Nương Tử Tha Mạng

Chương 55



Qua một lúc lâu không thấy ai phản ứng gì, Lục Quân Hiên mới mỉm cười, cất tiếng chào hỏi:

- Dương tiểu thư cũng đến thỉnh an thái hậu sao?

Lục Quân Hiên hơi dừng lại một chút nhìn chằm chằm Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng tay trong tay, khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu nói:

- Dương tiểu thư cùng tiện nội quả nhiên là tỷ muội tốt. Xem ra lúc trước lời đồn Dương tiểu thư có tình ý với Triệu thống lĩnh chỉ là bịa đặt. Thử hỏi trên thế gian làm gì có nữ nhân nào thân thiết với tình địch như vậy đâu?

Thì ra trước khi ra cửa, Triệu Đình đã dịch dung thành Dương Yên Nhu để tránh tai mắt người khác. Bởi vì trong cung đều nghĩ tứ công chúa đã qua đời, nếu nàng ngang nhiên dùng khuôn mặt thật đi lại nơi này không phải là dọa chết người sao?

Về phần những lời đả kích của Lục Quân Hiên, Triệu Đình cũng chẳng để vào lòng. Thứ nhất nàng chưa từng nghe nói Dương Yên Nhu có tình ý với mình. Thứ nhì, nàng cũng chẳng phải Dương Yên Nhu. Bất quá để Lục Quân Hiên châm chọc mình như vậy không phải là tính cách của Triệu Đình. Nàng nhìn Lục Quân Hiên nở nụ cười thật ngọt ngào, đáp:

- Lời đồn đãi bên ngoài thật ra chỉ đúng một nửa. Tiểu nữ quả thật có ý với Triệu thống lĩnh. Triệu thống lĩnh tài mạo song toàn, thử hỏi có nữ tử nào không ngưỡng mộ chàng chứ? Bất quá tiểu nữ cũng chỉ dừng lại ở mức độ ngưỡng mộ. Tiểu nữ sẽ không vì những thứ không thuộc về mình mà trở mặt với tỷ muội thân thiết. Ngược lại, người nào đó dùng rất nhiều thủ đoạn thế nhưng đến nay vẫn chưa chiếm được cái mình muốn, xem ra người đó cần phải xem lại bản thân mình một chút mới được.

Giang Ngọc Phụng không khỏi liếc Triệu Đình một cái, trong lòng thầm nghĩ: “Kẻ ngốc này có tám, chín phần là không nhận ra Dương Yên Nhu có tình ý với mình. Thật uổng cho ta vẫn nhiều lần nhắc nhở nàng ấy phải tránh xa Dương Yên Nhu một chút.”

Lục Quân Hiên nghe xong, vẻ mặt lập tức trầm xuống. Chẳng qua hắn rất nhanh khôi phục khuôn mặt tươi cười, nói:

- Đa tạ Dương tiểu thư nhắc nhở. Tuy rằng Lục mỗ vẫn chưa chiếm được thứ mình cần, nhưng ít nhất mỗi ngày vẫn có thể nhìn thấy. Không bằng một số người, ngay cả cơ hội nhìn cũng không có.

Nói xong lại nhìn sang Giang Ngọc Phụng nở nụ cười đầy thâm ý. Giang Ngọc Phụng làm sao không hiểu hắn ám chỉ gì? Chẳng qua, nàng biết mình lúc này không thể làm gì được hắn nên chỉ hung hăng trừng lại hắn, trong lòng tự nhủ: “Lục Quân Hiên ngươi thật giỏi. Nhất định có một ngày ta sẽ vì Đình nhi đòi lại công bằng.”

Triệu Đình nhếch môi cười nhạt, nói:

- Mỡ treo miệng mèo mà không thể ăn có gì đáng để khoe khoan đâu?

Lục Quân Hiên chậc lưỡi, lắc đầu nói:

- Dương tiểu thư nói vậy là sai rồi. Cho dù quả mơ không thể ăn, thì cũng có thể nhìn để đỡ khát. Ngay cả đạo lý như vậy Dương tiểu thư cũng không hiểu sao?

Triệu Đình nghẹn họng không biết làm sao đáp lại. Giang Ngọc Phụng đứng bên cạnh bấy lâu không lên tiếng, lúc này mới giúp Triệu Đình giải vây:

- Ta nghe nói hậu cung không phải là nơi nam nhân có thể tự tiện đi lại. Phu quân vì sao lại đến đây?

Triệu Đình vừa nghe Giang Ngọc Phụng gọi Lục Quân Hiên là “phu quân”, sắc mặt lập tức biến đen nhưng bởi vì cách một lớp da mặt nên mới không bị người khác phát hiện. Mặc dù biết Giang Ngọc Phụng gọi như vậy là để tránh tai mắt người khác, nàng vẫn không thể khiến mình không ghen tỵ. Trước đây hai chữ “phu quân”, Giang Ngọc Phụng chỉ dùng để gọi nàng, hiện tại Lục Quân Hiên cũng được tiện nghi như vậy, nàng có thể không tức giận hay sao?

Giang Ngọc Phụng vẫn nắm tay Triệu Đình nên lập tức phát hiện đối phương có chút bất ổn. Nàng nhìn Triệu Đình, rồi lại tự hỏi một chút liền hiểu rõ vấn đề, trong lòng không khỏi cười thầm: “Kẻ ngốc này quả nhiên là ganh tỵ. Hừ, biết trước có hôm nay, lúc trước còn cố làm? Đều do nàng tự tìm lấy, hôm nay nếu không khiến cho nàng ghen đến trên mặt có thêm vài nếp nhăn, ta sẽ không gọi Giang Ngọc Phụng nữa.”

Lục Quân Hiên cười đáp:

- Là hoàng thượng cho phép ta đến đón nàng. Ngọc Phụng, đã không còn sớm, chúng ta hồi phủ thôi.

Nói rồi muốn nắm lấy tay Giang Ngọc Phụng. Thế nhưng, Triệu Đình mắt tinh tay lẹ giành trước một bước, kéo Giang Ngọc Phụng về phía sau mình, nhìn Lục Quân Hiên cười quyến rũ nói:

- Lục đại nhân, tỷ muội ta lâu ngày không gặp, ta muốn mời Ngọc Phụng đến thừa tướng phủ làm khách. Ta nghĩ ngài sẽ không hẹp hòi đến mức không thể cho ta mượn tạm Ngọc Phụng một đêm đâu!

Lục Quân Hiên cười hề hề nói:

- Làm sao dám. Làm sao dám chứ? Nếu Dương tiểu thư có nhã hứng cùng tiện nội nói chuyện tâm sự, Lục mỗ chỉ đành chịu phòng không chiếc bóng một đêm thôi. Chỉ sợ tiện nội tính tình thẳng thắn nói năng không biết lựa lời lại làm Dương tiểu thư mất hứng thôi.

Lục Quân Hiên chỉ là miễn cưỡng đồng ý. Hắn thật không hi vọng Giang Ngọc Phụng đi cùng Dương Yên Nhu. Thế nhưng Dương Yên Nhu dù sao cũng là thiên kim của thừa tướng, hắn không nể mặt tăng vẫn nên nể mặt phật một chút.

Triệu Đình nhìn Giang Ngọc Phụng nở nụ cười thâm ý, rồi lại quay sang Lục Quân Hiên, đáp:

- Về việc này Lục đại nhân không cần quá lo lắng. Ngài quên chúng ta là tỷ muội tốt rồi sao? Ngọc Phụng làm sao có thể làm ta mất hứng chứ? Thậm chí, ta nghĩ mình còn có thể tận hứng cùng Ngọc Phụng tâm sự cả đêm. Ngọc Phụng cảm thấy lời ta nói không sai chứ?

Giang Ngọc Phụng vừa nghe xong, mặt thoáng đỏ lên, trong lòng không khỏi liên tưởng này nọ. Nàng lén trừng mắt nhìn Triệu Đình, thầm mắng không biết bao nhiêu lần: “Sắc lang không đứng đắn.”

Lục Quân Hiên nghe vậy, chẳng thể nói thêm gì nữa. Dù sao cũng chỉ là một đêm, hắn không sợ Dương Yên Nhu cùng Giang Ngọc Phụng sẽ bỏ trốn. Hơn nữa nếu Giang Ngọc Phụng có thể bỏ trốn, nàng đã trốn từ lâu mà không đợi đến bây giờ. Nghĩ đến đây, Lục Quân Hiên liền gật đầu đáp:

- Như vậy cũng được. Phu nhân cứ đi cùng Dương tiểu thư, trưa mai ta sẽ đến thừa tướng phủ đón nàng.

Giang Ngọc Phụng nghe xong cũng không đáp, chỉ nhẹ nhàng gật đầu xem như đáp ứng. Triệu Đình ngược lại không kiên nhẫn, nói:

- Thái hậu đã cho phép tiểu nữ cùng Ngọc Phụng đi Ngự Hoa Viên dạo, thỉnh không thể bồi tiếp Lục đại nhân. Ngài có thể thong thả hồi phủ.

Nói rồi không để Lục Quân Hiên có cơ hội nói thêm câu nào, Triệu Đình đã nắm tay Giang Ngọc Phụng đi ra tẩm cung của thái hậu.

---o0o---

Giang Ngọc Phụng vừa bước ra khỏi phòng của Lạc Hoa, sắc mặt lập tức trở nên trầm trọng. Khi nãy nàng vừa bắt mạch cho Lạc Hoa, vừa nghe Triệu Đình kể lại tình hình trước đó.

Thì ra ngày ấy, Triệu Đình vốn tính rằng sẽ dàn dựng một màn mình cùng Ngọc Diện Lang Quân ôm nhau nhảy xuống vực. Phía dưới vách núi, nàng đã cho người chờ sẵn để tiếp ứng. Đợi nàng vừa đáp xuống, họ sẽ đem hai kẻ tử tù có dáng dấp tựa mình ném xuống núi. Đương nhiên nàng cũng đã tính đến việc trúng phải ám toán của Lâm Khải Vũ nên trước khi hành động đã buộc Lạc Hoa cùng mình mặc kim ti giáp. Kim ti giáp là loại giáp được đan bằng những sợi tơ vàng, tính chất bền dai, đao thương tầm thường khó mà xuyên thủng. Lần trước hồi kinh, Tống Nhân Tông đã ban thưởng cho nàng hai bộ. Bình thường Triệu Đình vẫn tự phụ vào võ công và tài trí cho nên nàng vẫn không hề dùng đến.

Chỉ là Triệu Đình không ngờ đến, Lâm Khải Vũ vì muốn giết nàng mà đặc biệt chế tạo một vài mũi tên có đầu bằng huyền thiết. Bảo kiếm của nàng cũng được làm bằng huyền thiết cho nên nàng biết đầu mũi tên kia cứng rắn cỡ nào. Nếu không phải ban đầu nàng buộc Lạc Hoa mặc kim ti giáp e rằng Lạc Hoa đã sớm bị nhất tiễn xuyên tâm. Bất quá Lạc Hoa cũng chỉ giữ được tính mạng nhất thời. Mũi tên Lạc Hoa trúng có mang theo độc dược mà theo Phi Tuyết chuẩn đoán đó là một trong bảy loại kỳ độc của Vạn Độc Môn. Phi Tuyết mặc dù tinh thông y thuật nhưng độc dược của Vạn Độc Môn không phải chỉ là hữu danh vô thực. Nàng thật sự không còn cách nào cứu để cứu Lạc Hoa nên mới phải cầu xin Triệu Đình mạo hiểm mang Giang Ngọc Phụng tiến cung.

Giang Ngọc Phụng nghe xong hai mày nhíu chặt. Nàng không ngờ Lâm Khải Vũ lại ra tay độc ác đến vậy. Nếu lúc đó không phải Lạc Hoa thay thế Triệu Đình, e là bây giờ phu thê nàng đã không thể gặp được nhau. Nghĩ đến đây Giang Ngọc Phụng lại cảm thấy mình nợ Lạc Hoa thật nhiều. Sau này có cơ hội, nàng nhất định phải đền đáp cho Lạc Hoa.

Từ lúc bắt đầu đi ra phòng ở của Lạc Hoa, Giang Ngọc Phụng vẫn không nói gì khiến cho Triệu Đình không khỏi lo lắng. Nàng trong lòng khó chịu, nhịn không được nắm tay Giang Ngọc Phụng hỏi:

- Phụng nhi, tình hình Lạc Hoa thế nào? Chẳng lẽ không có cách nào cứu thật sao?

Giang Ngọc Phụng chậm rãi lắc đầu đáp:

- Không hẳn là không có, chỉ là…

Giang Ngọc Phụng chỉ nói được một nửa liền im lặng thở dài một tiếng. Triệu Đình vừa nghe có cách cứu Lạc Hoa lập tức mừng rỡ nắm lấy tay Giang Ngọc Phụng lắc mạnh, nói:

- Thật sao? Phụng nhi, nàng mau nói đi! Phải làm thế nào mới có thể cứu Lạc Hoa. Chỉ cần nàng nói phương thuốc, ta không tin trên thế gian này có gì mà ta không tìm được.

Giang Ngọc Phụng lại thở dài nói:

- Sở dĩ “bát trùng thảo” có thể xếp vào bảy loại kỳ độc của Vạn Độc Môn là vì cách giải chính là lấy độc trị độc. “Bát trùng thảo” được pha chế bằng cách chọn một trong tám loại độc trùng trộn với một trong tám loại độc thảo. Như vậy sẽ có tổng cộng là tám tám sáu mươi bốn cách pha chế độc dược tương đương với sáu mươi bốn phối phương giải dược. Cùng một loại “bát trùng thảo” sử dụng trên những người khác nhau, phản ứng cũng sẽ không giống nhau. Cho nên ngoại trừ người hạ độc, cho dù là thần y cũng khó mà đoán chính xác được bệnh nhân trúng là loại độc nào. Như khi nãy ta nói, cách giải “bát trùng thảo” là dĩ độc công độc, cho nên chỉ cần sai sót một chút cũng có thể lập tức mất mạng.

Giang Ngọc Phụng càng nói càng cảm thấy lòng lạnh lẽo. Lâm Khải Vũ thật sự là tên khốn khiếp. Nếu hắn hạ loại độc khác, cho dù dược liệu bào chế thành thuốc giải khó tìm thì với năng lực của Triệu Đình cũng không hẳn tìm không được. Đằng này hắn hạ là “bát trùng thảo”. Thuốc giải “bát trùng thảo” rất dễ tìm thế nhưng sáu mươi bốn phối phương, phải dùng cái nào mới có thể thích hợp? Nàng lại không thể thử từng loại thuốc trên người Lạc Hoa.

Triệu Đình nghe Giang Ngọc Phụng nói thật nhiều về “bát trùng thảo” nhưng cuối cùng vẫn không nghe được cách giải bèn hỏi:

- Nói như vậy, ngoài cách tìm được kẻ hạ độc sẽ không còn cách nào khác để cứu Lạc Hoa sao?

Giang Ngọc Phụng lắc đầu, nói:

- Tìm được người hạ độc chưa chắc có thể cứu được Lạc Hoa. Bởi vì có lẽ ngay cả hắn cũng không biết mình đã hạ một lượng độc là bao nhiêu. Nếu sử dụng thuốc giải quá liều sẽ khiến Lạc Hoa bị trúng loại độc khác.

Cách này không được, cách kia cũng không được, Giang Ngọc Phụng khiến Triệu Đình nôn nóng tưởng chừng sắp phát điên. Triệu Đình nhíu mày hỏi:

- Chẳng lẽ không còn cách nào khác hay sao?

Giang Ngọc Phụng chậm rãi gật đầu, nói:

- Còn. Đó là tự Lạc Hoa phải dùng toàn bộ nội lực của mình ép độc ra ngoài. Nếu may mắn thì chỉ mất hết võ công. Còn như không may có thể biến thành si ngốc.

Triệu Đình ngẫm nghĩ một lát, nói:

- Hiện tại Lạc Hoa còn có thể duy trì trong bao lâu? Nếu không phải bất đắc dĩ, ta không muốn nàng dùng đến hạ sách đó.

Triệu Đình nói xong lại âm thầm thở dài một hơi. Đừng nói Lạc Hoa là muội muội của lão sư nàng, cho dù Lạc Hoa chỉ là một thuộc hạ bình thường của nàng, nàng cũng sẽ không đành lòng để Lạc Hoa thông minh, lanh lợi biến thành si ngốc.

Giang Ngọc Phụng làm sao không hiểu tâm tư của Triệu Đình? Ngay cả kẻ mù cũng có thể nhìn ra trong số bốn thuộc hạ thân cận, Triệu Đình đặc biệt sủng ái Lạc Hoa nhất. Nếu nói có thể dùng công lực của người khác giúp Lạc Hoa ép độc, Triệu Đình nhất định sẽ là người đầu tiên tình nguyện làm việc này. Nghĩ đến đây, Giang Ngọc Phụng lại đột nhiên xoay người ôm lấy Triệu Đình, hạ giọng nói:

- Nhiều nhất chỉ có thể sống được một tháng nữa… Nhưng Đình nhi yên tâm. Lạc Hoa là người thân của nàng, cũng xem như là người thân của ta. Ta sẽ không để Lạc Hoa có chuyện gì.

Triệu Đình nghe Giang Ngọc Phụng nói vậy, trong lòng cũng yên tâm phần nào. Nàng cầm tay Giang Ngọc Phụng băng qua hoa viên Trữ Doanh Cung. Trữ Doanh Cung là tẩm cung của Triệu Đình, nằm ở một vị trí khá yên tĩnh, nếu không biết còn nghĩ đây là lãnh cung.

Sau khi thành thân cùng Lục Quân Hiên, Giang Ngọc Phụng từng ghé qua phủ công chúa một lần. Trữ Doanh Cung so với công chúa phủ, phải nói là cách xa một trời một vực. So về diện tích, Trữ Doanh Cung chỉ bằng một phần ba công chúa phủ. Xét về nhân số, Giang Ngọc Phụng hầu như không hề nhìn thấy có người khác ở Trữ Doanh Cung. Điều duy nhất Giang Ngọc Phụng có thể cảm thấy Trữ Doanh Cung giống tẩm cung của Triệu Đình là nơi đây bày trí rất thanh nhã.

Dọc con đường lót đá thẳng tắp là đôi hàng dương liễu xanh ngắt cong mình tỏa bóng mát. Vượt qua con đường đá là chiếc cầu nhỏ bắt ngang hồ sen. Mùa này vừa lúc sen nở rộ. Một cơn gió vô tình thổi qua mặt hồ, mang theo hương thơm thoang thoảng đến bên Giang Ngọc Phụng khiến lòng nàng cảm thấy thư thản không ít. Giang Ngọc Phụng đưa mắt nhìn quanh Trữ Doanh Cung, liền nhận ra từng gốc cây ngọn cỏ đều được chọn lựa vô cùng tỉ mỉ, phong cảnh thanh u, nhưng lại không quá tĩnh mịch.

Triệu Đình đưa Giang Ngọc Phụng đến một gian phòng lớn ở hướng đông nam. Bên trong phòng trang trí khá đơn giản. Ngoài một chút vật dụng thông thường như giường nệm, bàn ghế, bên trong chỉ treo tranh họa. Giang Ngọc Phụng nhìn kỹ lại phát hiện, tranh họa trên tường chỉ gồm hình vẽ của mình. Có bức nghiêng người cười duyên dáng, có bức mặt ủ mày chau, cũng có bức khóc đến lê hoa đới vũ,… Nhưng bất kể dáng vẻ gì đi nữa Giang Ngọc Phụng cũng nhận ra Triệu Đình thật dụng tâm để vẽ. Từng nét từng nét đều đặt vào rất nhiều tình cảm.

Triệu Đình nhìn thấy Giang Ngọc Phụng chỉ chú tâm vào những bức họa trên tường mà quên mất sự hiện diện của mình, trong lòng có chút không vui, bĩu môi nói:

- Phụng nhi! Ta vẽ không đẹp sao?

Giang Ngọc Phụng vẫn không nhìn Triệu Đình, chỉ thuận miệng đáp:

- Không phải. Tranh vẽ rất sinh động.

Triệu Đình buồn bực, không nghĩ nhiều đã đi đến trước mặt Giang Ngọc Phụng, bá đạo ôm nàng vào lòng, bất mãn nói:

- Mặc dù đây đều tranh của ta vẽ tặng nàng nhưng ta cũng không cho phép nàng nhìn nó lâu như vậy. Nàng là của ta, trong mắt nàng chỉ được có một mình ta.

Giang Ngọc Phụng bị Triệu Đình ôm có chút không thở được. Đối với những lời Triệu Đình vừa nói, nàng thật sự không biết mình nên khóc hay nên cười. Đột nhiên nàng có điểm không rõ, Triệu Đình cường thế bá đạo như vậy, vốn không phải là mẫu người lý tưởng mà mình yêu thích, thế nhưng nàng năm lần bảy lượt muốn tránh lại không tránh thoát võng tình. Đây phải chăng gọi là duyên phận? Nếu đã là duyên phận thì hi vọng ông trời sẽ không bắt nàng và Triệu Đình phải chia lìa. Nàng thật sự không thể chịu đựng được cảnh sinh ly tử biệt thêm lần nữa.

Giang Ngọc Phụng vòng tay ôm cổ Triệu Đình, cười khẽ nói:

- Trong mắt ta lúc nào cũng chỉ có Đình nhi. Chỉ e trong mắt Đình nhi lại không phải chỉ có mình ta.

Nói xong, nụ cười trên môi cũng lịm đi, vẻ mặt trở nên có chút ảm đạm thất sắc. Giang Ngọc Phụng biết mình nói ra lời này rất ích kỷ, thế nhưng nàng khó có thể chấp nhận được trong tim Triệu Đình mình không phải là duy nhất.

Nhìn vẻ mặt Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình liền hiểu đối phương muốn nhắc đến việc gì, chẳng qua nàng lại không có cách làm nào khác. Nếu có thể lựa chọn, nàng thà rằng mình không phải công chúa, nàng cũng không cần mình quá thông minh. Lão sư từng dạy nàng một câu mà đến nay nàng vẫn không hề quên. Lão sư nàng nói: “Khôn cũng chết, dại cũng chết, chỉ có biết mới sống.” Thông minh thường bị thông bị hại. Ngu ngốc thì bị người khác lừa gạt. Chỉ có biết lúc nào cần tỏ ra thông minh, cường thế, lúc nào cần giả vờ ngu ngốc, mềm yếu mới có thể sống yên ổn. Đạo lý đó nàng hiểu rõ, thế nhưng nàng lại không làm được. Nàng có kiêu ngạo của mình, bảo nàng giả vờ ngu ngốc, khuất phục người khác là điều không thể. Sở dĩ đến nay nàng vẫn làm việc cho Tống Nhân Tông một phần là do nghĩ tình huynh muội, một phần là do hắn nắm được yếu điểm của nàng. Bất quá, đây cũng là lần cuối cùng nàng bán mạng cho hắn. Từ lúc bắt đầu yêu thích Giang Ngọc Phụng, nàng mới thấy được mạng sống của con người mong manh thế nào. Nàng không muốn đặt mạng sống của mình trên đầu dao mũi kiếm, không muốn Giang Ngọc Phụng phải thấp thỏm lo lắng cho mình. Nàng yêu Giang Ngọc Phụng, nàng chỉ muốn Giang Ngọc Phụng sống thật vui vẻ.

Không nghe Triệu Đình trả lời, Giang Ngọc Phụng cũng chẳng nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng dựa vào vai đối phương. Thời gian gần đây xảy ra quá nhiều việc làm nàng có chút tiếp nhận không nổi. May mắn Triệu Đình vẫn còn sống, nếu không nàng thật không biết nửa đời còn lại mình phải đối mặt như thế nào?

Giang Ngọc Phụng nhắm nghiền hai mắt, một lúc sau mới hạ giọng nỉ non:

- Đình nhi! Đứng ở lập trường con dân Đại Tống, ta thật hi vọng nàng vì hàng vạn lê dân bá tánh ngăn chặn một cuộc binh đao, nhưng ở vị trí một người thê tử, ta ngàn lần không mong muốn nàng gặp nguy hiểm. Đình nhi! Ta thật sự rất mâu thuẫn… Rất mâu thuẫn…

Nàng nói được đến đây, âm thanh lại trở nên nghẹn ngào, nước mắt tẩm ướt cả một mảnh y phục Triệu Đình.

Triệu Đình ôm chặt Giang Ngọc Phụng. Tim nàng theo tiếng khóc của Giang Ngọc Phụng mà không ngừng co thắt đau đến tưởng chừng không thể hít thở. Nàng nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy gò của Giang Ngọc Phụng, ôn nhu dỗ dành:

- Phụng nhi ngoan. Đừng khóc… Thật ra ta không hề cao thượng như nàng nghĩ. Ta là nữ nhân, ta cũng rất tự tư, ta không muốn hi sinh bản thân mình để cứu giúp những người khác, ta càng không thể xa nàng. Thế nhưng cũng vì không thể xa nàng, ta càng phải ngăn chặn cuộc chiến này. Có lẽ nàng cũng biết, hoàng tộc không hề có cái gọi là cốt nhục thân tình. Nếu để Lục vương gia giành được giang sơn, hắn nhất định sẽ không tha cho chúng ta. Chết không có gì đáng sợ, ta chỉ không thể yên tâm để lại một mình nàng. Phụng nhi! Nàng hẳn là hiểu ta đúng không?

Giang Ngọc Phụng ngẩng đầu nhìn Triệu Đình, trong ánh mắt mang theo một tia nghiền ngẫm. Nàng đột nhiên cảm thấy làm người của hoàng tộc thật ra cũng chẳng vui sướng như trong tưởng tượng của nhiều người. Hoàng tộc sở hữu tất cả vinh hoa phú quý mà người thường ao ước nhưng ai biết được phía sau đó lại là những cuộc chiến âm thầm tranh giành quyền lực vô cùng tàn khốc?

Qua một hồi lâu, Giang Ngọc Phụng mới chậm rãi gật đầu, nói:

- Ta hiểu.

Chỉ ngắn gọn hai chữ nhưng lại bao hàm tất cả tín nhiệm. Triệu Đình cảm thấy khóe mắt mình có chút nóng ẩm. Đời này có được một hồng nhan tri kỷ như Giang Ngọc Phụng, nàng còn cầu gì hơn?

Triệu Đình nâng tay ôm Giang Ngọc Phụng thâm tình hôn lấy đối phương. Cửu biệt gặp lại, đối với nàng vài ba câu không thể nào nói hết nhung nhớ trong lòng. Nụ hôn của Triệu Đình tràn ngập lửa nóng cơ hồ muốn mang Giang Ngọc Phụng cùng mình thiêu đốt thành tro vĩnh viễn hòa thành nhất thể.

Giang Ngọc Phụng cũng vòng tay ôm lấy cổ Triệu Đình, chậm rãi đáp lại. Trải qua một lần tưởng chừng như phải mất đi Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng không còn e ngại bất kỳ điều gì nữa. Hiện tại đối với nàng, ngoại trừ Triệu Đình ra, nàng không muốn quan tâm quá nhiều đến những thứ khác.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật