Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 32: Muốn thắng, sẽ thắng thật oanh liệt!



Những người khác của Vân gia ở trấn Tụ Thuỷ cũng có chút lo lắng, mỗi lần thê tử của Vân Thiên Lâm thấy Vân Lạc Trần mang theo vết thương chồng chất trở về sau hoàng hôn thì vô cùng đau lòng: “Lạc Trần, mỗi ngày con ra ngoài làm gì vậy? Vân Phong sử dụng cách này để giúp con tăng thực lực sao? Còn không để ý tới an nguy của con nữa sao?”

Vân Lạc Trần nghe xong chỉ cười ha ha, lại cử động cánh tay của mình, trên gương mặt nhỏ nhắn còn non nớt mang theo mấy vết thương nhỏ vụn vặt kia lại có một nụ cười trưởng thành: “Con không sao, vẫn tốt lắm.”

Vân Lạc Trần trở lại trong phòng mình, mỗi ngày đều chỉ cần đặt lưng xuống là sẽ ngủ ngay, dù sao việc tiêu hao thể lực do đối kháng với ma thú cũng không phải là ít, hắn có thể chống đỡ được đến lúc về nhà đã là không tệ rồi.

Không đến một lúc đã có tiếng ngáy truyền ra từ trong phòng Vân Lạc Trần, có thể thấy vị thiếu niên này đã kiệt sức đến mức nào, nhất định là đã có chuyện gì xảy ra khiến hắn hao hết sức lực toàn thân, nếu không cũng sẽ không mệt mỏi như thế, vài vị trưởng bối của Vân gia đều đứng trước của của Vân Lạc Trần, nghe tiếng ngáy càng lúc càng to vọng ra từ bên trong.

“Nhị ca, cứ tiếp tục như thế thì Lạc Trần sẽ kiệt sức mất! Hơn nữa mỗi ngày thằng bé đều mang một thân vết thương trở về! Vân Phong kia muốn tra tấn Lạc Trần đến mức nào nữa? Lạc Trần mới mười lăm tuổi thôi!”

Vân Thiên Lâm kéo thê tử của mình sang một bên: “Nàng đừng nhiều chuyện, sao Lạc Trần có thể có chuyện gì được? Tuổi như vậy tu luyện mới tốt!”

“Nhưng luyện thế nào thì luyện, sao lại mang một thân thương tích như thế chứ! Nếu bị thương nặng thì sao bây giờ?”

“Được rồi.” Vân Thiên Phàm khoát tay, ông biết vị đệ muội này thật lòng quan tâm đến tình huống của Vân Lạc Trần, vẻ mặt của Vân Thiên Lĩnh ở bên cạnh lại hơi cứng nhắc, dù sao cũng là nam nhân, muốn bỏ qua chuyện kia trong thời gian ngắn thì không thể được, Vân Thiên Lĩnh kìm nén lửa giận của bản thân đến lúc này mà không phát tác đã là không dễ rồi.

“Nhị đệ, lời đệ muội nói cũng không phải là không có lý, cho dù có là huấn luyện đặc biệt đi nữa thì cũng phải chú ý đến mức độ.”

Vân Thiên Phàm cười cười: “Mọi người không thấy mấy ngày nay Lạc Trần đã có những biến hoá rõ ràng sao?”

Mấy người đều có chút đăm chiêu suy nghĩ một chút, sau đó Vân Thiên Lĩnh lại quét mắt tới cửa phòng của Vân Lạc Trần: “Ánh mắt của Lạc Trần đã vững vàng hơn, dường như cả người cũng tràn ngập cảm giác tự tin.”

Vân Thiên Phàm gật đầu: “Tư chất của Lạc Trần không được tốt lắm, lúc trước khi đệ cưỡng ép giao trọng trách của Vân gia cho nó, thật ra trong lòng nó vẫn rất tự ti, Lạc Trần của lúc trước chính là đệ muốn nó làm gì thì nó sẽ làm thứ đó, mà bây giờ, nó đã hiểu thứ mình mong muốn là gì, cách nhìn nhận đã thay đổi, cũng trở nên tự tin hơn, có chí hướng của riêng mình.”

“Nói như vậy thì đúng là Lạc Trần đã thay đổi rất nhiều, nhìn qua càng có phần quyết đoán, trách nhiệm hơn trước.”

Trong mắt Vân Thiên Phàm có chút vui mừng: “Đường về sau của nó vẫn còn rất dài, bây giờ phải tôi luyện cũng là chuyện đương nhiên, Vân Phong làm vậy không hề sai.”

Lúc Vân Lạc Trần về nhà ngủ, đám người Vân Phong vẫn còn ở trong khu vực không gian được phong toả kia, Tiểu Hoả lười biếng gục ở một bên, đầu sói vĩ đại dán sát xuống mặt đất, Nhục Cầu đang ngồi trên đầu nó, một cơn gió nhẹ thổi đến khiến bộ lông của Nhục Cầu bị thổi bay, cả cơ thể tròn vo giờ còn phình to hơn trước. Vân Phong dựa vào trên thân sói của Tiểu Hoả hưởng thụ từng cơn gió mát mẻ truyền tới, Yêu Yêu làm tổ trong ngực Vân Phong, Lam Dực ngồi trên một tán cây lớn, ngẩng đầu nhìn bầu trởi phía trên, Khúc Lam Y và Viêm Triệt vì chút bất hoà mà đã bắt đầu đánh nhau, đương nhiên, hình như Viêm Triệt rất thích chọc giận Khúc Lam Y, khiến Vân Phong vô cùng bất đắc dĩ.

“Tiểu tử kia tiến bộ rất nhiều.” Tai Tiểu Hoả giật giật, mắt nheo lại như đã ngủ mất, không ngờ lúc này lại nói một câu như vậy.

Vân Phong cười ha ha, vươn tay sờ tóc của Yêu Yêu: “Là sao?”

Tiểu Hoả lười biếng ngáp một cái, mở to mắt: “Tuy rằng thực lực yếu đến mức đáng thương, nhưng lá gan đã lớn hơn nhiều rồi, ít ra cũng không trốn nữa.”

Vân Phong dùng thuỷ nguyên tố bao trùm thân thể của Yêu Yêu, Yêu Yêu cọ quậy vô cùng thích ý, trong nháy mắt lại hoá thành hình Hải Yêu, quấn chiếc đuôi cá óng ánh màu lam kia lên hông Vân Phong, mấy chiếc vây cá trên cánh tay còn đẹp hơn cả trước kia, ôm lấy cổ Vân Phong, cọ lên mặt nàng, không hề muốn rời xa.

Vân Phong vuốt ve đôi tai đã biến thành vây cá của Yêu Yêu, Yêu Yêu mang vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, với ma thú mà nói, lúc hoá thành bản thể mới là thích nhất, biến hình chỉ là do những lúc đặc biệt, ví dụ như trà trộn vào trong đám đông đầy con người.

“Lạc Trần có chút tiến bộ rồi.” Vân Phong nghĩ đến sự thay đổi gần đây của vị thiếu niên kia, trải qua một hồi đối chiến, Vân Lạc Trần từ lúc ban đầu chỉ biết kêu cứu mạng giờ đã có thể đối chiến với Tiểu Hoả một lúc lâu, lúc trước ánh mắt kia luôn có phần sợ hãi, giờ đã kiên định dũng cảm hơn, có thể đạt đến điều đó trong một thời gian ngắn ngủi đã giúp hắn hiểu con đường phía trước phải đi như thế nào.

Vết thương trên người Vân Lạc Trần mỗi ngày một tăng, vốn dĩ Vân Phong còn muốn xử lý mấy vết thương trên người hắn một chút, không ngờ Vân Lạc Trần lại từ chối, vết thương càng tăng thì sự tự tin của nụ cười trên mặt hắn càng tăng theo, dường như thương thế và những vết sẹo kia không phải là vết thương mà chính là những chiếc huy chương vinh dự của hắn, là bằng chứng cho việc hắn đã trưởng thành!

“Xem ra Tiểu Hoả đã có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi.” Vân Phong cười sờ đầu Tiểu Hoả, còn thuận tiện nhéo đôi tai đáng yêu của nó.

Tiểu Hoả cười ha ha: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?”

Vân Phong lắc đầu, sau đó lại nhìn nam nhân tuấn mỹ ngồi trên nhánh cây cao ngất kia, Lam Dực phát hiện ánh mắt của Vân Phong, bỗng chốc tung đôi cánh ở phía sau nhảy xuống khỏi cây, trên mặt còn mang theo chút ý cười dịu dàng: “Chủ nhân, đến lượt ta à?”

Tiểu Hoả nhìn Lam Dực, đột nhiên có chút cảm giác vui sướng khi kẻ khác gặp hoạ: “Tiểu tử kia thảm rồi!”

Vân Phong gật đầu: “Ta biết tính tình của ngươi có phần ôn hoà, chẳng qua cũng không cần nhẹ tay với Vân Lạc Trần đâu.”

Đôi môi mỏng của Lam Dực chậm rãi nhếch lên, thu hồi đôi cánh sau lưng, Vân Phong như có chút đăm chiêu nhìn Lam Dực một chút, chậm rãi buông Yêu Yêu trong ngực ra, Yêu Yêu thuận theo biến trở về thành hình dáng con người, yên lặng ngồi một bên, Vân Phong đứng dậy đi đến bên cạnh Lam Dực, nhìn vào khắc văn nửa bên mặt của hắn.

Lam Dực nhìn Vân Phong: “Chủ nhân, có chuyện gì sao?”

Vân Phong chậm rãi vươn tay, chạm nhẹ vào khắc văn trên mặt Lam Dực: “Ta vẫn chưa hỏi ngươi, khắc văn này có ý nghĩa gì?”

Đột nhiên đôi mắt lam sắc kia lại có chút âm u, thân thể quỳ rạp nơi mặt đất của Tiểu Hoả hơi run lên, giương mắt sói nhìn Lam Dực, Nhục Cầu cũng nhảy lên bả vai Vân Phong khiến nàng giật mình, Nhục Cầu muốn dời sự chú ý của Vân Phong đi chỗ khác, cứ cọ qua cọ lại trên mặt Vân Phong.

Lam Dực cười: “Chủ nhân, ta muốn đi xung quanh một chút.”

Vân Phong không nói gì, Nhục Cầu khiến má nàng rất ngứa, chỉ có thể gật đầu, Lam Dực giương cánh bay về phía trời cao, bỗng nhiên lúc này Nhục Cầu dừng lại, ngồi yên trên bờ vai của Vân Phong, Vân Phong nhấc cổ Nhục Cầu, lấy cục thịt nhỏ này tới trước mặt mình, lắc mạnh mấy cái.

“Vừa rồi ngươi làm cái gì đấy?”

Nhục Cầu chớp cặp mắt đen nháy kia, Vân Phong híp mắt: “Cố ý hả?”

Nhục Cầu lại chớp mắt, dường như đôi mắt ngập nước kia đang cố nói với Vân Phong là nó vô tội, Vân Phong lắc Nhục Cầu mấy cái, Nhục Cầu bất mãn gầm nhẹ, cuối cùng nàng cũng thả tay ra, Nhục Cầu nhảy về trên đầu Tiểu Hoả, Tiểu Hoả đã đi đến đây, đứng cạnh Vân Phong.

“Chủ nhân không biết ý nghĩ của mấy cái khắc văn kia sao?”

Vân Phong sửng sốt, nàng nên biết sao? Tiểu Hoả thấy được sự kinh ngạc trong mắt Vân Phong, không khỏi có chút bất ngờ: “Ta nghĩ trước khi chủ nhân khế ước với hắn thì cũng nên biết ý nghĩa của khắc văn đó chứ, không ngờ chủ nhân cũng không thể...”

“Khắc văn đó có nghĩa là gì?”

Mắt sói của Tiểu Hoả lướt qua chút ánh sáng khó hiểu: “Kẻ phản bội!”

Hô hấp của Vân Phong có phần căng thẳng, kẻ phản bội sao?

“Tộc Sư Ưng rất thần bí, có vài thứ mà ma thú cũng không biết được, chẳng qua vừa lúc ta cũng biết được một chút, cũng chỉ là một chút này thôi. Trong tộc Sư Ưng, chỉ có kẻ phản bội mới có thể bị khắc ấn ký đó lên, vĩnh viễn không thể giải trừ, đó là kẻ đã bị tộc nhân bài xích, đuổi ra ngoài vĩnh viễn. Chỉ có kẻ phạm phải tội không thể tha thứ hoặc là những kẻ phản bội mới bị như vậy, ta cũng luôn không rõ, lấy tính cách của hắn, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mới bị khắc những ấn ký như vậy lên người.”

Lời của Tiểu Hoả đã khiến Vân Phong vô cùng khiếp sợ, dấu ấn của kẻ phản bội sao! Lam Dực lại là kẻ phản bội của tộc Sư Ưng sao? Có lẽ đây là lí do để giải thích cho nguyên nhân vì sao hắn lại xuất hiện trong Long Điện, tại sao Long Điện lại có sự tồn tại của Sư Ưng.

“Hiện tại chủ nhân đã biết rồi, có chút hối hận nào không?” Tiểu Hoả hỏi một câu.

“Dù sao tuy thực lực của ma thú như thế rất mạnh, nhưng thân phận lại vô cùng thấp kém, có thể nói nếu còn gặp lại tộc Sư Ưng, chắc chắn sẽ mang đến phiền phức cho chủ nhân.”

Vân Phong không nói gì, chỉ cú thật mạnh lên đầu Tiểu Hoả, có lẽ vấn đề nàng mới hỏi lúc nãy đã chạm phải chỗ thương tâm của Lam Dực, cuối cùng thì người có tính cách hiền lành hoà nhã như hắn đã làm ra chuyện gì để trở thành một kẻ phản bội? Vân Phong có chút hối hận vì bản thân mình không biết, nếu nàng biết thì đã không hỏi như vậy.

“Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng hối hận, cho dù có biết vì thế mà hắn mới bị khắc ấn ký lên người, ta cũng sẽ chọn hắn.” Một câu nói của Vân Phong đã khiến đáy lòng của Tiểu Hoả trở nên nhẹ nhõm, triệu hồi sư khế ước với ma thú là để tăng thực lực của chính mình, không phải là để tìm thêm phiền phức, nếu khế ước phải một ma thú mang đến phiền phức cho mình, trừ khi là huyễn thú, nếu không chắc chắn sẽ không có một triệu hồi sư nào đồng ý.

“Chủ nhân đúng là chủ nhân.” Tiểu Hoả có chút cảm khái nói một câu.

Vân Phong sờ đầu Tiểu Hoả: “Từ trước tới nay ta vẫn là ta, đừng áp dụng chút lý luận sáo rỗng này lên người ta.”

Tai Tiểu Hoả hơi động, Vân Phong cười ha ha, đi về phía Yêu Yêu: “Đi thôi, chúng ta nên đi tìm hai tên thích dây vào phiền phức đó rồi.”

Tiểu Hoả gật đầu đi cạnh Vân Phong, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn không trung, một bóng đen lướt qua nơi chân trời, lão huynh, ngươi lo lắng quá nhiều rồi, sao chủ nhân của chúng ta có thể giống với người khác được chứ?

Từ đó về sau Vân Phong cũng không hỏi Lam Dực về vấn đề khắc văn đó nữa, dường như tâm tình nặng nề của Lam Dực cũng dần trở nên tốt đẹp hơn, trở lại như trước đây, phải nói là từ đầu đến cuối Lam Dực cũng không khác trước là mấy, chẳng qua Vân Phong đã đoán được hắn đang cố gắng kìm chế cảm xúc của mình.

Đối tượng huấn luyện của Vân Lạc Trần đổi từ Tiểu Hoả sang Lam Dực, việc này đã để hắn phải chịu rất nhiều đau khổ, trong một tháng hắn đã dần quen với Tiểu Hoả, đột nhiên đổi đối thủ khiến hắn không thể thích nghi được, nhất là nam nhân có hai cánh sau lưng này, lúc này cũng khiến Vân Lạc Trần tò mò không biết chân thân của hắn là gì.

Tộc Sư Ưng luôn lấy tốc độ làm niềm tự hào, phong nguyên tố đặt trên người bọn chúng mới có thể phát huy được tốc độ hoàn mỹ nhất, lúc Vân Lạc Trần đối chiến với Lam Dực thì không khác gì kẻ ngốc, chỉ có thể đứng sững ở nơi đó, hoàn toàn không thấy được quỹ đạo chuyển động của Lam Dực, cứ để mặc cho Lam Dực công kích mình. Vốn dĩ Vân Lạc Trần còn cho rằng mình đã tập luyện thành công, nhưng khi đối chiến với Lam Dực, hắn lại phát giác dường như bản thân mình đã trở lại điểm ban đầu, vẫn là một Vân Lạc Trần không có gì nổi trội!

Điều này đã đả kích Vân Lạc Trần không ít, nhưng đó cũng là mục đích của Vân Phong, nàng phải khiến Vân Lạc Trần biết nơi nào cũng có đả kích, đối thủ ở khắp nơi, truy đuổi mình đến mức không thể nghỉ chân, không khi nào được phép dừng lại. Lúc ngươi cho rằng mình rất tốt, chỉ có trải qua một lần bị đả kích mới có thể hiểu được, thế giới này rộng lớn đến đâu, còn bản thân mình lại nhỏ bé đến mức nào.

Lam Dực giống hệt như lời Vân Phong nói, không hề khách sáo với Vân Lạc Trần, một tháng kế tiếp trong đợt tập huấn của Vân Lạc Trần càng thêm chật vật hơn, mỗi ngày phải hao hết thể lực để tránh thoát công kích của Lam Dực, vết thương vụn vặt trên người càng nhiều, cũng càng thêm mỏi mệt, đôi khi chỉ vừa mới đối chiến xong là đã khuỵu xuống vì kiệt sức, thậm chí còn ngủ ngay lập tức.

Tất nhiên người Vân gia cũng đã thấy được sự vất vả của Vân Lạc Trần, Vân Thiên Phàm cũng rất đau lòng, nhưng ông thấy được sự tiến bộ của Vân Lạc Trần, ánh mắt ngày càng sắc bén, thực lực cũng tăng trưởng đầy vững vàng, hoàn toàn là một sự thay đổi to lớn so với Vân Lạc Trần lúc trước! Dù Vân Thiên Phàm có đau lòng cho nhi tử của mình đến đâu, ông vẫn cảm thấy rất tự hào.

Cứ như vậy, hai tháng tập huấn dày đặc đã kết thúc, Vân Lạc Trần đã có thể nắm được quỹ đạo chuyển động của Lam Dực, lần đầu tiên khi đòn công kích của hắn có thể chạm vào trên người Lam Dực, Vân Phong cũng cười, tuyên bố, lần tập huấn này đã kết thúc, nàng biết, Vân Lạc Trần đã chuẩn bị tốt rồi.

Lúc Vân Lạc Trần nghe Vân Phong nói đợt tập huấn đã kết thúc, hắn vẫn cảm thấy có chút khó tin, hắn còn cho rằng mình sẽ phải trải qua việc gì gian khổ hơn, hoặc là sẽ có thêm một ma thú nào đó xuất hiện đánh với hắn cũng không chừng, nhưng Vân Phong chỉ cười, nói vô cùng rõ ràng: “Tập huấn đặc biệt đã kết thúc rồi.”

Hai tháng với cường độ tập luyện dày đặc, hơn nữa còn với sự ảnh hưởng của dược tề nặn cốt cấp thấp, thực lực của Vân Lạc Trần từ ngũ cấp tăng tới thất cấp, dưới hàng loạt kinh nghiệm chiến đấu đã được tích luỹ, thực lực của hắn đã tăng lên trong thời gian ngắn, că cơ ổn định cũng không hề có chút bấp bênh nào, điều này cũng khiến thực lực của Vân Lạc Trần càng thêm vững vàng hơn.

Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi tăng đến hai cấp, bỗng chốc rải bước lên bậc thềm của giai đoạn cao cấp, không thể nghi ngờ khi nói chuyện này đã khiến Vân Lạc Trần vô cùng vui mừng, nếu chỉ dựa theo tốc độ tu luyện của hắn thì đoán chừng cho dù có ba hay năm năm cũng không thể làm được. Khi những người khác của Vân gia biết đợt tập huấn của Vân Lạc Trần đã kết thúc thì cũng có chút giật mình, nhất là Vân Thiên Phàm, ông cho rằng hai tháng chỉ đủ để Vân Lạc Trần đột phá lên đến đỉnh của ngũ cấp mà thôi, nhiều nhất là tới lục cấp, lại không ngờ hắn lại bước chân vào tới thất cấp như vậy!

Tất cả mọi người của Vân gia đều vô cùng vui mừng, đạt đến thất cấp chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tốc độc ấy đúng là làm người ta kinh ngạc.

Vân Phong cũng cảm thấy vui mừng thay cho Vân Lạc Trần, dược tề nặn cốt cấp thấp chỉ có thể giúp hắn một phần nhỏ, có thể tăng đến thất cấp chính là nhờ sự nỗ lực và công lao của hắn, quả nhiên hắn không làm cho người ta thất vọng, mà Vân Phong cũng định làm một việc, cho Vân Lạc Trần một sự bất ngờ.

Lúc một thanh trường kiếm cửu khổng cửu tinh được đưa tới trước mặt Vân Lạc Trần, mấy vị trưởng bối của Vân gia đều trừng mắt!

“Vân Phong, thứ này không khỏi...” Vân Thiên Phàm không hề suy nghĩ mà trả lại đồ cho Vân Phong ngay lập tức, Vân Phong cười, giao lại vũ khí vào tay Vân Lạc Trần, cố nhét vào tay hắn khiến vị thiếu niên này phải trợn mắt há mồm.

“Vũ khí cửu khổng cửu tinh, nhất định phí chế tạo sẽ không thấp!” Vân Thiên Lĩnh ở một bên thấp giọng mở miệng, tay Vân Lạc Trần hơi run rẩy, hắn nhìn chín viên ma thạch đang toả sáng trước thân kiếm kia.

“Đây là ma thạch cấp mấy vậy?” Vân Lạc Trần ngơ ngác hỏi một câu.

Vân Phong chỉ cười: “Chỉ là chút ma thạch bình thường mà thôi, không cần phải để ý. Đừng xem ta là người ngoài, ta cũng mang họ Vân, chuyện của Vân gia chính là chuyện của ta.”

Nghe được lời của Vân Phong, mấy vị trưởng bối của Vân gia đều cảm động. Lúc đầu thê tử của Vân Thiên Lâm còn có chút nghi ngờ với Vân Phong, nhưng giờ đây bà đã hoàn toàn vứt bỏ chút hiềm nghi đó, hành động trước mắt của Vân Phong đã đủ để chứng minh, nàng thật lòng muốn tốt cho Vân gia.

Vân Lạc Trần nắm chặt trường kiếm trong tay, trong mắt có một ngọn lửa kích động dần lan toả, vũ khí cửu khổng cửu tinh! Nếu lấy thứ này ra, cho dù là Thạch gia cũng sẽ phải hâm mộ mất!

“Đã chuẩn bị tốt hết rồi, ta nghĩ chúng ta nên bắt đầu thôi.” Lời nói của Vân Phong đã khiến vẻ mặt của Vân Thiên Phàm trở nên căng thẳng, chút ánh sáng lướt qua trong mắt Vân Lạc Trần, đúng rồi, tất nhiên việc tập huấn của hắn đều là để chuẩn bị cho một ngày này.

“Được, Vân gia cũng nên thay đổi rồi.” Vân Thiên Phàm ngồi ở vị trí chủ vị, nắm chặt tay vịn, từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ thay đổi.

Tuyên chiến!

Một tiếng sấm nổ vang trên trấn Tụ Thuỷ yên ắng, Vân gia đã tuyên chiến với Lý gia rồi! Tin tức này truyền khắp mọi ngóc ngách như măng mọc sau mưa, không ai không biết, không người không hiểu, trong lúc nhất thời, trọng tâm đề tài vừa mới lắng xuống ở trấn Tụ Thuỷ lại dấy lên lần nữa.

Mấy ngay này Vân gia chỉ là chút yên tĩnh trước cơn bão mà thôi! Vân gia lại dám tuyên chiến với Lý gia! Không lẽ đầu người Vân gia có vấn đề rồi sao? Bọn họ chỉ là một gia tộc không có phẩm cấp mà thôi, chẳng lẽ lần đội nón xanh này đã khiến bọn họ không thể nhịn được nữa, thỏ cũng muốn cắn người rồi à?

Mọi người rối rít nghị luận, gia tộc không phẩm cấp tuyên chiến với gia tộc tam phẩm, chuyện như vậy chưa từng xảy ra ở trấn Tụ Thuỷ!Từ sau khi tin tức tuyên chiến được truyên ra ngoài, mọi người đều tranh luận đến cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng, có vài người chê cười Vân gia, nhưng có vài người vẫn rất mong đợi vào gia tộc này, dần dần lại hình thành hai làn sóng khác nhau, trấn Tụ Thuỷ vẫn luôn tĩnh lặng yên bình lại bắt đầu sôi động hẳn lên.

Sau khi Thạch gia biết được tin này thì cũng có chút kinh ngạc, dù sao không ai có thể tưởng tượng được Vân gia lại đi tuyên chiến với Lý gia! Vốn tưởng rằng nhiều lắm thì Vân gia cũng chỉ đến đánh lén Lý gia một trận, hoặc là thế nào đó, không ngờ lại tiến hành tranh cả địa bản, tuyên chiến đoạt vị trí gia tộc tam phẩm!

Đột nhiên Thạch gia bắt đầu cảm thấy bất an, Vân gia dám kiêu ngạo tuyên chiến với Lý gia chứng tỏ Vân gia đã nắm chắc vài phần. Thạch gia không hề quan tâm Vân gia sẽ thế nào, nhưng tất nhiên hiện tại cũng phải chú tâm đến việc liệu Vân gia có thể đi lên hàng ngũ gia tộc tam phẩm này hay không! Một khi đã đi lên được, vậy thì chắc chắn Vân gia sẽ không giống như xưa nữa.

Hiện tại Thạch gia cũng có chút mơ hồ, có điều vẫn bảo trì thái độ trung lập, dù sao Vân gia và Lý gia ai thắng ai bại cũng không có liên quan nhiều tới bọn họ, Thạch gia cũng chả tổn thất gì, chẳng qua tiếp theo đối tượng để kết giao sẽ thay đổi một chút.

Giờ phút này tâm tình của Thạch Thải Hoa cũng có chút phức tạp. Vân gia và Lý gia tranh đoạt, cũng có nghĩ là Lý Trọng và Vân Lạc Trần sẽ chiến đấu, hai thiếu niên luôn đi theo nàng ta giao chiến với nhau, chuyện này làm lòng Thạch Thải Hoa có chút hưng phấn, cũng vô cùng hi vọng, nếu Vân gia có thể thượng vị thì tốt, Vân Lạc Trần vừa có thân phận vừa có địa vị, chắc chắn sẽ xứng đôi với nàng ta!

Bên này Thạch Thải Hoa đang mơ mộng xuân, mà thiếu niên hai nhà đã quên nàng ta ra sau đầu, Lý gia nhận lời khiêu chiến cũng không cảm thấy bất ngờ bao nhiêu, chỉ bình tĩnh nhận lấy. Lý gia chủ đã sớm nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, cũng may ông ta bắt Lý Trọng phải tu luyện trong khoảng thời gian này, coi như là phòng bị.

Sau khi Lý Trọng xuất quan, kết quả tu luyện cũng khiến Lý gia chủ tương đối hài lòng, vốn dĩ thực lực của Lý Trọng chính là đỉnh ngũ cấp, hiện tại đã thành công đột phá đến lục cấp, đột phá điểm mấu chốt trong khoảng thời ngắn như thế, ông ta rất vui mừng.

“Yên tâm đi phụ thân, hai tháng trước thực lực của Vân Lạc Trần cũng chỉ vừa tới ngũ cấp mà thôi, thực lực của con cao hơn hắn, trừ khi hai tháng này có kì tích xảy ra, nếu không hắn không thể mạnh hơn con được!”

Lý gia chủ không hề lạc quan như Lý trọng, dù sao còn có sự tồn tại của Vân Phong, ông ta không thể dám chắc, nhưng cho dù thực lực của nàng có mạnh đến đâu cũng không thể khiến thực lực của một người tăng nhanh được, nếu chuyện này là thực thì cũng quá khó tin rồi, nghĩ đến đây, Lý gia chủ cũng có chút yên lòng!

Rất nhanh ngày Vân gia tuyên chiến với Lý gia đã đến, hai nhà tiến hành tỷ thí tại quảng trường lớn của trấn Tụ Thuỷ dưới sự chứng kiến của phần lớn dân chúng, lần tranh chiến vị trí gia tộc tam phẩm này đã thu hút không ít người.

Chỉ cần trong trấn cũng đã có hơn mấy trăm nhà ở lại, một ngày nay tất cả đều tập trung đến trước lôi đài, trước lúc giao chiến, xung quanh lôi đài đã đông nghịt, mọi người đều bàn tán về trận đấu sắp tới, đến cùng ai sẽ giành được vị trí và cái danh gia tộc tam phẩm kia, thật khó nói!

“Ngươi không đi xem chuyện vui sao?”

Một căn phòng đơn sơ nào đó ở trấn Tụ Thuỷ, một nam nhân kéo quần lên, mặc y phục vào, mang theo nụ cười dâm đãng trên mặt mà nhìn nữ nhân trên giường: “Dù thế nào thì cũng là Vân gia, ngươi cam tâm sao?”

Nữ nhân trên giường không nói chuyện, chẳng qua sắc mặt cũng có chút khó xử, nam nhân thấy thì cười lớn: “Ha ha ha, hối hận rồi à?”

Nữ nhân kia cắn môi, sắc mặt ửng đỏ, nam nhân kia túm chặt ả ta: “Đồ tiện nhân, ngươi còn có mặt mũi mà hối hận sao? Ha ha ha, ngươi chỉ xứng để người khác cưỡi lên thôi.”

Nam nhân cười dâm đãng đi ra ngoài, nữ nhân ngồi trên giường, túm chặt lấy đệm giường đơn giản phía trên giường, chỉ hận không thể cắn cho mình một cái!

Vân gia tuyên chiến với Lý gia rồi!

Một khi Vân gia thượng vị, đó chính là gia tộc tam phẩm đấy! Nếu ả còn ở lại Vân gia, tương lai sẽ là thế nào chứ! Nữ nhân nhìn căn phòng của mình, còn có cảnh tượng hỗn loạn trên giường, một cảm giác hối hận tột cùng dâng lên trong lòng, vừa muốn cười vừa muốn khóc, nữ nhân tự mặc y phục vào rồi chạy vội ra ngoài, ả muốn nhìn xem, đến cùng không biết Vân gia có thể có bản lĩnh đó hay không... Có thể trở thành gia tộc tam phẩm hay không!

Một ngày này tất cả mọi người trong trấn Tụ Thuỷ trấn đều tập trung lại một chỗ, không màng cả buôn bán, mọi người chỉ dồn đến quanh lôi đài, xung quanh vô cùng đông đúc, chi chít đầu người, chưa từng có một sự kiến nào có thể khiến mọi người nóng lòng như thế, nhưng khi người Thạch gia thấy cảnh tượng này thì không khỏi có chút sợ ngây người.

Sao lại nhiều người như vậy?

“Đến cùng thì Lý gia hay Vân gia sẽ thắng đây?”

“Nói nhảm cái gì đấy? Đương nhiên la Lý gia rồi! Chẳng phải ngươi đã rõ Vân gia là dạng nào rồi sao?”

“Ta thấy cũng chưa chắc, Vân gia không phải kẻ ngốc, nếu không có chút chắc chắn nào đó thì sẽ không dám khiêu chiến đâu!”

“Dường như chuyện đội nón xanh kia đã khiến Vân gia mất hết lý trí rồi, nếu là lão tử, lão tử sẽ xông lên ngay lập tức để giết chết đôi dâm phu dâm phụ kia cái đã rồi nói!”

Tiếng nghị luận liên tục vang lên từ xung quanh, có ủng hộ có châm chọc, mà cuối cùng khi Vân gia và Lý gia ra mặt, cả khu vực càng trở nên hỗn loạn, ba huynh đệ Vân gia đi tới, đột nhiên một giọng nói vang lên!

“Chính là hắn! Chính là tên Vân Thiên Lĩnh bị đội nón xanh đó!”

“A a a, không biết hắn có khí phách hay không, ngay cả một hành động nhỏ cũng không có, ta đang nghi ngờ cuối cùng hắn có phải là nam nhân hay không đấy?”

Sắc mặt của Vân Thiên Lĩnh chuyển đen, nắm tay đặt trên đầu gối, gân xanh trên mu bàn tay đều lồi ra ngoài, sắc mặt của Vân Thiên Phàm và Vân Thiên Lâm cũng không tốt chút nào, ba huynh đệ ngồi chỗ kia nhận hết những ánh mắt khác thường của đám người ở nơi đây, vô cùng dày vò, mà khi người của Lý gia tới thì hoàn cảnh cũng không tốt hơn là bao.

“Chắc chắn lúc này Lý gia đang rất uất ức đấy!”

“Đúng vậy, đệ đệ đã chết còn không dám nói gì! Chẳng lẽ càng sống lại càng nhát gan vậy sao?”

Miệng lưỡi người tới xem không khác gì độc xà, sắc mặt của Lý gia chủ lúc xanh lúc trắng, hai nhà bị đối xử như nhau, vừa có chút khó chịu, vừa xấu hổ, mà một bóng người chật vật cũng hoà vào bên trong đám đông, thầm cắn chặt môi của bản thân, nữ nhân bị Vân gia trục xuất khỏi gia môn đã tới đây, trong mắt đều là sự dằn vặt, ả không tin Vân gia sẽ thắng, cũng không muốn tin Vân gia sẽ thắng, một khi thắng thì chắc chắn sẽ là một đả kích không nhỏ với ả ta, một bằng chứng cho thấy ả ta đã ngu xuẩn đến mức nào!

Tất nhiên nhóm người Vân Phong không hề gia nhập góp vui, chỉ tìm một vị trí tốt trong không trung rồi ngồi quan sát, lời nghị luận độc địa của quần chúng đã khiến Vân Phong phải tắc lưỡi, nhóm người này chẳng có bản lĩnh gì, nhưng năng lực đả kích người khác thì đúng là không tồi.

“Nhìn dáng vẻ của Lý gia thì như đã có dự liệu trước rồi.” Khúc Lam Y nhìn lướt qua Lý gia chủ, thấy ông ta không có bất kì cảm xúc căng thẳng hay bất an nào, cũng biết ông ta đã chuẩn bị tốt hết tất cả.

Vân Phong lạnh lùng cười: “Thì có sao? Vân Lạc Trần sẽ không thua.”

Vừa dứt lời, hai thiếu niên đã xuất hiện, Lý Trọng và Vân Lạc Trần tới từ hai hướng khác nhau, hai người xuất hiện cùng lúc, đám người bắt đầu hò hét ầm ĩ!

Lúc Lý Trọng và Vân Lạc Trần lên đài đều thầm đánh giá đối phương, cũng biết đối phương đã có chút thay đổi. Lý Trọng có chút kinh hãi khi đánh giá thực lực của Vân Lạc Trần, hắn đã lường trước việc thực lực Vân Lạc Trần sẽ tăng lên, lại không ngờ hắn sẽ có những biến hoá lớn như vậy.

Trong mắt của Vân Lạc Trần lộ ra chút sắc bén vô hình, cặp mắt đen nhánh kia càng trở nên trong suốt hơn, mà trên gương non nớt kia cũng bắt đầu có chút hơi thở của sự trưởng thành, trong một khoảng thời gian ngắn, dường như Vân Lạc Trần đã trưởng thành hơn rất nhiều, so với hắn, Lý Trọng cũng chỉ giống như một tiểu hài tử còn non nớt mà thôi.

Thạch Thái Hoa nhìn Vân Lạc Trần, lòng cứ nhảy loạn lên, Vân Lạc Trần đã thay đổi, biến thành một người vô cùng hoàn hảo, vô cùng mê người rồi!

Điều khiến Lý Trọng kinh hãi không chỉ là biến hoá về khí chất của Vân Lạc Trần mà chính là thực lực của hắn! Hắn không thể dò xét được thực lực của Vân Lạc Trần! Lòng Lý Trọng vô cùng sợ hãi, không phải là hắn chưa từng nghĩ tới tình huống như vậy, vì theo lời phụ thân đã nói, nhất định Vân Phong kia sẽ ra tay tương trợ, thực lực của Vân Lạc Trần sẽ cao hơn mình cũng không có gì ngạc nhiên, chẳng qua mặc dù cao, nhưng có thể phát huy được vài phần thì lại chính là chuyện khác rồi.

Sau khi Lý gia chủ phát hiện thực lực của Vân Lạc Trần đã tăng lên thì rất đỗi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại, thực lực tăng lên trong thời gian ngắn như thế, nhất định chỉ có xác chứ không vững vàng, chắc chắn đã dùng một vài thủ đoạn đặc thù nào đó, hoặc đó chỉ là giả tạo mà thôi!

Suy nghĩ trong lòng của Lý Trọng cũng rất giống phụ thân hắn, tóm lại hai người đều có một kết luận, Vân Lạc Trần không có thực lực, chỉ là lớp vỏ mà thôi, không thể phát huy được gì cả!

Lần này Thạch gia làm kẻ trung gian chỉ trấn an nhóm quần chúng một chút, sau đó chính là trận chiến tranh đoạt của Vân gia và Lý gia, người trẻ tuổi chiến đấu, chỉ cần chiến đấu một hồi, tới lúc đối phương nhận thua là được!

Lý gia và Vân gia ngồi hai bên lôi đài, mà Thạch lại ngồi ngay giữa, Thạch Thái Hoa cũng vô cùng nổi bật trong đám người, ảo tưởng của thiếu nữ đang không ngừng bùng nổ trong đầu nàng ta, nhưng hai thiếu niên kia đều không liếc nhìn nàng ta đến một cái, điều này làm cho Thạch Thái Hoa xấu hổ đến đỏ mặt, cũng may không có ai chú ý đến trạng thái lúng túng của nàng ta, cuối cùng cũng chỉ có thể yên lặng ngồi ở kia mà không dám làm gì.

Lý Trọng và Vân Lạc Trần nhìn đối phương, Lý Trọng cười lớn: “Vân Lạc Trần ngươi không tệ, mới không gặp bao lâu mà thực lực đã tăng rất cao đấy!”

“Ngươi cũng vậy, xem ra đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày này.”

Khoé môi Lý Trọng giật nhẹ: “Cho dù thực lực của ngươi có cao hơn ta thì ta cũng không sợ ngươi, biết vì sao không?”

Vân Lạc Trần cười khẽ, khí thế vô cùng vững vàng, so với Lý Trọng chủ động khiêu khích, Vân Lạc Trần lại chính chắn hơn. Lý Trọng thấy thái độ thờ ơ của Vân Lạc Trần thì lửa giận lại bắt đầu dâng lên, rõ ràng hai tháng trước bọn họ vẫn còn là hai tiểu quỷ! Rõ ràng hai tháng trước hắn còn không bằng mình, chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu tử mà thôi! Vốn hắn còn cho phép Vân Lạc Trần đến gần Thạch Thải Hoa là vì sự tồn tại của hắn có thể làm nổi bật sự tồn tại của bản thân! Mà bây giờ mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi, bỗng nhiên Lý Trọng cảm thấy bản thân mình đang bị hạ xuống rất thấp, Vân Lạc Trần vẫn luôn ở sau hắn, bỗng chốc đã vượt qua lên phía trước rồi.

Hắn không cho phép, tuyệt đối không cho phép tên Vân Lạc Trần vẫn luôn tuột ở phía sau này đi đến trước mặt hắn

“Cho dù thực lực của ngươi có tăng lên đến mức nào thì cũng chỉ là một lớp vỏ rỗng mà thôi, đây không phải là thứ thuộc về ngươi! Mà ta, ta dựa vào thực lực của mình tự nỗ lực đi đến hôm nay, Vân Lạc Trần, cả đời ngươi cũng đừng mong so được với ta!”

Vân Lạc Trần cười, Lý Trọng đã bị nụ cười này kích thích: “Ngươi cười cái gì? Ta sẽ cho ngươi biết một cái vỏ rỗng như ngươi chắc chắn sẽ thất bại!”

Vân Lạc Trần thu nụ cười trên mặt lại, gật đầu: “Được, nếu ngươi muốn chứng minh thứ gì, không phải hiện tại chính là một cơ hội tốt sao?”

Mắt Lý Trọng lướt qua chút ý nghĩ ác độc, cười ha ha, tay vừa chuyển, một thanh trường kiếm đã xuất hiện trong tay, trường kiếm xuất hiện trong nháy mắt, một bên thân kiếm được khảm chín tinh hạch làm cho người ta khiếp sợ!

“Vũ khí cửu khổng cửu tinh!” Nhóm quần chúng hét lên đầy kinh hãi, Lý gia chủ nghe thấy thế cũng chẳng thèm nhìn, Thạch gia chủ nhìn thấy thanh vũ khí này thì cũng hơi nhướng mày, quả nhiên Lý gia đã có chuẩn bị trước, đúng là không ít.

“Chín viên ma hạch này đều là thất cấp, ta cũng không tin Vân gia cũng có năng lực như vậy! Một gia tộc không có phẩm cấp cũng muốn đấu với gia tộc tam phẩm sao, đừng nằm mơ nữa!”

Lý Trọng vung trường kiếm trong tay, thấy Vân Lạc Trần còn đang chần chừ chưa lấy vũ khí của mình ra, cười nhạo một tiếng: “Thế nào, vũ khí của ngươi không bằng vậy sao? Không sao, ta sẽ không cười ngươi vì không biết tự lượng sức mình đâu.”

Vân Lạc Trần cũng cảm thấy kinh ngạc vì vũ khí trong tay Lý Trọng, tuy Vân Phong cũng cho hắn vũ khí cửu khổng cửu tinh, nhưng dường như tinh hạch được khảm lên cũng không phải là thất cấp như thế thì phải! Chín viên ma hạch của Lý gia đều là ma hạch thất cấp! Vân Lạc Trần nghĩ đên vũ khí Vân Phong đã đưa cho mình, thôi, cho dù cấp bậc ma hạch có không bằng thì dựa vào mấy ngày huấn luyện bí mật gần đây, sao bản thân mình có thể để Vân gia mất mặt được? Hắn sẽ không thua!

Vân Lạc Trần khẽ cắn môi, vẻ mặt này khiến Vân Phong đang xem diễn nơi không trung phải cười, cuối cùng tiểu tử ngươi đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ thứ ta cho ngươi lại kém người khác sao?

Vân Lạc Trần vừa chuyển tay, thanh vũ khí cửu khổng cửu tinh Vân Phong cho hắn đã xuất hiện trong tay, Lý Trọng thấy thì trừng lớn mắt, hắn không ngờ Vân Lạc Trần cũng có vũ khí cửu khổng cửu tinh! Nhưng sau đó lại khinh thường cười lớn.

“Mấy ma hạch ngươi khảm lên sẽ không phải là...” Ma hạch nhất cấp chứ! Lý Trọng còn chưa nói xong, đột nhiên một tiếng gầm nhẹ lại vang lên, mắt Lý gia chủ trừng lớn, nhìn chằm chằm vào vũ khí trong tay Vân Lạc Trần, chín viên ma hạch đang tản ra ánh sáng chói lọi đó, ông ta không thể kìm nén được sự xúc động từ trong nội tâm của mình, gầm lên một tiếng!

“Ma hạch cửu cấp!”

Tiếng gầm đầy giận dữ này đã khiến toàn trường lâm vào yên tĩnh trong nháy mắt, Thạch gia chủ cũng mang vẻ mặt giống hệt Lý gia chủ, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào vũ khí trên tay Vân Lạc Trần, sao có thể? Mấy viên ma hạch được khảm lên đều là cửu cấp sao? Chín viên ma hạch cửu cấp! Sao Vân gia có thể có được đồ vật như vậy.

Vân Lạc Trần vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía vũ khí trong tay mình theo bản năng, đầu óc cũng có chút mơ hồ, ba huynh đệ Vân gia cũng như thế, sau khi nghe thấy đó là ma hạch cửu cấp, vẻ mặt của Vân Thiên Phàm cũng dần trở nên nghiêm trọng. Trời ơi, chín viên ma hạch cửu cấp này có giá trên trời đấy! Chín viên đều là ma hạch cửu cấp sao?

Khoé môi của Vân Phong hơi nhếch lên, trên thanh vũ khí kia đều là ma hạch cửu cấp, trong mắt người khác, có thể nói ma hạch cửu cấp có giá trên trời, nhưng với Vân Phong lại không khác gì rỉ sét, một lần dùng cả chín, không hề đau lòng, mấy thứ này nàng có rất nhiều, cho dù không nhiều lắm nàng cũng sẽ lấy ra toàn bộ, bởi vì đó là người của Vân gia, sao có thể thua kém người khác được?

Nếu thực lực của Vân Lạc Trần có thể đạt được đến cấp độ như Vân Phong, chắc chắn Vân Phong cũng sẽ không hề keo kiệt mà tặng hắn luôn cả thanh vũ khí cấp bậc quân chủ khác, nếu thật sự là như vậy, chắc chắn cục diện bây giờ sẽ hoàn toàn hỗn loạn mất.

“Ngươi không tiếc à?” Viêm Triệt vẫn ở một bên xem diễn thản nhiên nói một câu.

Vân Phong cười ha ha: “Với người trong nhà, tất nhiên là không tiếc.”

“Này ta nói, ngươi không tiếc thì thôi, còn không vậy, cho ta vài viên được không? Người trong nhà mà, không phải người ngoài!” Viêm Triệt cười cười ngả sang đây.

Khúc Lam Y vươn tay đẩy ngay tên này ra ngoài: “Đừng tự mơ tưởng, ai là người trong nhà với ngươi đấy?”

Vân Phong mặc kệ hai người, dời mắt xuống phía dưới, tình huống lúc này có chút buồn cười, mọi người bắt đầu trở nên rối rắm vì tiếng kêu to không thể khống chế của Lý gia chủ, Lý Trọng có chút lúng túng, ma hạch cửu cấp sao? Phụ thân không nhìn lầm chứ? Chín ma hạch cửu cấp, làm sao có thể?

Lý gia chủ cũng rất rối bời, hoàn toàn rối bời! Ông ta chỉ nghĩ Vân Phong sẽ tặng một ít đồ cho Vân gia, lại không ngờ sẽ là một khoản lớn như vậy! Tới cùng là thực lực đến mức nào mới có thể có nhiều ma hạch cửu cấp như thế! Ma thú cửu cấp đấy! Cho dù có là cấp bậc thống lĩnh đi nữa thì cũng chưa chắc sẽ chiếm được bao nhiêu phần thắng, vừa ra tay đã là chín viên, không khỏi quá doạ người rồi!

Nếu Lý gia chủ biết Vân Phong còn có cả ma hạch cấp bậc quân chủ, thậm chí là tôn giả cũng có, không biết ông ta sẽ có cảm tưởng gì.

Nên làm gì bây giờ? Đầu Lý gia chủ bắt đầu hỗn loạn, chín ma hạch đều là cửu cấp, vũ khí như thế, một khi phát huy uy lực thì ai cũng có thể hiểu được! Cho dù thực lực của Vân Lạc Trần có yếu đến đâu, Lý Trọng muốn thắng cũng không phải là chuyện dễ dàng! Vốn tưởng còn có thể dựa vào vũ khí mà trấn áp được một chút, không ngờ lại thành công cốc! Hiện tại Lý gia đã không thể xuống đài được nữa, càng không thể thừa nhận mình thua trước mặt mọi người của trấn Tụ Thuỷ, việc chủ động nhận thua thì có khác gì tự nhận mình là kẻ hèn nhát đây? Một khi nhận thua, Lý gia sẽ mất tất cả, chắc chắn cuộc sống sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng! Lý gia chủ cũng hiểu được, lúc này đây, cho dù là thế nào thì cũng phải kiên trì, ông ta đã không chuẩn bị tốt, không đúng, là ông ta đã xem nhẹ tiểu cô nương kia!

“Lý gia chủ, ông còn muốn tiếp tục không?” Thạch gia chủ hỏi, cũng coi như là cho Lý gia một bậc thang.

Lý gia chủ bị hỏi cũng có chút lúng túng, nghiến răng nghiến lợi bật ra một câu: “Đa tạ ý tốt, không cần phải lo.”

Thạch gia chủ thấy ông ta vẫn tiếp tục kiên trì thì cũng không nói thêm gì nữa, Lý Trọng khẽ cắn môi, tuy rằng cũng cảm thấy có chút áp lực nhưng cũng không dám lùi bước: “Vân Lạc Trần, ngươi kiếm được lời rồi đấy!”

Vân Lạc Trần đã phục hồi lại từ sau cơn kinh hãi kia, tay nắm chặt trường kiếm trong tay, nhìn tinh hạch ma thú óng ánh trên thân kiếm, trong lòng vô cùng kích động, không ngờ, dù có nghĩ thế nào cũng không ngờ vũ khí này sẽ có cấp bậc như vậy!

“Ta chỉ có thể nói, bởi vì ta mang họ Vân mà thôi.” Một câu nói này của Vân Lạc Trần đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc, trừ người Vân gia ra, không sai, chính vì bọn họ mang họ Vân mới có thể gặp được Vân Phong, mới có thể được người tài năng như Vân Phong đến tương trợ.

“Hừ!” Lý Trọng hừ một tiếng, thúc giục chiến khí bao bọc trường kiếm trong tay, ma hạch khảm lên trường kiếm toát ra ánh sáng chói mắt, uy lực của chiến khí cũng tăng lên nhanh chóng, Vân Lạc Trần buông lỏng bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi của minh, trái tim thoáng run rẩy, đây là thời khắc mà hắn luôn chờ đợi từ khi bắt đầu cuộc huấn luyện kia!

“Gừ!” Đột nhiên Vân Lạc Trần cũng gầm lên, chiến khí thất cấp bùng phát từ trong cơ thể, toàn bộ tập trung vào bàn tay của Vân Lạc Trần, bất chợt trường kiếm trong tay thiếu niên phát ra một luồng ánh sáng chói rọi! Luồng sáng này đã hoàn toàn đẩy lùi ánh sáng từ kiếm của Lý Trọng, hệt như một cột sáng rực rỡ xông thẳng lên trời.

Vân Phong đứng trong không trung, mắt nhìn cảnh tượng kia, “Vân Lạc Trần, hãy để cho mọi người nhìn thấy, Vân gia sẽ thắng oanh liệt đến mức nào!”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật