt tinh xảo, trong tay bưng một đĩa đồ ăn, mặt không cảm xúc nhìn người chặn đường của cậu, trong đôi mắt kia không có một chút gợn sóng, rõ ràng không có chút biểu cảm gì, ấy vậy mà lại bị ánh mắt này dọa đến mức có cảm giác lạnh sống lưng.

Phải biết rằng bọn họ đều là dị năng giả cấp ba, quả thực quái lạ, rõ ràng thanh niên này không có dị năng, tuy nghĩ vậy, nhưng những người này vẫn nhanh chóng dẹp đường, ngay cả một ý nghĩ muốn bốc hỏa cũng không có, cái này tuyệt đối là do vẻ đẹp của thanh niên, không tìm được chỗ nào có vấn đề, bọn họ tự tìm cho mình một cái cớ tốt nhất.

Im lặng tán thưởng sự cơ trí của bọn họ, trong thế giới của An Tử Lâu, chặn đường đều phải chém, nếu boss không cho chém, vậy hơi hơi lịch sự mời bọn họ tránh ra, bằng không đánh gần chết rồi treo lên cây.

Nhìn thấy đường được nhường, An Tử Lâu lập tức đi vào giữa đám người, đưa đĩa đang cầm trong tay cho Cao Sóc, "Boss, ăn."

Dưới ánh đèn mờ ảo, thanh niên trước mặt nhìn chăm chú vào mình, ảnh ngược trong đôi mắt đen, toàn bộ đều là hình bóng của mình, trong nháy mắt như vậy, Cao Sóc lại cảm thấy mình là tất cả của thanh niên, trong lòng từng gợn sóng nổi lên, có gì đó gõ mở trái tim hắn, tất cả đều lặng lẽ thay đổi.

Nhận cái đĩa, Cao Sóc cười cười với thanh niên, giọng nói dịu dàng như nước, "Cậu mau ăn cái gì đi, muốn làm gì thì tìm Tôn Dương." An Tử Lâu tử gật gật đầu rời đi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, lúc xoay người nhìn thấy Phương Lập Hiên, cảm thấy có chút quen mắt, chỉ nhớ là cái hôm đánh cướp gặp được đối phương, thuận miệng hô lên: "Kẻ cướp, là anh à, gặp lại!"

"..."

Mọi người vây xem đều sợ đến ngây người, người nhà Cao Sóc gan thật là lớn, dám khiêu khích Phương Lập Hiên như thế, thật ra bản thân Phương Lập Hiên không hề để bụng, nhìn về phía bóng dáng thanh niên đang rời đi, trong mắt đều là nghiêm cứu cùng tìm tòi, ánh mắt của hắn quá là nóng bỏng, trên mặt của Cao Sóc lập tức hiện lên biểu cảm không vui, bước về phía trước một bước, chặn lại ánh mắt đang nhìn thanh niên của Phương Lập Hiên.

Trong ánh mắt hai người nhìn đối phương đều tràn ngập ác ý, mùi thuốc súng nồng nặc lan tràn khắp nơi, lúc mọi người cho là bọn họ chuẩn bị đánh nhau, Lục Lâm cười lớn một tiếng đi tới, đi thẳng tới giữa hai người vỗ vỗ bả vai bọn họ nói: "Người trẻ tuổi thật là có sức sống, không giống bộ xương già này, hai vị, ta có cất một chai rượu ngon lâu năm quý giá ở trên lầu, vẫn mãi không chịu uống, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay mở ra cùng hai người nhấm nháp một phen thế nào."Ngầm trong lời nói tự nhiên là có việc muốn nói.

"Ý tốt của Lục tư lệnh, tự nhiên là cung kính không bằn tuân mệnh." Phương Lập Hiên lười biếng đem thiếu niên trong ngực đẩy ra, dẫn đầu đi lên.

Chờ ba người đi được một lúc, mọi người đều có chút đáng tiếc, nguyên bản còn tưởng rằng có thể nhìn boss của cả hai thế lực lớn ra tay, Phương Lập Hiên vẫn chưa bao giờ động thủ, mọi người vô cùng tò mò thực lực của hắn.

Lục Lâm là một người sảng khoái, cho nên, việc muốn nói không hề quanh co long vòng, sau khi đưa hai người lên lầu, liền vào thẳng vấn đề, sau khi hắn đổ đầy ly rượu đưa cho hai người, nói: "Lần này tôi gọi hai vị tới, kì thực là có chuyện vô cùng quan trọng, cần mượn người của hai người dùng."

"Chuyện quan trọng gì, mà khiến Lục tư lệnh phải cần sự hợp tác của cả hai phe thế lực?" Ngón tay thon dài cầm chén rượu nhưng không có uống, Cao Sóc càng muốn biết Lục Lâm có chủ ý gì, Phương Lập Hiên cũng chờ Lục Lâm nói tiếp.

"Được rồi, trong ngày thường giữa chúng ta tranh đấu chẳng bao giờ nghỉ, nhưng cũng chỉ là muốn có thêm nhiều vật tư, để cách anh em có thể có cuộc sống ăn no mặc ấm, sở dĩ có nhiều chuyện như vậy phát sinh, nguyên nhân chính là do khí hậu bây giờ không ổn định, đất đai ô nhiễm nghiêm trọng, không thích hợp cho cây nông nghiệp phát triển, các căn cứ lớn cũng thiếu thức ăn, nếu như thức ăn đầy đủ mà nói, làm sao sẽ có những tranh chấp này." Lục Lâm nhất châm kiến huyết chỉ ra đúng căn nguyên tranh chấp trong căn cứ từ trước tới nay.

"Lục tư lệnh nói như vậy, là đã tìm được biện pháp giải quyết?" Phương Lập Hiên một tay chống đầu, cười hỏi.

"Nói thì nói như vậy, trước đây tôi vẫn luôn cho viện nghiên cứu ngầm nghiên cứu vi khuẩn trong đất, định tinh lọc nhưng bất thành, trồng rau quy mô lớn trong nhà kính không có cách nào có thể tiến hành, cho nên, tôi hi vọng ba thế lực lớn cùng hợp lại, phái ra dị năng giả mạnh mẽ nhất, cùng đi thành phố A tìm một người, chỉ cần tìm được hắn là có thể giải quyết những vấn đề này."

Lục Lâm lấy ra một tấm ảnh chụp đặt lên bàn, chỉ vào mặt người trong ảnh nói: "Người này là tiến sĩ Lạc Cơ, chuyên nghiên cứu những vấn đề này, người ở phòng nghiên cứu của tôi bây giờ, chẳng qua đều là trợ thủ của hắn trước kia, nguyên bản hắn vẫn luôn đồng hành cùng quân đội của tôi, trước lúc tận thế bùng nổ lại vừa khéo phải đi vào một phòng nghiên cứu bí mật, chúng ta chỉ cần đến thành phố A đem hắn trở về, những chuyện này sớm muộn gì cũng phải giả quyết, hắn vốn là bác sĩ thiên tài mấy năm gần đây của nước ta, nếu cho hắn một ít thời gian, nghiên cứu ra thuốc giải độc không còn là vấn đề nữa."

Cao Sóc cầm bức hình lên nhìn, tuy rằng hắn cảm thấy đề nghị của Lục Lâm khá tốt, mà lại có nghi vấn rất lớn, liền hỏi: "Tận thế đã xảy ra lâu như vậy, ai biết được bác sĩ này có còn sống hay không, nếu như còn sống cũng không nhất định sẽ ở nơi ngài nói, hắn dù có lợi hại đến đâu cũng phải ăn cơm đúng chứ."

Nghe Cao Sóc hỏi như vậy, Lục Lâm cười khổ một tiếng nói: "Không gạt cậu, tôi đã phái người qua, một đội dị năng giả gồm 12 người, bọn họ đã liên lạc được với bác sĩ, nhưng đáng tiếc không có năng lực dẫn hắn trở về, 12 người chỉ có duy nhất một người liều mạng đem tin tức trở về, cho nên, tôi hi vọng các cậu liên hợp lại, đem bác sĩ Lạc Cơ bình an về căn cứ, tôi sẽ phái Tiếu đi cùng các cậu."

Cao Sóc uống một hơi hết ly rượu trong tay, cười nói: "Lục tư lệnh đại nghĩa, Cao mỗ tự thẹn không bằng, thời gian ngài quyết định, chuẩn bị tốt phái người thông báo một tiếng là được, tự nhiên đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ sẽ toàn lực phối hợp."

Phương Lập Hiên thưởng thức ly rượu trong tay, thấy hai người dời mắt về phía mình, không chút để ý nào nói: "Tôi không có vấn đề gì cả, sống chết của người khác đối với tôi chẳng có chút liên quan nào, nhưng mà, ngay cả tên Cao Sóc cũng tham gia, tôi không cho hắn thêm phiền toái, thì quả thật khó mà ăn nói."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật