Chàng Hoàng Tử trong giấc mơ (Full + Ngoại truyện)

Ngoại truyện 5 - Bữa tiệc ấm áp



Ngoại truyện 5 : Bữa tiệc ấm áp

 

- Bảo Uyên! Con có biết đã mấy giờ rồi không? - Mẹ Puny gắt lên kéo người đứa con gái dậy

 

Cô mở mắt cầm đồng hồ lên

 

- 1h rồi ạ

 

- Mau lên! Ngày cưới mà con dám ngủ như vậy

 

- 3h mới tổ chức mà mẹ. Con chỉ cần 1 tiếng là chuẩn bị xong rồi

 

- Con gái con đứa. Chỉ biết ăn với ngủ. Mẹ phải cảm tạ trời đất bao nhiêu lần mới gả được cô đi thế này. Thật là. . .

 

- Con còn chưa muốn kết hôn là anh ấy đòi đấy chứ

 

- Mẹ phục con rể thật. Chịu được đứa ngốc như cô

 

* * *

 

Lễ cưới được tổ chức tại một khách sạn lớn. Cũng như đám cưới của Tan, mọi người đến rất đông. Gum lần này làm phù dâu cho Puny, cô nàng trông cũng rất xinh xắn với làn da trắng không tì vết. Phù dâu là Gum thì đương nhiên phù rể là đại thiếu gia Huan đẹp trai nhưng keo kiệt rồi >__<

 

Puny vẫn đang ở trên xe cùng mẹ đi đến khách sạn. Vyl đợi chờ cô nàng mà sốt ruột. Con bé ấy, đến ngày quan trọng mà vẫn ngủ quên. Khi nào về nhà phải dạy dỗ mới được

 

Đến nơi, cô bé đã thấy mọi người đến cả rồi chỉ đợi mỗi nhân vật chính là mình. Cô bé giờ mới thấy mình quá tắc trách. Cũng may, chỉ tới trễ vài phút.

 

Trên lễ đường, cô từng mong muốn có bàn tay của người bố đưa mình đến gần với người chồng tương lai và tận tay trao cho anh cô con gái của mình. Nhưng bây giờ liệu có thể không? Bố cô có đến không?

 

Khi đang từ từ bước lên bậc của lễ đường thì một bàn tay nắm lấy tay co bé. Ngoảnh sang, là bố. Cô vui mừng khôn xiết, cứ ngỡ giờ có thể ôm chầm lấy ông. Ông như hiểu nên gật gật đầu

 

- Để bố dắt con

 

- Vâng

 

Trên lễ đường, cô gái nhỏ nhắn với mái tóc óng ả được búi cao lên, để rơi vài sợi tóc mỏng manh, xoăn nhẹ chạm đến bờ vai trắng đầy quyến rũ. Bộ váy trắng ôm sát lấy thân hình nhỏ xinh, đôi chân dù bước có chút khó khăn nhưng cô bé ấy vẫn cố gắng cười nhìn anh.

 

Đến nơi, bố cô đặt tay cô vào tay Vyl. Bố cô mắt hơi ướt nhưng vẫn cố gắng lên tiếng:

 

- Từ nay con gái tôi giao cho cậu. Nó mà có mệnh hệ gì thì cậu đừng có van nài ông bố độc ác này. Nhớ đấy! Cậu phải chăm sóc cho nó, biết không? Phải luôn nhớ nó là bảo bối của tôi không phải đồ chơi của cậu

( Cháu thích câu này của bác :v)

- Bố. . . - Puny thấy mấy lời nói này có phần răn đe thái quá

- Đó. Giờ thì nó bênh vực cậu rồi. Ông bố già này không mong gì hơn hai đứa sống hạnh phúc

 

- Bố đừng lo, con sẽ chăm sóc cô ấy - Vyl đáp

 

- Nhờ cả vào cậu

 

Vyl nắm chặt tay Puny. Anh cười nhìn cô bé. Không ngờ hai người cũng có ngày này - một ngày không có cãi lộn

 

Tan đứng trước mặt hai người trên tay cầm một quyển sổ

 

- Minh Huy, cậu có đồng ý lấy cô gái này làm vợ không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp cậu có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh cô gái này không? Và trên hết, cậu sẽ luôn nghe lời chứ?

 

- Tôi đồng ý - Anh chẳng cần đến giây nào suy nghĩ đã đáp ngay

 

Tan gật đầu, mỉm cười. Cậu bé này giờ kiên quyết quá rồi. Đến anh còn phải suy nghĩ đến 5s mới đáp mà cậu lại chỉ cần đợi anh đọc xong đã đáp ngay. Nể phục, nể phục cậu

 

- Bảo Uyên, cô có đồng ý lấy chàng trai làm chồng không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp cô có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh chàng trai này không? Và trên hết, cô sẽ luôn nghe lời chứ?

 

2s. . . 5s. . . 10s . . . 13s . . .

 

Puny vẫn im lặng

 

- Này, em trả lời đi chứ - Vyl giục

 

Cô vẫn im lặng

 

Trời. Con bé này đừng nói là đến giờ lại thay đổi quyết định không muốn kết hôn nữa. Tại sao chẳng nói năng gì cả. Lần này Vyl thực sự thấy lo đấy! Anh không nghĩ mình chịu nổi cú sốc nếu con bé ấy nói không

 

- Em không đồng ý cũng phải trả lời - Vyl lại tiếp tục

 

- Em . . . em. . . - Cô bám chặt lấy tay Vyl

 

- Mau nói đi - Cô làm anh mất bình tĩnh rồi

 

- Anh nói hộ em được không? - Puny vẫn chưa lên tiếng về cái chuyện kia

 

Ở dưới lễ đường, cả hai bên nhà sốt sắng đứng hết lên, mẹ Puny nhăn mặt:

 

- Con bé này nó làm sao thế? Còn không mau trả lời đi - Nói xong, bà lấy tay lau mồ hôi trên trán

 

- Mẹ đừng lo. Cậu ấy chắc là run quá thôi - Lin chấn an tình thần mẹ nuôi

 

- Ừ. Mong là không sao

 

Tan đứng đã mỏi chân, anh thầm phục cô em dâu cứng rắn này. Trước chuyện cả đời mình suy nghĩ rất thấu đáo, thấu đến mức nghĩ đến 2 phút rồi vẫn chưa đáp

 

- Cái này em phải tự nguyện. Anh không ép em

 

- Nhưng . . . em run quá! Không nói được !

 

Ặc. Tan hủy cái suy nghĩ vừa rồi. Con bé này là nghẹn ngào, là run quá không nói lên lời.Còn tưởng đâu nó suy nghĩ kĩ quá chứ!

 

- Tôi. . . tôi . . . TÔI ĐỒNG Ý - Puny lấy hết can đảm nói to làm mọi người giật nảy mình nhưng mà được màn thở phào đồng nhất

 

- Tiếp theo, chú rể, hãy đeo nhẫn cho cô dâu - Giọng Tan dõng dạc

 

Vyl cầm chiếc nhẫn từ tay Tan, anh cẩn thận đeo vào tay cô bé. Giây phút này thực sự rất cao quý, rất nghẹn ngào

 

- Giờ cô dâu hãy đeo nhẫn cho chú rể

 

Puny tay hơi run cầm lấy chiếc nhẫn, cô bé lại từ từ, chầm chậm, lâu la làm Vyl sốt sắng

 

Anh lại chợt nghĩ liệu đến giờ con bé có lại định không chịu đeo nhẫn đấy chứ! Anh nắm chặt tay Puny, chấn an:

 

- Không sao! Đừng lo

 

Cô gật nhẹ đầu rồi cầm tay Vyl lên đeo nhẫn cho anh

 

- Được rồi. Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu - Tan nói xong gập quyển sách lại và lẳng lẽ bước khỏi lễ đường, nhường phần lãng mạn cho hai nhân vật chính

 

Puny còn tưởng bây giờ hai người có thể xuống và ăn cơ. Cô vẫn đang nghĩ thế nên cười ai ngờ nghe xong thì muốn mếu. Hôn sao? Giữa cả nghìn ánh mắt kia sao? Nghĩ thôi đã cảm giác mặt nóng hết lên

 

- Nào, vợ. Chúng ta. . .

 

- Bỏ qua được không?

 

- Không. Em không thấy họ đang chờ sao?

 

- Nhưng mà em không muốn

 

- Em còn chậm nữa, anh sẽ cưỡng hôn đấy

 

- Khoan đã em . . .

 

Câu nói còn dang dở thì bàn tay mạnh mẽ đã giữ chặt eo cô và kéo lại gần. Không chờ đợi thêm, môi anh đã chạm đến đôi môi đỏ như anh đào, dịu dàng cảm nhận vị ngọt của nó.Nụ hôn ngọt ngào mà cuốn hút khiến bao người thầm ngưỡng mộ

 

Vyl nhìn Puny, cười thật ấm. Cô cũng nhìn thẳng vào mắt anh với đôi má hơi hồng hồng bởi nụ hôn vừa rồi. Vậy là từ nay cô và anh đã chính thức là người một nhà

 

Tiếp theo đó là qua từng bàn và chào hỏi mọi người. Ai nấy cũng đều chúc tụng những lời chúc thật đẹp. Đi đến bàn của hai bên gia đình, thấy mẹ cô hơi buồn, Puny bất chợt thấy tủi. Mẹ cô đã bao năm nay một mình nuôi cô lớn, giờ xa mẹ rồi, mình mẹ ở nhà làm sao chịu được đây. . .

 

- Hức hức. . . Mẹ ! - Puny không kìm nổi nước mắt lao đến ôm mẹ

 

- Con bé này, ngày vui sao lại khóc hả? - Mẹ cô lau nước mắt cho đứa con gái

 

- Nín đi, mẹ thương! - Mẹ cô ôm vội lấy đứa con gái vỗ vai an ủi

 

- Con dâu, đừng khóc. Mẹ không bắt nạt con,được không? - Mẹ Vyl cũng an ủi

 

Lời an ủi dễ thương như thế, cô lại bật cười. Không khóc nữa

 

- Con không khóc nữa đâu, bác gái

 

- Trời, con dâu, con đừng gọi mẹ như thế!

 

- Vâng, mẹ!

 

- Ngoan

 

- Bác trai, bác gái, cô dâu, chú rể, mọi người đứng ra kia chụp ảnh đi ạ - Tan lên tiếng

 

Và thế là buổi lễ kết thúc bằng những bức ảnh rất đẹp. Một trong số đó là ảnh có đủ mọi người trong gia đình, có cả đám bạn nhí nhố của cả hai, bức ảnh chứa đựng nhiều kỉ niệm

 

* * *

 

Anh quản lí từ nãy tuy là lái xe nhưng cứ tập trung vào cặp đôi mới cưới ngồi ở ghế sau. Cậu chủ của anh vừa nãy đúng là làm người ta rất ngạc nhiên. Có thể hôn giỏi như vậy, thật ngưỡng mộ. Giờ thì cô chủ của anh đang nằm dựa đầu vào cậu chủ, ngủ ngon lành. Càng nhìn càng thấy họ quá đáng yêu !

 

Đến nhà, Puny thấy người mình cứ như là được nâng lên. Đến khi nhận ra thì cô đã bị ai đó nhấc lên, Puny ôm lấy cổ anh trước khi mất thăng bằng

 

- Anh làm gì thế? Người lớn thấy đấy!

 

- Chồng ôm vợ thì có sao?

 

- Nhưng mà. . .

 

Anh mặc cô, vẫn ôm vào trong nhà

 

Bố mẹ Vyl thấy vậy liền chẹp miệng

 

- Nó có cần vội thế không?

 

- Cha nào con nấy - Mẹ Vyl lườm nhẹ ông chồng mình rồi cũng bỏ vào nhà

 

- Bỏ em xuống - Puny vẫn không chịu thua

 

Nhìn mọi người mà ngại. Thế này thì ngày mai còn dám vác mặt xuống nhà không đây!

 

- Mẹ! Cứu con - Mẹ Puny cũng về nhà Vyl hôm nay

 

- Mẹ còn bận chơi bài với mấy người này

 

Nói xong, một sòng bài đã được mở ra gồm có hai bà mẹ, một ông bố, một quản lí và một quản gia. Sòng bài mỗi lần tụ tập là đều rất náo nhiệt

 

Ôm Puny vào phòng, Vyl đặt con heo xuống giường, tay anh lướt nhẹ trên khuôn mặt đã đang và sẽ đỏ lên ngay tức thì của Puny. Tim cô bé giờ có thể nói là đang du lịch ở đâu đó rất xa. Điều ấy chứng tỏ là nó đã bay ra từ bao giờ rồi. Cô vẫn chưa quen lắm !

 

Khi tay anh chạm đến đôi môi ngọt ngào, trong lòng chỉ có một suy nghĩ đó là nuốt trọn đôi môi ấy. Anh cúi xuống chạm lên môi cô, từ từ nhưng lại có cảm giác rất khẩn trương. Bàn tay đã xiết chặt lấy từng kẽ tay của cô. Có một bờ môi mạnh mẽ xâm chiếm và một bờ môi chung thủy mím chặt. Cô sợ là nếu đáp lại nụ hôn này nhất định sẽ có chuyện xảy ra. Mà cô chưa sẵn sàng cho chuyện này

 

- Bảo Uyên, sao thế? - Anh đã mất kiễn nhẫn khi cô cứ nhăn mặt mà không chịu hợp tác

 

- Em. . . em chưa sẵn sàng

 

- Bao lâu rồi còn chưa sẵn sàng

 

- Chúng ta mới vào đây được 10 phút mà

 

- Từ lần đính hôn đã là 3 năm 2 tháng 1 ngày. Em còn chưa sẵn sàng?

 

- Còn nhiều thời gian mà

 

- Chiều mai anh phải đi Nhật

 

- Sao cơ? Anh lại sang đó?

 

- Còn một phần công việc bỏ dở

 

- Vậy. . . vậy . . . bao giờ về?

 

- 3 tháng sau

 

- Lâu vậy sao?

 

- Em thật nhát - Nói rồi, anh đi vào phòng tắm đóng sầm cửa lại

 

Anh đi rồi. Cô mới thở phào. Đáng sợ quá! Thì ra đêm tân hôn đáng sợ thế này. Cứ mải mê nghĩ, cô đang lăn lộn trên chiếc giường êm ái kia. Đựợc 30 phút thì anh bước ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm , người ở trần, tay anh đang lau lau tóc còn ướt. Puny từ bao giờ đã dán mắt vào thân hình hoàn hảo kia.Trời ơi! Quyến rũ quá đi à! Puny vẫn mải mê ngắm nhìn

 

Anh đi đến trước mặt cô vợ nhỏ, mỉm cười:

 

- Sao? Em sẵn sàng rồi?

 

Cô bé ngẩng đầu lên nhìn anh, lắc đầu

 

- Sao nhìn anh như thèm muốn vậy?

 

- Tại. . . tại anh quyến rũ người khác đấy chứ - Cô nói xong thấy ngại nên chạy vào phòng tắm

 

Anh bật cười. Con bé này, đáng yêu quá vậy! Nhưng thấy anh quyến rũ thì chẳng phải là đã chấp nhận rồi sao? Thật là..còn phải chờ đến bao giờ nữa đây?

 

Đợi mãi mà cô vẫn chưa ra khỏi. Anh hơi lo. Đừng nói là bất cẩn ngã trong đó đấy chứ!

 

Cô vẫn đang trong tình trạng hối hận phun trào. Vừa nãy chạy vào ddaay quên mang theo quần áo để thay. Làm thế nào đây?

 

Bây giờ mà quấn khăn tắm đi ra thì thể nào anh cũng nghĩ cô cố tình quyến rũ, cố tình kéo dài thời gian còn trong lòng thì đã đồng thuận. Mẹ ơi! Cứu con

 

Trong lúc ấy, sòng bạc nhà Vyl đã ồn ào hơn, mấy cô giúp việc cũng lập ra nhóm chơi bài riêng. Mẹ Puny từ nãy chơi thắng nhiều quá nên ngán ngẩm, thắng mãi cũng chán. Bất chợt lại hắt hơi vài cái. . .

 

Chẳng lẽ lại ngủ luôn trong này, cô bé đành liều mạng đi ra với chiếc khăn tắm trên người. Lò dò từng bước cô đi ra phía tủ quần áo và thờ phào một cái. Thoát nạn rồi

 

- Đó là tủ quần áo của anh! - Một giọng nói vang lên

 

==!

 

Xong rồi. Đồ đạc đã chuyển qua đây đâu mà có. Vừa nãy tại anh bế cô lên đây nên có ai đem lên đâu. Đáng ghét quá đi! Đồ độc ác

 

- Không sao. Mặc vậy đủ rồi - Anh cười nói

 

- Anh đừng nhìn nữa có được không?

- Bảo Uyên, em không lên thì anh giận đấy

 

- Giận thì sao?

 

- Không kiềm chế được đâu

 

Cô bé kéo kéo cái khăn tắm lên trên rồi nằm xuống mép giường. Anh nhấc cô nằm xuống cạnh mình trước con mắt ngạc nhiên của cô. Chết thật rồi! Cứ thế này thì sẽ chết mất!

 

Cô bé với lấy cái chăn che trước người mình. Lúc anh vòng tay ôm cô, cô giật nảy mình. Đang chuẩn bị ngủ rồi mà

 

- Ôm thôi mà, em căng thẳng gì

 

Trong vòng tay ấm áp ấy, Puny thấy mình dễ ngủ hơn, từ bao giờ cô bé đã ngủ dễ dàng

 

Bất chợt, một cảm giác nóng nóng, khẽ mở mắt, anh lại không nằm yên, anh hôn lên trán cô , mũi cô rồi môi sau đó đến cổ...

 

Cái chăn cô che người anh cũng gạt xuống, để lộ bờ vai trắng ngần, Puny còn tưởng mình mơ ngủ nên lại nhắm mắt. Nhưng khi cảm giác anh ghì chặt người mình xuống thì rõ là rất thật. Cái kẻ này, dám nhân lúc cô ngủ để xâm phạm

 

Anh phải mất một lúc sững sờ thì mới hoàn hồn lại. Cô bé bình thường mặc rất kín thành ra anh không nghĩ cô quyến rũ thế này. Hôm nay quả thực rất quyến rũ. Puny khẽ đẩy cái kẻ háo sắc kia ra, mặt phụng phịu:

 

- Anh làm gì đấy hả?

 

- Không biết

 

- Anh mà còn vậy nữa em sẽ sang phòng khác

 

- Được rồi. Anh không làm gì em! Ngủ đi

 

- Anh làm em không dám ngủ nữa rồi. Đồ háo sắc

 

- Em thì không?

 

- Em có nhưng biết kiềm chế

 

- Anh hứa. Không làm gì!

 

Yên tâm. Cô bé lấy chăn đắp quanh người. Nằm cạnh tên hắc ám này không cảnh giác là chết chắc. Một lúc sau, cô bé đã ngủ say lại ngay. Cô bé dễ ngủ!

 

- Trẻ con. Em quá trẻ con! - Vyl nhìn cô

 

- Nhưng anh lại rất thích đồ trẻ con là em

 

Anh đặt tay lên gối rồi nhấc cái đầu nhỏ của cô vào tay mình kéo gần lại. Cảm giác được ôm người mình yêu thế này rất thú vị. Cô cũng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh

 

* * *

 

Sáng sớm

 

Puny tỉnh dậy và thấy đầu mình hơi đau. Nhìn quanh mới thấy cánh tay của Vyl cô mới biết cả đêm anh đã phải chịu đau vì cô. Thương anh, cô liền tặng chồng mình một cái hôn vào cánh tay ấy. Anh vẫn đang ngủ rất say, chắc là đêm qua vì cô mà mất ngủ. Ngắm kĩ khuôn mặt của anh một lúc, Puny chợt nhớ đến đống quần áo của mình, giờ thì mặc cái gì đây! Còn chưa đem đồ lên!

 

Cô vừa he hé mở cửa đã thấy mấy cái valy của mình ở ngoài cửa. Chắc là anh quản lí đem lên. Chu đáo quá! Phải tăng lương chứ sao lại trừ lương anh chứ?

 

Cô đem đồ vào rồi thay bộ quần áo của mình. Mặc đồ của cô đúng là rất thoải mái. Chuẩn bị xong, cô phóng xuống dưới nhà, bà quản gia đã dậy và cả mấy cô giúp việc nữa nhưng trong nhà chưa ai dậy. Thấy cô, mấy người giúp việc hơi sờ sợ. Nguyên nhân thì ai cũng biết rồi đấy. Cô học nấu ăn rồi mà, mọi người đừng bắt cô phải ăn không ngồi rồi chứ

 

- Cháu dâu. Cháu dậy rồi sao?

 

- Vâng. Chào mọi người

 

- Chào cô chủ - Tất cả cúi đầu

 

Puny xua tay:

 

- Thôi ạ. Mọi người đều lớn tuổi sao lại gọi cháu thế! Cháu là Bảo Uyên. Cái tên ấy khó gọi lắm ạ

 

- Không không, chúng tôi chỉ là làm theo phép tắc

 

- Được rồi. Phép tắc là do chủ đặt ra. Mọi người gọi cháu là cô chủ thì cháu cũng có quyền phải không? Cháu muốn mọi người gọi cháu là Bảo Uyên

 

Bà quản gia chỉ cười. Cô bé này đúng là khác người nhưng vô cùng thú vị. Thảo nào cậu chủ của bà lại yêu thương cô như thế!

 

Một lúc sau thì cả nhà đã dậy. Puny nhanh chóng chạy ra ngoài phòng bếp, cười thân thiện:

 

- Bố mẹ đã dậy rồi ạ!

 

- Ô! Con ở đây sao? - Mẹ chồng cô lên tiếng

 

- Con muốn giúp bà một chút

 

- Hôm qua ngủ ngon chứ? Bố sợ con lạ nhà chưa quen khó ngủ

 

Puny sững người nhớ lại hôm qua. Ôi! Thật là. . .nghĩ mà mặt đã nóng lên. Trời ạ! Không thể để mọi người biết được. Mà thực ra cô ngủ ở đây đã mấy lần làm sao lạ nhà được :3

 

- Vâng.Nhưng mẹ con đâu rồi ạ?

 

- À! Mẹ con phải qua tiệm bánh từ sớm rồi

 

Puny hơi buồn buồn. Xa mẹ có một chút đã nhớ thế này

 

- Cô chủ! Cô nấu ăn sao? Ngon quá! - Anh quản lí nhìn đồ ăn trên bàn tấm tắc

 

- Anh ăn thử đi

 

- Cậu chủ, tối qua cậu ngủ ngon chứ?

 

Sau câu nói ấy là một cơn ho kịch liệt của Vyl. Anh nhìn sang Puny lòng vẫn không thể bình thường. Cô biết thế chỉ cúi đầu ăn

 

- Có Bảo Uyên sao mà không ngon chứ!

 

Anh còn nắm tay cô, hỏi:

 

- Phải không?

 

Puny giờ chỉ biết gật gật. Cơm còn nghẹn ứ trong miệng, không biết là nên nhai hay nuốt luôn. Trước bàn ăn mà anh không biết ngại, còn nói thế nữa

 

- Đúng rồi. Nhà ta có thêm con dâu đáng yêu thế này cái gì cũng tốt rồi - Mẹ Vyl cười nhìn mọi người

 

Và nhận được sự đồng ý của tất cả. Cô đá vào chân anh bất bình. Anh không tức giận mà vẫn cười, vòng tay ôm eo cô. Cái tên này, càng ngày càng hắc ám. Được rồi, 3 tháng đúng không? 3 tháng cô sẽ không nhớ anh đâu. Ai mà thèm nhớ

 

* * *

 

- Giờ thì em có muốn cũng hết cơ hội rồi - Vyl vừa sắp xếp đồ vừa lên tiếng

 

Puny ngồi trên ghế ăn bỏng ngô, mắt vô hồn nhìn anh đáp:

 

- Em không hề

 

- Được. Sau đừng có gào thét trong điện thoại kêu anh về

 

- Trời. Em mà phải thế á?

 

- Cá cược đi

 

- Nếu em mà đòi anh về thì em thua, được chưa?

 

- Thua thì sao?

 

- Thì anh ra điều kiện

 

- Nếu anh thua thì em có thể bắt anh làm theo ý em và ngược lại. OK?

 

Cô bé giơ kí hiệu OK. Nghĩ sao mà cô phải gào thét đòi anh về chứ. Có mà anh nhớ cô đến điên lên phải về thôi. Puny vẫn hí hửng

 

Puny thấy căn nhà trống vắng hẳn ra sau khi từ sân bay trở về nhà. Bà quản gia đang ở trong bếp dọn dẹp, thấy Puny về, bà còn chưa kịp nói gì đã thấy cô bé ấy chạy vào đòi giúp. Puny là thế, buồn thì buồn, đối mặt với người khác vẫn luôn tươi cười. Cô không muốn mọi người phải lo cho mình

 

Đang chán nản nằm ở trên phòng thì nghe tiếng gõ cửa. Là mẹ cô, may quá! Mẹ qua đây ba tháng thì đỡ buồn rồi. Mẹ chồng cô rất dễ thương nhưng thi thoảng lại phải đi dự tiệc tùng ở mấy công ti bên này. Nhiều khi lại cũng bận giải quyết công việc bên này. Cô cũng không dám làm phiền nhiều

 

- Uyên bảo bối! Mẹ mua cho con đồ ăn này

 

Cô bé chạy nhào đến, mắt rưng rưng. Mẹ làm cô cảm động quá. Đang đói mà có đồ ăn thế này còn gì bằng

 

- Đừng buồn. Mẹ qua đây với con rồi

 

- Chỉ có mẹ quan tâm con buồn mà qua đây

 

- Thực ra, . . .

 

Đừng thế chứ. Lí do mẹ qua đây không phải thương con sao?

 

- Mẹ qua đây tẩm bổ cho ấy mà. Mau sinh cho mẹ một đứa cháu nhé

 

Ặc. Ra thế. Thảo nào mẹ mua gì mà canh gà, gì mà cháo cá, gì mà thuốc bổ.Cuối cùng, thì chỉ vì thế!

 

Đâu phải lấy nhau một cái thì phải có con ngay đâu. Thôi, cứ để mẹ tẩm bổ, chuyện kia tính sau !

 

* * *

 

Đúng 3 tháng sau

 

- Bảo Uyên! Con ăn cái này đi! Cái này nữa - Cả hai bà mẹ bằng tuổi ngồi hai bên cứ thi nhau gắp đồ ăn vào bát một cô gái đã phát phì

 

Thực ra cũng chưa phì lắm nhưng đã béo hơn trước một chút

 

- Ư. . .Ư

 

Cô bé giờ nhìn thấy đồ ăn là muốn ói. Thật sự là ăn quá nhiều suốt mấy tháng rồi. Hai bà mẹ mỗi người một tay thì bảo cô sống làm sao được. Có khi sau vụ này cô lại kì thị đồ ăn cũng nên

 

- Con dâu! Con có thai rồi sao?

 

Cô vừa trở ra từ phòng tắm sau khi ói một trận. Nhưng mà. . .sao cô có em bé được. Chắc là nhầm thôi

 

- Không mẹ. Con chỉ là. . .

 

- Dạo này con toàn ăn đồ chua, lại còn ốm nghén thế rồi. Từ giờ mẹ phải tẩm bổ thêm thôi

 

- Tẩm bổ thêm?

 

Cô lại một lần nữa chạy vào phòng tắm. Chết rồi, sao cô lại có thể chứ?

 

Cô nghĩ đến cái tên chồng hắc ám kia. Anh đáng chết lắm. Hay là anh lừa lúc cô ngủ say

 

Ở đâu đó bên Nhật, có một chàng trai đang làm việc thì bất chợt hắt hơi

 

Hai ngày sau, vẫn cứ cái chế độ tẩm bổ khủng khiếp của hai bà mẹ, Puny lại không thể không phát ngán. Mà mỗi lần chán ăn cô đều lôi ô mai ra ăn. Mà lúc đang ăn ô mai, cô chợt nghĩ. Đây là đồ chua? Cái gì thế này?

 

- Bảo Uyên. Mày không được ăn mấy thứ đồ này - Cô vội đặt hộp ô mai xuống bàn và leo lên giường ngủ tiếp

 

Cô cứ nghĩ có nên gọi điện cho Vyl không?Nếu gọi thì nhận thua rồi còn gì. Nhưng không gọi thì chết mất. Cô sợ cái trò tẩm bổ này rồi!

 

Quyết định lên đỉnh điểm, cô nhấn số và . . . không nhấn nút gọi

 

Đã kiên quyết thế rồi mà nhận thua thì ngại chết

 

Vẫn chịu thêm vài ngày nữa, cô đã thật sự không gắng được nữa, tên đó còn chưa chịu về. . .

 

Cô chợt nghĩ một là ngại chết hai là bội thực mà chết

 

Thôi chọn ngại chết đi. Thua thì thua. Cùng lắm bị anh chế nhạo một chút, không sao

 

Lần này cô gọi thật

 

Vừa mới gọi Vyl đã nhấc máy ngay, cô lại thấy giờ hơi khó nói, nhưng lấy can đảm để đối mặt

 

- Chuyện gì? - Anh hỏi giọng lạnh băng

 

Cô hơi hắng giọng rồi đáp:

 

- Có chuyện

 

- Nói mau

 

- Em. . .em. . .

 

- Anh rất bận

 

- Em muốn anh về ngay bây giờ - Cô lấy hết can đảm

Từ trong điện thoại truyền đến một giọng cười châm chọc

 

- Chịu thua rồi sao?

 

- Anh có về không? Đã 3 tháng 5 ngày rồi anh còn chưa chịu về?

 

- Vợ nhớ anh sao?

 

- Em không nhớ anh thì anh vẫn phải về. Em nói rồi đấy! Anh mà không về thì đừng mong con anh gọi anh là bố. Ngày mai anh về mau đi. Em nói rồi đấy! Cúp đây

 

- Em nói gì? Con? Em có con?

 

- Đúng! Không nói nữa. Anh mau về vào ngày mai đi

 

- Khoan. . .

 

Chưa kịp nói tiếp thì đầu dây bên kia đã ngắt kết nối chỉ còn tiếng tút tút

 

Cánh cửa phòng làm việc của Vyl bật mở toang ra, Ryo còn đang định vào thì giật nảy mình. Cậu chủ đi đâu mà có vẻ gấp gáp thế này

 

- Cậu chủ! Cậu đi đâu thế?

 

- Về nhà - Anh nói rồi đi thật nhanh vào thang máy

 

- Ê! Khoan! Cậu về nhà mà không cho tôi biết là sao? Cậu chủ! Đợi tôi

 

* * *

 

Sau cuộc điện thoại đó, Puny chán nản nằm vật ra giường, ngủ được một lúc lâu, cô xuống nhà đã thấy đồ ăn đầy ụ trên bàn

 

- Mẹ! Chuyện này. . .

 

- Con xuống đúng lúc lắm! Vào đây ăn đi! Dạo này toàn bắt con ăn canh, chán lắm đúng không?

 

- Mau ngồi đi - Mẹ chồng kéo ghế cho cô

 

Nhìn mấy món này còn có cảm hứng. Cô bé lại ngồi ăn ngon lành. Vừa mới đưa thìa cơm cuối cùng lên miệng thì cửa phòng ăn bật mở kèm theo là hơi thở gấp gáp

 

- Ơ! Anh. . .

 

Còn chưa kịp nói gì anh đã đi vào kéo cô đứng lên

 

- Mọi người cứ ăn, con đưa cô ấy lên phòng - Nói xong anh kéo cô bé lên phòng

 

- Từ bao giờ nó lại gấp rút vậy chứ?

 

- Bọn trẻ đúng là. . . vừa về nó đã không chịu được

Hai bà mẹ chẹp miệng rồi cùng nhau ngồi ăn hết chỗ đồ ăn vừa mua

 

Vừa vào phòng, Vyl đã đóng sầm cửa lại, Puny thấy hơi sợ, anh lại định làm gì

 

- Em thay quần áo, đi theo anh

 

- Đi đâu?

 

- Bệnh viện

 

Nghe hai từ này cô đã thấy ớn lạnh. Ghét nhất là nơi ấy. Anh biết rồi còn nói vậy

 

- Em không đi

 

- Em không đi?

 

- Thì sao?

 

- Em có con?

 

- Mẹ nói thế!

 

- Chúng ta chưa có gì làm sao mà có?

 

- Chuyện này em phải hỏi anh đấy! Không phải anh nhân lúc em ngủ rồi giở trò thì có vậy không?

 

- Em còn không nhớ sau đó em cự tuyệt thế nào

 

- Em . . .em

 

- Cho em hai lựa chọn. Một là đi bệnh viện

 

- Em chọn cái thứ 2. Miễn sao không vào bệnh viện

 

Anh không trả lời đã nhấc bổng cô lên đặt xuống giường? Gì nữa?Chưa để cô nói gì đã ngay lập tức cởi từng chiếc cúc áo của cô. Đến cái cúc áo thứ 3 thì cô bé vội giữ tay anh lại

 

- Anh. . . làm gì đấy?

 

- Em chọn mà

 

- Thế cái hai không phải là không đi bệnh viện à?

 

- Em nghĩ anh ngốc sao?

 

- Vậy là gì?

 

- Làm giả thành thật

 

- Cái gì?Anh nói gì?

 

- Em không giải thích với mọi người. Bây giờ chỉ còn cách này

 

- Nhưng. . . nhưng. . .

 

- Em còn nợ anh một điều kiện

 

- Chuyện đó. . .

 

- Một là gộp chung hai cái làm một. Hai là tách riêng. Em chọn đi! Trước khi anh đổi ý ngày nào cũng ra điều kiện

 

- Anh. . . anh ép em

 

- Em định thất hứa?

 

- Được rồi. Anh muốn làm gì thì làm

 

Cô từ từ nới lỏng tay của Vyl ra. Nhưng có chút sợ hãi lại nắm chặt lại lắc lắc đầu. Anh xoa đầu cô rồi ghé sát tai:

 

- Đừng sợ

 

Cô hít một hơi rồi quyết không mở mắt nữa. Cứ coi như không biết gì cả. Híc híc. Dù không muốn nhưng cái cảm giác ấy, không thể nói không để ý là được

 

Anh nắm chặt tay cô, lúc ấy, có một điểm tựa nào đó dù nhỏ. Cô vẫn nhắm nghiền mắt cho tới khi anh hôn nhẹ lên mắt cô. Lúc ấy, Puny mở mắt ra và cảm nhận được ánh mắt chưa đựng tình yêu của anh. Cứ thế, cô nhìn anh không rời

 

- Vợ, giúp anh cởi áo đi

 

Cô giật nảy mình. Nhưng mà sợ anh ra điều kiện nên lại ngậm ngùi làm theo. Anh mặc áo sợ mi trắng rất quyến rũ. Cô thật sự thích anh mặc như thế. Khi đập vào mắt là thân hình quyến rũ của anh, cô lại đổ mồ hôi. Không khí nóng quá! Cô cắn môi, cởi áo anh ra khỏi người

 

- Cởi cái áo thôi mà khó khăn vậy

 

- Anh thử xem có khó khăn không. Anh thì hiểu gì

 

- Vậy anh thử với Bảo Uyên nhé!

 

- Cái này. . .

 

Cô vẫn mắc cái tội nói mà không suy nghĩ. Thôi thì đằng nào anh cũng làm vậy, cô có chối cũng nhằm nhò gì

 

- Mau lên đi - Cô chần chừ lên tiếng

 

Còn lâu la thêm nữa cô còn sợ hơn

 

- Em còn nóng lòng hơn anh nữa!

 

Cô cũng không nói gì

 

- Anh yêu em, Bảo Uyên!

 

- Em cũng vậy

..........



* * *

 

Vài năm sau đó

 

Puny đang ở trong bếp vật lộn với đống thức ăn trên bàn. Mỗi lần nấu ăn là các nơ - ron thần kinh căng thẳng hết cỡ. Thực ra, với tình hình hiện tại thì chắc không ai cho cô vào bếp đâu nhưng khổ nỗi cô thương người quá nên giờ thì thành ra thế này đây

 

Một tháng trước

 

- Cô chủ, sắp tới có thể cho chúng tôi nghỉ phép một thời gian được không?Đã lâu lắm rồi chúng tôi chưa được về quê!-Một người giúp việc lên tiếng

 

Puny đương nhiên là không gắt về chuyện này. Mấy chị ấy ở đây đã lâu mà chưa được về nhà, kể ra cũng tội. Nếu chị ấy không nói cô cũng không nhận ra. Dù gì thì cũng không quá cầu kì chuyện nhà cửa, cô có thể tự làm được

 

- Tôi sơ ý quá. Chị và mọi người muốn về trong bao lâu? Nếu gấp quá thì mọi người về hôm nay cũng được. Không sao đâu!

 

- Thật sao cô chủ? Tôi rất cảm ơn cô. Con tôi ở quê ốm nặng quá rồi

 

- Trời. Vậy mà chị không nói sớm. Chị mau về, đừng lo chuyện ở đây. Tôi tự làm cũng được. Con chị ốm cần đến mẹ bên cạnh. Chị về hôm nay đi

 

- Vậy tôi sẽ lên đây sớm. Cô chủ, cô phải giữ gìn sức khỏe đấy!

 

- Vâng. Nhưng tôi đã kêu chị đừng gọi là cô chủ rồi mà

 

Haiz! Puny thở dài. Họ cứ phân biệt đẳng cấp thế này à. Có gì đâu chứ? Chỉ là một cách gọi, cố chấp thật đấy! Chợt nghĩ, bà quản gia và anh quản lí chẳng bao giờ xin nghỉ phép. Chẳng lẽ họ tận tâm đến vậy sao? Kì này Puny phải kêu họ về nhà mới được. Nếu không sẽ là con người vô tâm mất!

 

Không đợi thêm, cô ra ngoài phòng khách tìm hai người

 

- Bà, anh Ryo. Tôi có chuyện muốn nói - Puny lên tiếng

 

Ryo đang ngồi cùng bà quản gia và một cô bé ở ngoài phòng khách. Puny vừa ra thì anh nhanh tay lấy điều khiển tắt vội cái ti vi

 

- V-Vâng! Có chuyện gì thế?

 

- Hai người vào phòng làm việc đã

 

- Cô chủ! Cô . . .đuổi việc chúng tôi sao? - Ryo hốt hoảng lên tiếng khi nghe Puny nói về việc hai người không cần ở đây mà hãy về nhà

 

Puny xua tay:

- Không phải. Tôi muốn hai người nghỉ phép

 

- Khỏi cần. Bà ở đây lâu rồi. Không cần đâu

 

- Đừng thế chứ. Bà và anh ở đây lâu vậy rồi còn tận tâm như vậy. Lần này cho mọi người nghỉ phép nhưng phải về sớm đấy! Nếu không chịu thì thực sự bà và anh vẫn không chấp nhận rằng cháu là cô chủ. Cháu không xứng làm. . .

 

- Không. Không phải. Chúng tôi chấp nhận nghỉ phép - Cả hai đồng thanh

 

* * *

 

Hiện tại, Puny nhớ lại cái ngày cho họ nghỉ phép. Có hối hận một chút nhưng mà thôi, họ cũng rất nhớ nhà mà. Giống như cô cũng rất nhớ mẹ lúc chuyển qua đây sống vậy

 

Puny vẫn loay hoay trong bếp chuẩn bị đồ ăn. Vyl đã đi Nhật được một tuần nay ở nhà có mỗi cô và Bảo Ngọc nên hơi trống vắng một chút. Nghĩ tới đây cô mới nhận ra là hôm nay sinh nhật Bảo Ngọc. Vậy mà bố nó còn chưa chịu về nữa. Có phải là ở đó quên luôn cô với con rồi không? Công với chả việc. . .

Cô hơi bực nên không để ý từ bao giờ đã có người dùng cơ thể ấm áp ôm từ phía sau. Mãi lúc sau khi anh hôn nhẹ lên cổ cô, hơi ấm và bờ môi ấy khiến Puny giật nảy mình quay người lại

 

- Anh. . . về từ bao giờ thế?

 

Anh không đáp chỉ một mực ôm chặt cô. Cô cảm nhận được sự mệt mỏi từ hơi thở của anh. Dù đang giận một chút nhưng ngay lập tức lại bình ổn trở lại

 

- Công ti có chuyện gì sao?

 

Anh lên tiếng có phần mệt mỏi

 

- Có chút chuyện

 

- Vẫn ổn chứ? Anh lên phòng nằm đi- Cô hơi nhích người đẩy anh ra

 

Bàn tay ấy dù một chút cũng không rời. Anh ôm cô chặt hơn

 

- Một chút thôi

 

- Người em toàn mùi thức ăn anh tránh đi thì hơn!

 

- Đói mà - Anh vùi đầu vào tóc cô

 

- Nhanh thôi. Anh ra ngoài kia đợi. Em sẽ đem thức ăn ra. Ngoan nào

 

- Một giây cũng không chờ được - Anh cúi xuống hôn lên cổ cô

 

A! Anh đói cái gì mà hết hôn tóc người ta giờ lại hôn cổ! Cái tên Sói heo này

 

Cô quay người lại:

 

- Anh không phân biệt được đồ ăn hả?!

 

- Đói tới mức muốn ăn em - Vyl cắn nhẹ cổ cô

 

* * *

 

Bảo Ngọc đứng đợi ở cổng trường sau khi tan học mà vẫn không thấy bố đâu! Rõ ràng cô bé nhớ là bố gọi điện nói rằng hôm nay bố về sẽ đón Bảo Ngọc. Mọi người đều đi về hết Bảo Ngọc nghĩ ngợi một lúc rồi bước ra khỏi cổng trường trong nỗi tiếc nuối. Cô bé đi bộ về nhà mặt phụng phịu rõ là tội

 

- Bố dừng xe lại đi

 

- Sao vậy, Jack? - Cả hai con người ngồi ghế trên quay lại nhìn cậu con trai hỏi

 

- Con nhìn thấy bé Ngọc - Jack đáp và chỉ lên phía trước

 

Chiếc xe đi thêm một đoạn rồi đỗ lại

 

- Bảo Ngọc, học về hả?

 

Bảo Ngọc quay qua phái có tiếng gọi, môi nở nụ cười

 

- Cô Jane

 

- Ừ. Lên xe đi nhóc

 

Ngọc vui vẻ chạy lại gần rồi mở cửa xe chui vào trong ngồi gần Jack. Cô bé cười dễ thương với Jack làm cậu suýt chút thì đỏ mặt vì ngượng!

 

- Sao cháu của cô lại phải đi bộ về thế này? - Jane lên tiếng

 

- Mẹ cháu cho chú Ryo về nhà rồi. Bình thường cháu vẫn đi bộ về mà cô. Chỉ có điều bố hôm nay nói về về sẽ đón cháu mà đợi mãi chả thấy đâu

 

Tan đang lái xe cũng lắng nghe và xen vào:

 

- Không phải chứ. Lần sau có đi về thì về cùng Jack cũng được. Cháu đi một mình vậy đâu an toàn

 

Bảo Ngọc đáp lễ phép rồi lần nữa quay qua Jack

 

- Anh Jack có phiền không nếu…

 

- Không - Jack chưa đợi Ngọc nói hết câu đã đáp ngay

 

Cậu muốn đi cùng Ngọc còn không hết nữa là cảm thấy phiền

 

- Anh dễ thương quá - Ngọc ôm người Jack

 

Tan, Jane nhìn qua gương thấy hai đứa thân thiết vậy trong lòng cảm thấy vui, khẽ nhìn nhau cười!

 

Còn Jack thì không dám nói lời nào cứ để Bảo Ngọc ôm ấm áp như vậy. Cô bé ấy hồn nhiên, đáng yêu và rất vô tư nên chẳng biết hành động thân thiết này làm Jack thấy ngại. Cậu quý Ngọc nhất trong mấy đứa em kia. Vì thế chỉ một hành động nhỏ của Ngọc với cậu thôi cũng đủ làm cậu thấy khó xử




* * *

 

Trong khi đó ở trong nhà bếp

 

- Minh Anh sẽ không thích đâu! Bảo Ngọc cũng sắp về rồi. Hơn nữa, đây là nhà bếp mà! AAA - Puny đẩy người Vyl ra rồi loạn xạ hết cả lên

 

Tuy đã là vợ chồng nhưng biểu hiện thân thiết quá mức này cô vẫn chưa chấp nhận được. Hơn thế Bảo Ngọc mà thấy sẽ chẳng tốt chút nào!

 

Anh chỉ cười xoa đầu cô

 

- Em nói vậy nghĩ anh sẽ tha cho em sao?

 

- Xấu… xấu hổ lắm - Cô nói nhỏ đủ để anh nghe thấy

 

- Đây không phải lần đầu còn ngại cái quỷ gì chứ!

 

- Đồ chồng tồi. Anh biết là em nhớ anh lắm không hả? - Puny ôm lấy người anh

 

Anh để cô đánh mình một lúc lâu. Anh cũng có lỗi khi bỏ vợ con ở nhà trong khi cô còn đang mang thai như thế! Lại là công việc. Thật mệt mỏi

 

Cô cũng chỉ giận anh được một chút rồi lại vòng tay ôm lấy cổ anh. Cô hôn nhẹ lên môi anh, rất nhẹ, chỉ như làn gió thoáng qua rồi rời đi! Anh lại kéo cô, ngấu nghiến hôn

 

Cả hai vẫn đang chìm đắm trong thế giới riêng của họ mà không nhận ra đứa con gái nhỏ từ bao giờ đã về

 

- Cá...mẹ ơi! Cá… cháy rồi - Bảo Ngọc nhìn con cá đang xèo xèo trên chảo đã đen xì

 

Cô nghe loáng thoáng thấy tiếng Bảo Ngọc liền đẩy Vyl ra. Anh không để ý lắm vẫn cắn cổ cô! Cả tháng trời xa cô anh thật sự rất nhớ! Nhớ đến mức nhìn cô là muốn cắn

 

- Ơ! Bố mẹ đang làm gì thế? - Bảo Ngọc ngây thơ lúc này mới nhìn lên bố mẹ nó

 

Lúc này Vyl mới buông cô ra. Cái tên chồng đáng ghét! Nghe con gọi rồi còn muốn tiếp tục nữa

 

- K-Không có gì đâu bảo bối! Mẹ nấu món khác cho Ngọc nhé

 

Nói rồi. Cô đẩy Vyl và Ngọc ra ngoài mặt vẫn còn hơi đỏ

 

- Bố đẹp trai. Bố với mẹ vừa làm gì thế? Sao bố lại cắn vào cổ mẹ như Vampire ấy

 

- …

 

Bảo Ngọc kéo áo lên che cổ:

 

- Hay bố là Vampire thích cắn cổ người khác

 

- Ai cho con xem mấy cái phim nhảm đấy

 

- Anh Jack =.=

 

- Sớm muộn gì con cũng bị nó cắn cổ

 

- . . .

 

- Con hát cho bố nghe nhé!

 

- Ừ

 

“ Ba là xúc xích bò

 Mẹ là xúc xích heo

 Con là xúc xích gà

 Ba xúc xích ngon ngon

 

 La là lá la la

 Nấu với mì ăn liền”

 

Hôm trước là ngày thi học kì , tất cả các môn đều tốt có mỗi môn Nhạc là bị cô chê trách một trận. Cô bé hơi ức một tí nhưng mà vẫn cho rằng mình làm rất đúng

 

- Con đang hát cái quỷ dị gì thế? - Một bộ mặt có chút khó chịu

 

- Bố! Con tự sáng tác lời đấy! Hay không ạ?

 

- Không

 

- Tại sao?

 

- Vì bố không thể là xúc xích bò

 

- Ồ - Cô bé cười

 

Một lúc sau cô bé mới mè nheo sự xấu tính của cô giáo

 

- Cô nói là chúng con phải hát thật sáng tạo theo cách của riêng mỗi người. Hát bằng tất cả con người mình. Vì thế con đã làm đúng như lời cô dặn

 

- Rồi . . .?

 

- Rồi con bị cô trách mắng. Rõ ràng con đã sáng tạo còn gì. Con còn hát bằng cách riêng, bằng con người của mình. Thế mà cô vẫn cho điểm B. Người lớn thật khó hiểu

 

Bảo Ngọc mặt phụng phịu rõ là đáng yêu. Bố cô nghe xong rất đồng thuận. Con gái anh hát sáng tạo như thế còn gì nữa. Chỉ là sáng tạo quá nên hơi thảm họa thôi

 

- Mà hình như hát bằng mỗi cái dạ dày phải không?- Bố cô bé đột nhiên hỏi

 

- Vâng. Hôm ấy con đói quá. Mà con người thì có cả dạ dày mà bố. À quên. Nhắc đến dạ dày con đói quá! Bố, hôm nay sinh nhật con bố cho con đi công viên nhé! Mấy lần bố hứa rồi mà. Bố không cho con đi thì con dỗi, ứ ăn cơm, ứ đi học, ứ chơi với bố

 

Trời. Con bé này giờ còn biết nũng nịu kiểu tiêu cực như vậy nữa. Càng ngày càng giống mẹ nó. Chỉ có điều con bé không bị ngốc thôi

 

- Được rồi

 

Chỉ đợi câu nói đó, Bảo Ngọc phi ngay vào nhà bếp để bàn chuyện với mẹ

 

- Mẹ ơi - Cô bé gọi

 

Nghe cái giọng ngọt ngọt của đứa con gái, bà mẹ trẻ thấy vui lạ. Con bé đáng yêu vô cùng. Nhìn thôi đã muốn ôm nó rồi

 

- Sao thế bảo bối?

 

- Mẹ không cần nấu cho con với bố đâu ạ

 

Nghe tới đây, thật sự là yêu con bé thêm rồi đấy! Biết mẹ nó vất vả mà vừa đi học về đã ngoan như vậy. Không uổng công cưng chiều nó mấy năm qua

 

- Thật sao?

 

- Vâng- Ngọc đáp chắc nịch

 

Không chờ đợi gì thêm, Puny cởi phăng cái tạp dề ra vắt lên giá treo đồ. Cô đoán là hôm nay sinh nhật Bảo Ngọc chắc chắn nó mè nheo đòi đi chơi rồi. Đỡ được một hôm, thật thích

 

- Mẹ chỉ cần nấu cho mẹ thôi. Bố hứa là cho con đi chơi công viên rồi. Gặp mẹ sau nhé!Con đi đây

 

Cái gì thế này?Con bé này, nó dám. . .Đúng là không thể tin được. Dám đi mà bỏ mặc mẹ nó ở nhà. Được.

 

Đã vậy mẹ không tặng quà cho con. Không mua bánh sinh nhật cho con nữa. Nhóc con, dám đối xử với mẹ như vậy. Puny bực mình nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đang quay đi của Bảo Ngọc

 

- À quên! - Bảo Ngọc chợt quay lại

 

Có nên tin tưởng đứa con này thêm lần nữa không?

 

- Làm sao?

 

- Tối này mẹ gọi ngoại sang nấu cơm nhé! Sinh nhật con, con muốn ăn ngon

 

Nói xong, nó chạy ngay đi được

 

Con nhóc này, cô thấy nó chẳng sở hữu được cái gen ngoan ngoãn và tốt tính của mẹ nó gì cả. Toàn có cái gen hắc ám của bố nó không. Đặc biệt sở thích của nó là làm người ta tức chết mới chịu được hay sao? Cha nào con nấy! Thực mệt với cái gia đình này

 

* * *

 

Vừa đến công viên đã gặp người quen. Bảo Ngọc giơ tay vẫn vẫy

 

- Anh Jack ! Linh Nhi! Tường Quân ! Heyyyyyy

 

Thấy Bảo Ngọc. Cả đám chạy tới. Đúng lúc mấy đứa cũng định đưa quà nhưng chưa gặp cô bé. Jack thì chưa kịp đưa khi nãy Bảo Ngọc đã lon ton đi vào nhà rồi!

 

- Ngọc ngố. Anh còn tưởng em trốn đâu chơi rồi - Jack lên tiếng

 

- Ngố gì mà ngố. Có anh Jack mới ngố ấy. Tìm Ngọc sao?

 

- Anh ấy muốn tặng quà cho chị - Linh Nhi và Tường Quân đồng thanh

 

- Vậy à. Còn hai đứa thì sao? Quà chị đâu? - Bảo Ngọc chìa tay

 

Hai đứa cùng đặt vào tay Ngọc một cái kẹo mút vị dâu

 

- Bảo Ngọc, đòi quà là hư - Bố cô bé xoa xoa đầu đứa con gái

 

- Vâng

 

- Mẹ em đâu? - Jack nhìn quanh

 

- Mẹ em. . . ở nhà!

 

- Em đi chơi mà bỏ quên mẹ ở nhà là không được. Anh có bao giờ đi mà không đưa mẹ Jane cùng đâu - Nói xong, cậu không quên nhìn ra phía xa xa có mẹ Jane và bố Tan đang ngồi đó

 

- Không. Em chỉ muốn cho mẹ một bất ngờ thôi

 

- Là gì?? - Cả ba đứa cùng đồng thanh

 

- BÍ MẬT

 

- Linh Nhi! Tường Quân! Đến giờ về rồi - Hai bà mẹ, hai ông bố vẫy tay giục hai đứa nhỏ

 

- Thôi. Bọn em về đây. Chị Ngọc sinh nhật vui vẻ. Bye

 

- Bye

 

Lin, Zita và Gum, Huan kết hôn cùng ngày nên giờ có hai đứa con cũng cứ bám lấy nhau như hình với bóng. Thế là lần nào đi chơi cũng phải đi chung mới chịu. Giờ giục về cũng khó nhưng được cái rất nghe lời bố mẹ. Chúng nhìn chung đều là những đứa con ngoan ngoãn dù cho mỗi người có một cách thể hiện tình cảm riêng

 

- Anh Jack. Em cũng đi đây. Bye

 

- Khoan. Anh chưa đưa quà mà

 

- Bố đẹp trai nói là em đòi quà là hư

 

- Anh đưa thì em cứ nhận đi. Ngố quá

 

Jack véo má Bảo Ngọc một cái rồi mới yên tâm đi về. Cậu quý Bảo Ngọc vô cùng. Cô bé láu lỉnh mà lại đáng yêu. Có hơi ham ăn một tí, hay dỗi một tí nhưng đặc biệt quan tâm người khác. Nghĩ thôi đã quý rồi. Jack mỉm cười

 

- Sao? Muốn theo Jack về nhà?

 

- Con . . .con nói thế bao giờ. Con chỉ nghĩ là anh ấy thật tốt khi nhớ sinh nhật con thôi

 

- Ngốc. Sinh nhật con vào ngày được nghỉ nên nó nhớ thôi

 

- Bố. Sao bố nói anh Jack thế. Dù không là ngày nghỉ thì anh ấy vẫn nhớ thôi. Hừ

 

- Còn bênh người ngoài

 

- Con . . . con không nói với bố nữa. Bố toàn chọc con. Con muốn về nhà với mẹ à quên con còn phải mua quà cho mẹ nữa

 

* * *

 

6h30’ tối

 

- Này, con làm sao thế hả? Tự nhiên đang có em bé lại đi cho mọi người nghỉ phép hết.Bao giờ con mới trưởng thành hả?

 

- Mẹ. Họ ở đây lâu vậy rồi. Lúc trước con định là Bảo Ngọc lớn hơn một chút sẽ cho họ nghỉ phép. Giờ thì một chút đấy là nó lớn thế kia rồi, còn biết làm mẹ nó bực chết !

 

- Thôi. Ngồi xuống. Minh Anh nó mà biết con vất vả thế này, nó buồn đấy!

 

- Giờ này mà hai bố con nó còn chưa chịu về. Đi những đâu mà lâu vậy

 

- Mẹ chuẩn bị xong rồi đấy. Mai sẽ dẫn Bảo Ngọc đi chơi. Giờ mẹ về qua tiệm bánh đây

 

* * *

 

15 phút sau

 

Vẫn chưa thấy hai bố con trở về. Puny đi qua đi lại lo lắng. Muộn thế này rồi. Cô đang định chạy ra ngoài tìm thì đã thấy cô con gái nhỏ bé đứng trước cửa cười hiền

 

- Happy birthday to Mummy

 

Một âm giọng trong trẻo vang lên

 

- Bảo Ngọc. Con đi đâu giờ này mới về. Có biết là mẹ lo lắm không?Đii chơi về muộn thì phải nói với mẹ một tiếng chứ!

 

Bảo Ngọc không bực vì lời nói ấy. Cô bé lại gần ôm người mẹ trẻ mà dụi dụi. Mẹ lúc nào cũng yêu thương cô bé làm cô cảm thấy mình nên làm gì đó. Ngày thường mẹ đã rất mệt nhưng vẫn phải nấu cơm cho cô bé. Cho nên hôm nay cô muốn mẹ nghỉ ngơi. Hôm nay cũng là sinh nhật của mẹ nữa.

 

Cô giáo từng hỏi Bảo Ngọc là điều gì em cảm thấy kì diệu nhất trong cuộc sống thì cô bé không ngần ngại trả lời rằng điều ấy là mẹ. Đặc biệt là mẹ còn sinh Bảo Ngọc đúng vào ngày sinh nhật mẹ nữa. Điều ấy thật kì diệu và Bảo Ngọc sẽ trân trọng nó suốt cuộc đời này

 

- Bảo bối, khóc nhè đấy à? - Bố cô bé xoa xoa đầu cô

 

- Không có đâu bố. Bảo Ngọc sao lại phải khóc nhè! Hì hì - Nói xong, cô bé rời khỏi người mẹ, mỉm cười

 

Puny kéo đứa con gái vào trong nhà

 

- Mẹ nấu ăn không ngon, lần sau nhất định sẽ nấu ngon hơn cho Bảo Ngọc. Đây là đồ ăn ngoại làm cho con đấy!

 

- Không phải đâu mẹ

 

- Vậy là gì? - Ôm đứa con gái, Vyl hỏi

 

- Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm. Con cũng thương mẹ lắm. Mọi người về quê hết còn mình mẹ ở đây vất vả. Thế mà lúc nào Bảo Ngọc cũng đòi hỏi mẹ đủ điều. Mẹ chắc buồn lắm. Con hôm nay đòi bố cho đi công viên là vì con muốn mua quà cho mẹ. Con cũng không ghét đồ ăn mẹ nấu đâu. Con muốn mẹ nghỉ ngơi nên mới kêu mẹ gọi ngoại đến. Mẹ Uyên đừng giận Ngọc nhé! Đi mãi mà chẳng thấy thứ gì hợp với mẹ nên Bảo Ngọc đã quyết định sẽ tặng mẹ một bức tranh mà Ngọc vẽ trong giờ Mỹ thuật. Mẹ đừng chê Ngọc vẽ tệ nha

 

Bảo Ngọc tuột xuống khỏi vòng tay của bố và lon ton mở cặp sách lấy ra một bức tranh đưa cho mẹ cô xem. trong đó có hình ảnh cả gia đình nắm tay nhau cùng đi chơi. Có bố, có mẹ, có Bảo Ngọc và có cả em trai Minh Anh chưa chào đời nữa. Một hình ảnh chứa đựng sự hạnh phúc. Đối với một người đã làm mẹ, quà gì không quan trọng, chỉ cần có những đứa con ngoan ngoãn và đáng yêu như vậy là đủ rồi. Con bé càng lớn càng hiểu chuyện và quan tâm bố mẹ hơn

 

- Bức tranh này không đẹp gì hết

 

- Em nói gì thế? - Vyl hơi ngạc nhiên

 

- Con xin lỗi, con vẽ không được đẹp

 

- Ừ. Con vẽ không đẹp mà là vô cùng tuyệt mĩ, bảo bối ạ!

 

Bị mẹ cô nhéo mũi thì Bảo Ngọc mới chợt nhận ra mẹ đùa cô một tí tẹo. Còn tưởng mẹ không thích nữa. Cô bé thở phào một cái lại mỉm cười!

 

Thế là cả một bàn ăn thịnh soạn kia chỉ có 3 người thưởng thức! Bảo Ngọc vừa đội mũ sinh nhật lên định thổi nến thì cửa bật mở!

 

- Cháu yêu của bà! - Mẹ của Vyl lao vào giữa khung cảnh tuyệt diệu kia rồi ôm hôn Bảo Ngọc làm cô bé còn ngơ ngơ ngác ngác

 

- Lại đây với ông nào - Bố của anh cũng lại gần yêu thương đứa cháu nội

 

Bảo Ngọc ôm cả hai ông bà nội đáng yêu rồi tặng mỗi người một cái thơm má. Hai người bận việc vậy còn về làm Bảo Ngọc vui quá trời

 

- Ngọc yêu! - Lại một tiếng gọi thân thương

 

- AA! Chú Ken đẹp trai - Ngọc ôm chầm lấy Ken

 

Chú Ken là người bận bịu nhất mà cũng về nữa. Sinh nhật năm nay của Ngọc quá nhiều niềm vui. Cô bé muốn òa khóc nhưng lại sợ ảnh hưởng không khí. Và rồi lại nở nụ cười vui vẻ!

 

Cả nhà ngồi vào bàn ăn và lần nữa Bảo Ngọc lại chuẩn bị thổi nến lại thì cửa không đợi thêm bật mở!

 

Bị gián đoạn nhưng mà có lẽ lại thêm ai đó! Ngọc vẫn vui vẻ kìm nén cảm hứng muốn thổi nến lại

 

- Cô chủ nhỏ của tôi! Phải đợi chúng tôi về mới thổi nến chứ - Ryo lại cằn nhằn ôm theo đống đồ vào trong nhà

 

- Cậu nói vậy cô chủ nhỏ sẽ buồn đấy

 

- Chú Ryo! Bà quản gia. Cháu nhớ hai người quá!

 

Lần này bàn ăn lại thêm hai người. Tất cả đều chờ đợi màn thổi nến của nhân vật chính

 

Không may là bé Ngọc nhà ta lại bị hụt. Ngọc hơi phùng mặt.Muộn rồi còn ai nữa chứ

 

- Anh Jack! Linh Nhi! Tường Quân. Ba người cũng đến sao?

 

Tan, Jane, Zita, Lin, Huan, Gum cũng tới làm căn nhà trở nên thật đông đúc. Bàn ăn lúc này chẳng còn đủ thêm ai khác nữa. Bảo Ngọc vui vẻ ngồi giữa bàn và thổi nến.Cô bé cảm thấy sinh nhật này ấm áp vô cùng.Có mọi người thân yêu ở bên cạnh là một điều hạnh phúc nhất thế gian

 

Căn nhà bình thường yên ắng hôm nay lại vô cùng nhộn nhịp và tràn đầy tiếng cười! Một buổi tiệc sinh nhật đáng nhớ


Một buổi tối ấm cúng tình cảm yêu thương!

*END*

Xin chào ^^

Vậy là kết thúc truyện rồi nhỉ ? 

Cái kết này đã thỏa mãn các bạn chưa :3 

Cảm ơn mọi người nhiều lắm :**~

Từ giờ có thể tập trung viết truyện mới rồi kekeke ~~


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật